Tính toán chi li 110

“Mày nghĩ có phải nó quên tao rồi không?”

-An Nhiên.

CHƯƠNG 110

Lúc chú tức giận đến đón tôi ở đồn cảnh sát, tôi đang ôm bó cây lẳng lặng nhìn nhau với người công nhân sửa đường. Ra khỏi đồn cảnh sát, chú nén giận nửa ngày, cuối cùng cũng hét lên: “An Nhiên, con định làm gì hả? Mới tạm ngưng chưa được mấy ngày lại đánh nhau với mấy người làm việc ngoài đường. Chuyện này mà đến tai bên trên, con sẽ bị phạt đó. Thế khác gì rảnh rỗi kiếm chuyện?” 

“Họ bứng cây của con.” -Tôi phân bua.

“Cây của con? Cây nào của con, con nói đi? Đường sắp mở rộng, hai hàng cây bên đường đều sẽ bị bứng đi hết. Con không cho người ta đụng vào, sao người ta sửa đường?… Vứt đống cành lá trên tay đi đi, đừng làm xước xe chú.”

Sau đó, tôi đã không đi xe chú mà tự lượn về nhà. 

Continue reading “Tính toán chi li 110”

Tính toán chi li 109

“Ngô Việt, mày không hiểu đâu, mày không biết tao nhớ nó nhiều như thế nào đâu… Mỗi giờ mỗi phút…” 

-An Nhiên.

CHƯƠNG 109

“An Nhiên, ông bị bệnh tim, ông biết không?” 

Câu hỏi của Tiểu Lý khiến tôi ngơ ra. Tôi nghĩ ngợi nửa ngày, cuối cùng gật đầu: “Giờ thì biết rồi.” 

Chuyện này không có gì khó hiểu cả. Tôi có một người mẹ bị bệnh tim bẩm sinh. Chuyện khó hiểu là bao năm qua tôi không hề nhận ra mình mắc bệnh này, trước đây cũng chưa phát bệnh bao giờ. Tôi biết lúc cảm xúc quá kích động mình sẽ đổ mồ hôi và không thở được, nhưng chưa bao giờ liên tưởng đến bệnh tim.

Bác sĩ bảo tôi là: theo như lần kiểm tra này và tình trạng chưa từng phát bệnh của tôi thì kiểu bệnh di truyền này không nghiêm trọng lắm, dặn tôi chú ý nghỉ ngơi, không được để cảm xúc dao động kịch liệt, duy trì tâm trạng tốt.

Những lời dặn dò này tôi đã thuộc lòng từ lâu. Trước đây mỗi lần đi bệnh viện với mẹ, tôi đều nghe thấy những lời tương tự. Chỉ không ngờ lần này người được dặn lại là mình. 

Continue reading “Tính toán chi li 109”