Tác giả: Mục Khanh Y
Chuyển ngữ: GV
Chương 34
Kiểu cười khẩy nọ lại xuất hiện trên khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của cô: “Nói một cách dễ nghe thì gì mà nhà họ Lý chúng tôi không có thứ con gái bị chồng trả về nhà chứ. Ông ấy sợ mất đi Lý Tín Như, ông ấy sẽ mất đi một cây rụng tiền. Ly hôn rồi thì ông ấy lại thêm một đứa con gái phải nuôi! Lý Mai cũng lớn tuổi rồi, điều kiện lại tầm thường, tái hôn thì làm sao tìm được loại đàn ông giàu có như Lý Tín Như? Ông ấy sợ phải đài thọ cho nửa đời sau của Lý Mai chứ gì! Lỡ mà Lý Mai lại tìm một người có điều kiện tệ hơn gia đình chúng tôi thì ông ấy càng toi, ông phải đài thọ cho cả hai người, con gái lẫn con rể! Chuyện vừa rủi ro vừa thua lỗ như thế bố tôi không làm đâu!”
Tôi vừa nghe vừa gật đầu.
“Tôi có thể hỏi một chút là cô nghĩ gì về cái chết của Lý Tín Như không?”
“Chẳng nghĩ gì cả.”
“Cứ tự nhiên mà nói đi.”
“…Chuyện này có mặt tốt cũng có mặt xấu. Mặt xấu là cây rụng tiền của bố tôi mất rồi. Sau này Lý Tín Như không thể đi làm kiếm tiền nữa, chị tôi thành góa phụ rồi. Mặt tốt là đây có lẽ là kết cục tốt nhất. Chị tôi hiện đang là một góa phụ giàu có. Chị ta không phải lo chồng mình ra ngoài hái hoa bắt bướm nữa, không phải lo Lý Tín Như sẽ bỏ chị ta nữa. Chị ta mãi mãi là vợ của Lý Tín Như, trừ phi chị ta tái giá. Nhưng khả năng này cũng thấp. Tái giá thì ai mà biết gã đàn ông kia thích chị ta hay thích tiền của chị ta.”
“Chị cô có yêu Lý Tín Như không?”
“Ai mà biết.” -Cô ngoảnh mặt đi: “Chuyện này không liên quan đến tôi.”
Đây là một cô gái thế nào nhỉ? Tôi nhìn cô. Khôn ngoan sỏi đời đến mức khác hẳn những người ở độ tuổi cô. Nhưng tình cảm với người thân thì vô cùng lạnh nhạt. Cô hận bố mình. Chuyện của chị và anh rể cô, cô có thể không mảy may xúc động mà nói chuyện này không liên quan đến tôi.
Rõ ràng cô trẻ trung đến thế, tươi tắn hấp dẫn như trái ngọt.
“Còn câu hỏi nào không?”
“Ưm… còn một câu hỏi nữa. Lý Tín Như đã cưỡng hiếp cô ở đâu?”
Cô nhìn tôi một lúc, bỗng dưng chuyển ánh mắt ra phía sau lưng tôi.
“Cộng sự của anh đến rồi.” -Cô ta nói.
Tôi ngoảnh đầu lại, Hứa Lưu Ly đang chạy về phía chúng tôi.
“Trần Tử Ngư, các cậu đang ở đấy à? Lý Nhiễm, cô mau về đi, cơn giận của bố cô đã qua rồi. Mẹ cô đang khóc ở nhà đấy.” -Lưu Ly nói với chúng tôi từ xa.
Trên mặt Lý Nhiễm bộc lộ sự bực dọc.
“Tôi mới không thèm về ấy.” -Cô lẩm bẩm nói. Sau đó cô quay sang tôi: “Tôi có thể lấy số của anh không?”
“Tất nhiên.” -Tôi lập tức móc từ trong ngực ra bút và một quyển sổ tay, xé một trang ra, ghi lại số điện thoại của tôi: “Sau này nếu nhớ ra chuyện gì, xin hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
“Được.” -Cô cầm trong tay, nhìn một cái, phẩy phẩy với tôi: “Câu hỏi cuối cùng của anh, lần sau tôi trả lời anh.”
Nói rồi cô ta bỏ đi mà đầu không thèm ngoảnh. Lưu Ly đi lướt qua người cô, cô đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn Lưu Ly lấy một cái.
“Câu hỏi cuối cùng gì thế?” -Lưu Ly nhìn theo bóng lưng của cô, nhìn tôi, rồi nói với vẻ khó hiểu.
Tôi lần từ trong túi ra một điếu thuốc, châm lên rồi hút một hơi.
Trong làn không khí rét mướt, thứ khói xanh nhạt nhanh chóng bị gió thổi bay.
Chương 35
Còn một lúc nữa mới đến giờ tan làm.
Tôi và Lưu Ly lượn một vòng, đến căn nhà Lý Tín Như ở khi còn sống. Lúc đến đấy thì đã gần sáu giờ rồi. Gần đến giờ mà mọi người tan ca về nhà.
Tầng của nhà Lý Tín Như chỉ có ba hộ gia đình. Cạnh nhà y có hai hộ. Chúng tôi bèn đi gõ cửa.
Một nhà trong số đó là một cặp vợ chồng già. Người ra mở cửa là một ông lão. Khuôn mặt nhăn nheo của ông xuất hiện sau ô cửa sổ nhỏ trên cánh cửa sắt chống trộm, ông quan sát tôi và Lưu Ly một cách đầy cảnh giác. Chúng tôi móc thẻ sĩ quan ra, sau khi nói rõ mục đích đến đây, ông vẫn tiếp tục đối thoại với chúng tôi qua ô cửa sổ nhỏ trên cửa sắt.
“Cho hỏi ông ở đây đã được bao lâu rồi ạ?”
“Từ khi tòa nhà này vừa xây xong đã ở đây.”
“Cho hỏi ông có biết gia đình Lý Tín Như không?”
“Tất nhiên rồi, tôi đã chứng kiến đứa trẻ đó lớn lên.”
“Ông có biết rõ tình hình nhà họ không?”
“Không rõ. Ngày xưa tôi chỉ quen với bố nó, cũng không thân thiết lắm. Tôi chỉ biết bố nó là ủy viên của sở giáo dục thành phố.”
“Một ngày trước đêm Lý Tín Như bị giết hại, ông bà có nghe thấy tiếng động gì không? Tranh chấp hoặc thứ gì khác?”
“Không.”
“Ông bà có nhìn thấy ai khả nghi đi ngang qua đây không?”
“Không.”
“Cho hỏi hôm đó ông lên giường đi ngủ lúc mấy giờ ạ?”
“Mười giờ. Tôi và bạn đời tôi tối nào cũng lên giường đi ngủ lúc mười giờ.”
“Thế nếu nhà Lý Tín Như ở bên cạnh ông bà có tiếng động gì, ông có nghe thấy được không?”
“Sao mà không nghe thấy!” -Ông lão nói: “Loại nhà cũ như chúng tôi dù có cách âm đâu, thì khi nhà nào cãi nhau, tầng trên tầng dưới ai mà không nghe thấy! Ngày xưa Lý Tín Như cãi nhau với vợ nó, sập cửa rầm rầm như dỡ nhà, có lần tôi đang ngủ cũng giật mình tỉnh dậy.”
“Đấy là chuyện bao lâu về trước?”
“Bao lâu?” -Ông ngẫm nghĩ một hồi: “Rất lâu về trước rồi. Trước kia nhà họ hay cãi nhau, sau đó thì đỡ nhiều rồi, không nghe thấy tiếng cãi nhau nữa.”
Bấy giờ trong nhà truyền đến tiếng vợ ông gọi ông: “Lão Hoàng, ông đang nói chuyện với ai vậy? Nói lâu thế?”
Ông quay lại nhìn: “Bạn đời tôi gọi tôi, tôi phải đi đây.”
“Vâng, cảm ơn sự hợp tác của ông, thưa ông.”
Gõ cửa nhà còn lại, hóa ra người lớn đi vắng cả rồi, chỉ có một đứa trẻ chừng mười tuổi ở nhà.
Chẳng còn cách nào khác, chúng tôi cũng hỏi nó vài câu.
Nó nhìn chúng tôi một cách ngớ ngẩn, dù cho chúng tôi nói gì đi chăng nữa cũng chỉ biết cười ngây ngô, sau đó nhanh chóng nói một câu không biết rồi đóng sầm cửa lại.
Đã có kết quả sau khi hỏi thăm tầng trên tầng dưới, cũng gần giống như những gì ông Hoàng nói.
Chúng tôi đã có thể xác định là đêm cuối cùng khi Lý Tín Như còn sống y không cãi nhau với Lý Mai.
Thế thì cái chết của y không phải do lỡ tay gây án trong lúc tranh chấp mà hoàn toàn là mưu sát.
Về cục giao xe xong thì đã bảy giờ hơn.
“Ngày nào cũng đi làm tan ca về nhà, hai điểm một đường.” -Mặc đồ thường vào, Lưu Ly vừa thu dọn túi da vừa lẩm bẩm: “Thanh xuân như hoa như ngọc của tôi ơi ~~ Trần Tử Ngư, ngày nào cũng sống như thế cậu không thấy chán à? Cuộc đời cứ thế hao đi.”
Chương 36
“Không cảm thấy.” -Tôi kéo dây kéo áo khoác: “Tôi làm gì có tuổi thanh xuân như hoa như ngọc để mà hao phí.”
“Làm đàn ông vẫn tốt hơn.” -Lưu Ly thở dài: “Ba mươi tuổi còn xanh, bốn mươi hoa một nhành, năm mươi hãy còn mạnh… Đến bảy mươi tuổi vẫn còn có cơ hội vào trung ương…”
Cô vừa nói vừa đi ra ngoài.
Tôi cũng theo cô rời khỏi văn phòng.
Ra khỏi cục công an, trời đã tối hết cả. Tôi bắt một chiếc xe đi thẳng đến quán bar của A Văn. Vừa nghĩ đến chuyện cái tên hôm qua chẳng biết có xuất hiện không thì trong lòng bỗng có chút hưng phấn.
Giữa đường thì máy pager của tôi vang lên. Tôi lấy ra xem. Là một số lạ. Nhưng tôi vẫn lập tức lấy di động gọi lại cho đối phương.
“A lô, sĩ quan Trần?”
Là giọng nói của một người đàn ông, rất êm dịu, rất thấp.
Tôi cảm thấy giọng nói của đối phương rất quen, nhưng vẫn không nhớ là ai: “Tôi đây, vị nào đấy?”
“Trình Minh. Sáng nay cậu và cộng sự cậu có đến văn phòng luật sư của tôi, cậu còn nhớ không?”
“Vâng, vâng. Tôi nhớ ra rồi. Có chuyện gì sao?”
“Cậu bảo nhớ ra điều gì liên quan đến vụ án của Lý Tín Như thì có thể lập tức gọi điện cho cậu…”
“Phải, tôi có nói thế.”
“Giờ cậu có rảnh không?”
“Bây giờ?” -Tôi do dự một lát, nhưng bây giờ đã hết giờ làm việc rồi.
“Xin lỗi, nếu cậu không rảnh thì thôi. Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng.”
Có vẻ như hắn ta định cúp máy. Tôi lập tức đổi ý: “Anh đang ở đâu? Giờ tôi đến ngay.”
Đấy là một khách sạn năm sao ở khu trung tâm thương mại sầm uất nhất thành phố này. Vừa bước vào, một luồng hơi ấm ôn hòa như trời xuân lập tức ùa đến, hơi lạnh trên người tan ngay phút chốc. Cánh cửa kính chặn đứng bốn mùa ở bên ngoài, khiến trong đây mãi mãi bốn mùa đều xuân. Toàn bộ ba mươi tầng dưới của nó đều là những văn phòng đắt đỏ nhất thành phố. Tất cả những người đàn ông đi lại trong này đều một cây âu phục phẳng phiu, phong độ phi phàm. Cánh phụ nữ ai cũng diện những bộ đồ tinh tế, xách những chiếc túi làm việc đắt tiền, trên những khuôn mặt đã trang điểm để lộ thứ thần thái lẫm liệt, chò dù đi lại vội vã nhưng đầu tóc vẫn gọn gàng.
Dưới sự dẫn dắt của người phục vụ mặc đồng phục đeo găng tay trắng, một kẻ lôi thôi lếch thếch như tôi mặc một chiếc áo khoác xám đã nửa tháng chưa thay, mang đôi giày cũ dính đầy bụi bặm bước đi trên sàn đá cẩm thạch bóng loáng như gương soi, tôi cảm thấy mình như một anh thợ sửa ống nước đang chuẩn bị đi tu sửa hệ thống ống dẫn cho khách sạn này.
Chúng tôi đi thang máy đến tầng ba mươi.
Chỗ đấy mới là đại sảnh thực sự của khách sạn này. Vừa ra khỏi thang máy, thứ đầu tiên mà tôi nhìn thấy là một vòi phun nước kiểu La Mã được xây ở chốn có độ cao ba mươi tầng nhà. Chúng tôi vòng qua vòi phun nước, đổi thang máy lên tầng ba mươi hai.
Tầng ba mươi hai có một nhà hàng Tây, Trình Minh đang đợi tôi ở đó. Người phục vụ dẫn tôi băng qua một hành lang dài, đi ngang qua một quán cà phê và khu vực nhà hàng Trung theo phong cách mở. Dưới chân là lớp thảm dày mềm mại, như đang đạp trên một bãi cỏ rậm rạp.
Người trong nhà hàng Tây không nhiều, phần lớn đều ngồi thành cụm hai cụm ba. Xa xa, tôi thấy một người mặc âu phục đen đang quay lưng lại với chúng tôi và ngồi một mình bên đó. Người phục vụ dẫn tôi đi về phía bóng lưng ấy.
Bắt đầu chiến dịch cưa cẩm :v
LikeLike
đợi hoài chờ hoài, em cứ nghĩ các bác phải tung nửa đêm cơ =))
mà anh Trình này thật bí ẩn =))
LikeLike