Ba mẹ, Mộ Vũ, tôi, yêu thương nhau và sống yên ổn… Tôi nghĩ…hình như…không thiếu gì nữa…
-An Nhiên.
CHƯƠNG 78
Thời tiết hơi lạnh, tôi kéo chăn đắp lên người Mộ Vũ. Tên đó còn nói trong mơ màng là “An Nhiên, tôi chợp mắt một chút thôi…Gọi tôi dậy trước khi cô chú về nhé…” -Tôi bảo biết rồi biết rồi, cậu lo ngủ của cậu đi! Hắn yên tâm nhắm mắt lại. Không bao lâu, tiếng hô hấp đã kéo dài đều đặn.
Tôi nằm trên giường chăm chú ngắm nghía khuôn mặt nhìn sao cũng thích này. Ngón tay vẽ lên không khí ngũ quan vô cùng vừa vặn của khuôn mặt đó, từ trán đến sống mũi đến môi đến cằm, sau đó là cổ… Tôi biết ở nơi bị cổ áo hắn che mất có một dấu răng hình bán nguyệt. Đấy là thương tích do tôi lỡ tay gây nên trong cơn đê mê tối qua. Những thương tích tương tự thực ra khá nhiều. Mộ Vũ cũng quen với cái tật này của tôi rồi. Những lúc đó, cả người choáng váng, không biết chừng mực, lúc nào chỗ này vừa mới hết chỗ kia lại thêm một “dấu mới”.
Ai bảo hắn cứ rù quến tôi? Ai bảo lúc hắn không rù quến tôi lại không chịu được khi tôi rù quến hắn?
Continue reading “Tính toán chi li 78”