Tác giả: Mục Khanh Y
Chuyển ngữ: GV
Chương 85
“Cô quan tâm chị ta?” -Tôi nhìn cô chăm chú: “Bình thường có thấy cô đến thăm chị ta đâu?”
Lý Nhiễm dẩu khuôn miệng nhỏ lên: “Chị ta sẽ bị xử tội à?”
“Tạm thời thì chưa, hiện giờ vẫn chưa đủ bằng chứng chứng minh chị ta là hung thủ. Hơn nữa đó cũng là việc của tòa án.”
“Thường thì những vụ như vậy sẽ xử thế nào? Chung thân?” -Cô ta hỏi: “Chị ta sẽ bị bắn bỏ ư?”
Trong lòng tôi thoáng xao động: “Cô mong chị ta bị xử tội sao?”
“Sao anh có thể nói thế?” -Cô ta cau mày lại, lớn giọng nói.
“Sao cô lại hỏi thế? Trong lòng cô đã nhận định Lý Mai là hung thủ rồi sao?” -Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cô nhưng ánh nhìn của cô nhanh chóng né ra. Cô ta chớp mắt một cái, lúc ngẩng đầu lên lần nữa đã đổi sang một bộ mặt cười.
“Sao chúng ta lại nhắc đến vụ này nhỉ?” -Cô ta nói: “Nói chuyện khác đi, cứ nói về vụ án mãi chán chết đi được.”
“Sao lại chán? Tôi thấy rất thú vị.”
“Toi không thấy thế.” -Cô ta nói một cách gượng gạo.
“Tại sao cô lại bỗng dưng quan tâm Lý Mai thế? Chẳng phải cô ghét chị ta lắm sao?”
“Đấy là hai chuyện khác nhau.” -Lý Nhiễm nói một cách chẳng chân thành chút nào: “Dù gì chị ta cũng là chị tôi.”
Tôi cảm thấy rất mới lạ. Người con gái trẻ vô tâm vô phế này bỗng dưng nhớ ra mình có một người chị rồi à.
“Gia đình cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bố cô đã chạy đi đâu? Lần này cô lại cãi nhau với bố cô vì chuyện gì?”
“Tôi đã nói rồi. Tôi không cãi nhau với ông ấy.” -Lý Nhiễm nói một cách đầy u ám: “Tôi và ông ấy luôn luôn bất hòa vậy đấy. Dù gì ông ấy cũng không vừa mắt tôi, tôi thực sự muốn mau chóng kết hôn rồi lập tức dọn khỏi cái nhà này ngay!”
Tôi không dám tiếp lời. Nghe có chút sợ sợ, chắc đối tượng “mau chóng kết hôn” trong lòng cô ta không nhằm vào tôi đấy chứ?
“Còn mẹ tôi nữa, người mẹ làm gì cũng vì muốn tốt cho tôi một cách đơn phương ấy. Tôi sẽ bị tình mẹ của bà ấy trói buộc đến chết mất thôi. Đôi khi tình yêu của bà khiến tôi sởn gai ốc! Bà dùng tình yêu của bà để trói chặt tôi. Cái gì tôi cũng phải nghe theo bà. Bằng không, sẽ có cảm giác tội lỗi như phạm phải tội ác nghiêm trọng.” -Lý Nhiễm dùng răng cắn môi: “Ngày xưa tôi từng đọc một quyển sách. Trong sách nói có một số người như người già, người bệnh rất giỏi dùng chiêu này đến khống chế người khác. Anh có hiểu không? Lợi dụng nhược điểm của mình để khiến người khác thuần phục. Vì con người ta luôn rất dễ bị ràng buộc bởi những thứ như tình thân, lời hứa, trách nhiệm! Đúng là ghét chết đi được, trong sách bảo rõ ràng là những sinh mạng vô dụng đang lãng phí những sinh mạng hữu dụng!”
Tôi cảm thấy những gì Lý Nhiễm nói có lý của cô ta. Nhưng miệng tôi lại không thể tỏ ra tán thành: “Cô không thể phê phán mẹ mình như thế. Thế này vô lương tâm quá đi.”
“Tại sao không thể? Tôi từng nói thẳng mặt bà ấy rồi.” -Lý Nhiễm lạnh lùng ngước cằm lên nhưng ngay sau đó lại ảo não nói: “Nhưng bà hoàn toàn không chịu nghe. Tôi cảm thấy đôi khi bà thực sự khiến tôi chán ghét đến mức muốn hét lên.”
“Thế người già người bệnh thì nên chết cả à?”
“Họ nên an phận thủ thường, đừng can thiệp vào cuộc sống của những người trẻ tuổi!”
“Sớm muộn gì cô cũng sẽ già đi.”
“Đúng, đến lúc đó tôi sẽ sống cuộc sống của mình cho tử tế và ngậm chặt miệng mình lại, không cố bắt lứa trẻ phải sống theo kế hoạch cuộc đời mà tôi vạch ra cho chúng hay cách sống mà tôi yêu cầu!”
Tôi nhìn Lý Nhiễm một cách đầy thích thú.
Tôi không nói với cô ta là tôi cũng từng đọc một quyển sách. Trong sách nói khi phạm nhân giết người thành công giết được một hoặc hai người mà không bị phát hiện, y sẽ cảm thấy cảnh sát rất ngu ngốc và giết người là một chuyện vô cùng dễ dàng. Với tâm lý này, y sẽ tiếp tục giết người khác, một người khiến y chán ghét đến mức không thể không chết khác.
Chương 86
Tôi về lại cục trước giờ cơm trưa. Lúc ăn cơm, tôi thảo luận với Lưu Ly về cảnh tượng mà tôi và Lý Nhiễm gặp nhau hôm nay.
“Thú vị thật.” -Lưu Ly dùng đũa gắp một miếng nấm mèo xào bỏ vào miệng: “Trước đây cậu một mực quả quyết là Lý Mai làm, sau khi bắt được Lý Mai thì lại nghi ngờ em gái chị ta.”
“Tôi chỉ cảm thấy…” -Tôi nói: “So với Lý Mai thì Lý Nhiễm có khí thế sát thủ hơn.”
Lưu Ly đang ngậm một ngụm cơm, suýt nữa cười phọt ra.
“Hung thủ sẽ có khí thế gì? Tôi thấy cậu xem nhiều tiểu thuyết võ thuật quá rồi.”
Tôi im bặt. Quả thật, trong những vụ mưu sát qua tay tôi xử lý, có quá nhiều hung thủ đều là những người bình thường, nhìn bên ngoài hoàn toàn không có chỗ nào khác thường, nên đây mới là điểm phiền phức nhất của các vụ mưu sát.
“Nhưng tôi rất thương hại Lý Mai.” -Lưu Ly nói: “Tôi cũng mong hung thủ không phải chị ta. Hành vi của Lý Nhiễm hôm nay rõ ràng là đang thăm dò tình hình vụ án. Tôi không tin cô ta thực sự quan tâm chị mình đâu. Thế nên chuyện này rất khả nghi.”
“Cô ta bảo cô ta buồn bực trong lòng là bực cái gì? Cô ta đang lo tại sao vụ án của Lý Mai mãi vẫn chưa được báo cáo lên Viện kiểm sát sao?” -Tôi trầm ngâm nói: “Chắc hẳn cô ta không rõ quy trình cụ thể. Vậy nên cô ta chỉ đang lo ngày nào Lý Mai chưa bị xử thì ngày đó cô ta chưa được thư giãn sao? Cô ta chưa bao giờ đến Sở tạm giam thăm Lý Mai là vì cô ta không dám đối mặt với chị ta ư?”
Lưu Ly cắn thìa inox, nói : “Cậu nói thế cũng có lý. Quan hệ giữa Lý Nhiễm và bố cô ta rất tệ, liệu có phải vì bố cô ta hiểu quá rõ cô ta nên biết điều gì không? Cô ta ghét mẹ mình đến thế có phải vì mẹ cô ta biết điều gì không?”
Đoán bừa không có bất kỳ kết quả nào.
Lưu Ly hỏi tôi: “Cậu có muốn tìm bố Lý Nhiễm nói chuyện một chút?”
Tôi nghĩ một lúc: “Tìm bố cô ta chắc không có ích gì đâu. Cô nghĩ xem dù họ có biết gì đi chăng nữa, chẳng lẽ lại nói cho cảnh sát biết?”
Lưu Ly gật đầu: “Nói cũng phải.”
Sau đó nàng đứng dậy, bưng hộp cơm chưa ăn xong ra chỗ khác.
Chiều tôi còn một việc phải làm. Việc này cứ lượn lờ không thôi trong lòng tôi như con chim ưng để lại bóng đen lờ mờ trên đồng nội. Tôi không biết tại sao.
Lúc chiều, tôi gọi điện đến văn phòng trường Đại học Pháp chính Bắc Kinh. Bên kia điện thoại là giọng nói của một người phụ nữ trẻ tuổi. Tôi báo thân phận của tôi và thông tin của Lý Tín Như. Cô nghe rồi cho tôi số điện thoại của một văn phòng khác. Tôi đành phải ngắt máy gọi lại, rồi nói lại lần nữa thân phận và ý đồ của mình.
“Lý Tín Như?” -Bên ấy nói: “Để tôi tìm cho anh… Đúng thế, trong danh sách thôi học có cái tên này. Ơ, đây là chuyện rất lâu về trước rồi. Tình hình lúc đó? Không, tôi không rõ lắm, tôi mới làm viêc ở đây năm năm thôi. Cái này… Có ai biết tình hình lúc đó không? Cái đấy tôi cũng không rõ nữa. Tôi đã nói rồi, tôi đến đây chẳng qua mới chỉ năm năm thôi.”
“Phiền cậu tìm một đồng chí đức cao vọng trọng lớn tuổi hơn hỏi thử xem. Chuyện học sinh này thôi học nghe bảo lúc đó cũng rầm rộ lắm. Những người lớn tuổi một chút chắc chắn đều biết rõ.” -Tôi vội vã nói: “Chuyện này liên quan đến một vụ án hình sự, cậu xem có thể tìm ai hỏi thử không?”
“Ồ, anh chờ chút nhé…” -Người kia đặt điện thoại xuống. Sau một lúc, cậu ta quay lại: “Có thể chị Chi làm công tác đảng ủy sẽ biết. Anh chờ chút, chúng tôi cho người đi gọi chị Chi rồi.”
“Được được, cảm ơn, cảm ơn.”
Tôi ngoẹo đầu, giữ điện thoại, tay nghịch một tấm ảnh. Là tấm Lý Tín Như chụp lúc đi du lịch Hoàng Sơn. Tôi cũng không biết tại sao lại chọn giữ tấm này lại. Có lẽ chỉ vì trong đó y thực sự rất xinh đẹp.
Chương 87
Họ đều bảo tôi giống y nhưng tôi tin rằng lúc trẻ chắc chắn y ưa nhìn hơn tôi.
Qua một lúc lâu, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ trung êm ái: “A lô?”
“Chị Chi, chào chị. Tôi là sĩ quan Trần Tử Ngư. Mã số cảnh viên của tôi là…”
“Họ đã nói với tôi rồi.” -Chị nhẹ nhàng ngắt lời tôi: “Cậu muốn tìm hiểu thông tin gì?”
Giọng chị vô cùng êm tai. Nếu tôi tìm bạn gái, tôi nhất định sẽ chọn một cô gái có giọng nói hay như thế. Ngẫm lại thì tuổi chị chắc cũng không còn trẻ rồi nhưng nghe giọng thì hoàn toàn không nghe ra được tuổi tác.
“Tôi muốn hỏi một chút, chị làm việc ở đây bao lâu rồi?”
“Tôi vừa tốt nghiệp đại học là ở lại trường, đã gần hai mươi năm rồi.”
“Chị đang làm công việc gì?”
“Lúc đầu tôi làm công tác đoàn ủy cho nhà trường, sau đó lại được điều sang văn phòng đảng ủy.”
“Thế những chuyện xảy ra ở trường trong khoảng thời gian này, chắc chị biết rất rõ?”
“Đúng thế.”
“Chị còn nhớ một anh sinh viên tên Lý Tín Như không? Mười chín năm trước từng theo học Học viện Pháp chính Bắc Kinh, người mà một năm sau đã tự động thôi học?”
“Chuyện của mười chín năm trước.” -Hình như chị nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Vâng, tôi nhớ.”
“Chị có thể nói một chút về chuyện khi đó không?”
“Khi đó, Lý Tín Như là sinh viên năm nhất vừa vào đại học. Cậu ta đã có một mối tình bất luân với người giảng viên dạy môn Chính trị học lúc ấy và bị nhà trường phát hiện. Chuyện này đã làm dấy lên một cơn phong ba trong trường, thế là bị khuyên thôi học. Sau đó, vị giảng viên đó cũng bị nhà trường sa thải, nghe bảo sau này người đó tinh thần thất thường nên bị đưa vào bệnh viện tâm thần.”
“Chị có gặp Lý Tín Như bao giờ chưa?” -Tôi hỏi.
“Gặp qua, một hai lần gì đó, trong buổi họp hội đồng kỷ luật.”
“Thế còn vị giảng viên đó thì sao?”
“Tôi quen cậu ấy.” -Chị Chi nói một cách xa xăm: “Cậu ấy là bạn cùng lớp với tôi. Chúng tôi cùng lựa chọn ở lại trường. Cậu ấy thực sự là… một người vô cùng tốt, rất nhiệt tình, lại lương thiện, người cũng đẹp nữa. Cậu ấy vừa mới bắt đầu đi làm, trẻ như vậy, mới hai mươi bốn tuổi thôi… tiếc quá đi mất.”
“Quả thật rất đáng tiếc.” -Tôi nói: “Giờ người đó vẫn đang ở trong bệnh tiện tâm thần?”
“Không, mười năm trước cậu ấy đã qua đời rồi.”
“Người đó còn người thân nào không?”
“Người thân? Từ khi xảy ra loại chuyện đó, bố mẹ cậu ấy hoàn toàn không ngóc đầu lên được nên đã cắt đứt quan hệ với cậu ấy rồi. Cậu ấy còn một người chị, hình như ở Thiên Tân…”
Hai mươi năm trước, trường học chắc chắn khép kín và phong kiến hơn bây giờ nhiều. Thực ra bây giờ nhan nhản các vụ giảng viên nam cưa các cô sinh viên xinh đẹp, riết rồi cũng thường thôi. Tuy tình trạng cô giáo và sinh viên nam vẫn có chút ngoại lệ nhưng để bây giờ xử lý thì cùng lắm là phê bình giáo dục gì đấy, không thê thảm đến mức nhà tan cửa nát vậy đâu.
Trong lòng tôi đang nghĩ thế thì chợt nghe chị Chi nói tiếp: “Cậu ấy kết hôn rồi. Nhưng vẫn chưa có con… Xảy ra loại chuyện đó, vợ cậu ấy đã chịu đả kích rất lớn, không lâu sau thì li hôn với cậu ấy. Tôi nghĩ tinh thần cậu ấy thất thường có lẽ cũng vì phải chịu đả kích từ nhiều mặt…”
Tôi cảm thấy hình như mình nghe lầm rồi, hoặc khả năng nghe hiểu của tôi đã bị trục trặc nghiêm trọng.
Tôi nắm chặt ống nghe, cố gắng muốn nghe rõ rốt cuộc chị đang nói gì: “Ai? Chị nói ai chịu đả kích rất lớn?”
“Vợ người bạn học của tôi. Thật đáng thương, cô ấy cũng tốt nghiệp trường chúng tôi, chỉ là không cùng ngành. Cô ấy và chồng cô ấy có thể nói là thanh mai trúc mã. Ai ngờ vừa kết hôn chưa bao lâu đã xảy ra loại chuyện này… Cô ấy nói cô ấy hận đàn ông cả đời, đến giờ vẫn độc thân mà chưa kết hôn.”
Đầu óc tôi hơi choáng váng.
Hóa ra là thế. Hóa ra là thế.
Là “cậu ấy”, không phải “cô ấy”.
Hóa ra từ trước đến nay người sai là tôi. Tôi như một con lừa ngốc nghếch, bị băng vải đen che mắt, một lòng chỉ làm theo những gì mà mình nghĩ là lẽ đương nhiên, kết quả là hoàn toàn lạc mất phương hướng.
Bây giờ băng vải đen trước mắt tôi chợt như bị ai vạch ra. Còn tôi chợt như không thể mở mắt trước ánh nắng chói lóa. Tại sao… tại sao tôi lại cảm thấy kinh ngạc như vậy, sợ hãi như vậy?
Vô hình trung, thứ gì đó đang liền lại, trong ánh sáng thứ gì đó đang trồi lên khỏi mặt nước.
Tim tôi đập thình thịch loạn nhịp. Tay có chút run rẩy. Tấm ảnh rơi từ trên đầu ngón tay tôi xuống mặt đất. Tôi cúi người xuống nhặt, vươn tay ra, nhưng những mấy lần vẫn không nhặt lên được. Rốt cuộc lúc cuối tôi dùng sức mới nắm chặt được tấm ảnh ấy trong tay. Qua làn nắng được máy ảnh bắt lại, Lý Tín Như nhìn tôi, nụ cười vụn vỡ.
Lúc nhấc người lên, tôi lại lóng ngóng tay chân đụng phải cốc trà. Cốc trà rơi từ trên bàn làm việc xuống, vỡ thành những miếng sành, nước trà tung tóe khắp sàn. Lần này tôi đã mặc kệ nó. Tôi chỉ ngồi ngẩn ngơ trên ghế mình, trong tay vô thức siết chặt tấm ảnh của Lý Tín Như.
Dạ dày tôi co thắt lại thành một cục. Tôi cảm thấy muốn nôn.
Qua một lúc lâu, tôi nghe tiếng “a lô a lô” ở bên kia điện thoại mới ý thức được một tay mình vẫn đang nắm chặt ống nghe. Mồ hôi nhớp nháp túa ra trong tay.
“Sĩ quan Trần, anh còn đó không?” -Giọng nữ trung êm dịu nói.
“Có, có.”
Như có một vật rắn vừa chua vừa nóng tắc nghẽn trong lồng ngực. Và hiện giờ tôi đang cố gắng cắn răng cố gắng nuốt nó xuống, khiến lồng ngực đau rát: “Xin lỗi, vừa đi khỏi một lúc. Thế theo những gì chị nói thì Lý Tín Như bị nhà trường khuyên thôi học vì nảy sinh hành vi tình dục đồng tính với giảng viên của mình trong trường?”
“Vâng, tôi cũng có tham gia hội nghị quyết định sa thải người bạn năm xưa của tôi.” -Chị lại thở dài một tiếng thật sâu: “Thật là tiếc quá đi mất.”
“Vâng, thật là tiếc quá đi mất…”
Tôi chậm rãi lặp lại.
Màn sương mù bấy lâu nay bỗng dưng tan biến.
Đáp án của câu hỏi đã rõ như ban ngày.
… ;;;; ;;;; có ai đó đội mồ sống dậy
LikeLiked by 1 person
*bước đi zombie* =)))
LikeLike