Tác giả: Mục Khanh Y
Chuyển ngữ: GV
Chương 76
“Đổi ngày mai thế nào?” -Tôi hỏi.
“Mai không được, tôi có mấy người bạn cũ từ Bắc Kinh đến, chúng tôi đã hẹn họp mặt rồi.”
“Ồ, là bạn cũ ở Tây Chính?”
Tín hiệu điện thoại không được tốt cho lắm, dường như đã bị gián đoạn một lúc.
“A lô, a lô?” -Tôi nói.
“Bây giờ nghe thấy rồi.” -Hắn nói.
“Vậy cứ thế đi.” -Tôi nói: “Đợi tôi được nghỉ rồi gọi lại cho anh sau.”
“Tử Ngư…” -Hắn nói.
“Gì?”
Tín hiệu đã gián đoạn hoàn toàn. Bên kia điện thoại vọng đến tiếng tút tút.
Tôi đặt điện thoại vào chỗ cũ, do dự một lúc, không biết có nên gọi lại cho hắn ngay không. Nhưng chúng tôi đã gần như nói xong rồi, cất công gọi lại vì một tiếng “tạm biệt” thì đàn bà quá. Tôi ngoảnh mắt nhìn về phía đồng nghiệp tôi. Ông ấy đã tán dóc với ông chủ sạp báo xong và bắt đầu đi tiếp về phía trước. Tôi đành nhìn ngó dáo dác bám theo từ xa.
Mãi cho đến mười giờ tối, tôi mới về nhà. Đi liền mấy ngày trên phố, tôi cảm thấy xương cốt sắp mệt đến rã rời. Vừa về đến nhà là ngả người xuống giường, đạp văng giày dép, đến áo cũng chẳng buồn cởi đã kéo chăn che đầu ngủ đến tối trời tối đất.
Giấc ngủ ấy kéo dài đến tận sáng hôm sau. Khi tỉnh lại đã hơn tám giờ sáng. Thân dưới cứng ngắc như súng thần công. Tôi tự nhờ Cô Năm Ngón giúp đỡ một lúc. Trong đầu lúc thì nghĩ đến Đinh Đinh, lúc lại nghĩ đến Trình Minh. Khi từ Trình Minh bay sang Lý Tín Như, tôi buông tay ra, cơn buồn ngủ bay sạch. Gần đây tất cả mọi người đều bận đi bắt sát thủ cụ ông. Chưa xong vụ này đã lòi thêm vụ kia, thực sự khiến tôi rối tung cả lên, đến thủ dâm cũng không thể tập trung tinh lực.
Tôi chậm rãi ngồi dậy. Trong lòng đang nghĩ có nên phản ánh vụ này với sếp chúng tôi không. Rằng tôi luôn cảm thấy vụ án của Lý Tín Như vẫn chưa xong, không thể gác lại một bên như thế được. Rằng hôm nay tôi có thể không đi ra đường tuần tra mà yên ổn ở lại trong cục một ngày để xem lại vụ án của Lý Tín Như cho tử tế không. Nhưng tôi nhanh chóng rũ bỏ suy nghĩ này. Ông sếp lỗi lạc của chúng tôi nhất định sẽ phát hiện mưu đồ đen tối của tôi. Ông nhất định sẽ phê phán mạnh mẽ tôi rằng hễ có việc phải làm là kiếm cớ đánh bài chuồn, chọn nhẹ sợ nặng gì đó. Thực ra tôi cũng có thể xin nghỉ phép một ngày, tuy số ngày nghỉ phép của tôi đã dùng hết, nếu xin nghỉ bệnh có lẽ sẽ bị trừ ít tiền nhưng cũng chẳng thấm tháp gì. Buổi trưa tìm cơ hội đánh mấy ván mạt chược với bọn Tiền Mặt Rỗ là cái gì cũng về lại thôi.
Sau khi hạ quyết tâm, tôi để chân trần nhảy xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh xả nước, sau đó quay lại. Lần này tôi đã cởi quần áo tử tế và nằm xuống một cách thoải mái. Tôi liên lạc với số di động của Lưu Ly.
“Trần Tử Ngư?” -Có lẽ Lưu Ly đang chen chúc trên chuyến xe buýt đi làm. Bên kia điện thoại ồn ào hết sức.
Nghe giọng tôi, nàng lớn tiếng hỏi: “Cậu lại làm sao rồi? Chắc không phải lại bệnh nữa chứ?”
“Cô hiểu tôi quá, Lưu Ly à.”
“Sáng sớm gọi đến chắc chắn không có chuyện tốt lành gì rồi. Biến biến biến! Sao cậu không tự xin nghỉ phép với sếp đi? Lần nào cũng bắt tôi xin hộ cậu.”
“Ai bảo cô đẹp. Tôi phát hiện sếp đặc biệt thương cô. Nếu cô nói, lão sẽ khó tức giận hơn.”
“Biến mẹ cậu đi, bớt vớ va vớ vẩn!” -Lưu Ly cúp máy cái “rụp”.
Nhưng tôi biết Lưu Ly chắc chắn sẽ xin nghỉ phép hộ tôi. Nhiều lúc, nàng cũng nghĩa khí phết.
Tôi đã trải qua cả buổi sáng bằng cách quắn quéo trên giường, đến cơm sáng cũng không ăn. Thực ra tôi cũng chẳng ngủ được, chỉ là dù sao mùa đông nằm trên giường cũng tốt hơn đội gió lạnh đi tới đi lui trên phố nhiều. Tôi tắt di động, rút cả dây điện thoại, để đỡ phải nhận cú điện thoại phê bình lải nhải của sếp. Tôi biết ông ấy chẳng chịu tin tôi bị bệnh thật đâu.
Chương 77
Lúc trưa, tôi bật di động lên xem thì phát hiện có ba cuộc gọi nhỡ. Một cuộc từ trong cục gọi đến, một cuộc của Lý Nhiễm gọi cho tôi. Gần đây, cô bé này đã gọi cho tôi những mấy lần. Ban đầu tôi còn tiếp chuyện với cô với tinh thần tìm hiểu vụ án, sau đó phát hiện cô chỉ đơn thuần muốn cưa tôi thì không đoái hoài đến cô nữa. Lý Tín Như đã làm tổn thương trái tim của cô đủ nhiều rồi, tôi không nên thêm một vết thương lên tâm hồn vỡ vụn của cô nữa. Ngoài không thể cho cô tình yêu ra thì ít nhất Lý Tín Nhất còn có thể cho cô tiền và sex. Tôi thì e rằng cả hai thứ đều không tài nào cung cấp cho cô. Mà quan trọng nhất là đến giờ tôi vẫn không thể hoàn toàn gạch tên cô ra khỏi danh sách những người tình nghi. Cô chủ động tiếp xúc với tôi có lẽ là vì có ý đồ gì khác. Và xét theo thái độ thờ ơ của cô đối với chị mình thì cô gái trẻ này có thể nói là vô cùng máu lạnh.
Cuộc gọi cuối cùng là số điện thoại của Trình Minh.
Tôi rửa mặt súc miệng, xuống quán ăn vỉa hè dưới nhà ăn một phần cơm đậu hủ ma bà, rồi gọi điện thoại đến văn phòng luật sư của Trình Minh. Tôi nghĩ lúc này có lẽ hắn đang ở văn phòng.
Điện thoại được kết nối sang đó. Nằm ngoài mong đợi của tôi, đầu dây bên kia là giọng nói của một người phụ nữ: “Văn phòng luật sự Trình Minh xin nghe, xin hỏi bạn là ai?”
Tôi cảm thấy giọng nói này rất quen. Kinh nghiệm phá án lâu năm khiến tôi rất nhạy cảm với những thứ như ngoại hình và giọng nói của người khác. Tôi ngớ ra một lúc mới nhớ ra đây là cô Ngải, trợ lý trước của Lý Tín Như. Tôi từng nói chuyện với cô ta nên có ấn tượng rất sâu sắc với cô. Giọng nói của cô ta trong điện thoại nghe đặc biệt xa cách, khiến tôi nhớ đến Lưu Ly từng nói cô ta là một người phụ nữ tự luyến.
“Xin hỏi tôi có thể giúp gì được bạn?” -Cô lặp lại lần nữa.
“À, tôi tìm luật sư Trình.” -Tôi hỏi: “Anh ta có đấy không?”
“Luật sư Trình có việc ra ngoài rồi, xin hỏi anh là ai?”
“Tôi là bạn anh ta, chị có biết anh ta đi đâu không. Ra toà à?”
“Chuyện này tôi không rõ lắm, nhưng chắc không phải ra tòa đâu…” -Cô ta dường như bỗng nhiên nhớ ra điều gì: “Phải rồi, anh là bạn học của luật sư Trình ở trường Đại học Pháp chính Bắc Kinh phải không? Luật sư Trình có dặn nếu bạn cũ của anh ấy gọi thì bảo anh ấy rảnh sau ba giờ hôm nay. Đến lúc đó, anh ấy sẽ liên lạc với anh.”
Có một cảm giác vô cùng kỳ lạ bò lên sống lưng như dây leo, rồi từ từ thâm nhập vào trong, bóp chặt lấy trái tim tôi.
“…” -Tôi liếm môi trong vô thức, lặp lại lần nữa: “Đại học Pháp chính Bắc Kinh?”
“Vâng?” -Cô Ngải nói.
“Không có gì, cảm ơn cô.” -Tôi nói, rồi từ từ gập nắp điện thoại lại cúp máy.
Tôi ngồi trên chiếc ghế nhựa của quán ăn vỉa hè, có chút thất thần nhìn ra chỗ cách đó không xa. Một cậu nhân viên đến từ nông thôn đang ngồi xổm bên vệ đường, cọ rửa những chiếc bát bẩn bên thùng nước đen ngòm nổi đầy bọt nước rửa bát một cách anh dũng. Một cô bé mặc áo len đỏ chạy thình thịch giữa đống nước bẩn đó sang đây. Nó hưng phấn ra sức đá tung những bọt nước đầy dầu mỡ. Mẹ nó lập tức quát nó một cách nghiêm khắc, rồi tóm lấy cánh tay nó lôi đi. Một người phụ nữ mập mạp đang dắt tay anh bạn trai gầy gò của chị đi ngang qua, đứng lại bên cạnh tôi rồi nhìn chỗ gạo lức nóng hổi và những đĩa thức ăn dầu mỡ của quán ăn vỉa hè mà lưỡng lự mất một lúc lâu. Nhưng cuối cùng họ vẫn quyết định tay trong tay bỏ đi. Sau đó có vài người dân công đến, ai nấy cầm trong tay một chiếc bát to như chậu rửa mặt. Họ là những nhân vật mà ông chủ quán vỉa vè không chào đón nhất, vì một cọng cải bẹ khô cũng đủ cho họ ăn nửa bát cơm, mà cơm ở quán vỉa hè thì một tệ bao ăn đến no. Mấy người dân công này chia thành mấy lớp bao vây lấy tôi. Họ cùng nhau gọi hai món mặn, rồi ôm số cơm trong chậu rửa mặt, hoặc đứng hoặc ngồi xổm, bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.
Thời tiết hôm nay không tệ. Mặt trời ngày đông uể oải rọi lên thành phố xám xịt này. Tôi ngồi ngay trong thứ ánh nắng xám vàng đó, châm một điếu thuốc, nhìn khói thuốc trong tay mình bay lên lượn lờ mãi cho đến khi biến mất giữa bầu trời xanh nhạt.
Tôi không thể tin được Trình Minh lại nói dối tôi. Rõ ràng hắn bảo hắn là người tuyệt đối sẽ không nói dối. Hôm đó lúc tôi hỏi hắn có phải bạn cũ ở Tây Chính đến tìm hắn không, hắn đang ở trong xe, mà tín hiệu điện thoại lại không được tốt, chắc chắn là hắn nghe không rõ. Hoặc do tôi nói chưa đủ rõ ràng. Phải, nhất định là như thế.
Nhưng hắn từng nói hắn và Lý Tín Như là bạn học cũ. Nhưng rõ ràng Lý Tín Như tốt nghiệp trường Tây Chính. Vậy là sao? Có lẽ họ là bạn trung học? Có lẽ là bạn tiểu học? Có lẽ là bạn mẫu giáo!
Phải, nhất định là như thế.
Tôi ném mẩu thuốc trong tay xuống đất, rồi lấy chân đạp tắt nó.
Tôi đứng dậy khỏi đám dân công cả người toàn mùi mồ hôi, vẫy tay với một chiếc taxi đang chạy đến trước mặt mình.
Tôi phải đến cục, tôi phải làm rõ chuyện này.
Chương 78
Điều bất ngờ khi đến văn phòng là nó lại vắng vẻ lạnh tanh, chỉ có Tiểu Triệu và Lão Tôn đang trực ca ở đấy.
Thấy tôi đến, họ đều để lộ vẻ mặt ngạc nhiên.
“Ủa, người đâu?” -Tôi nói.
Cùng lúc đó, họ nói: “Sao cậu lại đến đây?”
“Nghe Lưu Ly bảo, chẳng phải cậu bệnh rồi sao?” -Lão Tôn phản ứng rất nhanh, trên mặt gã lộ ra một nụ cười xấu xa.
“Những người yêu nghề tha thiết như tôi, bệnh tình có chút chuyển biến tốt đẹp là tất nhiên sẽ lập tức trở về cương vị vì dân phục vụ.” -Tôi nói. Trong lòng không hiểu tại sao gã lại cười như thế?
“Cậu mất công đến rồi.” -Tiểu Triệu nói: “Mọi người đều về cả rồi. Sếp cũng không ở đây.”
Tôi suýt tưởng mình nghe nhầm: “Cái gì? Về đâu cơ?”
“Thì về nhà.” -Tôn Cương vừa cười vừa nói: “Sáng nay, mấy đồng nghiệp bên đồn cảnh sát đã bắt được tên khốn chuyên giết cụ ông rồi! Tên khốn đó lúc giết người thì ra tay tàn nhẫn, nhưng gan bé tí. Dọa hắn một chút, còn chưa kịp đánh thật nữa, đã khai ra hết rồi. Giờ đã chính thức chuyển giao cho Sở tạm giam. Sếp nói mấy ngày nay mọi người vất vả rồi, nên bù đắp nửa ngày nghỉ, cho mọi người về xả hơi.”
Đây đúng là một đả kích nặng nề. Tôi không ngờ trong nửa ngày mà mình giả bệnh lại xảy ra nhiều chuyện thú vị như thế. Không thể đích thân tham gia thẩm tra xử lý tên giết người cuồng loạn đó khiến tôi vô cùng tiếc nuối. Tôi thực sự rất muốn đạp lên người hắn mấy cái thật mạnh để trút bớt cả bụng cú rũ trong mấy ngày qua. Hơn nữa, tôi còn lãng phí vô ích một ngày nghỉ, tôi đúng là đồ ngốc.
Hai người họ đều nhìn tôi cười hì hì . Tôi cố gắng kiểm soát biểu cảm trên mặt mình, cố gắng không để họ nhìn thấy sự ủ rũ và hối hận trong lòng mình.
“Sao không ai thông báo tôi cả?” -Tôi nói với nét mặt cứng đơ.
“Lưu Ly có gọi điện cho cậu, nhưng điện thoại cậu không liên lạc được.’ -Tôn Cương nói một cách khoái trá.
Tự tạo nghiệt, không thể sống.
Tôi lẩm bẩm rủa một câu: “Mẹ nó.”
Sau đó, tôi ủ ê ngồi xuống ghế mình, bật máy tính trên bàn lên.
“Ủa, cậu không về à?” -Tiểu Trạch nhìn tôi đầy kinh ngạc.
“Đang chán, mặc kệ tôi đi.” -Tôi bực dọc nói.
Có lẽ vì thấy sắc mặt tôi thực sự không vui, nên cậu và Tôn Cương không bắt chuyện với tôi nữa. Tôi ngồi bên này tra cứu tư liệu trên máy tính, họ ở bên đó tiếp tục bàn tán say sưa về vụ giết người đã phá được sáng nay.
“Thằng nhãi đó cũng điên quá, rõ ràng biết đang trong giai đoạn làm căng, còn dám mạo hiểm gây án.”
“Đấy không phải điên, đấy là ngu, tên đó hoàn toàn là một thằng ngu đã nghèo đến đường cùng.”
“Nó ra tay cũng ác thật, vì một trăm tệ mà cũng giết người được.”
“Mẹ nó, khai nhanh quá, ông đây còn chưa đã tay.”
Những lời đối thoại như trên không ngừng bay đến bên tai tôi.
Đồng chí Lôi Phong nói: “Với bạn bè, phải ấm áp như mùa xuân. Với kẻ địch, phải vô tình như đông giá.” Thế nên bất kể tuyên truyền thế nào với bên ngoài thì trên thực tế quả thật chúng tôi sẽ lạnh lùng tàn nhẫn với phạm nhân. Những kẻ nhu nhược một chút, chẳng hạn như tên vừa bắt được, sẽ khiến chúng tôi cảm thấy vô vị. Chúng tôi thích thể loại cứng đầu cứng cổ hơn. Chúng tôi sẽ cải tạo loại “hảo hán” này cho thật là ngoan ngoãn, để từ đó về sau tuy hận cảnh sát thấu xương nhưng chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của chúng tôi là chúng sẽ run rẩy từ tận đáy lòng, ở trước mặt chúng tôi mãi mãi chỉ có thể cúi đầu cụp tai liếm đáy giày chúng tôi.