Tính toán chi li 108

Khóa và dài cực

-GV

CHƯƠNG 108

Tôi để mặc Mộ Vũ quấn băng gạc không phải vì tôi chưa từng nghĩ đến chuyện mua cho hắn một đôi găng tay, mà có thể là vì trong tiềm thức tôi vẫn còn một chút không cam tâm. Quấn băng gạc trông như thể vết thương chỉ tạm thời chưa lành chứ không phải mãi mãi không thể lành.

Mộ Vũ quay người lại đeo găng tay vào cho tôi xem. Hợp phết! Màu đẹp, chất liệu cũng rất thoải mái, tuy mất một ngón tay trông có chút quái dị, nhưng trông vẫn tự nhiên hơn băng gạc nhiều.

Dương Hiểu Phi nói đúng là mẹ vợ thương con rể. Ngô Việt bảo đấy là mẹ chồng thương con dâu.

Nói chung là dù có nói gì đi chăng nữa thì Mộ Vũ cũng rất vui. Hắn rờ tới rờ lui cái găng tay, đặc biệt giống một đứa trẻ vừa nhận được món mình thích, quý không chịu được. Sau đó, người ta xách điện thoại ra ban công. Tôi biết hắn định gọi cho ba mẹ, nên không đi theo mà tiếp tục kể lại sống động “sự tích anh hùng” của mình tối qua cho Ngô Việt nghe, nước bọt bay tung tóe.

Continue reading “Tính toán chi li 108”

Tính toán chi li 107

Chương này bị khóa bởi Tấn Giang.

-Hoa Mãn Sư.

CHƯƠNG 107

Nửa đêm mười hai giờ hơn, tôi hứng gió lạnh suốt dọc đường, lượn vào cổng tiểu khu bên quận Giang Nam Thủy, run rẩy mở cửa nhà ra, lặng lẽ chuồn vào phòng ngủ của Mộ Vũ. 

Ánh sáng bên ngoài rọi vào trong phòng qua lớp rèm cửa, xám xịt đến lờ mờ. Người trên giường đang ngủ rất say, không hề phát hiện kẻ không mời mà đến này. Tôi vừa nín thở vừa đi chân trần đến bên cạnh giường. Lúc đầu tôi còn định chơi xấu hù người này một phen. Tiếc rằng màn đêm như vải sa, cách mấy lớp sa, khuôn mặt bình yên say giấc kia đã khiến trái tim đang suy nghĩ lung tung của tôi ổn định trở lại. Lúc đầu còn nóng đầu vì cồn, khi nhìn thấy hắn, sợi dây thần kinh dường như thả lỏng ngay lập tức, cảm giác kiệt sức mệt mỏi ùa đến. Tôi nghĩ tôi cần ngủ một giấc tử tế, hôm nay quấy sướng phết, bắt đầu từ ngày mai chắc là tha hồ mệt. 

Tôi không hối hận chút nào, chỉ sợ phiền phức. 

Continue reading “Tính toán chi li 107”

Tính toán chi li 106

“Em nghỉ việc.”

-An Nhiên.

CHƯƠNG 106

Xe cấp cứu đến rước giám đốc Vương đi. Vì lão được những mấy người dìu, còn tôi lại bị đè chặt xuống đất, nên tôi không thấy rõ thương thế của lão, tuy có đổ máu đôi chút nhưng không hả giận lắm. Giám đốc Lý đi theo ra bệnh viện, giám đốc Chu ở lại dọn dẹp bãi chiến trường trước mặt. 

Cuối cùng tôi cũng được thả ra. Xoa chỗ khớp tay suýt trật, tôi thấy mọi thứ trước mắt sa sầm lại. Tiện tay nhặt một điếu thuốc từ dưới đất lên, mượn bật lửa của tiếp viên, tôi ngồi tựa vào tường giữa một đống bát đĩa ngổn ngang, từ từ hút mấy hơi. Không ngừng có người qua nói chuyện với tôi với đủ mọi ngữ khí: có hỏi han, có quan tâm, có khiển trách, vang lên vo ve. Mọi lời nói, tôi đều nghe không rõ; mọi câu hỏi tôi, đều không trả lời; mọi cánh tay đưa đến đều bị tôi gạt ra. 

Tôi đang suy nghĩ vấn đề, tôi đang đưa ra quyết định. Nếu giữ công việc này, sau này tôi và Mộ Vũ sẽ phải luôn cẩn thận dè dặt, lén la lén lút, một năm hai năm… Bây giờ còn trẻ, chứ sau này lớn tuổi rồi mà mãi vẫn không kết hôn thì cũng phiền phức… Nếu hỏi tôi có thích công việc không thì không, tôi chẳng thích nó chút nào, chỉ vì công việc này cho tôi thu nhập ổn đinh, tôi mới muốn làm lâu một tí để kiếm thêm chút tiền. Trước giờ tôi luôn mong mình có thể phát triển tốt hơn để Mộ Vũ không phải khổ nữa, lúc hắn cần thì có thể giúp hắn, cho hắn điểm tựa. Bây giờ xem ra sự can thiệp của cơ quan khiến tôi muốn yêu hắn tử tế cũng thành mơ hão, “giúp hắn” là khiến cho mọi công sức của hắn đổ sông đổ bể, khiến hắn bị phỉ báng đủ đường.

Mất việc thì sao? Chẳng lẽ hai con người sống nhăn lớn nhồng lại để bản thân chết đói?

Continue reading “Tính toán chi li 106”

Tính toán chi li 105

?

-Hoa Mãn Sư.

CHƯƠNG 105

Ngày 31 tháng 12, ngày kết sổ cuối năm, hiếm khi có một ngày không mở cửa hoạt động. Buổi sáng in hết đống của hóa đơn cả năm ra, đóng lại thành tập, tính lợi nhuận ròng. Sau đó, buổi tối cả đám hớn hở kéo ra nhà hàng ăn một bữa, nghe các sếp tổng kết năm cũ mơ tưởng năm mới. Tôi là đứa vui nhất trong bữa cơm hôm nay. Hôm qua vừa có kết quả điều tra của trụ sở chính. Tuy có ảnh ọt rành rành, nhưng nhiều người làm chứng lúc đó tôi đang xỉn, lại có Tiểu Lý làm bình phong cho tôi, bên điều tra cuối cùng cũng không điều tra được gì, tôi chỉ bị bảo là hành vi thiếu thỏa đáng khi say. Cầm tờ giấy bổ nhiệm mỏng tang cùng với kết quả điều tra, những đám mây sầu thảm trước đó dường như cũng tan đi hết, bỗng chốc ánh nắng đong đầy trong mắt. 

Trong lòng nhẹ nhõm hơn, đồng nghiệp chúc rượu cũng không quá từ chối, uống nhiều nhưng sảng khoái. Tên họ Vương cũng không làm khó dễ tôi nữa, thậm chí còn cùng hai vị giám đốc chi khác chúc mừng tôi lên chức và bày tỏ hy vọng “tha thiết” với tôi. Tôi rất ghét lão ta, nhưng tôi vẫn phải tiếp tục làm việc ở đây và dưới trướng của lão. Dù gì cũng là lấy trứng chọi đá, tôi vẫn chưa có tư cách đối đầu với lão ta, nên đành nén cơn ghê tởm, vờ vịt ứng phó. 

Nếu giữa chừng tôi không ra ngoài đi vệ sinh, nếu như không gặp Kim Cương ông chủ Kim, tôi nghĩ những chuyện sau đó chắc sẽ rất khác. Thế nhưng không có nếu như, lúc đi ra tôi đã gặp ông ta. Thế là trong giây phút đó, vận mệnh bỗng nhiên chuyển hướng, chẳng buồn quay đầu, lao thẳng đến những kiếp nạn khôn lường.

Lúc đó, ông chủ Kim không nhìn thấy tôi, chính tôi đã chủ động bắt chuyện với ông ta. 

Vì sao ư? Vì nguyện vọng đơn giản của tôi lúc đó. Ông chủ Kim rất tán thưởng và cũng rất tin tưởng Mộ Vũ. Ông ta sợ những tin đồn đó nên mới buộc phải nén đau sa thải hắn. Còn Mộ Vũ, hắn thực sự thích ngành xây dựng, hắn sẵn sàng bỏ rất nhiều thời gian ra tìm tòi kiến thức của ngành này. Không phải vì mưu sinh nên không thể không làm như vậy, mà là hắn thực sự có hứng thú với cốt thép, đá tảng, giàn giáo. Nhìn một công trình kiến trúc lớn lên trong tay hắn, từ lúc mọc rễ dưới đất đến lúc cao lên sừng sững, Mộ Vũ rất có cảm giác thành tựu. Tất nhiên, hắn chuyển đến chỗ khác bắt đầu lại từ đầu cũng không phải không được, nhưng nếu đã có nền tảng tốt ở chỗ ông chủ Kim thì tại sao lại phải bỏ đi không xài? 

Tôi nghĩ một cách đương nhiên là bên tôi đã hết báo động rồi, rắc rối của Mộ Vũ cũng sẽ tự nhiên biến mất theo. Thế là tôi chặn ông chủ Kim lại, nói bóng gió với ông ta về kết quả giải quyết cuối cùng của chuyện bức ảnh trong cơ quan tôi. Bổn nhân không chỉ không sao mà còn được lên chức nữa, cho nên toàn bộ chuyện này chỉ là hiểu lầm, cho nên đối tượng điều tra còn lại chắc chắn cũng vô tội. Thế có phải là hắn sẽ được tiếp tục quay lại làm việc bình thường không?

Tôi tưởng ông chủ Kim chắc chắn sẽ vui vẻ đồng ý ngay lập tức, nào ngờ tôi nhận ra vẻ mặt của ông ta đặc biệt khó xử. Dưới sự truy hỏi liên tục của tôi, ông ta mới chịu nói với tôi là không dễ như vậy đâu, bên cơ quan chúng tôi giải quyết thế nào hoàn toàn không quan trọng, quan trọng là bây giờ đã không còn là vấn đề của bản thân tôi nữa. 

“Tại sao?” -Tôi hỏi. 

Ông chủ Kim dáo dác nhìn quanh, kéo tôi vào một góc khuất: “Tôi nói cho anh biết, kế toán An à, không phải tôi không muốn cho Tiểu Hàn làm việc với tôi, mà là… Haizz…nói sao đây nhỉ… Dạo trước, trong tiệc tất niên của ngành xây dựng, những người có máu mặt trong các ngành xây dựng, bất động sản, trang trí nhà cửa của thành phố mình đều có mặt. Các ngân hàng hay cho ngành xây dựng vay vốn cũng có mặt. Ngân hàng các anh có thể nói là đông nhất. Mấy quản đốc nhỏ như chúng tôi đều lại làm quen. Hôm đó đến dự có giám đốc Chu và giám đốc Vương của các anh. Lúc đó, ban quản lý của ba công ty xây dựng lớn nhất cũng ngồi chung bàn với họ. Lúc tôi qua chúc rượu, giám đốc Vương của các anh bỗng nhiên kéo tôi lại xin lỗi, bảo cách làm việc của họ không khoa học, không nên đến công trường của tôi làm loạn, khiến tôi và quản lý Lâm đều dính nhiều tin đồn… Tôi là nhân vật nhỏ, nhưng quản lý Lâm thì khác. Nghe bảo có tin đồn về quản lý Lâm, trên bàn ai cũng bay tới hóng hớt… Tin đồn là thứ càng chối càng dữ dội, lẽ ra chuyện cũng không mấy ai biết, bây giờ cả thành phố đều hay… Ba công ty xây dựng lớn vốn đã cạnh tranh dữ dội. Các quản lý ngoài mặt nói nói cười cười, nâng li cạn chén, nhưng sau lưng đấu nhau một mất một còn. Ai cũng giương to mắt chờ bóc phốt người khác, nắm điểm yếu của người khác. Tìm được lý do công kích đối phương, ai lại quan tâm thật giả làm gì… Sắc mặt của quản lý Lâm đặc biệt khó coi, chưa tàn cuộc nữa đã bỏ về trước…” 

Tôi nghĩ sắc mặt của tôi lúc này chắc còn khó coi hơn cả quản lý Lâm. 

Kim Cương còn đang lải nhải giải thích: “Chuyện này, kế toán An, tôi cũng không còn cách nào khác? Kiếm cơm không dễ, Tiểu Hàn rất giỏi, chính tôi cũng không bằng, tôi cũng không nỡ đuổi nó. Nhưng một là tôi có gia đình vợ con, không kham nổi nỗi oan này, hai là tôi không thể đắc tội với Bộ phận Dự án của Thịnh An. Chúng tôi trực thuộc Thịnh An, nếu Tiểu Hàn tiếp tục làm việc dưới trướng tôi, tin đồn sẽ ngày càng nhiều… Quản lý Lâm chắc cũng không đồng ý đâu… Tôi sợ là không chỉ ở chỗ tôi, mà sau này ở các công trường khác của thành phố L, Tiểu Hàn cũng sẽ không quá phát triển được. Dù nó có giỏi đến đâu, cũng không ai muốn dính vào rắc rối này… Tôi biết những người khác chỉ nói bậy, tôi biết hai người đều trong sạch…tôi cũng khó xử…” 

Tôi tức đến bật cười: “Trong sạch? Trong sạch cái đầu ông!” 

Bộ bố thích Mộ Vũ thì không trong sạch à? 

Mặc kệ Kim Cương sững sờ ngay tại chỗ, tôi hoàn toàn không nén được lửa giận của mình, siết nắm đấm, rảo bước quay về căn phòng cực lớn của cơ quan chúng tôi. 

Tên họ Vương dù cố tình hay vô ý, tôi không muốn phân biệt. Tôi chỉ biết không ai có thể dễ dàng phá hủy sự kiên trì, lý tưởng và cơ hội phát triển của Mộ Vũ trong thành phố này. 

Lúc tôi cầm li rượu bước đến bên cạnh Vương Mỗ, mọi người đều tưởng tôi định sang chúc rượu. Thậm chí lúc tôi hắt cả li rượu lên mặt lão ta, lão vẫn đang mang nụ cười đắc ý. Sau khi tôi ném cả cái li vào mặt lão, lão mới bắt đầu ôm đầu ngồi thụp xuống và tiếng cười nói của mọi người xung quanh mới dừng lại. Mọi người chưa kịp phản ứng, tôi đã xách chiếc ghế trống của giám đốc Lý, người vừa bỏ ra ngoài nghe điện thoại, đập mạnh vào đầu lão mấy cái.

Tiếng la hét của các bạn nữ vang lên tứ phía. Giám đốc Chu ở gần tôi nhất nhanh chóng ôm chặt cánh tay tôi, chửi lớn: “An Nhiên, cậu làm gì đấy? Cậu điên rồi à?” -Dù gì ông cũng đã gần năm mươi, làm sao cản nỗi tôi? Sau khi giãy ra, tôi lại đập thêm mấy cái vào đầu tên Vương Mỗ kia. Lão ôm đầu nằm dưới gầm bàn… Lẽ ra không dễ như vậy đâu, may mà lúc đó đã uống đến kèo thứ hai, trên bàn chẳng còn mấy người tỉnh. Đến khi họ tỉnh ra chạy đến giữ tôi lại, thì đã đủ cho tôi đập tên họ Vương kia sứt đầu – chảy máu – nửa hôn mê rồi. Tôi nhớ có người giật chiếc ghế trong tay tôi lại, có người trói tay tôi chéo ra phía sau, đè tôi hướng mặt xuống sàn nhà trải thảm đỏ dày cộm. Trước mắt là những đôi chân đi lại hỗn loạn. Sau đó, tấm khăn trải bàn bị kéo xuống, xô đổ đống cốc đĩa đồ ăn canh súp xuống đất… Có chai bia bị đổ, bọt trắng chảy ào ạt xuống bàn cùng với trà và rượu. Cồn nhiên liệu vẫn đang cháy dưới đáy chảo đồ xào tứ xuyên. Đủ loại âm thanh vang lên không dứt: tiếng kêu la của phụ nữ, tiếng sành sứ va đập giòn giã, tiếng tiếp viên mở đóng cửa, tiếng gọi cấp cứu… Rất náo nhiệt, rất hài hòa. Thứ không hài hòa duy nhất chính là Tiểu Lý. Nó quỳ dưới đất, lúc thì ngồi thẳng dậy vừa đẩy cái người đang đàn áp tôi vừa gào lên phẫn nộ: “Anh nhẹ thôi, anh không thấy nó không nhúc nhích được rồi à?”, lúc thì khom người xuống vỗ mặt tôi, không ngừng hỏi tôi như bị người ta bấm nút lặp lại câu đơn: “An Nhiên, ông sao rồi? An Nhiên, ông sao rồi?…” 

Tính toán chi li 104

CHƯƠNG 104

Chương này bị khoá bởi Tấn Giang

-GV.

Hắn kéo tôi ngồi dậy. 

Mặt tôi đầy bất mãn: “Vậy là xong rồi à?”

Tôi trở người ngồi lên chân hắn, ôm cổ hắn không chịu buông. Từ lúc hắn bị thương đến nay, chúng tôi luôn rất kiềm chế, mới đầu sợ đụng vào vết thương của hắn, sau đó thì xảy ra mấy chuyện dở hơi đó, nhịn đến cực hạn rồi. Bây giờ lửa đã châm ngòi, mà chỉ như vậy thôi sao? 

Mặc dù thời gian, địa điểm và tình hình trước mắt đều không cho phép nhưng dục vọng mãnh liệt vẫn dễ dàng nhấn chìm lý trí mỏng manh của tôi. Tôi cố tình cọ vào đùi hắn, răng lưỡi vương vấn nơi chiếc cổ nóng hổi của hắn, hít thở thật sâu để lá phổi tràn đầy mùi hương của hắn. Cánh tay hắn siết lại nhưng lại nỗ lực né tránh răng lưỡi của tôi. “Tình trong như đã mặt ngoài còn e” chính là đây.

Có điều tình trạng của hắn cũng không đỡ hơn tôi. Tay hắn vuốt dọc lưng tôi đến suýt tóe lửa. Hắn gọi tên tôi, bảo tôi dừng lại nhưng rất thiếu thành ý. Không chịu đẩy tôi ra đã đành, miệng còn liên tục ấn lên dái tai tôi, hô hấp phả vào vành tai tôi một cách hỗn loạn, làm dấy lên cơn tê ngứa dễ chịu.

Hắn nói: “An Nhiên…đừng sinh sự vào lúc này nữa…”

Continue reading “Tính toán chi li 104”

Tính toán chi li 103

Tôi chỉ biết ở nơi mà mình không nhìn thấy Mộ Vũ đang gồng gánh rất nhiều cho tôi.

-An Nhiên.

CHƯƠNG 103

Mấy ngày sau đó đặc biệt sóng yên biển lặng. Tôi hoàn toàn không cảm nhận được áp lực: vẫn theo chị Tào chỉnh lý báo cáo và viết báo cáo về chống rửa tiền, về động thái của các khoản tiền lớn, và thậm chí là về khảo sát tính toán số lần quẹt thẻ trên máy POS. Vị trí ban đầu của tôi được một chị gái khác tạm thời thay thế, khi nào người mới đến, sẽ giao cho người mới. Mọi người tự làm việc của mình, ngoài Tiểu Lý tỏ ra bám tôi thái quá ra thì đều rất bình thường, đến nỗi tôi có tập trung quan sát thế nào cũng không tìm ra được ai là kẻ chụp lén chột dạ.

Hôm Mộ Vũ đến nộp chi phiếu, đúng lúc tôi đang giúp Tiểu Lý xếp tiền xu. Gần đây có một tiệm đồ ăn sáng mới khai trương không lâu, suốt ngày đến chỗ chúng tôi đổi tiền xu và tiền lẻ. Ngày xưa chúng tôi còn có thể thu chút phí thủ tục, nhưng từ khi Ngân hàng Nhân dân biến thái ra văn kiện không cho phép các ngân hàng thu phí khi thu – đổi tiền lẻ thì những người đổi tiền lẻ hầu như không kiêng sợ gì cả. Trong một buổi sáng, một nhân viên trực quầy không làm gì khác cũng không thể xếp hết hai nghìn tệ tiền xu. Tôi và Tiểu Lý vừa xếp năm mươi xu thành một bó vừa nhỏ tiếng oán trách. Bà nó, đúng là cơ quan chính phủ không biết nỗi khổ dân gian. Mở ngân hàng cũng phải có vốn. Bắt ngân hàng bỏ bao nhiêu tiền ra nuôi chúng ta lao động nghĩa vụ không thu phí, bộ tưởng ngân hàng là doanh nghiệp nhà nước à? Nó là doanh nghiệp, một doanh nghiệp lấy lợi nhuận làm mục đích.

Chị Tào nói rất nghiêm túc, rằng bất kỳ cơ quan và cá nhân nào cũng phải có trách nhiệm với xã hội. Chúng tôi lẳng lặng trợn mắt.

Continue reading “Tính toán chi li 103”

Tính toán chi li 102

Sự thật là tôi yêu Mộ Vũ.

-An Nhiên.

CHƯƠNG 102

Tôi quay người lại tiếp tục bước đi. Cái người phía sau ngơ ra một lúc, sau đó rảo bước đuổi theo, ôm lấy tôi từ phía sau. 

Tôi hắng giọng, trịnh trọng nói: “Hàn Mộ Vũ, trong tất cả những ngày tháng sắp tới, cậu có đồng ý trở thành bạn đời của An Nhiên, dù nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay bệnh tật, ăn cơm hay đi ngủ, cũng sẽ để người đó yêu thương cậu, chăm sóc cậu, bảo vệ cậu không?” 

Cánh tay ôm tôi lại siết chặt thêm chút nữa. Mộ Vũ tựa lên vai tôi, lẳng lặng gật đầu. 

Tôi cọ vào mặt hắn: “Nói đi chứ thằng nhóc chết tiệt…” 

“…Đồng ý, tôi đồng ý.” -Hắn hạ giọng trả lời tôi. Mấy chữ đó vang vọng trong tai, làm chấn động tất cả những sợi dây thần kinh trên người. Hơi tê.

Continue reading “Tính toán chi li 102”

Tính toán chi li 101

“Tôi đồng ý rồi…”

-An Nhiên.

CHƯƠNG 101

Lúc Tiểu Lý gọi, chúng tôi vừa ăn cơm xong. Tôi không thấy lạ khi nó gọi. Lần nào tôi nghỉ nhiều hơn ba ngày, nó cũng sẽ gọi cho tôi giục tôi đi làm. Tôi thấy lần này nó có thể gọi sau một tuần nghỉ đã là một sự nhẫn nại to lớn rồi. 

Lần này nó vẫn giục tôi về cơ quan, nhưng không phải vì chuyện đi làm. 

Nó nói họ hàng nó có một căn hộ chưa hoàn công nhưng không thích nữa, hỏi nó có muốn mua không. Chín mươi mét vuông, giá mỗi mét vuông thấp hơn giá thị trường hai nghìn tệ, trả trước ba mươi phần trăm, có thể vay ngân hàng. Tiểu Lý cảm thấy vị trí hơi hẻo, nên định hỏi tôi muốn mua không. Vì người đó cần tiền gấp nên mới bán rẻ như vậy, nên nếu tôi muốn mua, mai phải đưa tiền trước. 

Tiểu Lý trước giờ đều khá đáng tin. Nó đã nói không có vấn đề là không có vấn đề. Hơn nữa tôi không hề cảm thấy chỗ ấy hẻo lánh. Tuy bây giờ không sầm uất lắm, nhưng nhìn hướng phát triển của thành phố thì khu vực đó sẽ nổi nhanh thôi. 

Chuyện tốt như vậy làm sao có thể bỏ lỡ được. Tôi cảm tạ Tiểu Lý muôn phần. Đếm tiền tiết kiệm trong tay, trả tiền xong vẫn còn dư dả, thế là tôi đã quyết định trong lòng. Tính ra tôi cũng lớn rồi, cũng phải mua nhà, sắm cho tôi và Mộ Vũ một mái ấm. 

Continue reading “Tính toán chi li 101”

Tính toán chi li 100

Tôi vuốt tóc hắn từng cái một. Suy cho cùng thì những gì tôi có thể cho đi vẫn quá ít, hắn vốn xứng đáng được cả thế giới đối xử dịu dàng. 

-An Nhiên.

CHƯƠNG 100

Sau khi mua cơm về, Ngô Việt nói với tôi sau lưng Mộ Vũ: “An Nhiên, áo khoác của em dâu không ổn chút nào. Nhiệt độ xuống thấp thế này, gió thổi một cái là vào tận bên trong, làm tao lạnh ơi là lạnh…Mày làm người yêu không đạt chút nào.” -Mấy câu nói này làm tôi ăn cơm cũng không ngon. 

Bệnh viện kê cho Mộ Vũ hai buổi truyền dịch. Sáng đó, hết đám này đến đám khác đến thăm nên cũng không có thời gian đi. Chiều phải ra phòng khám truyền dịch, Mộ Vũ không mặc được áo ấm, chắc chắn không thể để phong phanh như thế rồi. Hơn nữa, áo ấm của hắn cũng bị Ngô Việt phê bình là chẳng có tác dụng gì. 

Ăn cơm xong, tôi nói tôi phải về ký túc xá lấy chút đồ, bảo Ngô Việt chờ tôi quay lại rồi hẵng đi làm. 

Thực ra tôi đã chạy thẳng ra trung tâm thương mại lượn một vòng. Áo phao đều không được, vì tay áo chật, nhưng áo phao dạng cộc tay thì được, thiết thực, mặc trong nhà là vừa.

Áo khoác khá khó tìm, phải ấm, tay áo phải rộng, kiểu dáng không được quá tệ. Lượn hết khu thời trang nam chỉ ưng mỗi một cái, chẳng thèm hỏi giá đã mua ngay luôn. 

Ngô Việt lật áo tôi mua ra xem, không khỏi gật đầu: “Thế mới phải chứ…”

Continue reading “Tính toán chi li 100”

Tính toán chi li 99

Những người thăm bệnh

-Hoa Mãn Sư

CHƯƠNG 99

Lúc Ngô Việt qua, Dương Hiểu Phi vừa bị tôi lùa đi làm, Mộ Vũ vẫn đang ngủ. 

Ngô Việt biết vụ tranh cử của tôi đang trong giai đoạn công bố trên cả ngân hàng. Nó bảo đây chỉ là hình thức làm cho có lệ; trừ khi mày có thâm thù đại hận với ai; bằng không, không ai rảnh đến mức tự dưng đi tố cáo mày có hành vi xấu gì. Yêu cầu của nó lúc nào cũng cực kỳ thiếu sáng tạo, chỉ biết bắt tôi khao ăn cơm, khao đi hát vân vân. Tôi vốn đã đồng ý rồi, nào ngờ cuối cùng lại xảy ra chuyện đau lòng này. 

Sáng sớm, nó gọi đến hỏi tôi sắp xếp sao rồi. Tôi nói sắp xếp cái rắm, tao sắp chết rồi đây này, sau đó kể chuyện hôm qua hai đứa bị thương cho nó nghe. Nó tức tốc chạy đến. 

Continue reading “Tính toán chi li 99”