Tính toán chi li 113

“An Nhiên, từ nhỏ đến lớn, có chuyện gì là con giấu được ba mẹ đâu?”

-Ba An Nhiên.

CHƯƠNG 113

Chuyện hậu sự của mẹ được giải quyết xong xuôi dưới sự giúp đỡ của bạn bè. Ngô Việt, lão Điền đều bị tôi xua về đi làm. Mọi người giải tán, quay trở lại với cuộc sống bình thường. Chỉ là cái người từng cho tôi vô vàn thương yêu ấm áp đã mãi mãi không thể quay về. Bà ấy biến thành một tấm ảnh trắng đen dựng ở trên tường. Giọng nói khuôn mặt đều ở đây, nhưng lặng im không tiếng.

Ba trông rất bình tĩnh. Có lẽ ông đã chuẩn bị tâm lý ti tỉ lần cho sự ra đi của mẹ. Tất nhiên nhiêu đó hiển nhiên vẫn chưa đủ. Ông đi tới đi lui trong phòng, hoàn toàn không ngồi yên được, từ phòng này đến phòng khác, như đang tìm kiếm điều gì nhưng lại như chẳng có gì, chỉ là rảnh đến mất định hướng.

Tôi không nhúc nhích lấy một cái, ngồi thừ ra trên sofa.

Continue reading “Tính toán chi li 113”

Tính toán chi li 112

“Tình yêu, rốt cuộc thứ ấy là gì?”

-An Nhiên

CHƯƠNG 112

Cửa sổ hé ra một khe hở. Gió lạnh vù vù luồn vào. Không khí lạnh buốt đã xua tan cơn chóng mặt nhẹ của tôi. 

Nghĩ đến những gì Tiểu Lý vừa nói, tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nó nói: “An Nhiên, tui không thể chờ ông thêm năm năm nữa. Nếu trước đây tui còn có thể lẳng lặng lại gần ông, từ đồng nghiệp thành bạn bè rồi thành bạn thân, thì bây giờ tui đã không thể lại gần ông thêm bước nào nữa. Bất cứ chuyện tốt hay chuyện xấu nào cũng không thể làm ông cảm động hay tức giận nữa, ông đã miễn nhiễm rồi… Tui không biết chuyện trước đây đã khiến ông hận như thế nào. Bây giờ tuy không còn quan trọng nữa, nhưng tôi vẫn phải nói rõ. Từ ngày quen biết ông, mỗi một chuyện tôi làm đều không thẹn với ông. Chuyện không nằm trong khả năng của tôi thì tôi cũng bó tay…”

Continue reading “Tính toán chi li 112”

Tính toán chi li 111

“Tôi chẳng đỡ hơn chút nào, hoàn toàn không. “

-An Nhiên.

CHƯƠNG 111

“Sư phụ, em muốn theo xe của thầy.” -Đồ đệ vừa khoác áo phao vào, vừa quay đầu lại gọi tôi.

“Ừa, thì theo đi!” -Tôi đeo găng tay vào, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Buổi tối, con Alto nhỏ màu trắng từ từ bò trên con đường ùn tắc không chịu được. Đồ đệ ngồi trên ghế phụ lái, gõ lên cửa kính xe tôi, không ngừng lải nhải: “Sư phụ, thầy biết không, họ đều ghen tị chết đi được. Tốt xấu gì thì cũng là xe, năm nghìn tệ, mẹ, rẻ quá đi mất…Điện thoại của em lúc mua còn đắt hơn giá này!”

Cơ quan nâng cấp xe, vừa mua một chiếc Chevrolet Sail mới cho công ty thay thế chiếc Alto đã dùng được bốn năm này. Cơ quan bảo bán lại cho nhân viên công chức với giá sáu nghìn, kết quả là suýt tranh nhau bể đầu. Cuối cùng tổng giám đốc chi nhánh nói thế này đi, bốc thăm, ai bốc được thì là của người đó. Hôm đó vừa hay tôi được nghỉ, cần đi bắt xe về nhà vội thì bị gọi đến phòng hội nghị, nhìn quanh thì thấy mọi người trong ngân hàng đều có mặt, tất cả đều hứng khởi bừng bừng, chờ giám đốc Chu không tham gia bốc thăm làm giấy thăm. Lúc đó tôi không ham lắm, vì thực sự quá rẻ nên cũng chờ một lúc. Sau đó mãi đến khi sắp không bắt kịp xe nữa phải đi ngay thì giám đốc Chu cuối cùng cũng làm xong, tôi nôn về nhà, bèn nói tôi bốc trước nha. Kết quả là vừa thò tay vào đã bốc được mảnh giấy ghi chữ “Alto” trong thùng. Cả đám ngớ ra hai giây, sau đó những tiếng kêu rên nổi lên khắp nơi. Kết quả là tôi đã sở hữu chiếc xe hơi đầu tiên của mình với giá năm nghìn tệ.

Continue reading “Tính toán chi li 111”