Tác giả: Mục Khanh Y
Chuyển ngữ: GV
Chương 28
Lại đến tiểu khu kiên cố của bác bảo vệ nhà Lý Mai rồi.
Vừa bước vào nhà vẫn nhìn thấy “mãn thiên thần phật” hương hỏa không ngớt, ở góc phòng khách vẫn chất một đống lớn báo cũ, trên bàn vẫn đậy chiếc lồng nhựa màu xanh lá cây đó. Lần này Lý Nhiễm vẫn không có ở nhà.
Nhưng lần này chúng tôi cũng không quá khách sáo, nói thẳng là nhất định phải tìm Lý Nhiễm tìm hiểu tình hình. Nhưng tôi nghĩ chắc nhà họ sớm đã bàn bạc lỡ như xảy ra tình huống thế này thì sẽ làm sao. Thế nên ông bác công nhân già tuy sắc mặt khó coi nhưng vẫn dùng mắt ra hiệu cho mẹ Lý Mai. Mẹ Lý Mai bèn đi gọi điện cho Lý Nhiễm một cách miễn cưỡng.
“Đồng chí Trần, Tiểu Nhiễm giờ nó đang ở ngoài quán net.” -Mẹ Lý Mai cầm điện thoại nói với tôi: “Nếu chạy về thì mất khoảng nửa tiếng đồng hồ, anh xem…?”
“Không sao, chúng tôi…” -Không đợi Lưu Ly nói nốt chữ “chờ”, tôi lập tức tiếp lời: “Chúng tôi đi tìm cô ấy được rồi. Cô ấy đang ở quán net nào?”
Bố mẹ Lý Mai nhìn nhau một cái.
“Sao có thể để anh chị cất công chạy một chuyến?” -Bố Lý Mai đón lấy điện thoại, xẵng giọng nói với người trong đó: “Tiểu Nhiễm à, mày vẫn là mau chóng quay về đi, bắt xe mà về. Tiền xe? Tiền xe bố trả cho mày. Được, được, hai đồng chí bên đồn công an đang đợi mày ở đây này.”
Bỏ điện thoại xuống. Bốn người chúng tôi lẳng lặng ngồi đối diện nhau không nói.
Tôi và Lưu Ly đang cân nhắc xem nên bắt đầu từ đâu, còn họ thì đang chờ đợi, chờ đợi xem chúng tôi sẽ bắt đầu từ đâu, để họ còn dễ tháo gỡ.
“Ông Lý, bà Lý.” -Tôi làm thanh cổ họng, bắt đầu hỏi: “Chúng tôi để ý đến một chuyện. Lần trước lúc chúng tôi đến đây, ông có nhắc đến chuyện một năm trước giữa Lý Mai và Lý Tín Như đã nảy sinh một trận cãi nhau kịch liệt. Nhưng trước sau ông vẫn không nói đấy là chuyện gì?”
Mẹ Lý Mai bất an động đậy một cái.
Bố Lý Mai mặt mày sa sầm một cách đáng sợ.
Sau một hồi, ông nói: “Anh chị đã hỏi đi hỏi lại thì tôi cũng không giấu anh chị nữa. Thằng nhãi Lý Tín Như đúng là một tên súc sinh. Nó ở ngoài hái hoa bắt bướm thì thôi, vậy mà còn dám nhăm nhe Tiểu Nhiễm nhà chúng tôi nữa! Anh nói nó có phải là một thằng khốn không? Đến con thỏ còn không ăn cỏ gần hang! Thằng súc sinh này, nó dám cưỡng hiếp Tiểu Nhiễm nhà chúng tôi!”
“Cưỡng hiếp?” -Tôi và Lưu Ly cả kinh.
“Thế sao lúc đó ông bà không báo cảnh sát?”
“Báo cảnh sát kiểu gì? Báo cảnh sát nào? Từ xưa đến nay quan ngay khó xử chuyện gia đình! Đây là chuyện xấu của gia đình chúng tôi! Chuyện xấu trong nhà sao có thể để lọt ra ngoài! Thằng oắt con khốn khiếp đó không biết xấu hổ nhưng nhà họ Lý chúng tôi còn phải sống cho trong sạch! Nhà họ Lý chúng tôi còn cần thể diện! Nhà chúng tôi nghèo, nhà chúng tôi là giai cấp công nhân! Chúng nó là kẻ trí thức! Nhưng đám trí thức chúng nó khi gây chuyện còn vô liêm sỉ hơn đám công nhân chúng tôi! Phần tử trí thức? Tôi khinh! Ngoài miệng thì toàn nhân nghĩa đạo đức, nhưng cả bụng ruột dạ gian trá, cả bụng ý đồ xấu xa! Trông thì có vẻ hình người lốt chó, thực ra là một tên mặt người dạ thú!!” -Bố Lý Mai càng nói càng kích động, chỗ thịt trên mặt cũng rung lên, nước bọt trong miệng phun cả ra ngoài, hai lỗ mũi thở ra những tiếng hồng hộc rất to.
“Ông nó ơi, ông nó ơi.” -Mẹ Lý Mai vội đưa cho ông cốc nước.
Ông đón lấy chiếc cốc tráng men, uống một ngụm, thở hổn hển một hồi, mới lại nói tiếp: “Tiểu Mai biết chuyện này mà khóc đến mắt sưng húp. Tôi bảo nó chuyện này không thể nói toạc ra ngoài được, nói toạc ra rồi nó khó sống, mà Tiểu Nhiễm cũng chẳng còn mặt mũi gặp ai! Tên khốn đó còn dám đòi ly hôn với con gái tôi! Làm như con gái tôi đã đi lang chạ không bằng, nó còn có lý nữa cơ! Lúc ấy tôi đã nói với Tiểu Mai, đối phó với thằng này chỉ có thể đánh cho nó chết. Lúc ấy tôi đã muốn đi ra đánh chết thằng nhãi thối tha đó rồi, nếu không phải Tiểu Mai và mẹ nó kéo chặt lấy tôi không chịu buông, thằng nhãi thối tha đó mà có thể sống được đến tận bây giờ mới chết à?”
Chương 29
Tôi và Lưu Ly đều há hốc mồm.
Trước mặt hai cảnh sát mà ông lão này vẫn đằng đằng sát khí, trong miệng toàn là chết này chết nọ, không ngừng phun những câu chữ về ý định giết người của mình vào thẳng mặt chúng tôi như chất xịt phòng.
“Ông nó, ông đừng nói bừa nữa!” -Mẹ Lý bên cạnh vội kêu lên: “Lúc ấy chẳng phải ông đang hồ đồ sao! Ông cũng chỉ nói cho có thôi! Ông đừng nói nữa mà.”
“Tôi không sợ!” -Ông lão hơi khỏe như trâu, gầm lên một tiếng: “Tôi không giết người! Tôi sợ cái gì?! Thế nên tôi mới nói thế giới này vẫn có quả báo! Không phải không nghiệm, chưa tới thời điểm! Tôi hay tin thằng nhãi thối tha đó chết rồi, tôi mới biết là quả báo đã đến! Đại luật sư gì chứ! Đáng đời nó! Nếu vào thời chúng tôi, loại người có quan hệ nam nữ bừa bãi này sẽ bị đem đi diễu phố! Sẽ bị mở đại hội phê bình đả đảo! Sẽ bị xử bắn!”
Xem ra Lý Tín Như quả thật đã gây oán rất sâu với người nhà Lý Mai. Chí ít thì chỉ bố Lý Mai thôi cũng đã có động cơ giết người rồi.
Có động cơ là có hiềm nghi.
“Thế chúng tôi có thể lý giải là lần trước ông đã nói dối chúng tôi không?” -Tôi bình tĩnh hỏi: “Vì những gì ông bà nói lần trước và lần này hoàn toàn khác nhau. Lúc đó ông bà đã nói với tôi là Lý Tín Như là một đứa con ngoan hiếu thảo, chỉ là tính cách hơi u ám một chút, nhưng có tình cảm rất tốt với Lý Mai.”
Bố Lý Mai lập tức sững lại.
Những người giỏi cãi nhau thường có chung một đặc điểm, ngoài lớn giọng hung hăng ra thì thường đều có một chút năng khiếu diễn xuất. Bạn đừng trông ông có vẻ tức giận biết nhường nào, nhưng thực tế là ông không hề tức giận như những gì mà ông thể hiện. Lúc ông muốn dừng, ông có thể dừng lại ngay lập tức. Loại người này luôn chọc cho người khác tức vỡ bụng, còn bản thân họ chỉ một cú xoay người là như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bố Lý Mai lại bắt đầu uống nước ừng ực.
Uống hết một hơi, ông mới nói: “Đồng chí cảnh sát à, anh nói những chuyện thế này chúng tôi làm gì có mặt mũi nhắc đến? Nếu không phải bây giờ anh chị hỏi lại, cả đời này nhà chúng tôi cũng không định nhắc đến chuyện này nữa. Anh nói nếu chuyện này truyền ra ngoài, Tiểu Mai, Tiểu Nhiễm nhà chúng tôi biết phải sống sao? Đi trên đường cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ chê cười. Ôi, gia môn bất hạnh, mất mặt ghê, mất mặt ghê.”
Giờ trông ông ta đã bình tĩnh hơn nhiều, chỉ là có vẻ đăm chiêu ủ dột.
“Đối với chuyện này, Lý Mai chị ta đã nói thế nào?”
“Còn có thể nói gì nữa? Đó là chồng nó! Có đánh gãy răng cũng phải lẫn máu nuốt vào, hai vợ chồng vẫn phải tiếp tục sống với nhau như cũ.”
“Chị ta không nghĩ đến chuyện li hôn với Lý Tín Như sao?”
“Li hôn? Tại sao phải li hôn?” -Giọng ông lão bỗng lớn hẳn lên: “Li hôn rồi lại càng vừa lòng hợp ý thằng nhãi thối tha đó! Nó muốn đá Tiểu Mai nhà tôi từ lâu rồi! Trên đời nào có chuyện tốt như thế? Nó cũng không đi nghe ngóng xem Lý Đại Long đây có dễ bị bắt nạt như thế không? Con gái của Lý Đại Long đây, nó muốn chơi là chơi, muốn bỏ là bỏ à? Li hôn? Nó nằm mơ! Tôi đã nói với Lý Mai rồi, nhà họ Lý tôi không có thứ con gái bị chồng trả về nhà, trừ phi tôi chết!”
Kết quả người chết là Lý Tín Như.
Lý Mai cũng đáng thương thật, có ông chồng thế kia, lại có ông bố thế này. Hai người đàn ông quan trọng nhất của đời chị ta, một người thì hoàn toàn chẳng yêu chị, một người thì hoàn toàn không nói lý lẽ.
“Lý Nhiễm nói sao?”
“Nó còn nói sao nữa? Nó bị thằng Lý Tín Như hại khổ lắm! Gặp phải thằng Lý Tín Như, hai đứa con gái tôi kiếp này đúng là xui tận mạng.”
Mẹ Lý Mai ở bên cạnh đã khe khẽ khóc nức lên. Tôi mệt nhất là phụ nữ khóc, chỉ đành giả vờ như không nhìn thấy. Bố Lý Mai còn giận dữ quát mắng: “Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh!”
“Thế nên sau này Lý Tín Như đã tặng cho ông bà căn nhà này?” -Lưu Ly khẽ hỏi.
Nàng cố gắng nói thật dịu dàng, nhưng trong giây phút này câu nói đó dù được nói ra một cách dịu dàng đến đâu thì cũng nghe như đang mỉa mai.
Bố Lý Mai và mẹ Lý Mai nhất thời im bặt. Một lúc sau, tôi nhìn thấy đôi mắt vẩn đục toàn là nếp nhăn của bố Lý Mai trố ra, mặt ông đỏ lên. Giọng nói oang oang của ông sắp vang lên, ông lại sắp gào thét nữa rồi…
Chương 30
Lúc này cửa bỗng dưng mở ra.
Giọng nói của một cô gái từ cửa truyền vào. Cô lạnh lùng nói: “Đúng thế, chính là như thế.”
Lý Nhiễm đứng trước cửa nhìn chúng tôi.
Cô chính là cô gái mặt tròn, da ngăm đen mà chúng tôi gặp dưới nhà hôm nọ. Nhưng hôm nay cô không mặc chiếc áo len màu xanh da trời, hôm nay cô mặc một chiếc áo phao ngắn màu trắng, trước ngực còn treo một chiếc di động màu bạc. Tóc của cô rất dày, rất dài, thả ra bồng bềnh, không để mái, để lộ ra vầng trán đầy đặn sáng sủa. Cô trông cực kỳ trẻ trung, tươi mát như một cơn gió lạnh.
Cô bước vào, khóa cửa lại.
Sau đó cô nhìn Lưu Ly nói: “Tôi đã nghe thấy những gì chị vừa nói.”
“Chị nói không sai. Căn nhà này chính là món quà mà Lý Tín Như đã tặng cho gia đình chúng tôi. Không, không thể xem là quà được, chỉ có thể nói là một kiểu đền bù. Đền bù cái gì ư? -Cô bật cười khanh khách: “Có thể nói là một sự trao đổi ngang giá cũng được. Chị biết căn nhà này trị giá bao nhiêu không? Hết thảy sáu trăm ngàn. Chị tôi và bố tôi đích thân chọn đấy, họ đã chọn căn nhà nhỏ này trong tiểu khu đắt nhất cả thành phố. Lúc dọn vào đây, các công nhân già trong xưởng bố tôi, các hàng xóm cũ của mẹ tôi trước kia, họ ghen tị chết đi được, cứ khen chị tôi tìm được một tấm chồng tốt mãi!”
Bố Lý Mai ngồi đó mà mặt mày tái mét, mẹ Lý Mai không thể nghe tiếp nữa, vừa giận vừa nôn, quát nhỏ một tiếng: “Tiểu Nhiễm, con đang nói bậy gì thế?”
Lý Nhiễm không hề lay động, tiếp tục cười nói: “Sáu trăm ngàn là cái giá mà hai bên bọn họ đều cho rằng có thể chấp nhận được. Đây có thể xem là tiền bán thân của tôi và Lý Mai nhỉ? Tôi cũng không ngờ chúng tôi lại đáng giá nhiều tiền như vậy.”
“Câm mồm! Con súc sinh này!” -Bố Lý Mai nhảy dựng lên: “Cái thứ không biết xấu hổ, mày nói nữa đi, mày nói nữa đi!”
Ông có vẻ như muốn xông qua đánh Lý Nhiễm, mẹ Lý Mai kéo chặt lấy ông.
Tôi và Lưu Ly thấy vậy cũng đứng lên theo bản năng.
Lý Nhiễm ngồi xuống băng ghế sofa bằng mây đối diện chúng tôi, ung dung nói: “Bố, bố tức giận gì chứ? Vốn là như thế mà. Bố luôn mồm mắng Lý Tín Như là “súc sinh, súc sinh”, cuối cùng chẳng phải vẫn sống an hưởng tuổi già trong căn nhà mà tên súc sinh đó mua cho bố như thường sao?”
“Nó mua nhà cho tao!? Đánh rắm!” -Bố Lý Mai chửi ầm lên: “Mẹ nó, tao gả con gái cho nó nhiều năm như vậy! Tao vất vả “hốt từng bãi phân dọn từng bãi tè” nuôi con gái lớn chừng này là để tặng không cho nó như thế à!? Bắt đầu từ ngày mà vợ chồng chúng nó kết hôn, mày nói xem nó đã biếu tao thứ gì? Nó đã bao giờ xem tao là bố vợ của nó chưa? Gia đình ba người của chúng ta đã chen chúc trong căn nhà nhỏ vừa tàn vừa tối của xưởng bao nhiêu năm rồi? Nó có thèm màng tới không? Tao có bắt nó phải lo không? Mày đã bao giờ thấy tao mở miệng đòi thằng đó thứ gì chưa? Tao nhận căn nhà này của nó vì chỉ xem đấy là thứ nó nợ nhà chúng ta, đây là nó trả nợ cho mình, mày có hiểu không?”
“Hừ, bất khuất thế cơ đấy, bất khuất thế thì lúc trước đừng nhận căn nhà này, lúc trước đừng thỏa hiệp với hắn ta. “Ăn của người mềm miệng, lấy của người ngắn tay”. Giờ ở đó mà chửi rủa, còn nói là trả nợ gì nữa chứ. Hừ, bộ quên là lúc trước ông và chị tôi đến căn nhà to một chút cũng không dám chọn, chỉ lo đắt quá Lý Tín Như sẽ không đồng ý rồi à!” -Lý Nhiễm cười khẩy, giọng nói trở nên sắc lẹm: “Cả nhà này rặt một lũ không có tương lai! Còn bà chị tôi nữa, ở đó tự lấy cái chết ra mà uy hiếp, đến mạng cũng chẳng cần, chỉ là không chịu li hôn! Chẳng phải vì vẫn đang tiếc cái danh phận vợ đại luật sư của chị ta, chẳng phải vì vẫn đang tiếc cuộc sống của chị ta bây giờ! Ngoài miệng thì có vẻ hận chết gã đàn ông đó, nhưng chẳng phải vẫn ngoan ngoãn quay về tiếp tục làm bà nội trợ cho tên súc sinh kia? Bây giờ gã đàn ông đó chết rồi chẳng phải vẫn đeo khăn tang cho hắn như thường? Hơ hơ!?”