Tác giả: Mục Khanh Y
Chuyển ngữ: GV
Chương 82
Có lẽ lúc đầu, quả thật tôi đã đặt cái nhìn nghi ngờ chủ yếu lên người Lý Mai. Vì những án lệ về mưu sát chồng thực sự nhiều không đếm xuể. Hơn nữa Lý Mai lại là người được lợi nhất sau khi Lý Tín Như chết nên mức độ đáng nghi của chị là cao nhất. Thế nhưng, tiếp xúc với chị càng nhiều, tôi càng cảm thấy có lẽ Lý Mai thực sự là một người phụ trong ngoài như một: mỏng manh, lương thiện, bất lực. Tôi cảm thấy ở chị không hề trang bị đủ sự quyết tâm ngang ngược bất chấp tất cả dù cho cá chết lưới rách của một kẻ giết người. Điều này có thể nhìn thấy ở thái độ của chị trước vụ bê bối của Lý Nhiễm và chồng mình.
Nếu chị muốn giết Lý Tín Như thì ngay lúc đó đã có đầy đủ lý do và động cơ rồi, nhưng chị không làm thế. Cái chị chọn vẫn là rụt lùi và nhường nhịn. Theo tôi thấy, tự sát là một sự né tránh và rụt lùi tiêu cực nhất. Sau đó chị và Lý Tín Như đã đạt đến thỏa thuận: một ngôi nhà đổi lấy sự giải quyết của sự việc. Trên thực tế, chính ngôi nhà này cũng đã thực sự cắt bỏ Lý Tín Như khỏi cuộc đời chị. Từ đấy về sau, chị đã hoàn toàn không bận tâm đến sự tồn tại của Lý Tín Như nữa. Chị chỉ muốn một gia đình, chị không muốn mất đi gia đình này nữa. Hẳn là chị sẽ không phá hỏng cái “gia đình” mà chị đã sở hữu này.
Đúng như những gì chị nói, chị đã trải qua sự sống và cái chết nên chị rất trân trọng cuộc sống và sinh mạng trước mắt mình. Khi không chị sẽ không muốn phá hoại nó, huống hồ chi thủ pháp phá hoại là một vụ án mạng -thủ pháp kinh hoàng nhất.
Lần họp trước, tôi đưa ra nghi ngờ của tôi với sếp nhưng sếp chẳng bảo đúng sai. Ý kiến nội bộ của chúng tôi cũng không thống nhất nên tình hình vụ án của Lý Mai vẫn đang ở trong tình trạng bế tắc. Nhưng nếu bạn hỏi tôi có tin kẻ gây ra hai vụ mưu sát là Lý Mai hay không thì câu trả lời của tôi là không tin.
Nhưng đây không phải là vấn đề mà tôi tin hay không có thể giải quyết được. Phán xét một người có tội hay không là việc của tòa án. Còn điều tôi có thể làm chỉ là nếu tôi nghi ngờ trong lòng thì tôi có nghĩa vụ cố gắng tìm cho ra nghi phạm chân chính.
Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi móc di động ra gọi cho Lưu Ly.
Điện thoại vừa liên lạc được tôi đã nghe tiếng thét chói tai đầy bực bội của Lưu Ly: “Trần Tử Ngư, cậu đúng là đáng ghét chết đi được! Cậu lại định làm gì? Bệnh vẫn chưa khỏi à?”
“Không phải không phải, lần này không phải xin nghỉ phép.” -Tôi vội dỗ nàng bằng những lời hay ý đẹp: “Lưu Ly, cô hiểu lầm tôi rồi, không phải đâu. Là thế này, tôi vừa nhận được cuộc điện thoại của Lý Nhiễm gọi cho tôi, tôi cảm thấy cô ta có chút bất ổn, tôi phải chạy qua đó xem thử. Lát nữa lúc sếp điểm danh, cô giải thích với lão hộ tôi một tiếng.”
“Thật?” -Lưu Ly rất đỗi nghi ngờ.
“Tất nhiên là thật, tôi không lừa người đẹp bao giờ, đấy là nguyên tắc làm người của tôi.”
Mỗi người đều có điểm yếu riêng. Điểm yếu của Lưu Ly là nàng là người đẹp, mà người đẹp thì lúc nào cũng dễ bị lâng lâng, đặc biệt là sau khi được người khác tâng bốc. Nàng khẽ cười đôi tiếng: “Được rồi, tin cậu một lần vậy, dù gì về cậu cũng phải viết báo cáo.”
“Vâng, vâng.”
Sau đó tôi lái xe một mạch đến thẳng nhà Lý Nhiễm.
Lần trước đến đây có tán chuyện vài câu với ông cảnh vệ là lính nông thôn thoái ngũ của khu phố đó nên ông vẫn còn nhận ra tôi. Lần này ông không làm khó tôi nữa, mà cho tôi đi thẳng vào trong ngay.
Nhưng tôi đứng gõ cửa rất lâu trước nhà Lý Nhiễm, hình như không ai ở nhà. Đúng lúc tôi định bỏ đi thì cửa bỗng dưng mở ra, một bóng đen thấp bé gầy gò xuất hiện giữa khe cửa. Trong đó, mẹ Lý Mai hé cửa ra thành một khe hở để xem ai gõ cửa. Nhìn thấy tôi, bà ngớ ra ngay.
Tôi thấy bà cũng ngớ ra một lúc. Từ ngày con gái bà chịu thẩm vấn, rõ ràng bà đã tiều tụy đi không ít. Khuôn mặt già nua vốn đã đầy nếp nhăn nay càng rút nhỏ lại như quả táo tàu khô. Mái tóc bạc trắng của bà có chút bù xù, như được dùng tay vén bừa ra sau tai. Viền mắt bà sưng tấy như vừa khóc rất lâu.
Chương 83
“Đồng chí cảnh sát…” -Bà nhìn tôi đầy cảnh giác, nói với giọng khản đặc: “Anh đến đây làm gì?”
Tôi phát hiện lúc nói chuyện khóe miệng bà hơi méo, nhìn kỹ mới nhận ra một bên mặt bà đã sưng lên đôi chút, vì bà quá gầy gò nên mới không thấy rõ.
“Chính Lý Nhiễm gọi điện bảo tôi đến. Cô ấy…” -Tôi không nói hết câu vì qua đỉnh đầu bà ánh mắt tôi đã nhìn thấy đại khái một ít tình trạng trong nhà.
Lần trước tôi thấy rõ bên trong căn nhà đắt đỏ này được trang hoàng vô cùng cẩu thà sơ sài, nhưng ít nhất vẫn được xem là gọn gàng. Nhưng một góc của tảng băng trôi mà tôi nhìn thấy lần này lại vô cùng ngổn ngang, tưởng chừng như là căn bếp vừa bị đứa trẻ nghịch ngợm nào đó phá tung. Khắp sàn toàn là tạp vật, khắp sàn toàn là những món đồ bị ném vỡ. Chỉ có mùi nhang khói của chùa chiền vẫn rõ rệt.
“Tiểu Nhiễm, nó không ở nhà.” -Nói rồi bà định đóng cửa lại.
Tôi lấy tay chống cửa: “Cô ấy cả đêm không về?”
“Không, nó vừa chạy ra ngoài sáng nay… Nó…” -Mí mắt bà ửng đỏ.
“Cô ấy bị làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
Bà Lý lắc đầu mấy cái.
“Ông Lý đâu?” -Tôi hỏi: “Ông ấy có đây không? Tôi có thể nói chuyện với ông ấy không?”
“Ông ấy cũng không ở đây. Trong nhà chỉ có mình tôi.”
“Bà Lý, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bà biết Lý Nhiễm gọi cho tôi vì chuyện gì không?”
“Tôi không biết.” -Bà lại muốn đóng cửa. Tôi như đang đọ sức với bà.
“Lý Nhiễm lại cãi nhau với bố cô ấy?”
“Tôi thực sự không biết gì cả!”
Cánh cửa đóng lại thật mạnh trước mặt tôi.
Tôi đứng trước cửa gọi cho Lý Nhiễm.
“Cô đang ở đâu?” -Tôi hỏi: “Tôi đến nhà cô rồi mà cô lại chạy mất bóng à.”
Giọng nói của cô ta ở đầu dây bên kia nghe có vẻ rất vui: “Trần Tử Ngư? Anh đến tìm tôi thật à! Anh cứ đợi tôi bên hồ nhân tạo dưới nhà tôi đi, tôi đến nhanh lắm.”
Mặt trời vừa mọc lên. Trong ánh nắng lạnh giá chứa đầy sương mỏng của bờ hồ ngày đông. Tôi ngồi trên băng ghế đá vừa ẩm vừa lạnh một cách buồn chán, nhìn từ xa một cô gái tóc dài mặc áo len thủ công màu xanh đang băng qua rừng mai rộng lớn, chạy về phía tôi. Đổi một góc nhìn khác thì cảnh tượng này có lẽ mang chút tình thơ ý họa “hẹn gặp giai nhân sau cành mai” nhưng cô thiếu nữ đang chạy về phía tôi và tôi lúc này lại mang hai tâm trạng hoàn toàn khác nhau.
“Đã xảy ra chuyện gì à?” -Không đợi cho cô đứng vững, tôi đã hỏi ngay.
Lý Nhiễm chạy nhanh đến mức đôi má ửng hồng. Mái tóc dài vừa mềm vừa mảnh bay sang hai bên với chút lộn xộn. Cô thở hổn hển nhìn tôi. Hơi thở phả ra từ miệng bị đông thành khói trắng giữa không trung.
“Anh đến thật, tôi rất vui.: -Cô ta nói: “Tôi không ngờ anh lại đến thật. Tôi tưởng từ nay về sau anh sẽ mặc kệ tôi…”
Tôi có chút không đỡ được niềm vui xuất phát từ một phía của cô nên vội ngắt lời cô: “Cô nói trong điện thoại là cô cảm thấy buồn bực trong lòng. Rốt cuộc là vì chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra?”
Lý Nhiễm ngoẹo đầu, rồi tự dưng nói: “A, mai nở rồi, thảo nào thơm thế!”
Cô ngước đầu lên, khẽ dùng chóp mũi chạm vào một nhành mai vàng. Những cánh hoa như hoàng ngọc đẫm nắng, le lói phát sáng.
“Này, Lý Nhiễm.” -Tôi lấy tay vỗ vai cô ta.
“Sao thế?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” -Tôi kiên nhẫn nói.
Lý Nhiễm ngoẹo đầu nhìn tôi một cái: “Chẳng có chuyện gì cả. Tôi chỉ muốn gặp anh, nên gọi anh ra.”
“Cô nói cái gì?”
Cô nhấc những ngón tay thon thả lên vuốt chỗ tóc trước trán ra sau đầu. Mái tóc dài vừa mảnh vừa bóng chảy qua kẽ tay cô như một dòng thác. Nhất cử nhất động của người thiếu nữ thanh xuân đều tỏa ra sức quyến rũ mê người. Chỉ tiếc là sức quyến rũ đó không có duyên với tôi.
Chương 84
“Con người anh vẫn thế.” -Cô nói với chút oán hận: “Hễ nhìn thấy tôi là chỉ muốn moi những điều anh muốn biết. Tôi thực sự chưa gặp tên đàn ông nào như anh. Anh không thể quan tâm tôi một chút được sao?”
Bấy giờ tôi đang ôm một bụng tức tối. Tôi cất công xin nghỉ chạy đến đây, còn bỏ thời gian ngồi trên ghế lạnh chờ cô ta. Hai cái mông sắp đóng con mẹ nó băng rồi. Kết quả chỉ chờ được một câu “Không có gì cả.”! Mẹ, tôi đúng thật là một thằng ngốc.
Lửa giận đè nén trong lòng nên tất nhiên những lời nói ra cũng chẳng hay ho gì. Tôi lạnh lùng nói: “Đùa, tôi lấy lập trường gì để quan tâm cô? Tôi đâu phải bạn trai cô, đâu phải anh rể cô…”
Thấy tôi nhắc đến anh rể cô, Lý Nhiễm liền như một chú mèo bị kim châm, trợn tròn mắt, lông trên người xù cả lên.
“Đồ khốn!”
Đôi vai cô khẽ run lên. Tôi không biết vì cô bị tôi chọc tức hay vì Lý Tín Như lại khơi gợi những đau khổ trong lòng cô. Nhưng tôi đã lập tức hối hận sau khi nói thế. Bất kể thế nào, tôi cũng không có tư cách châm chọc và làm tổn thương cô như vậy.
“Xin lỗi, xin lỗi.” -Tôi ôm đôi vai run rẩy của cô vào lòng: “Tôi không nên nói thế, xin hãy thứ lỗi cho tôi…”
Cô đưa tay choàng qua eo tôi, vùi mặt vào lòng tôi. Tâm trạng cô trông có vẻ đỡ hơn một chút. Chúng tôi như một đôi tình nhân ôm nhau giữa rừng mai. Có lẽ đổi một góc nhìn khác đây cũng là một cảnh tượng tươi đẹp. Nhưng trước giờ tôi không biết là cảnh sát đôi khi cũng phải hy sinh nhan sắc trong lúc điều tra.
“Có lúc tôi thực sự hận anh chết đi được.” -Cô ta khẽ càu nhàu trong vòng tay tôi: “Anh đúng là đồ vô lương tâm. Các anh ai cũng vô lương tâm cả, tôi biết lâu rồi. Mẹ tôi bảo những người đàn ông cằm nhọn đều lòng dạ sắt đá, đúng là chí lý.”
“Tôi vừa gặp mẹ cô, hình như bà ấy mới khóc xong?”
Cô ta hừ một tiếng: “Có lẽ thế. Từ khi trong nhà xảy ra chuyện, có ngày nào bà ấy không khóc đâu.”
Tôi không biết ý cô “xảy ra chuyện” là chỉ chuyện của cô và Lý Tín Như hay chuyện Lý Mai bị giam giữ thẩm vấn.
“Bố cô cũng đi vắng, ông ấy đi đâu thế?”
“Không biết.”
“Cô lại cãi nhau với bố cô rồi phải không? Nhà cô lộn xộn như bãi chiến trường ấy.”
“Không, không có.” -Cô ngước đầu lên, nhìn tôi với vẻ mặt hơi phiền muộn. Tôi cảm thấy những gì cô nói trong điện thoại là thật. Hình như cô thực sự đang phiền lòng vì chuyện gì đó. Cô đang lo lắng điều gì đây?
“Cô bảo cô buồn bực, nhưng cô chẳng kể gì với tôi thì làm sao tôi giúp cô được?” -Tôi dịu giọng nói.
“Cứ thế này được rồi. Chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Anh đi dạo với tôi chút đi.” -Cô ta buông tôi ra, cúi đầu xuống đi về phía bờ hồ.
Tôi đi theo qua đó.
“Hình như mẹ cô rất không ưa tôi?” -Tôi hỏi Lý Nhiễm.
Cô cười: “Đúng thế, bố tôi cũng không ưa anh, đến Lý Mai cũng có chút sợ anh.”
“Tại sao?” -Tôi hỏi nhưng rồi lập tức hiểu ra. Với Lý Tín Như, cả nhà họ đều vừa căm vừa sợ. Có lẽ cũng không có ấn tượng tốt gì với kiểu đàn ông như vậy.
Lý Nhiễm ôm tay tôi: “Chỉ có tôi không sợ anh, tôi thích anh.”
Tôi dùng sức rút tay ra: “Bớt đi, tôi đã nói tôi ghét phải làm cái bóng của người khác rồi.”
“Tôi biết là anh để bụng chuyện đó mà.” -Lý Nhiễm nhẹ nhàng mỉm cười nhưng đã cất nụ cười đi ngay sau đó: “Phải rồi, chuyện của Lý Mai sao rồi?”