[Họ Ngô bao giờ cũng bị họ Trương đè] C5

Lần trước mình có dịch thiếu khúc cuối chương 4, nên mọi người đọc bổ sung trước khi đọc chương 5 nhé. Link!

 Và hiện vẫn đang tuyển beta cho truyện này.

CHƯƠNG NĂM

Lúc còn sống, ông nội Ngô từng nói với Ngô Tà rằng một khi đã xuống đấu thì bất cứ chuyện kỳ quái gì cũng có thể xảy ra, muốn giữ được cái mạng nhỏ thì nhất định phải điềm tĩnh. Lúc đó, Ngô Tà đâu ngờ những chuyện kỳ quái ở đây còn bao gồm cả việc mình với một gã béo, một cái xác hồ li mắt xanh và một vị mỹ nữ nghìn tuổi ẩu đả trên giường.

Ngô Tà hối hận chết đi được. Tự nhiên đang yên đang lành làm một ông chủ nhỏ không chịu, cứ nhất quyết đòi mở rộng tầm mắt làm chi. Ngồi xe suốt đường đi đã muốn mất nửa cái mạng tới nơi rồi, xuống dưới đấu cũng chẳng có chuyện gì tốt lành. Tại sao bọ ăn xác, huyết thi, cây mây ma quái, xác hồ ly mắt xanh và nữ thi ngàn năm đều tìm tới cậu? Chẳng lẽ trên người cậu có tỏa ra thứ hormone đặc biệt thu hút những thứ phi sinh vật này sao?

Ông trời ơi, con rõ ràng là một thanh niên tốt trong chủ nghĩa xã hội, yêu nước yêu Đảng, kính trên nhường dưới. Mẹ nó, cho dù không gặp được cô em con thích để cùng dạo Tây Hồ, thì ít nhất cũng cho con một người tình là con người để nắm tay nhau âu yếm đi hết thiên hạ chứ. Con không có yêu cầu gì cao về tuổi tác hay ngoại hình đâu! Sao toàn dây vào cái đống không phải con người thế này?! Tiểu gia vẫn chưa muốn chết đâu!

Ông trời nói: duyệt.

Sau đó ông lẳng lặng ban cho Ngô Tà một ông chồng thân thủ hạng một, tướng mạo thượng thừa và tuổi tac hơi cao.

Khụ khụ, kết thúc phần chém gió, sau đây xin trở lại hiện trường đạo mộ.

Ngô Tà vững tin rằng chữ “Tà” mà ông nội cậu, Vương Cẩu Trường Sa Ngô Lão Cẩu, đã đặt cho cậu đúng là một cái điềm. Mẹ nó, khi xuống đấu cậu quả là tà khí ngút trời! Cái cổ suýt bị Bàn Tử bóp chết còn chưa kịp vặn cho ngay lại thì cái thân nặng trịch kia đã đè xì hết một nửa số hơi cậu vừa mới hít vào, tiện thể còn khuyến mãi thêm vài giọt máu. Khó khăn lắm mới đẩy được tên Bàn Tử nặng đến hàng tấn kia ra khỏi người mình thì gặp lại chú Ba nhà cậu. Tâm trạng của Ngô Tà mới kích động làm sao, kích động hơn cả Hồng Quân khi thuận lợi tụ họp với nhau. Nhưng không đợi cậu ấp ủ tâm trạng để gọi một tiếng “chú Ba” đầy tôn sùng và vui sướng thì đã bị nước tử thi phun đầy người.

Bà nội nó, nếu ông đây mà còn xuống đấu thì cả đời không cưới được vợ cũng đáng tội!

Bên này vừa thề độc xong thì bên kia cỗ quan tài của Lỗ Thương Vương lại một lần nữa được nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Một lão già mặc đồ bó trùm đầu nằm ngủ ngon lành trong quan tài. Những tên đạo mộ tặc chuyên đi quấy rầy giấc ngủ bình yên của chủ mộ nhìn mà há hốc cả mồm.

“Nhìn kìa, bên này có một sợi vụn!” Vương Bàn Tử vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ kêu lên, không nói lời lời nào đã giơ cái móng vuốt béo múp béo míp ra giở trò đồi bại. Chủ mộ không hề nhảy dựng lên tố gã sàm sỡ, mà chỉ xuất hiện phi đao của Trương Khởi Linh.

Sau cửa Thanh Đồng

“Cứng!” Trương Khởi Sơn nhìn thanh hắc kim cổ đao suýt chém bể đầu Bàn Tử đang cắm sâu trên thân cây mà buột miệng thốt lên.

Ngô Lão Cẩu gật đầu tán đồng: “Tên tộc trưởng nhà ông bao nhiêu năm rồi vẫn chẳng thay đổi gì cả, mạnh đến hư cấu.”

Lỗ Vương Cung

Ngô Tà nhìn thanh hắc kim cổ đao bay qua trước mặt y rồi cắm thẳng lên thân cây mà cán đao còn khẽ rung lên, liền nuốt một ngụm nước miếng.

Đệch! Lực tay của tên Tiểu Ca này cũng hơi quá kinh khủng rồi đấy?

Cả cái hình xăm hầm hố của hắn nữa. Holy shit, nó lan hơn nửa người! Đây là để khoe khoang lúc đấu súng với xã hội đen hay để dọa nạt người khác đây?! Tuy cũng hơi bị gợi cảm một tẹo… Í, trên tay hắn đang cầm gì thế? Đồ ăn thừa ăn không hết nên gói về sao?

Ngô Tà ngớ ra vài giây, mới kịp nhận ra… Tên Tiểu Ca này đang bị thương rất nặng! Chắc chắn là tại ban nãy đánh nhau với huyết thi gây nên?

Cảm giác áy náy và lo lắng dâng lên trong lòng, Ngô Tà lấy trong cặp ra dái băng và cồn sát khuẩn, bước lên truớc.

Trên đời có câu “làm ơn mắc oán”, cũng có câu “làm phúc phải tội”.

Ngô Tà suýt tức đến vẹo cả mũi. Uổng công cậu định tốt bụng bôi thuốc cho hắn, còn tên Muộn Du Bình này thì dám lẳng lặng né ra!

Đừng tưởng tiểu gia không thấy lông mày của mi khẽ cau lại nhé, mi đang chê tiểu gia hôi chứ gì?!

Trong lúc vốn từ chửi rủa đang đánh nhau loạn xà trong đầu Ngô Tà, thì bọn Bàn Tử đã âm thầm cãi nhau một trận với Muộn Du Bình.

Sau cửa Thanh Đồng

“Tên tộc trưởng của ông tuy lợi hại nhưng khả năng nói dối chẳng ra sao.” Ngô Lão Cẩu giễu cợt.

Trương Khởi Sơn bật cười, đưa tay véo má Ngô Lão Cẩu, cười nói: “Loại người như hắn vốn chẳng cần phải nói dối cũng có thể đạt được mục đích của mình. Gia tuy không thích hắn, nhưng vẫn khâm phục hắn.”

“Kẻ tự cao như ông mà cũng có ngày khâm phục người khác ư?” Ngô Lão Cẩu tỏ ra kinh ngạc một cách khoa trương.

“Từ lâu đã có người khiến gia khâm phục hơn mấy chục năm rồi.”

“Ai?” Ngô Lão Cẩu bắt đầu tỏ vẻ hứng thú.

“Cưng.” Mổ nhẹ lên đôi môi kia, Trương Khởi Sơn nói: “Khâm phục mị lực của cưng lớn đến mức khiến gia chìm đắm cả đời.”

“…Cút!” Mặt đỏ bừng, Ngô Lão Cẩu thẳng thừng đạp hắn một phát.

Lỗ Vương Cung

Ngô Tà thực sự rất hối hận rất hối hận.

Cậu không nên đến đây, thực sự không nên đến đây.

Nếu cậu có thể kiềm nén lòng hiếu kỳ kia thì bây giờ đã không phải bi kịch đến mức bò trối chết trên Cửu Đầu Xà Bách để không phải làm bữa ăn trong bụng bầy sâu, càng không phải… giết hại một mạng người bằng chính đôi tay này.

Ngô Tà ngạc nhiên rằng ban nãy mình có thể nổ súng với Đại Khuê, rồi nhìn thân ảnh ấy rơi xuống, mỗi lúc một bé dần và cuối cùng lẫn vào biển xanh kia, một cách lạnh lùng như thế. Ngô Tà cười khổ nhìn cánh tay đang đỏ dần của mình.

Haizz, xem ra cậu sắp đi theo Đại Khuê rồi. Đợi đến khi xuống đường Hoàng Tuyền, cậu sẽ xin lỗi Đại Khuê vậy.

Ngô Tà đã quá xem thường cái mà người ta gọi là “vầng hào quang của nhân vật chính”. Thế nên cuối cùng cậu không chết, chú Ba chuồn mất, Bàn Tử phắng mất, Phan Tử nằm viện, Muộn Du Bình mất tích. Vừa ra khỏi đấu, mọi người mỗi người một nơi. Lúc một mình đi câu cá ở Sơn Đông, Ngô Tà ngây người nghĩ ngợi. Mình thật là sai lầm. Chẳng qua chỉ muốn đi du lịch một chuyến, cuối cùng lại đánh mất quá nhiều. Thứ mất đi có thể là chút hồn nhiên ngây thơ, cũng có thể là chút niềm tin vào lòng người.

Trong giây phút cậu nổ súng với Đại Khuê, cậu đã không thể quay về như xưa nữa rồi.

Sau cửa Thanh Đồng

Mặt của Ngô Lão Cẩu có chút u ám, không biết là đang hối hận trước kia mình đã bảo vệ cháu nó quá kỹ hay thương cháu không thể đối mặt với sự thật này.

Trương Khởi Sơn nhìn Ngô Lão Cẩu mặt mũi sa sầm, lo lắng đi tới đi lui trước mắt mình, nhìn y cứ mãi loanh quanh đến nỗi hắn đâm bực. Đôi tay lớn dang ra ôm trọn người nọ vào lòng mình: “Cưng đang lo lắm phải không?”

“Gia không được lo cho cháu của gia sao?” Ngô Lão Cẩu nhìn vẻ mặt thờ ơ của Trương Khởi Sơn mà muốn cắn một cái. Cháu của y thế nào, y là người rõ nhất.

Tầm long định vị, đào đất cơ quan, chưa học qua cái nào, cùng lắm là có đọc qua quyển bút ký mà y để lại. Nói đến thể lực thì với thứ thể lực ngày nào cũng ngồi lì trong tiệm bắt nạt những nhân viên hiền lành chân chất của nó thì chưa chạy được bao lâu đã thở như trâu rồi. Đây lại là lần đầu tiên nó xuống đấu nữa, không có tí kinh nghiệm nào. Mọi chuyện về sau, nó làm sao vượt qua được đây?

Ngô Lão Cẩu hối hận lắm.

Sớm biết không thể kết thúc ở đời thứ hai, y đã đào tạo Ngô Tà thành một thổ phu tử rồi.

Nếu hai ông cháu nhà y mà làm ăn nghiêm túc thì sẽ chẳng thua tên Trương tộc trưởng thích thể hiện kia là bao đâu!

Trương Đại Phật Gia thấy “chú chó già nuôi trong nhà” rõ ràng đang dần lạc vào hư vô ngay trong lòng mình, liền nheo mắt lại một cách đầy nguy hiểm.

Xem ra, đã đến lúc dạy dỗ Cún Con Bé Bỏng của gia rằng, tuyệt đối không được phớt lờ sự tồn tại của gia khi đang ở trong vòng tay của gia rồi!

Đêm đó, sau cửa Thanh Đồng, cúc tươi nở rộ.

Hoặc cũng có thể là đang bị tàn phá.

Trong tiếng trung, “nở rộ” (cuǐcàn) và “tàn phá” (cuīcán) có cách phát âm gần giống nhau.

10 thoughts on “[Họ Ngô bao giờ cũng bị họ Trương đè] C5

  1. Tung hoa qua hết phần Thất tinh Lỗ Vương cung – mong ngày câu chuyện giữa hai chẻ tiến triển đi a~~ Câu chuyện của hai già dù nóng nhưng cũng không nóng bằng chuyện của hai trẻ a~~

    Cám ơn nhà tiếp tục dịch, tại hạ sẽ tiếp tục hóng~~

    Like

  2. U hu hu ;; v ;; Bao giờ Trương Tộc Trưởng mới lên sàn đây 😥 Ngô tiểu tam gia nữa, thật là mong đến phần của hai người quá mà =))))))))))

    Like

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s