Tác giả: Mục Khanh Y
Chuyển ngữ: GV
Một trong những phần lấn cấn nhất TvT
Chương 88
Vào ngày thứ hai mươi hai Lý Mai bị thẩm vấn
Gần như mất hết tri giác, tôi ngồi trước bàn làm việc của mình, ngẩn ngơ nhìn tấm ảnh bị vò nát trước mặt. Có lẽ bên cạnh tôi có kẻ đến người đi, có lẽ có người nói chuyện với tôi. Tôi không biết, tôi không quan tâm. Không biết từ lúc nào những bóng người bên cạnh dần dần biến mất. Phòng làm việc từ từ yên tĩnh trở lại. Họ tan ca cả rồi, chỉ còn lại tôi lặng lẽ ngồi đó.
Ngoài cửa sổ là bóng đêm mỗi lúc một nồng đượm.
Trước mặt tôi, Lý Tín Như lẳng lặng mỉm cười.
Nụ cười ấy dường như hơi toát mùi giễu cợt.
Phải, y ngụy trang rất khéo. Y che giấu rất khéo.
Y đã đánh lừa tất cả chúng tôi thành công.
Tôi bỗng dưng ý thức được rằng tại sao mình lại chọn tấm ảnh này? Chẳng lẽ trong tiềm thức tôi đã cảm nhận được người đàn ông này là đồng loại của mình nên bị y thu hút? Chẳng lẽ thực ra trong tiềm thức tôi đã đoán được đáp án của câu hỏi từ lâu rồi. -Ai đã chụp tấm ảnh này cho y? Ai đã khiến người đàn ông trông có vẻ máu lạnh này nở nụ cười thật lòng?
Chỉ là từ đầu đến cuối tôi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện phải đối diện, phải hoài nghi.
-Có lẽ tôi hoàn toàn không muốn đối diện!
Không phải Lý Nhiễm, cũng không phải Lý Mai.
Chỉ có người đó hội tụ mọi điều kiện mà một hung thủ có.
Hắn bình tĩnh, hắn rất giỏi diễn kịch, và đã chuẩn bị từ trước đầy đủ bằng chứng ngoại phạm cho mình.
Phải, tất cả mọi thứ hoàn toàn là một âm mưu giết người được dày công sắp đặt. Mà nhìn bên ngoài hắn lại là người không có động cơ giết người nhất.
Có ai lại ngờ một chàng công tử trăng hoa có vợ có bồ như Lý Tín Như lại là người đồng tính? Có ai lại ngờ trong cuộc đời đại học của người đàn ông vẫn luôn ưu tú đó lại có một khúc đệm như thế??
Nghĩ kỹ lại thì có lẽ Lý Tín Như chính là người song tính mà người ta thường nói. Còn Trình Minh, hễ nghĩ đến cái tên này là tôi chỉ cảm thấy trong lòng quặn đau, vì nhiều lần chịu đựng sự phản bội, hẹn hò, kết hôn, cặp bồ, rải tình khắp nơi của y, rốt cuộc hắn cũng hết chịu được sự lạm tình của Lý nên cuối cùng đã nén đau ra tay hạ sát?
Phải, thế này thì có thể giải thích được rất nhiều điều không thể giải thích trước kia. Trình Minh có xe, chỉ có hắn mới có thể nửa đêm theo dõi Lý Tín Như đến nhà người tình của y, ẩn nấp trong bóng tối, vò võ đợi chờ. Khi Lý Tín Như vừa rời khỏi thì lập tức lên lầu gõ cửa nhà Chu Khiết Khiết, rồi không chút yếu lòng, một nhát đâm thẳng. Sau đó, hắn nhanh chóng rời khỏi hiện trường phạm tội, phi xe về nơi ở của Lý Tín Như. Sở dĩ đến giờ chúng tôi vẫn chưa nhận được hồi báo của tài xế hãng taxi là vì hung thủ vốn là một người có xe! Đêm đó, hắn không hề bắt taxi nên không để lại bất kỳ manh mối nào. Mà chỗ dưới nhà Lý Tín Như vốn đã rất vắng lặng về đêm. Một chiếc xe màu đen lẳng lặng đậu trong bóng tối tuyệt nhiên không thể bị người khác phát hiện. Dù có đậu xe bên đường trong thời gian dài cũng không thu hút sự chú ý của người khác. Vì là hắn nên mới có thể lấy đi con dao dưa hấu trong nhà Lý Tín Như một cách gọn gàng lặng lẽ. Cũng chỉ khi nhìn thấy hắn, Lý Tín Như mới không chút nghi ngờ cho hắn vào phòng khách của mình lúc nửa đêm. Và cuối cùng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc khó tin của Lý Tín Như… vẻ mặt vô cùng kinh ngạc khó tin của y…
Lúc này, dường như tôi có thể hiểu thấu tâm trạng của y một giây trước khi lâm chung, sự đau lòng và kinh ngạc như có thể quật ngã cả cơ thể.
Lý Mai nói con dao dưa hấu đã biến mất từ hồi hè. Vậy chắc chắn hắn đã bắt đầu lên kế hoạch cho vụ mưu sát này từ rất lâu về trước.
Chương 89
Theo sổ tiết kiệm của Lý Tín Như thì y bắt đầu bao nuôi Chu Khiết Khiết từ nửa năm trước, cũng vừa khớp với thời gian con dao dưa hấu bị mất trộm. Lý Nhiễm từng nói với tôi rằng cô từng thấy cảnh Lý Tín Như và Chu Khiết Khiết ở bên nhau. Chu Khiết Khiết là một cô gái vô cùng xinh đẹp, còn Lý Tín Như thì rất ngoan ngoãn nghe lời khi ở trước mặt cô ta. Lúc đó cô biết mình và Lý Tín Như đã thực sự xong phim rồi… Tại sao lại thế? Thực ra đây là một sự thật vô cùng đơn giản, vô cùng rõ ràng. Lần này Lý Tín Như đã thực sự phải lòng Chu Khiết Khiết rồi. Một người đàn ông trong tuổi trung niên, một chàng công tử trăng hoa từng trải tình trường lại đem lòng thích một cô thiếu nữ xinh đẹp ngây thơ thuần khiết. Những câu chuyện như thế cũng chẳng lạ lùng gì nữa. Chính vì thế mà Trình Minh mới thực sự cảm thấy sợ hãi. Lần này e rằng hắn sẽ mất Lý Tín Như thực sự và mãi mãi.
Người mà mình yêu hết nửa đời âm mưu cắt đuôi mình mãi mãi. Đây là sự thật mà cho ai cũng khó lòng chịu được. Từ khi biết chuyện tình của Lý Tín Như và Chu Khiết Khiết, có lẽ hắn đã từng tìm Lý Tín Như, có lẽ họ đã từng nói chuyện với nhau, từng nói chuyện rất nhiều lần. Nhưng Lý Tín Như chán rồi, ý lòng đã quyết, không còn đất để vãn hồi nữa. Trong tình trạng này, yêu đến cuối cùng tình hóa mỏng, hắn ắt hẳn sẽ hận, hận con yêu tinh õng ẹo đó, hận người đàn ông lòng dạ sắt đá này.
Tôi như nhìn thấy tình cảnh lúc đó và cuộc tranh cãi của họ. Trình Minh đang mất kiểm soát, đang la hét. Lý Tín Như sắc mặt trắng bệch, không nói lời nào, y cắn chặt đôi môi mỏng của mình, cắn đến mức nó tái nhợt, trong mắt đầy sự tuyệt tình.
Sau khi giết chết Lý Tín Như, hắn sẽ cảm thấy đau khổ, cảm thấy hụt hẫng. Có thể sẽ căng thẳng, có thể sẽ hoảng sợ đôi chút. Thế là hắn chạy đến quán bar nam sắc kia để tìm kiếm sự an ủi, tìm kiếm sự giải thoát. Chính lần đó, hắn đã nhìn thấy tôi. Có lẽ lúc đầu hắn chưa từng chú ý đến tôi. Nhưng rồi tôi say và gần như ngã choạng. Hắn đỡ lấy tôi và kinh ngạc nhận ra -tên khốn này- hắn kinh ngạc nhận ra sườn mặt tôi hơi giống Lý Tín Như. Thế là hắn đề nghị về nhà với tôi. Có lẽ hắn tưởng tôi là tiểu đệ của quán bar đó. Có lẽ không. Có lẽ hắn chỉ xem tôi như một người khách bình thường. Tóm lại là bèo nước tương phùng, một đêm ân ái. Sau đó, ai đi đường nấy, không ai nợ ai.
Bây giờ nghĩ lại buổi sáng hôm đó trước khi rời khỏi hắn đã mượn ánh sáng yếu ớt ngắm tôi rất lâu, có lẽ là đang tìm kiếm bóng dáng của Lý Tín Như. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tại sao lúc đó hắn lại thở dài. Tôi từng hỏi hắn có thường xuyên lui đến các quán bar nam sắc không. Hắn trả lời là không. Tại sao tôi lại không nghĩ đến chuyện bạn tình cố định bao lâu nay của hắn là người như thế nào?
Phải, giờ thì tôi đã nhớ ra tất cả. Không chỉ một lần mà ánh mắt hắn nhìn tôi, sự xa cách trong ánh mắt của hắn, như đang nhìn một hình bóng không tồn tại. Sau này, tôi cũng từng nhìn thấy ánh mắt đó ở nơi khác. Đó là Lý Nhiễm. Lý Nhiễm cũng từng chăm chú nhìn tôi bằng thứ ánh mắt như vậy. Lúc đó tôi đã cảm thấy rất quen, như đã từng thấy ở đâu một thần sắc tương tự. Lúc đó, Lý Nhiễm nói với tôi trông tôi rất giống Lý Tín Như, sườn mặt và ánh mắt. Hắn cũng từng nói như thế, chỉ là Lý Tín Như lạnh lùng vô tình hơn tôi. Khi nghe hắn nói về Lý Tín Như, lúc ấy tôi không hiểu cảm giác thiếu hài hòa trong giây phút đó là gì, giờ thì tôi đã hiểu rồi. Chỉ là tại sao tôi không hiểu sớm hơn một chút! Chẳng phải chân tướng sự thật đang đặt sờ sờ ngay trước mặt tôi sao, tại sao tôi mãi vẫn không chịu hiểu?!
Hắn không ngờ tôi là sĩ quan phụ trách vụ án này. Hắn nhất định đã cảm thấy rất bất ngờ. Nhưng hắn quá bình tĩnh, hắn quá giỏi làm bộ. Có lẽ lúc đầu hắn không hề muốn thừa nhận, nhưng sau đó nghĩ lại thì thấy như thế càng không an toàn. Hắn nghi ngờ tôi sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra hắn. Thế là đã chừa chút ít nhiều đường lui, để lại cho tôi chút ít gợi ý gần như không thể nhận ra. Khi tôi hỏi thẳng hắn tối hôm trước qua đêm ở đâu một cách rành rọt, hắn biết tôi đã bắt đầu nghi ngờ.
Lúc đó, hắn vẫn chưa biết phải đối phó thế nào nên đã mập mờ cho qua. Nhưng sau đấy, qua một đêm tính toán tới lui, chắc chắn hắn đã suy nghĩ kĩ càng. Chẳng thà thừa nhận một cách phóng khoáng còn hơn, tuy thế sẽ khó có thể tiếp tục che giấu thân phận người đồng tính mà hắn nghĩ sẽ không bao giờ bại lộ. Nhưng sau đó hắn phát hiện tôi phải lòng hắn. Thằng ngốc này đã thực sự phải lòng hắn. Bắt đầu từ đó, mọi chuyện lại càng có lợi cho hắn. Hắn có thể lợi dụng tôi để thăm dò tình hình vụ án, lợi dụng lòng tin của tôi để gợi ý tôi chuyển sự chú ý sang việc nhà của Lý Tín Như. Làm thế, hắn quả thật đã thành công.
Chương 90
Lý Mai là một người phụ nữ nhỏ bé, yếu đuối, bất lực. Tôi đã từng nghi ngờ chị ta. Lý Nhiễm là một cô thiếu nữ với những tổn thương tình cảm. Chỉ vì sự cố chấp và cực đoan của cô cộng với sự lạnh lùng vốn có của giới thanh niên mà tôi cũng đã từng nghi ngờ cô. Lý Đại Long từng nói trước mặt tôi là Lý Tín Như đáng chết ra sao nên thậm chí tôi còn đang nghi ngờ cả ông ta nữa! Duy chỉ có sự nghi ngờ của tôi dành cho Trình Minh là hoàn toàn tan biến.
Hôm đó trên xe, tôi hỏi hắn có phải các bạn học Tây Chính đến thăm hắn không. Chắc chắn hắn đã nghe rõ nhưng vẫn giả vờ không nghe. Tôi không mảy may nghi ngờ. Nếu không phải buổi trưa hôm đó tôi đột nhiên gọi điện đến văn phòng hắn và cái cô Ngải theo chủ nghĩa tự cho mình làm trung tâm kia lại không chút cảnh giác tiết lộ cuộc hẹn của hắn với đám bạn học Bắc Chính, thì không bao giờ tôi nghĩ đến đến chuyện gọi đến trường trung học của Lý Tín Như để điều tra.
Bây giờ đáp án đã rất rõ ràng. Hắn đang lợi dụng tôi, trước giờ hắn vẫn đang lợi dụng tôi. Dù cho có chút tình cảm ngọt ngào nào mà tôi hằng ảo tưởng thì chẳng qua cũng là vì ở một góc độ nào đó tôi trông rất giống Lý Tín Như, vị tình cũ đã bị hắn giết, mà thôi. Điều nực cười là tôi còn tưởng mối tình đầu của đời mình đã thực sự bắt đầu và còn vì thế mà cảm thấy hạnh phúc. Sáng sớm hôm đó, buổi sáng mà tôi đến văn phòng trong tinh thần phơi phới, Lưu Ly bảo tôi trông như hồi quang phản chiếu, không ngờ lại bị nàng ta nói trúng.
Còn hôm tôi và Trình Minh gặp bố tôi ở nhà, ông bố đã bạc đầu của tôi cứ nhìn tôi một cách đầy lo lắng, như thể có gì muốn nói với tôi. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ lúc đó người mà ông nhìn một cách đầy lo lắng là Trình Minh. Phải chăng với kinh nghiệm phá án nhiều năm và khướu giác nhạy bén như chó săn, người trinh sát viên đã giải ngũ ấy, người cảnh sát hình sự đã làm việc mấy chục năm ấy, đã đánh hơi ra được sự bất an? Phải chăng lúc đó ông đã cảm nhận được Trình Minh là một kẻ nguy hiểm?!
Tôi đau khổ nhắm mắt lại. Cánh tay khẽ động đậy mới nhận ra toàn thân mình đã lạnh buốt. Ngón tay lạnh đến mất tê dại. Cơ thể này cứ như không còn là của tôi nữa, mà là xác thịt của một tên ngu xuẩn đáng ghét nào đó không liên quan đến mình. Khi một lần nữa tôi dùng ngôi thứ ba từ từ nhìn lại toàn bộ sự việc xảy ra trong gần một tháng nay thì tất cả những hành vi của tôi, tất cả những niềm vui trước đó, trong giây phút này chỉ còn là sự nhục nhã, và mỗi một dấu hôn đã in trên người tôi ngày xưa là một vết bỏng. Trần Tử Ngư ơi Trần Tử Ngư, sao mày lại phạm sai lầm sơ đẳng này? Lẽ ra sự việc có thể không phát triển đến mức đấy. Lẽ ra mày phải phát hiện sớm hơn…
Trước kia, khi hắn dè dặt tiếp cận, tôi đã tránh né trong vô thức, chẳng phải chính vì sợ sẽ xuất hiện cảnh tượng ngày hôm nay sao?
Thế nhưng, điều quan trọng nhất là… tiếp theo tôi nên làm thế nào?
Tôi nên làm thế nào đây?
Tiếng chuông điện thoại bỗng dưng reo lên.
Tôi bị tiếng chuông bất ngờ này làm cho giật bắn, như vừa tỉnh khỏi một cơn ác mộng… Như một phản xạ có điều kiện, tôi nhấc điện thoại lên: “A lô?” -À không, cơn ác mộng vẫn chưa hề tỉnh, tôi vẫn đang ở trong cơn ác mộng đó.
“Tử Ngư, em còn đang ở văn phòng à?”
Là giọng của hắn.
Tôi nên làm thế nào đây? Tôi nên làm thế nào đây?
“Ừ… ừ.” -Tôi trả lời một cách khó khăn. Cổ họng như đang bị thứ gì chặn lại.
“Chẳng phải mình hẹn hôm nay tan ca gặp nhau sao? Tôi đã chờ em ở nhà cả buổi rồi.”
Tôi chỉ cảm thấy một cơn co thắt trong dạ dày. Hình như dịch mật vừa trào lên cổ họng. Trong miệng đắng nghét.
Lý trí của tôi nói với tôi rằng mình phải bình tĩnh, mình phải bình tĩnh. Đây là điều quan trọng nhất. Bây giờ tôi tuyệt đối không được bứt dây động rừng.