Động cơ giết người 31-33

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 31

 

Cô còn muốn nói tiếp thì một cốc trà bay thẳng đến, rớt xuống bên cạnh cô. Nước trà bắn ra tung tóe, làm ướt chiếc áo phao của cô. Lá trá ướt sũng vung vãi khắp nơi, cốc trà đáp xuống ghế mây, lộn vài vòng thì dừng lại.

 

“Nhà bọn tao đều không có tương lai! Mày đừng quên mày cũng họ Lý! Mày cũng do tao và mẹ mày hai kẻ không có tương lai này sinh ra! Cái con khốn khiếp này! Cái thứ không biết xấu hổ này! Sao tao lại sinh ra một thứ không biết xấu hổ như mày chứ!” -Tất cả gân xanh trên cổ ông Lý đều lộ cả ra, hai mắt ông đỏ ngầu, mặt ông có màu như gan heo. Ông vơ đại một chiếc ghế đẩu nhào đến chỗ Lý Nhiễm. Mẹ Lý Mai cũng không kéo ông lại được, ngã nhào xuống đất. Tôi ra sức ôm chặt cánh tay ông kéo ông về phía sau, Lưu Ly hoảng sợ đến mức nhào đến chắn ngay trước mặt Lý Nhiễm. Chúng tôi đều giật cả mình, ông có vẻ như định dùng chiếc ghế này nện cho Lý Nhiễm một trận nhừ tử.

 

“Ông đánh đi, ông đánh chết tôi đi.” -Lý Nhiễm hét lên the thé phía sau Lưu Ly: “Tôi biết ông chê tôi làm ông mất mặt. Tôi không có bản lĩnh như Lý Mai, tìm được một người đàn ông giàu có, lại còn mua nổi nhà cho ông! Ông đánh chết tôi cho rồi, dù sao tôi cũng hận ông chết đi được, đánh chết tôi ông sẽ nhẹ nhõm!”

 

Tôi chỉ cảm thấy ông lão đậm người trong vòng tay mình bắt đầu cử động loạn xạ như bị điện giật. Ông đang ra sức vùng vẫy, muốn giãy cánh tay tôi ra. Cả người ông nóng lên, sức mạnh vô biên như Popeyes vừa ăn rau chân vịt.

 

“Cái con súc sinh này! Tao đánh chết mày! Tao đánh chết mày! Ông đây hôm nay phải đánh chết mày cho bằng được!”

 

Nước bọt trong miệng ông phun cả lên mặt tôi. Tôi nghe cái mùi hôi thối từ ông phả ra mà muốn tắt thở đến nơi, nhưng vẫn phải ôm chặt lấy ông. Đợi sau khi chúng tôi rời khỏi, ông có băm Lý Nhiễm ra thành thịt vụn cũng chẳng sao, lúc ấy chúng tôi lại đến bắt ông là được! Nhưng nếu bây giờ để ông ta đánh chết Lý Nhiễm, nếu hai cảnh sát để mặc cho họ xảy ra kiểu thảm kịch gia đình này thì tôi và Lưu Ly sẽ rất xúi quẩy.

 

Gần như cùng một lúc, tôi nghe thấy giọng nói của Lưu Ly , mẹ Lý Mai và bản thân mình. Chúng tôi đồng thanh hô lên:

 

“Lý Nhiễm! Đừng nói nữa!”

 

Sau đó, mẹ Lý Mai nhào lên người con gái, kéo cô từ trên ghế dậy, đẩy vào trong phòng riêng của cô: “Mày bớt nói vài câu đi! Mày muốn tức chết bố mày à?! Mày muốn tức chết mẹ mày à?”

 

Lý Nhiễm cũng nước mắt đầy mặt.

 

Ông lão gầm lên một tiếng: “Mày cút đi! Cút ra ngoài! Đừng về cái nhà không có tương lai này nữa!”

 

Lý Nhiễm giậm chân một cái, chuyển hướng chạy ra khỏi nhà.

 

“Ông nó, ông bớt nói vài câu đi!” -Mẹ Lý Mai phát ra một tiếng thét nghẹn ngào. Bà muốn đi bắt Lý Nhiễm lại, nhưng Lý Nhiễm hất bà ra, mở cửa chạy ra ngoài.

 

“Tiểu Nhiễm! Tiểu Nhiễm!” -Bà la lên.

 

Tôi thả cụ Lý ra, cũng chạy ra ngoài theo Lý Nhiễm. Lưu Ly thì ở đó không ngừng an ủi mẹ Lý Mai: “Không sao, không sao, Tiểu Trần đuổi theo cô ấy rồi. Yên tâm, cô ấy sẽ không sao đâu.”

 

Tiếng gào thét của ông Lý vẫn truyền đến từ cánh cửa phía sau tôi: “Mày ngon! Mày có ngon thì đừng về cái nhà này nữa! Bà khóc cái gì?! Bà nhìn bà xem! Bà đã đẻ ra thứ gì thế này! Bà còn có mặt mũi khóc?…”

 

Vài hộ dân cùng tầng với họ mở cửa ra nhìn dáo dác một cách hiếu kỳ, sau đó thì bị cảnh tượng tôi đuổi theo Lý Nhiễm vội vã chạy qua làm giật thót rụt lại về sau. Trên hành lang vang lên những tiếng đóng cửa liên tiếp.

 

 

Chương 32

 

Lý Nhiễm không chờ thang máy mà chạy thẳng xuống lầu.

 

Cô vừa chạy vừa khóc, chạy nhanh ơi là nhanh. Tôi thực sự lo cô sẽ ngã, lúc đó lại thành ra trách nhiệm của tôi.

 

Sau khi ra khỏi cao ốc, cô lại chạy sâu vào trong khu rừng của tiểu khu, tôi lại phải đuổi theo bóng cô chạy về phía đó. Từ lâu tôi đã nghe nói tiểu khu của họ có một hồ nước nhân tạo, tuy không rõ nó ở hướng nào nhưng nếu nằm phía sau khu rừng này thì phiền phức rồi đây. Tôi thực sự sợ cô bé này nhất thời nghĩ quẩn chạy đi nhảy hồ.

 

Tôi vừa chạy vừa thở dài. Tôi và Lưu Ly hôm nay đến đây là để điều tra vụ án, không ngờ sự tình lại trở nên thế này, trước mắt chúng tôi lại diễn ra một vở Gia-Xuân-Thu.

 

Suy cho cùng thì phụ nữ vẫn không thể chạy lại đàn ông.

 

Thấy tôi sắp đuổi kịp, Lý Nhiễm bỗng dưng dừng lại.

 

Vừa rồi cô chạy quá gấp, giờ đứng đó nói chuyện với tôi trong những tiếng thở đứt quãng: “Anh… anh đuổi… theo tôi… làm gì?”

 

Những vệt nước mắt của cô vẫn chưa khô, hàng mi vẫn ướt đẫm, hai mắt đỏ hoe, bờ môi tròn trịa cũng ửng đỏ.

 

Tôi điều chỉnh lại hơi thở, nói: “Thì tôi lo lắng cho cô còn gì.”

 

Khóe miệng cô ta khẽ nhếch lên, vẽ thành một nụ cười khinh miệt: “Lo cho tôi? Tại sao anh lại lo cho tôi? Anh quan tâm tôi sao? Anh dựa vào cái gì mà quan tâm tôi? Tôi hoàn toàn chẳng quen biết anh! Cái anh lo lắng là vụ án của anh chứ gì! Anh chạy theo tôi làm gì? Một cảnh sát theo sau tôi, để người ta nhìn thấy còn tưởng tôi đã làm chuyện xấu gì nữa!”

 

Cô ta thực sự là một con nhóc miệng lưỡi đáng gờm.

 

Con gái mà ăn nói chua ngoa quá sẽ không được thương đâu. Trong lòng tôi vừa nghĩ thế vừa hỏi vặn: “Cô đã làm chuyện xấu gì ư?”

 

Cô ta nhìn tôi đăm đăm, sau đó ngoẹo đầu, hừ một tiếng.

 

“Anh là cái thá gì mà gặng hỏi tôi?”

 

“Chỉ là muốn tìm hiểu một chút về tình hình của cô.”

 

“Thế tôi có thể không trả lời đúng không?”

 

“Nếu thế thì chúng tôi buộc phải mời cô theo chúng tôi về đồn hỗ trợ điều tra.”

 

“Các anh không có quyền bắt tôi.”

 

“Đây không phải bắt cô, không phải tạm giam cô, mà chỉ là mời cô về đồn cảnh sát với chúng tôi để hỗ trợ điều tra. Đấy là hai việc khác nhau. Thế nên cô có thể lựa chọn kể những chuyện cô biết ngay tại đây hoặc theo chúng tôi về đồn rồi kể sau.”

 

Cô ta nhìn tôi một lúc, nói: “Tôi chẳng biết gì cả.”

 

“Tôi còn chưa bắt đầu hỏi mà.”

 

“Dù sao thì tôi cũng chẳng biết gì cả.”

 

“Rồi sẽ có những chuyện mà cô biết. Cũng là những chuyện mà chúng tôi muốn biết.”

 

Cô quay người đi, bắt đầu men theo con đường đá phiến trong khu rừng nhỏ, chậm rãi đi về phía trước.

 

Tôi đi theo bên cạnh cô.

 

Giờ trông cô đã bình tĩnh hơn nhiều. Gió mùa đông thổi tóc cô bay lên một cách vô cùng nhẹ nhàng. Da dẻ trên mặt cô căng mà sáng. Cô thực sự là một cô gái rất trẻ trung, rất thu hút.

 

“Tôi biết các anh sẽ về quay lại tìm tôi.” -Cô đột nhiên nói.

 

“Ồ?”

 

“Lần trước tôi đã thấy anh. Anh và đồng nghiệp của anh vừa định rời khỏi, ở ngay dưới nhà tôi.”

 

“Tôi biết.” -Tôi nói: “Tôi cũng nhìn thấy cô rồi.”

 

“Nhưng lúc đó anh vẫn chưa biết tôi là ai.”

 

“Đúng thế. Nhưng sau đó tôi đã nhanh chóng nhớ ra.”

 

“Tại sao?”

 

“Vì dáng mặt của cô, màu da của cô… thực sự rất giống bố cô.”

 

“Tôi… giống bố tôi?” -Cô khẽ kêu lên với đôi chút bất mãn.

 

“Không, không, cô đẹp hơn ông ấy nhiều.” -Tôi vội nói.

 

Lúc này cô chợt nở một nụ cười: “Thực ra tôi cũng biết. Rất nhiều người cũng nói thế.”

 

Tôi thở phào một tiếng: “Cuối cùng cô cũng cười rồi.”

 

“Tôi cười hay không thì liên quan gì đến việc điều tra của anh?”

 

“Tất nhiên là có liên quan rồi. Duy trì tốt mối quan hệ giữa nhân dân và cảnh sát chẳng phải chính là trách nhiệm của chúng tôi hay sao?”

 

Cô nhìn tôi một cái: “Một cảnh sát như anh cũng đặc biệt thật đấy.”

 

Tôi cảm thấy chủ đề câu chuyện của chúng tôi đã lạc hơi xa, sao lại chạy đến chỗ tôi rồi, bèn nhanh chóng lái chủ đề về lại chỗ cũ.

 

“Giờ tâm trạng của cô đã đỡ hơn chưa?”

 

“Rồi.”

 

“Chúng ta có thể bắt đầu chưa?”

 

“Hóa ra anh kiên nhẫn dỗ dành tôi là có mục đích cả.” -Cô cười một cái: “Anh muốn biết gì đây?”

 

“Ưm, chúng ta cứ nói tiếp về chủ đề ban nãy đi. Tại sao cô biết chúng tôi nhất định sẽ quay lại tìm cô?”

 

“Vì tôi biết Lý Tín Như đã chết. Với lại các anh đã đến nhà chúng tôi.”

 

“Cái chết của Lý Tín Như có liên quan đến cô không?”

 

“Anh ta chết vì án mạng thì chắc chắn sẽ triển khai cuộc điều tra về anh ta. Tôi biết chuyện của tôi và anh ta nhất định không qua mắt các anh được. Các anh nhất định sẽ “đào tận gốc, hỏi đến cùng”. Cảnh sát các anh thích nhất là truy đuổi gắt gao tấn công quyết liệt cho đến khi hoàn toàn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của các anh mới thôi.”

 

 

Chương 33

 

Tôi cười khổ: “Chúng tôi điều tra cũng không phải vì lòng hiếu kỳ… nhưng thôi bỏ đi. Vừa nãy cô có nhắc đến chuyện của cô và anh ta, giữa cô và anh ta đã xảy ra chuyện gì?”

 

Cô ta thản nhiên nói: “Chẳng phải anh đã nghe bố tôi mẹ tôi kể hết rồi sao?”

 

“Tôi muốn nghe cô nói một lần.”

 

“Tôi chẳng có gì để nói cả. Chẳng lẽ anh còn muốn nghe cả chi tiết?” -Câu nói này của cô vô cùng thẳng thừng, còn mang theo một tia giễu cợt rõ rệt và có dư vị dài lâu. Nếu đổi lại là một người đàn ông khác, có lẽ sẽ có chút mặt đỏ tim run ngay lập tức.

 

Tôi chỉ cười một cái: “Nếu cô sẵn lòng.”

 

Cô ta đứng lại, nhìn tôi bằng chính đôi mắt sáng ngời của mình.

 

Lúc ấy chúng tôi đã ra khỏi khu rừng nhỏ, băng ngang một quảng trường nhỏ, cái hồ nhân tạo có giá thành đắt đỏ trong truyền thuyết đang nằm cách đó không xa.

 

Xa xa có thể nhìn thấy những biệt thự vườn hoa ở khu vực quanh hồ. Hàng rào trắng, mái nhà đỏ đan xen một cách thú vị xung quanh hồ nước nhân tạo. Mặt hồ ánh lên những ánh nước trong vắt.

 

Cô nhìn tôi,  còn tôi thì đoán xem cô đang nghĩ gì.

 

“Anh đang nghĩ gì thế?” -Cô đột nhiên hỏi.

 

“Nghĩ chuyện của cô.” -Tôi mỉm cười nhìn cô.

 

“Chuyện của tôi?” -Cô cũng cười: “Anh cho rằng tôi có liên quan đến vụ án?”

 

“Tôi chỉ biết có một mối liên hệ giữa cô và Lý Tín Như, mà Lý Tín Như thì chắc chắn có liên quan đến vụ án rồi.”

 

Cô ta bật cười: “Rốt cuộc anh muốn hỏi gì?”

 

“Tôi chỉ muốn biết đó có thực sự là cưỡng hiếp không?”

 

Nụ cười trên mặt cô nhanh chóng biến mất.

 

“Anh nói gì cơ?”

 

“Anh ta có thực sự cưỡng hiếp cô không?” -Tôi nhìn thẳng vào cô ta.

 

“Ý anh là sao?!”

 

“Thôi được… anh ta đã cưỡng hiếp cô, cô có hận anh ta không?”

 

“Tôi từng hận anh ta nhưng bây giờ đã hết hận rồi.” -Cô nhẹ nhàng nói: “Thế thì đã sao? Giờ tôi chỉ cảm thấy đã huề với anh ta.”

 

“Vì anh ta đã bị người khác giết chết?”

 

“Anh nói gì thế.” -Cô ta bật cười một tiếng: “Tất nhiên là vì anh ta đã mua cho gia đình chúng tôi một căn nhà xinh đẹp thế này rồi. Tôi còn trẻ như vậy, tôi có tổn thất gì chứ. Đấy cũng không phải là lần đầu tiên của tôi. Dù sao thì đến chị tôi còn chẳng hận anh ta nữa là, tôi còn hận anh ta làm gì?”

 

“Nhưng ban nãy trông có vẻ không phải thế.”

 

“Người tôi hận là bố tôi. Tôi hận ông kém cỏi. Lúc ấy Lý Tín Như đề nghị cho tiền là cái gì ông cũng đồng ý ngay, còn bảo chị tôi theo Lý Tín Như về. Trong lòng ông hận Lý Tín Như chết đi được, nhưng ông lại thích tiền của anh ta, còn cách nào khác cơ chứ? Ông cũng chỉ có thể ở sau lưng chửi anh ta, ở sau lưng trút giận lên tôi và mẹ, mắng tôi là thứ không biết xấu hổ, thứ quyến rũ đàn ông. Ở trước mặt Lý Tín Như thì ông chẳng dám đánh rắm lấy một cái. Vì con rể ông cho ông tiền. Ngày lễ, sinh nhật, cứ năm trăm một ngàn mà cho để chặn họng ông lại. Nhà chúng tôi có ai không biết Lý Tín Như là một tay chơi trăng hoa, tôi cũng khuyên chị tôi ly hôn đi, nhưng dù thế nào ông cũng không cho chị tôi ly hôn!”

 

One thought on “Động cơ giết người 31-33

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s