[Họ Ngô bao giờ cũng bị Họ Trương đè] C1

CHƯƠNG MỘT

 

 

Ngô Lão Cẩu sống cả đời, có yêu ma quỷ quái gì chưa gặp qua? Thần tiên yêu quái quỷ sứ gì ấy, tin ắt có, không tin ắt vô. Thân là một thợ khoét đất, lúc đào cát có cầu nguyện một chút cũng chẳng có gì lạ. Nhưng! Mà! Đúng, chính là “nhưng mà”! Tại sao sau khi chết y không biến thành một linh hồn lượn lờ đến chỗ Điện Diêm Vương để gặp Diêm Vương mà lại nhìn thấy tên lão đại của Cửu Môn, Trương Khởi Sơn, Trương Đại Phật Gia đây?!

 

Đệt! Cái này không đúng với truyền thuyết gì cả! Đáng ghét! = 皿 =

 

Ngô Lão Cẩu bị sốc đến ngây người, nhưng đối phương thì không.

 

Đầu lưỡi bên kia vẫn tự nhiên tách lưỡi và răng của Ngô Lão Cẩu ra, từng bước tiến sâu vào trong như một tên cường đạo, không chút khách khí khuấy đảo trắng trợn bên trong khoang miệng kia.

 

Hương vị này…

 

Khóe mắt Ngô Lão Cẩu bỗng dưng đỏ hoe.

 

Hai tay vòng lên trên cổ đối phương.

 

Mặc kệ, dù gì cũng sắp chết rồi, cứ hun cho đã đi rồi nói!

 

Một người thấy chết không sờn, một kẻ chẳng khác gì hổ sói, gian phu dâm phu cứ gọi là ăn rơ vô cùng. Miệng kề miệng, lưỡi quấn lưỡi rồi cứ đẩy, chen, rúc, rỉa loạn xạ cả lên, ra sức tranh đoạt lấy thứ hơi thở mỏng manh nóng rát trong khoang miệng của Ngô Lão Cẩu. Chỗ nước bọt chưa kịp nuốt vào men theo khóe miệng chảy xuống. Tư vị thân quen đã lâu không nếm kia làm mờ lý trí của họ.

 

Hai người quấn chặt lấy nhau như dây leo với nhành cây, chặt đến không thể tách rời mà sống chết nương tựa vào nhau.

 

Miệng lưỡi tương giao, đến hô hấp cũng gần như hòa lẫn vào nhau. Hung hăng lao vào xé toang quần áo đối phương, rồi nôn nóng để lại những vết tích ngổn ngang trên cơ thể người kia.

 

Khi Trương Khởi Sơn tiến vào, Ngô Lão Cẩu nhất thời sơ suất cắn nát đầu lưỡi của hắn.

 

Đau, thật sự rất đau. Không bôi trơn, không mơn trớn, cảm giác bị xé toạc ra khi hắn tiến thẳng vào đã khiến cho Ngô Lão Cẩu hận không thể cắn chết Trương Khởi Sơn.

 

Trương Khởi Sơn cũng đau, bị kẹp đến phát đau.

 

Nhưng không ai kêu ngừng, dường như trong chốc lát mọi đau đớn đều tan biến hết, chỉ còn nỗi thiết tha chiếm hữu đối phương.

 

Giao hoan một cách không biết mệt mỏi, tiếng thở dốc nặng nề đi kèm với tiếng rên rỉ khó lòng kìm nén.

 

Mãi đến trước lúc ngất đi, ý nghĩ cuối cùng của Ngô Lão Cẩu chính là: Lần này mình chết thật rồi.

 

Người Pháp ví lên đỉnh là cái chết nhỏ cũng không phải vô lý. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà phải trải qua một cái chết lớn và vô số cái chết nhỏ, Ngô Lão Cầu bị ăn hành đến chỉ còn nửa cái cẩu mạng, hết nửa ngày vẫn chưa tỉnh lại được. Một người luôn biết cách tận dụng thời cơ như Trương Đại Phật Gia dĩ nhiên là đã thừa cơ ăn không ít đậu hủ non. Đúng là đậu hủ non thật đấy, cơ thể của Ngô Lão Cẩu như đã quay ngược thời gian năm mươi năm ròng. Đôi lông mày khôi ngô khoan khoái giãn ra chẳng khác gì thời yêu đương nồng mặn năm xưa, làm vị Phật Gia đã cấm dục nhiều năm kia nhìn mà ngứa ngáy trong lòng, nhịn không được sờ mó lung tung.

 

Khi lần nữa mở mắt ra, Ngô Lão Cẩu đã bắt ngay tại trận hành vi phạm tội kia và chộp nhanh lấy móng vuốt đang không an phận của kẻ nào đó.

 

Ngô Lão Cẩu hung hăng lườm Trương Khởi Sơn một cái, hỏi với giọng khản đặc: “Ông đủ chưa hả?”

 

Trương Khởi Sơn tủm tỉm cười rồi lại thơm lên môi y một cái, khuôn mặt đắc chí thỏa mãn trông vô cùng gợi đòn.

 

Ngô Lão Cẩu nhìn cái vẻ tủm tỉm của người nọ mà nổi đóa ngay tức thì, định nhấc chân đạp người kia xuống nhưng chân tay mềm nhũn nên chỉ có thể tiếp tục xài chiêu dùng ánh mắt giết người: “Đi xuống!”

 

“Bốn chục năm rồi…” Nụ cười của Trương Khởi Sơn thoáng trở nên nhạt nhòa, hắn nhìn ngắm người đã thay đổi cả cuộc đời mình mà mắt không chớp lấy một cái. Ngữ khí của hắn khiến tim Ngô Lão Cẩu nhói lại, còn chưa biết nên phản ứng thế nào thì kế đó hắn đã nói ra một câu khiến người ta thổ huyết: “Cún Con Bé Bỏng sao nỡ bắt gia xuống, phải là “lên” đây mới đúng.” (Lên = thượng)

 

Biết ngay là tên này chẳng nói ra được thứ gì tốt đẹp!

 

Từ lâu, Ngô Lão Cẩu đã biết rõ bản tính xấu xa của Trương Khởi Sơn. Gì mà không hay cười nói, gì mà tính cách lạnh nhạt, toàn là chém gió cả! Người này chính là một tên lưu manh đến tận xương tủy! Khi nói mấy chuyện hạ lưu hoàn toàn “mặt chẳng đỏ, tim chẳng đập” gì cả!

 

Ngô Lão Cẩu nhất thời tức không chịu được, liền há miệng ra sức cắn vào vai Trương Khởi Sơn.

 

Cái cắn này đã dồn hết sức bình sinh, mùi máu lập tức lan ra trong miệng của Ngô Lão Cẩu. Y chép miệng, ác ý nhìn dấu răng hằn sâu trên bả vai màu đồng cổ của Trương Khởi Sơn.

 

Nhưng Trương Khởi Sơn chỉ như vừa bị chó liếm một phát, nét cười ở khóe miệng không hề vơi, cơ chừng như hoàn toàn chẳng đau chẳng ngứa gì cả. Thậm chí hắn còn đưa tay quàng qua eo Ngô Lão Cẩu, trói chặt y trong vòng tay của mình, rồi dâng cả bả vai lành lặn bên kia lên.

 

“Ta nghe nói cún con đều thích đi tè để làm dấu. Cún con nhà gia có khác, sau bao nhiêu năm vẫn thích để lại dấu răng.”

 

“Xí!” Ngô Lão Cẩu phỉ nhổ một tiếng, nhưng không hề giãy tay của Trương Khởi Sơn ra.

 

Quan sát một lúc quang cảnh xung quanh, y bất ngờ nhận ra mình đang ở căn nhà tại Trường Sa của Trương Khởi Sơn mấy mươi năm trước.

 

Chẳng lẽ mình xuyên không rồi ư? Còn xuyên chung với Trương Khởi Sơn nữa?

 

“Tôi nói,” Lấy tay vỗ đầu Trương Khởi Sơn mấy cái, Ngô Lão Cẩu hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra thế?”

 

“Cưng chết rồi.” Giọng điệu của Trương Khởi Sơn như đang thảo luận về thời tiết vậy. “Ta cũng chết rồi.”

 

“Tôi biết.” Thường thì khi nghe người khác nói mày chết rồi, người kia chắc chắn sẽ bực bội lắm. Nhưng Ngô Lão Cẩu lại rất điềm tĩnh, thậm chí còn có chút vui mừng. Bây giờ đã không gì có thể ngăn cách họ nữa rồi.

 

“Năm đó, Tiểu Thất nói với ta, bất kể là lẽ trời hay tình người cũng không cho phép hai ta ở bên nhau, một kiếp cũng không thể. Nó khuyên ta rời khỏi cưng. Nhưng gia chẳng tin cái chuyện quỷ quái đó. Chỉ cần gia muốn làm thì không gì là không thể.” Trong mắt Trương Khởi Sơn ánh lên thứ ánh sáng tự tin, nét cười nhàn nhạt không che giấu được sự kiên định trong lời nói. Hắn vốn chẳng phải là loại đàn ông sẽ khuất phục trước hiện thực. “Ta đã thỏa thuận với Chung Cực, đợi khi nào cưng bảo vệ xong những thứ mà cưng quan tâm, thì phải đến đây, ở bên cạnh gia…..” Hắn nói chắc như đinh đóng cột, dường như hoàn toàn không lo nghĩ đến chuyện Ngô Lão Cẩu sẽ từ chối: “… Một đời một kiếp.”

 

“Chung Cực? Chung Cực là gì? Ông đã thỏa thuận những điều kiện nào? Đây lại là đâu?” Sau khi hỏi xong một chuỗi nghi vấn nối dài, Ngô Lão Cẩu lại lườm Trương Khởi Sơn một cái: “Ông cứ tự tiện quyết định thay tôi như vậy? Nhỡ tôi không bằng lòng thì sao?”

 

“Có nhớ hiệp định mà chúng ta đã giao ước với Khởi Linh không?” Trương Khởi Sơn không đáp mà hỏi ngược lại.

 

Ngô Lão Cẩu sao có thể quên được, hiệp định đó đã thay đổi vận mệnh trên trên dưới dưới của mỗi một người trong Lão Cửu Môn. Họ đã hứa là sẽ phái người thay phiên đi trông giữ bí mật sau cánh cửa Thanh Đồng, nhưng chưa ai thực hiện lời hứa đó bao giờ.

 

“Chung Cực chính là bí mật của cửa Thanh Đồng.” Trương Khởi Sơn cứ thế tùy tện nói ra cái chân tướng liên đới nhiều người này: “Điều kiện là có thể bên nhau trọn đời, cái giá phải trả chính là phải trông giữ cánh cửa đó. Mãi mãi không được rời xa. Lúc còn sống, cưng không thuộc về ta, khi chết rồi thì chắc chắn phải là của ta.”

 

Đôi mắt Trương Khởi Sơn phát sáng lấp lánh, chăm chú ngắm nghía Ngô Lão Cẩu. Dù đã quyết định thay đối phương một cách độc tài chuyên chế, hắn vẫn chẳng hề lấy làm áy náy.

 

Đặt vào trước kia, Ngô Lão Cẩu chắc chắn sẽ nhảy dựng lên chỉ vào mũi của Trương Khởi Sơn mà mắng nhiếc: “Ông đây là con người, mi không thể quyết định thay ông!”

 

Nhưng lúc này đây… Ngô Lão Cẩu chẳng hề phản bác gì cả, chỉ lẳng lặng vòng tay qua hông của Trương Khởi Sơn.

 

Thực ra y rất muốn cười, rất muốn cất tiếng cười to.

 

Thế này rất tốt, hai con người, trọn đời bên nhau.

 

 

 [CHÚ THÍCH]

 

1. “Điều kiện là có thể bên nhau trọn đời, cái giá phải trả chính là phải trông giữ cánh cửa đó.” Câu này đã được dịch thoát. Nguyên văn là: “Điều kiện là tư thủ, cái giá phải trả cũng là tư thủ”. “Tư thủ” ở đây có 2 nghĩa:

“Tư thủ” thứ nhất là cả đời ở bên cạnh quan tâm chăm sóc cho nhau.

“Tư thủ” thứ hai là trông giữ cửa Thanh Đồng.

Rất tiếc vì bọn mình không đủ khả năng để chuyển tải đầy đủ thủ pháp chơi chữ của tác giả.

 

2. Vì sao cp của Trương Khởi Sơn x Ngô Lão Cẩu lại có tên là Nhất Ngũ?

Vì trong Lão Cửu Môn, cụ Trương xếp thứ nhất, còn cụ Ngô xếp thứ năm (ngũ).

Nếu muốn biết thêm về Lão Cửu Môn, các bạn có thể tìm hiểu thêm tại đây.

 

1377680685429_middle

10 thoughts on “[Họ Ngô bao giờ cũng bị Họ Trương đè] C1

  1. Đông Phương Công Tử

    Cho ta hỏi Ngô Lão Cẩu là gì của Ngô Tà vậy? (Ta chưa đọc xong Đạo mộ)

    Like

  2. ông và cháu … dụ mệ nó thụ :)))) một góc cũng bị ăn bằng sạch ! cơ , đại lão phật gia thật có chất gian trong người mà lộ hẳn ra ấy chứ =)) trong khi tiểu ca chính là phúc hắccccc

    Like

  3. akj198

    Rơi xuống hố rồi ~^3^~ Lần đầu đọc về Nhất Ngũ, cảm xúc thật khó tả a… orz. Hảo mong chờ a~

    Like

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s