远方的小白桦 | Atlibby
4.
Nguyên cả buổi sáng trời đều mưa, mãi cho đến tối, khi bọn họ quay về từ chiến trường, mặt trời chiều mới từ chỗ cũ phía sau rừng Bạch dương mà hơi ló dạng.
Rừng cây rơi xuống những bộ quần áo màu đỏ thẫm, ruộng hoang héo rũ phủ thêm tầng sương lạnh màu trắng bạc, dường như ánh sáng mặt trời chỉ bất lực rọi sáng một phía, rồi ngay lập tức núp vào trong những đồi núi xung quanh.
“Cậu thật hợp để đọc thơ của Pushkin.” Toris lắc đầu nhìn Vương Diệu, bằng hữu của anh đang dang hai cánh tay ra, dường như muốn dùng chính cái ôm yếu ớt của mình để ủ ấm đồng ruộng hoang đã bị chiến tranh giày xéo này, đồng thời dùng một giọng Nga của người nước ngoài mà nhẹ giọng ngâm nga bài “Ngày 19 tháng 10”[1] của Pushkin.
“Hôm nay là ngày 19 tháng 10, ngày kỷ niệm thành lập trường Selo[2] mà Pushkin đã ca tụng.” Vương Diệu thở dài, “Quân Đức đã vây quanh Leningrad gần một tháng… Không biết Selo của Pushkin có phải đã bị bọn họ tàn phá hay không…”
“Leningrad sẽ bảo vệ cho nó, Moscow cũng sẽ bảo vệ cho nó.” Một người lính già bên cạnh rít mạnh ngụm thuốc lào, cười nhạo giơ ngón tay chỉ lên khoảng không, vài chiếc máy bay mang con dấu chữ thập đang bay về hướng Moscow, “Bộ binh chúng ta không xen vào, nhưng các anh em pháo phòng không sẽ bắn hạ những con chim ngu xuẩn này.”
Đó là vào hôm 19 tháng 10 năm 1941, ở ngoại thành Moscow, cánh quân Vyazma cùng cánh quân Bryansk rơi vào vòng vây của quân Đức, tổn thất nặng nề. Vương Diệu bọn họ thuộc phòng tuyến Mozhaysk, đã trở thành quân đội chủ yếu của thời kỳ này. Continue reading “[Bức chân dung để dở] Chương 4” →
Like this:
Like Loading...