Tác giả: Mục Khanh Y
Chuyển ngữ: GV
Chương 94
Hắn làm theo lời tôi.
Hắn đứng chính giữa sảnh lớn. Xung quanh không có vật gì có thể dùng để công kích. Tay hắn đặt hai bên đầu, vô cùng hợp tác, thuận lợi hơn dự đoán của tôi nhiều.
“Tử Ngư, rốt cuộc em bị sao thế?” -Hắn thăm dò: “Tôi chỉ muốn cho em một bất ngờ.”
“Quả thật anh đã cho tôi một bất ngờ.” -Tôi lạnh lùng nói: “Tôi bảo đừng nhúc nhích rồi mà! Anh đứng đấy, đừng nhúc nhích, tôi có vài điều muốn hỏi anh.”
Hắn chìa tay ra làm động tác mời một cách tao nhã.
Tôi hít một hơi thật sâu.
“Anh và Lý Tín Như rốt cuộc có quan hệ gì?”-Tôi nói từng chữ một.
-Phủ nhận đi!
Phủ nhận đi!
Nói hai người chỉ là bạn học cũ, hai người hoàn toàn không có quan hệ gì cả!
Nhưng hắn mở miệng nói: “Cậu ấy là bạn học cũ của tôi… cũng là người yêu cũ của tôi.”
Tai tôi “ong” lên một cái. Chỉ cảm thấy một cục khí vọt lên cuống họng. Lồng ngực tôi đau rát, hốc mắt cũng đau rát. Toàn thân tôi run rẩy, siết chặt nắm đấm.
“Tại sao anh chưa bao giờ nói với tôi?”
Tôi bước lên trước mấy bước.
“Đấy là vì em chưa bao giờ hỏi.” -Hắn bình tĩnh đáp.
“Đồ khốn!”
Trình Minh khẽ rên lên một tiếng, mặt bỗng hất sang một bên. Trong bóng tối vọng đến tiếng mắt kính rơi xuống đất. Hắn bị đánh lùi về sau mấy bước.
Nắm đấm của tôi vẫn siết chặt. Các đốt ngón tay đau nhói.
Tôi cố hết sức kiểm soát cơn giận dữ muốn nhào lên tẫn cho người này một trận đau đớn. Lý trí của tôi nhắc nhở tôi rằng súng vẫn đang ở trong tay tôi, tôi phải nắm giữ nó thật chắc, một khi chuyển sang đánh tay không sẽ rất phiền phức. Tuy tôi từng học mấy thứ như môn tán thủ trong học viện cảnh sát, nhưng anh đội viên cũ của đội bóng rổ này đến nay vẫn là hội viên của một CLB thể hình nào đó, khắp người toàn là cơ bắp. Nếu đánh nhau thật, chưa chắc tôi là đối thủ của hắn.
“Tử Ngư, tôi có thể giải thích với em…” -Hắn đưa tay vuốt má, nói không rõ chữ.
Nhưng tôi ngắt lời hắn một cách thô bạo. Tôi không muốn nghe hắn giải thích.
“Như một trò ghép hình đúng không?” -Tôi vừa nói, vừa một lần nữa chĩa súng vào hắn.
“Cái gì?”
“Rất nhiều rất nhiều mảnh ghép rời rạc, dù chúng tôi ghép thế nào, ghép thế nào cũng không đúng. Sự việc sai hoàn toàn rồi. Chúng tôi đã tìm nhầm phương hướng. Đó là vì anh đã giấu đi mảnh ghép quan trọng nhất.”
“Ý em là chuyện tôi và Lý Tín Như là người yêu?”
“Chính anh đã giết anh ta đúng không?” -Tôi hét lên rất to và mất kiểm soát: “Anh đã giết anh ta, và cả cô gái kia nữa, đúng không?!”
“Nếu em hỏi tôi thì tất nhiên tôi sẽ nói là không đúng.”
“Đứng đấy, đừng nhúc nhích!”
“Tôi chỉ muốn bật đèn thôi, chúng ta không thể nói chuyện trong bóng tối như thế.”
“Đừng nhúc nhích.”
“Được thôi.” -Dường như hắn bật cười một tiếng. Trong tình trạng này mà hắn còn cười được: “Tôi hiểu rồi. Hóa ra em đang nghi ngờ tôi… Không, em đã khá chắc chắn là tôi đã giết Lý Tín Như, chỉ vì cậu ấy từng là người yêu của tôi?”
“Tất nhiên là anh sẽ phủ nhận.”
“Đúng thế, tôi chắc chắn phải phủ nhận. Nhưng để tôi đoán xem suy luận của em từ đâu mà ra nhé? Tôi không biết làm sao em biết được chuyện này, nhưng nói chung là em đã biết. -Tôi và Lý Tín Như từng là tình nhân, đã ở bên nhau rất nhiều năm về trước . Nhưng sau đó Lý Tín Như kết hôn, chắc chắn lúc đó tôi rất đau lòng, nhưng thôi trái tim cậu ấy vẫn ở chỗ tôi, nên tôi vẫn có thể nhịn được. Đúng không? Mãi đến rất nhiều năm sau cậu ấy gặp được một cô gái khác, cô Chu xinh đẹp đó, thì tình huống đã hoàn toàn thay đổi… Họ tằng tịu với nhau, còn tôi thì như người vợ tào khang bị bỏ rơi một cách thê thảm, vừa bi phẫn vừa thù oán, nên cuối cùng giận quá giết người… Rốt cuộc em cũng tìm ra động cơ giết người của tôi rồi, có đúng thế không?”
“Anh không ngờ tôi lại biết đúng không? Vì trước giờ Lý Tín Như che giấu rất khéo, có lẽ anh ta là một người song tính luyến. Anh ta rất đẹp, lại giàu có. Người như thế thường thích tìm cảm giác mạnh. Còn anh, anh không cam tâm, chỉ muốn anh ta thuộc về mình. Đấy chính là điểm mâu thuẫn giữa hai người. Cuối cùng rồi sẽ có một ngày anh không thể chịu được nữa. Và bản thân điều này đã ẩn chứa nguy cơ giết người rồi.” -Tôi nói một cách nghiến răng nghiến lợi. Tôi không biết có phải mình đang mong hắn hãy phản bác đi không.
Chương 95
Nhưng hắn chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Tôi cảm thấy phản ứng của hắn quá khác so với dự đoán. Khi chân tướng bị vạch trần ngay trước mặt mình, hắn không nên trấn tĩnh như bây giờ. Biểu hiện của hắn quả là quá khác thường.
Tại sao hắn lại bình tĩnh như thế? Tôi không nhìn thấy sự hoảng hốt lo sợ nào ở hắn, cũng không thấy hắn có chút phản kháng nào.
Nếu không có sẵn quỷ kế cực kỳ chắc ăn nào đó thì hắn chính là loại tội phạm khó xơi nhất và bình tĩnh đến đáng sợ.
Chờ tôi nói xong, hắn nói: “Tử Ngư, thực ra tôi luôn muốn tìm cơ hội nói với em chuyện này. Ý tôi là chuyện của tôi và cậu ấy. Nhưng tôi không biết phải mở miệng thế nào. Lần đó trong điện thoại, em hỏi có phải bạn ở Tây Chính đến tìm tôi không. Tôi không trả lời. Tôi biết em sẽ hiểu lầm nhưng… tôi không biết phải nói sao với em. Tôi không muốn em hiểu lầm, và nghĩ tôi xem em là…”
“Vật thay thế của Lý Tín Như?” -Nhắc đến chuyện này, tim tôi như vừa bị xối mỡ: “Chẳng lẽ không phải thế sao?”
“Không phải.”
Tôi ngây người.
“Có lẽ lúc đầu tôi chú ý đến em quả thật là vì… em có những chỗ rất giống Tín Như. Nhưng, tôi biết em không phải cậu ấy. Tôi sẽ từ từ nói cho em biết cậu ấy là một người thế nào. Càng ngày tôi càng biết rõ em không phải cậu ấy. Thế nên tôi không biết phải nói thế nào với em về quá khứ của tôi và cậu ấy… Đặc biệt là bây giờ. Tôi vốn định sẽ kể với em mọi chuyện sau khi vụ án này kết thúc, sau khi bắt được hung thủ thực sự, sau khi rõ ràng mọi chuyện. Nhưng hôm ấy, hôm em gọi cho tôi ở buồng điện thoại công cộng, suýt nữa là tôi muốn kể hết toàn bộ cho em nghe, nhưng tín hiệu điện thoại bị đứt.. Tôi rất do dự, nhưng sau đó tôi vẫn gọi lại cho em, em đã không ở đấy nữa rồi. Tôi nói với chính mình rằng chuyện này nên nói tận mặt thì hơn, trong điện thoại khó nói cho rõ… Tôi chỉ không muốn em suy nghĩ lung tung, em có biết không?”
“Phải, nếu vậy, người trong sạch nhất sẽ thành ra người khả nghi nhất.” -Tôi chế giễu nói: “Thực tế thường là vậy. Người trong sạch nhất thì khả nghi nhất -Người khả nghi nhất lại trong sạch nhất.”
Hắn cười một tiếng đầy bất lực: “Tử Ngư, tôi cam đoan với em là mảnh ghép quan trọng nhất mà em tưởng là mình đã tìm được hoàn toàn không quan trọng chút nào.”
“Vậy sao?”
“Hôm đó tôi hoàn toàn không có mặt ở hiện trường vụ án. Chẳng phải em đã đích thân đối chiếu bằng chứng ngoại phạm của tôi rồi sao?”
“Bằng chứng ngoại phạm của anh hoàn toàn không đáng tin. Lúc đó, sau khi dẫn anh vào phòng riêng thì phục vụ đã rời khỏi. Họ đâu có trông chừng anh cả đêm. Anh hoàn toàn có thể lợi dụng thời gian này mà tháo kính, cởi áo khoác, làm rối tóc rồi rời khỏi nơi đó. Gác cửa chắc chắn không nhận ra anh. Người qua kẻ lại ở đó quá đông . Sau đó anh lái xe đến chỗ ở của Lý Tín như. Sau khi gây án xong, anh lại mua một vé khác và đi vào phòng riêng của quán bar disco rồi giả vờ như đã ở đấy cả đêm. Khi trời sáng, anh lại ăn mặc tươm tất ra về mà không gây ra bất cứ nghi ngờ nào.”
“Em nói cũng có lý.” -Hắn trầm ngâm nói.
Không ngờ hắn lại thừa nhận.
Tôi lại ngây người.
“Có điều, Tử Ngư, thực ra mỗi người đều có động cơ giết người riêng của mình.” -Hắn chậm rãi nói: “Bất cứ một việc nhỏ nào -một đứa trẻ bị mẹ mắng, một bệnh nhân được bác sĩ khám chữa thất bại, một học sinh thi điểm kém nên oán hận giáo viên, một trận cãi nhau nhất thời giữa hai vợ chồng, một công nhân viên chức bất mãn với lãnh đạo vì sự phân phối bất công… Thậm chí là một người bây giờ đang chĩa súng vào tôi như em.”
“Tôi?”
“Nếu hung thủ thực sự là tôi… em sẽ làm thế nào? Giao tôi cho cục công an? Xong tôi chịu xét xử. Mọi người đều biết Lý Tín Như và tôi là người đồng tính. Tôi thì không sao, nhưng mà em, sĩ quan Trần, em phải làm thế nào đây? Em đã phát hiện xu hướng tình dục của tôi bằng cách nào? Liệu tôi có nói hết mọi thứ ra không? Chắc người trong cục vẫn chưa biết bí mật nhỏ này của em đâu nhỉ? Đồng nghiệp của em sẽ nhìn em thế nào? Và cả người cộng sự xinh đẹp của em nữa, cô Hứa, cô ấy sẽ nhìn em ra sao? Cả bố em nữa, ông ấy cũng không biết chuyện của em đúng không? Em có mong ông ấy biết không? Ông ấy đã có tuổi rồi, em thấy ông có thể chấp nhận con trai mình…”
Chương 96
“Im đi!”
Da đầu tôi tê rân.
Đây chính là vấn đề tôi lo nhất. Lúc nãy trên đường đến đây, tôi nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không biết làm thế nào cho phải. Quả thật tôi không biết sau chuyện này mình phải đối diện với ánh nhìn của người đời ra sao. Thậm chí tôi đã nghĩ đến người giảng viên từng yêu Lý Tín Như, cuối cùng tinh thần ông suy sụp. Còn tôi thì sao? Tôi có thể chịu được áp lực đó không?
Tôi thực sự sợ hãi.
Tôi hiểu rồi. Thảo nào hắn có thể trấn tĩnh như vậy. Hắn biết trong tay hắn đang nắm giữ một quả cân quan trọng. Tiếp theo hắn sẽ đàm phán điều kiện với tôi đúng không? Tôi tha cho hắn, thì hắn sẽ tha cho tôi. Trái lại, nếu tôi giao hắn cho viện kiểm sát, hắn sẽ hủy hoại triệt để cuộc đời tôi. Điều mà tôi hằng che giấu một cách khổ tâm và cuộc đời vẫn còn rất dài kia.
Nhưng Trình Minh không dừng lại, hắn vẫn tiếp tục nói một cách chậm rãi: “…Thực ra vẫn còn một cách rất tiện. Đó chính là bây giờ em bắn tôi. Tôi chết rồi thì mãi mãi không ai biết được bí mật của em nữa. Em có thể nói là vì tôi muốn phản kháng, bất đắc dĩ em mới phải bắn chết tôi. Chuyện thế này cũng không phải không có. Nội bộ của em chắc chắn biết rất rõ cách xử lý. Cùng lắm là có thể em phải viết kiểm điểm hoặc bị trừ tiền thưởng gì đó. Nhưng đây chỉ là bề ngoài làm cho xã hội xem thôi. Bất kể thế nào thì em cũng đơn thân độc mã phá được một vụ giết người kép. Nói không chừng trong nội bộ em còn có rất nhiều người thán phục em nữa. Sau này nếu có cơ hội đề bạt, lãnh đạo cũng sẽ nhớ đến em…”
“Đừng nói nữa!”
Trong bóng tối, chất giọng trầm của hắn nghe vô cùng dịu êm, như một lời mê hoặc lôi cuốn.
Bất ngờ thay, tôi lại thấy hắn nói có lý.
Vô cùng, vô cùng, có lý.
Tôi đã hết dám nghe tiếp.
“Em biết không Tử Ngư? Tôi nghĩ bây giờ tôi đang nhìn thấy rất rõ rất rõ động cơ giết người của em bây giờ.”
“Tôi bảo anh đừng nói nữa!”
“Nhưng tôi biết em sẽ không làm thế.” -Hắn dịu dàng nói: “Em không thực sự muốn tổn thương tôi.”
Tôi đã ngây người triệt để.
“Tôi chỉ muốn chỉ cho em thấy một sự thật là… có động cơ giết người hay không và có giết người hay không là hai chuyện riêng biệt.”
Tôi hoàn toàn không nói được gì.
“Tôi biết em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tổn thương tôi như tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm tổn thương em hoặc Tín Như. Tại sao em không chịu tin tôi?”
Tôi không biết nên nói gì nữa.
“Chúng ta không thể nói chuyện thế này được. Tử Ngư, em cho tôi qua đó bật đèn lên được không? Em biết là công tắc ở ngay trên bức tường bên kia mà. Tôi sẽ đi qua đó chậm thật chậm. Em nhìn tôi này, trong tay tôi không hề có bất kỳ vật gì, tôi cũng không chạm vào bất kỳ thứ gì… Tôi đến nơi rồi. Phải, có thế thôi. Để tôi bật đèn lên…”