Tính toán chi li 120

“Ở bên anh dễ chịu quá, tôi không muốn về về thành phố Z nữa.” 

-Hàn Mộ Vũ.

CHƯƠNG 120 

Những tháng ngày thoải mái không hề dài lâu. Sự bận rộn của Mộ Vũ ngày càng rõ rệt. Nửa đêm cũng có người gọi đến tìm hắn. Nhưng hắn cũng không bảo sẽ về. Lúc ở bên tôi, tuyệt đối không nhắc đến chuyện công việc, mà chỉ lặng lẽ ở bên tôi. 

Có người bảo ba ngày là có thể hình thành một thói quen. Thực ra có những thói quen chẳng cần đến ba ngày để hình thành. Một ngày, thậm chí một lúc là đủ. Chẳng hạn như quen ở bên cạnh Mộ Vũ. Tất nhiên tình hình thực tế là tôi chưa bao giờ quen với việc Mộ Vũ không ở bên cạnh mình, bao nhiêu năm cũng thế. 

Hắn khiến tôi cảm thấy yên bình, bất kể làm gì, thậm chí là chẳng làm gì, chỉ ngồi như vậy thôi cũng cảm thấy yên bình. Thời gian chậm lại, tôi không còn tính toán chuyện ngày xưa và sau này nữa. Hai chúng tôi như hai hòn đá nằm cạnh nhau dưới đáy nước, ung dung nhìn năm tháng trôi qua. Mộ Vũ luôn có thể nhanh chóng nhảy ra khỏi những chuyện lặt vặt của những cú điện thoại và nhảy vào vòng tròn riêng của hai chúng tôi. Lúc ở bên cạnh tôi thì một lòng nghĩ về tôi, ánh mắt chăm chú, vẻ mặt cũng đầy thỏa mãn và trân trọng. Cực hiếm khi ra ngoài, chúng tôi chỉ ở lì trong nhà. Ăn những món ăn đơn giản mà Mộ Vũ nấu, uống thuốc đúng giờ đúng lượng dưới sự giám sát của hắn, pha trà cho hắn uống bằng chiếc cốc mà ba cố tình chuẩn bị riêng cho hắn, cùng xem tivi, đọc sách, lên mạng hoặc nói chuyện phiếm trong vô thức. Phần lớn thời gian đều là tôi nói này nói nọ, thỉnh thoảng hắn mới chêm vào vài câu để cho tôi biết là hắn đang chăm chú lắng nghe. Nói ra thì có vẻ rất vô vị và quá sức nhạt nhẽo, nhưng thực ra cuộc sống như vậy mới dễ chịu làm sao, dễ chịu đến mức khiến tôi muốn đi hết kiếp này với người này như thế này. Tình cảm là thứ không ăn được, cũng không uống được, nhưng có thể nêm đủ vị vào cuộc sống như nước lọc này. 

Tôi sướng lắm, nhưng có người không vui. 

Continue reading “Tính toán chi li 120”

Tính toán chi li 119

Tôi thật lòng cảm thấy quan trọng nhất là được ở bên nhau lâu dài.

-An Nhiên.

CHƯƠNG 119

Mộ Vũ nghiêng đầu qua, nhìn vào mắt tôi, nói: “An Nhiên, anh phải tin tôi, tất cả những gì tôi làm đều là muốn tốt cho anh.” 

“Tin, tất nhiên tin, chắc chắn tin.” -Để bày tỏ sự chân thành, tôi suýt thề độc tới nơi. 

Cuối cùng hắn cũng bị tôi cảm động, lẳng lặng kéo tôi qua cài nút lại cho tôi, chồng áo len vào, bảo tôi đừng để bị cảm lạnh. Tôi nhìn hắn chỉnh lại quần áo cho tôi, bỗng nhớ đến cảnh tượng mình chế giễu Ngô Việt. 

Lúc đó Ngô Việt đang quen bạn gái. Nó vô cùng cưng chiều cô gái đó, nghe nó nói chuyện điện thoại mà tôi nổi hết da gà. Tôi cười nó hèn, nó còn rất vui, bảo có thể làm người tình nhỏ của mình vui cũng là một thú vui. Quả thật, nhìn khuôn mặt thư giãn của Mộ Vũ, trong lòng tôi cũng dễ chịu hơn nhiều. 

Continue reading “Tính toán chi li 119”