Động cơ giết người 79-81

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 79

 

Thực ra bây giờ tôi cũng rất muốn tìm một người đánh cho một trận tơi bời.

 

Tôi đã điều tra hồ sơ của Trình Minh. Hắn quả thật tốt nghiệp trường Đại học Pháp chính Bắc Kinh. Nhưng trước đây, chúng tôi hoàn toàn không để ý đến học bạ của hai người họ. Dù sao thì đây cũng là tra án chứ không phải tuyển dụng. Tại sao Trình Minh lại thừa nhận Lý Tín Như là bạn học của hắn? Lý Mai mới đầu cũng bảo Trình Minh là bạn đại học của Lý Tín Như. Hơn nữa thời gian tốt nghiệp của hai người họ cũng không giống nhau, Trình Minh tốt nghiệm sớm hơn Lý Tín Như một năm. Chuyện này nói lên điều gì?

 

Tôi sắp xếp lại lý lịch của Lý Tín Như một cách tỉ mỉ. Tôi phát hiện Lý Tín Như và Trình Minh quả thật tốt nghiệp cấp ba chung một năm, nhưng y lại tốt nghiệp đại học muộn hơn Trình Minh một năm. Tại sao lại thế? Chẳng lẽ y không đủ điểm? Tôi nhớ Trình Minh từng nói với tôi thời đi học Lý Tín Như là một học sinh tương đối ưu tú nên tình huống này hẳn nhiên không tồn tại.

 

Tôi thử bấm số bộ phận phổ thông của trường Trung học Số 29 ở thành phố mà Lý Tín Như từng theo học, nhưng đường dây cứ bận mãi. Xem ra tôi đành phải đích thân chạy một chuyến rồi. Lý lịch của Lý Tín Như thực sự đầy chỗ khả nghi.

 

Trường Trung học Số 29 của thành phố là trường trung học trọng điểm ở chỗ chúng tôi, là một ngôi trường tiếng tăm mà không ít trẻ con và phụ huynh có vót nhọn đầu cũng muốn chui vào. Nhưng bộ phận phổ thông của nó thường chỉ nhận học sinh tốt nghiệp cấp hai của trường. Việc thu nhận học sinh tương đối nghiêm khắc. Học sinh trường ngoài chỉ có cực kỳ ít nhân vật tương đối vượt trội mới được đặc cách cho vào. Năm xưa những đứa trẻ như tôi chỉ có thể nhìn mà thở dài. Thời học trung học, tôi chỉ thấy những học sinh từ trường đó đều nghênh ngang vênh váo, trên mặt mang cái vẻ học sinh ưu tú rất chi là gợi đòn. Mãi cho đến lần này thực sự đặt chân vào, mới phát hiện ngôi trường này hoàn toàn là một lô cốt học hành không hơn không kém. Đã đến giờ ra chơi mà những đứa trẻ đứng chơi trên hành lang chỉ chiếm thiểu số. Từng lớp từng lớp học sinh vẫn đang cúi đầu tốc ký trong lớp. Các thầy các cô vẫn đang đứng giảng khản giọng trên bục giảng. Khắp nơi đều dán đầy những biểu ngữ khủng bố như là “Chặng nước rút cuối cùng”, “Còn bốn mươi mốt ngày đến ngày thi toàn thành phố”. Một số đứa trẻ đi ngang qua tôi mà miệng nói lẩm bẩm. Hóa ra chúng vừa đi vừa học bài môn tiếng Anh. Nhìn trận thế này, tôi quả thật lấy làm may mắn vì ngày xưa không có cơ hội vào học tại ngôi trường này. Phần lớn thời kì học sinh của tôi đều rất vui vẻ, chưa để lại thứ ký ức hắc ám nào như vậy.

 

Dưới sự hướng dẫn của một giáo viên thể dục, tôi tìm đến phòng hồ sơ học sinh.

 

Bước vào phòng hồ sơ, tôi nghe thấy một mùi bụi rất riêng do giấy tờ chất đống và bụi bặm tạo ra. Có thứ hơi thở của ngày xưa phả vào mặt. Người quản lý hồ sơ là một người phụ nữ lớn tuổi ôn hòa đang ngồi đan áo len trên ghế mây. Có lẽ bà là người thanh nhàn nhất cái lô cốt học hành này. Tôi trình thẻ ra cho bà, nói rõ mục đích đến đây. Bà đặt áo len xuống, ôm từ trong chiếc tủ lớn ra một đống hồ sơ, bảo tôi tự xem từ từ. Sau đó, bà lại ngồi trở lại chiếc ghế mây, cầm kim đan áo lên. Tôi thấy có vẻ bà định khoanh tay đứng nhìn rồi đây.

 

Buổi chiều mà tôi tiêu hao trong phòng hồ sơ không hề lãng phí. Tôi đã tìm thấy hồ sơ của Lý Tín Như năm xưa. Y đã hoàn thành sự học trong ngôi trường trung học trọng điểm này một cách thuận lợi. Điều này không phải nghi ngờ. Thành tích tốt nghiệp phổ thông của y vô cùng xuất sắc. Tôi còn tìm ra giáo viên chủ nhiệm năm xưa của y. Đó là một ông lão vừa cao vừa gầy, mặc một chiếc áo khoác xám rất cũ nhưng rất sạch sẽ, chính là kiểu hình tượng phần tử tri thức thường gặp trong phim truyền hình. Đáng lẽ ông đã về hưu, nhưng vì kinh nghiệm dạy học phong phú nên được nhà trường tái tuyển dụng làm giám thị chính. Cũng như bao người thầy cẩn thận nghiêm túc khác, nói đến học sinh của hai mươi năm trước, ông chỉ nghĩ một lúc là nhớ ra ngay.

 

“Phải, phải, Lý Tín Như, tôi nhớ nó.” -Ông nói: “Nó là một đứa trẻ thông minh. Ngoại hình rất được lòng các cô. Bố nó là cán bộ trong ủy ban giáo dục của chúng tôi, sau đó được điều lên cục giáo dục làm trưởng ban hay phó cục trưởng gì đấy. Lúc ấy đại học còn chưa bắt đầu chiêu sinh đại trà, thi đại học đúng là “trăm binh ngàn ngựa qua một cây cầu khỉ”. Đứa trẻ đó cũng chẳng dễ dàng gì, nó thi một mạch lên Bắc Kinh, làm lớp chúng tôi vinh dự lắm.”

 

“Bắc Kinh?”

 

“Đúng, Đại học Pháp chính Bắc Kinh. Lúc đó tôi còn nói đứa trẻ này có trí nhớ kinh người, học luật chắc chắn không thành vấn đề.”

 

Tôi bắt đầu có chút hồ đồ: “Nhưng tôi nhớ bản lý lịch của Lý Tín Như bảo anh ta tốt nghiệp Tây Chính mà.”

 

“Đúng thế.” -Ông gật đầu: “Lúc đầu nó thi đậu trường Đại học Pháp chính Bắc Kinh nhưng sau đó không biết đã gây ra chuyện gì trong trường, bị ép thôi học. Bố nó đã dùng quan hệ trong tay để sắp xếp cho con trai đến học xen hai tháng ở bên cấp ba trường chúng tôi, sau đấy nó thi lại ngay trong năm đó. Lần này thì nó thi trường Đại học Chính pháp Tây Nam.”

 

 

Chương 80

 

Tôi bừng tỉnh ngộ.

 

Trình Minh bảo Lý Tín Như là bạn học hắn quả nhiên không sai. Họ thực sự từng học chung trường, tuy thời gian chỉ có một năm nhưng hiển nhiên là hai người đã thành bạn.

 

Tôi như trút được gánh nặng trong lòng.

 

“Thế thầy có biết anh ta đã phạm sai lầm gì ở Bắc Chính mà dẫn đến bị thôi học không?”

 

Cái nghề cảnh sát hình sự khiến tôi mắc một chứng bệnh nghề nghiệp là phải làm sáng tỏ tất cả mọi thứ.

 

“Cụ thể ra sao thì tôi cũng không rõ lắm. Hình như là vấn đề về mặt tác phong sinh hoạt.” -Người thầy nói: “Tôi cũng chỉ nghe mấy lời đồn đại của các thầy cô khác nhưng hình như là vì đứa trẻ đó có trò tình yêu thầy trò với một giáo viên Bắc Chính năm xưa, kết quả là bị phát hiện. Lý Tín Như còn may, chỉ bị ép thôi học. Người giáo viên đó đã kết hôn, gia đình tan vỡ không nói, công việc cũng tiêu tùng, sau này hình như thần kinh không được bình thường, nói chung kết cục thảm lắm.”

 

Hình như Lý Tín Như đi đến đâu lại tai tiếng lùm xùm đến nào. Thói quen xấu này của y cuối cùng sẽ hại y phải chết trong tay đàn bà. Nhưng quả thật y cũng từng hại không ít phụ nữ. Nếu nói đến thần kinh không được bình thường thì tôi thấy hình như những phụ nữ xung quanh y như Lý Mai, Lý Nhiễm đều có thần kinh khác với người thường. Người ta nói “hồng nhan họa thủy” chính là vậy nhỉ.

 

“Thầy có biết giáo viên đó tên gì không?”

 

“Không rõ cho lắm.” -Ông lão bật cười: “Tôi không quan giảng viên Bắc Chính. Bản thân chuyện này cũng chưa chắc đáng tin, chỉ là tin đồn hành lang thôi.”

 

Lúc này sắc trời đã muộn, học sinh bắt đầu lên lớp tự học ban đêm. Tôi đã có được tất cả những điều muốn biết, bèn đứng dậy cáo từ.

 

“Có gì đâu, có gì đâu, chúc cậu sớm ngày phá án.”

 

Người thầy già tiễn tôi đến tận cửa văn phòng. Cuối cùng tôi bắt tay chào tạm biệt ông, có lẽ do cầm phấn lâu năm nên tay ông đặc biệt gầy gò khô hanh.

 

Tôi rất muốn biết rốt cuộc Lý Tín Như đã gây họa gì ở Bắc Chính nhưng hôm nay sắc trời đã muộn, e rằng bên đấy đã hết giờ làm, đành phải để mai tra tiếp.

 

Muộn hơn một chút, Trình Minh gọi điện cho tôi. Hắn bảo hắn vừa uống rượu với bạn xong, tiếp theo định tìm một phòng ktv để chơi. Hắn đang gọi cho tôi trong nhà vệ sinh, cũng không có việc gì, chỉ là muốn hỏi xem giờ tôi đang làm gì. Tôi nói với hắn đã bắt được sát thủ cụ ông rồi. Hắn bảo mai gặp nhau đi. Tôi nói được thôi. Sau đó ngắt máy.

 

Trong một phút giây nào đó, tôi bỗng nghĩ đến chuyện Lý Tín Như là bạn thân của Trình Minh. Mà Lý Tín Như lại là một anh chàng đẹp trai, liệu có khi nào Trình Minh…? Nhưng ngay sau đó, tôi đã phủ định suy nghĩ của mình. Tôi hiểu loại đàn ông như tôi và Trình Minh, cũng hiểu loại đàn ông như Lý Tín Như. Khi biết rõ xu hướng tình dục của đối phương, chúng tôi sẽ tuyệt đối không dây vào. Bằng không chỉ tổ rước lấy sự chán ghét và tránh né mà thôi.

 

Tôi từng có một trải nghiệm như thế.

 

Ngày xưa lúc học trung học, tôi từng thích đội trưởng đội bóng đá trường chúng tôi. Lúc đó, tôi và anh cùng đi đá bóng, cùng đánh nhau ẩu đả, tôi và anh xưng huynh gọi đệ. Có điều thà chết tôi cũng không muốn anh ấy biết là thực ra mình thích anh. Nếu phải nhìn thấy anh ném cho tôi ánh mắt khinh bỉ căm ghét, thì quả thật chẳng thà giết tôi đi còn hơn.

 

Đây là thế giới của tình yêu dị tính mà những người đồng tính ẩn nấp trong đó như một đàn quái vật không thể tiếp xúc với ánh sáng. Không biết ai đã đặt ra một bộ quy phạm đạo đức và yêu cầu mọi người tuân thủ. Nó lạnh lùng hà khắc cứng rắn như một ả trinh nữ sắt đá giết người không máu. Nếu để những người xung quanh biết bạn không giống họ, bạn sẽ như một con chuột toàn thân dính đầy bệnh khuẩn mà ai ai cũng lườm nguýt bằng nửa con mắt,  ai ai cũng tránh như sợ né không kịp, ai ai cũng có thể thỏa sức cười nhạo bêu xấu sau lưng bạn một cách trắng trợn; trên người bạn sẽ bị dán đầy những cái mác bệnh hoạn và hèn mạt, trên đời hoàn toàn không có chỗ cho bạn đứng.

 

Những người đàn ông mê luyến phụ nữ như Lý Tín Như chắc chắn lại càng có thái độ cố chấp và căm ghét đồng tính hơn hẳn những người đàn ông bình thường.

 

Những điều này, Trình Minh không thể nào không hiểu.

 

Hắn là luật sư, có thân phận có địa vị, nên sẽ tuyệt đối không mạo hiểm như thế. Hơn nữa, hắn đủ khả năng chi trả thì loại đàn ông xinh đẹp nào mà không chiếm được? Tôi từng nghe A Văn kể về một số người giàu đáp máy bay sang Thái để tìm những cậu thiếu niên tuấn tú mười sáu mười bảy tuổi. A Văn bảo người Thái tuy da hơi đen, nhưng giống người nhỏ gầy thanh tú, những cậu bé xinh đẹp ở đó vừa rẻ vừa dễ bảo đáng yêu. Thảo nào Thái lại nổi tiếng về bê đê.

 

Thực ra tôi cũng liêu xiêu trong bụng, nóng lòng muốn thử. Tôi vốn định bất kể thế nào cũng phải đến Thái một chuyến trước khi vung sạch số tiền ít ỏi cuối cùng trong sổ tiết kiệm, nhưng tôi đã gặp Trình Minh.

 

Tình dục vì có tình yêu mà trở nên tốt đẹp hơn. Tôi không thể không thừa nhận tôi thực sự thích hắn, tôi muốn tin hắn. Nhưng cũng mong hắn đáng để tôi tin.

 

 

Chương 81

 

Bây giờ nghĩ lại, trong cuộc đời mỗi con người người rồi cũng sẽ có một lúc nào đó, một việc nào đó, một người nào đó sẽ khiến tim bạn đau âm ỉ khi nghĩ về. Bạn sẽ nói “tôi mà biết trước như vậy thì…”, “nếu ngày xưa tôi không…, có lẽ chuyện đó đã không như thế…”, “nếu tôi không… như thế… thì…”

 

Vân vân.

 

Nhưng mọi chuyện đã xảy ra, đã không thể xoay chuyển.

 

Sống trên đời này, chúng ta phải đối mặt với vô số vấn đề. Cuộc sống của chúng ta vốn được hợp thành bởi một chuỗi những lựa chọn: Hôm nay có ra ngoài ăn không? Mình có nên chia tay với người đàn ông đó không? Mình có nên nhận công việc mới này không? Mình có nên từ bỏ ý định học đại học không?…

 

Mà dù cho có lựa chọn thế nào đi chăng nữa thì nguyên nhân của sự phân vân chỉ có một, đó chính là để sau này mình không phải hối hận. Nhưng con người rồi cũng sẽ hối hận. Vì ngay trong giây phút mà bạn đưa ra nhận định, bạn không hề biết tương lai rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì -bạn tưởng bạn biết nhưng thực tế là bạn không hề biết. Đôi khi xuôi dòng thời gian, sự việc sẽ công bố đáp án ra trước mặt bạn. Nhưng đôi khi bạn mãi mãi cũng không biết rốt cuộc đáp án là sai hay đúng.

 

Hôm đó, tôi đã mang theo những kỳ vọng hạnh phúc cực kỳ mơ hồ về tương lai mà thiếp đi. Hôm đó, tôi là một cậu cảnh sát thích Trình Minh.

 

Vào hôm đó, tôi tin Trình Minh cũng thích tôi như vậy.

 

Tôi không phải là một người giỏi biện luận, nhưng trước khi đi ngủ thậm chí tôi đã vì người mình thích mà âm thầm nghĩ ra một đống lý do tưởng đúng mà sai. Đêm hôm đó, tôi ngủ rất say. Từ khi quen biết Trình Minh đến nay, cuộc sống của tôi đã điều độ hơn trước rất nhiều, không còn xảy ra tình trạng say xỉn hay nhốt mình cả đêm trong những quán bar nam sắc nữa. Chính tôi cũng nghĩ đây là một sự thay đổi đáng mừng. Ngày hôm sau thức dậy, tôi thấy tràn trề tinh lực. Tôi nói với chính mình rằng sự việc sẽ phát triển theo chiều hướng tốt thôi.

 

Chỉ là lúc đó tôi vẫn chưa biết đây sẽ là ngày dài nhất trong cuộc đời của mình.

 

Sáng hôm đó, tôi vừa ra khỏi cửa là điện thoại reo lên.

 

Tôi cầm lên xem. Là số của Lý Nhiễm. Lúc đó trong miệng tôi đang nhai một mẩu bánh bao, không tiện nói điện thoại, hơn nữa thực sự cũng chẳng có gì đáng nói với cô ta, thế nên tôi không bắt máy. Tôi chắc con bé đó phải hiểu rất rõ ý của tôi rồi chứ. Tôi không có ý gì với cô ta cả. Từ chối cô ta nhiều lần, chắc cô ta cũng phải hiểu ý rồi. Nhưng rồi cô ta nhanh chóng gọi lại. Lần này có vẻ cô ta rất ngoan cố. Tôi vốn định ngắt máy lần nữa nhưng bỗng dưng nghĩ lại, chẳng lẽ cô ta thực sự có chuyện gấp gì? Sáng sớm tinh mơ chắc không phải cô ta lại uống rượu ở bar mà quên mang tiền chứ.

 

“A lô?” -Tôi ngậm bánh bao trong miệng, nói một cách ậm ờ.

 

“Trần Tử Ngư, anh đang ở đâu?” -Tôi nghe thấy giọng Lý Nhiễm hình như có chút đè nén.

 

“Đang định đi làm, còn ở đâu được nữa?”

 

“Anh có thể sang đây một chút không?” -Cô quả thật có vẻ rất phiền não: “Trong lòng tôi đang rất buồn bực.”

 

Phản ứng đầu tiên của tôi lúc đó là có lầm không đấy, chỉ vì cô buồn bực trong lòng mà tôi phải cúp làm chạy sang chơi với cô vào sáng sớm. Đừng nói cô không phải bạn gái tôi, cho dù có là bạn gái tôi cũng không đời nào!

 

“Tôi nghĩ cô chỉ rảnh rỗi sinh nông nổi thôi.” -Tôi nói với cô ta bằng thứ giọng điệu dỗ dành con nít: “Buồn bực trong lòng thì đi ngủ đi, ngủ một giấc dậy sẽ không sao nữa.”

 

Cô ta im lặng một lúc, bỗng dưng nói một cách nhẹ tênh: “Anh không đến thì thôi, không sao.”

 

Sau đó thì điện thoại bị ngắt.

 

Tôi ăn bánh bao xong, ném cục giấy đầy mỡ vừa dùng để lau tay vào thùng rác bên vệ đường, bỗng dưng cảm thấy có chút không ổn. Sao hôm nay cô ta dịu dàng thế? Hoàn toàn chẳng giống Lý Nhiễm của mọi ngày.

 

Rốt cuộc cô ta bị sao vậy?

 

Nói thật thì gần đây triển khai cuộc điều tra sâu về Lý Mai, tôi đã bắt đầu hoài nghi liệu Lý Mai có phải là hung thủ thực sự đã giết chết Lý Tín Như không.

 

 

 

 

 

Advertisement

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s