Tính toán chi li 96

“Thực ra…anh yêu anh trai em.”

-An Nhiên.

CHƯƠNG 96

Đầu thuốc bị ném xuống đất, nhanh chóng tắt ngúm. 

Không đèn đường, không xe cộ, không người đi lại. Tối tăm, yên ắng, lạnh lẽo. Đây là nơi quỷ quái gì thế? Những ngôi làng thanh bình yên ả trên truyền hình, trong tiểu thuyết đều là hư cấu ư? Lại một cơn gió lạnh quét qua, tôi cởi chiếc áo Mộ Vũ vừa đắp lên người mình ra, cố bắt hắn mặc vào. Hắn chống cự mấy cái rồi bỗng nhiên ngoan ngoãn. Cài nút lại tử tế, tôi ra sức ôm chặt vai hắn, nhưng cuối cùng vẫn hận mình yếu ớt quá không thể cho hắn đủ hơi ấm. 

“Về nhà thôi, lạnh!” -Tôi lấy tay áo dụi mắt, kéo hắn đi ngay. 

Đến cuối cùng, Mộ Vũ cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nắm tay tôi. 

Vừa bước vào cửa, em gái đã mừng rỡ chạy ra, nói với anh nó là thím Ba vừa gọi điện, cô gái kia đồng ý qua lại thử. Mộ Vũ không quan tâm những gì nó nói, kéo tôi vào trong nhà. Em Hàn không nhận ra chỗ khác thường của anh nó, nói với kẻ đang có chút ngây dại này: “Em còn tưởng hết cửa rồi. Anh an Nhiên, anh biết không? Hai người đó ở trong phòng tổng cộng chưa tới năm phút. Chân trước anh vừa đi khỏi, chân sau họ đã đi ra. Anh em bảo từ đầu đến cuối ảnh chỉ nói đúng một câu “Không còn sớm nữa.”, không ngờ bây giờ lại được… Anh An Nhiên, anh đi mua thuốc à? Anh em chờ một lúc không thấy anh về, cứ đòi đi tìm anh, sợ anh không tìm được đường về nhà…” 

Tôi còn chưa trả lời em gái, Mộ Vũ đã nhét chiếc áo khoác đang vắt trên lưng ghế của tôi cho tôi. Hắn nói: “An Nhiên, anh thu dọn đi, lát nữa mình đi ngay, mình về thành phố L.”

Continue reading “Tính toán chi li 96”

Tính toán chi li 95

Lại là những câu chuyện cũ.

-Hoa Mãn Sư.

CHƯƠNG 95

“Thằng nhóc này sao ngoan cố thế?” -Tôi vừa kéo Mộ Vũ đi vào phòng ngủ của chúng tôi, vừa quay đầu lại hứa với em gái và cô đang khóc lóc vô cùng tủi thân: “Để cháu nói nó, chẳng qua chỉ là xem mắt thôi mà? Có gì lớn lao đâu? Yên tâm đi ạ!” 

Vào phòng, đóng cửa. 

Tôi vừa quay người lại, chưa kịp hó hé tiếng nào, đã bị Mộ Vũ giữ trên cửa khóa miệng lại. 

Tôi nhẹ nhàng vỗ về hắn, cũng có thể là hắn đang dịu dàng vỗ về tôi. 

“Mộ Vũ…” -Tôi vừa mở miệng ra, hắn đang cắn lên môi tôi một cái: “Không được nói.” -Giọng nói trầm thấp, êm ái như một nắm tơ. 

Hắn chỉ không muốn tôi buồn. 

Continue reading “Tính toán chi li 95”

Tính toán chi li 94

Chương này bị khóa bởi Tấn Giang.

-GV.

CHƯƠNG 94

“Cười cái gì đó?” -Tôi mở miệng, giọng nói có chút khản đặc. 

Mộ Vũ không trả lời, hỏi tôi có khó chịu không. Tôi cố nhịn, bảo không sao, chỉ muốn đi tắm thôi. 

Lẽ ra hai ba ngày không tắm cũng chịu được, nhưng hôm nay lỡ làm đổ rất nhiều rượu lên quần áo và vào trong cổ. Mùi rượu khắp người khiến tôi cảm thấy buồn nôn. 

Mộ Vũ bảo được, trong thôn có nhà tắm công cộng, chín giờ tối đóng cửa, chờ hắn dọn dẹp một tí rồi dẫn tôi đi. 

Lúc hắn đi đổ mảnh vỡ miễng chai, cô Hàn có qua thăm tôi, hỏi đây hỏi đó mấy câu, trông thân thiết nhiệt tình bất ngờ. Cô chỉ bảo người trong thôn uống rượu thật tình lắm, chỉ sợ khách không được thỏa, Mộ Vũ lại không biết trông nom người khác, chẳng biết đỡ bớt cho tôi. Tôi chỉ thấy những gì cô nói cách xa tình huống thực tế mấy ngàn dặm nên cũng lười phân trần, dù gì Mộ Vũ cũng không nói gì. 

Continue reading “Tính toán chi li 94”