[Bức chân dung để dở] Chương 2

2.

“Chắc chắn người đang hát phải là một kỵ binh.” Vương Diệu hơi nghiêng đầu, tỉ mỉ chăm chú lắng tai nghe tiếng hát từ xa truyền tới qua khu rừng bạch dương, “Có lẽ chính là người của đoàn kỵ binh.”

“Sao thế?” Toris Lorinaitis đứng bên cạnh cậu tò mò nhìn về hướng gò má của đồng đội, nhưng ánh mắt của Vương Diệu vẫn dừng lại ở một nơi xa xăm. Bọn họ thấy hoàng hôn đang hừng hực thiêu cháy đằng sau rừng bạch dương, dường như sắp biến cả rừng cây đầy lá thu bay trở thành một bức thành vàng rực rỡ. Giả như từ nơi đó có một vị thần mặc mũ giáp đều một màu vàng thì chỉ sợ bọn họ cũng không thấy kỳ lạ mấy.

“Người của đoàn bộ binh không thể có một giọng hát không gò bó và bi tráng như thế. Chỉ có kỵ binh mới có thể có tiếng hát bát ngát như vùng đồng bằng vậy.

Dường như đúng với phán đoán của người Trung Quốc trẻ tuổi này, tiếng hát lôi cuốn hoà với tiếng vó ngựa lại càng đến gần với nơi đóng quân của đoàn trinh sát bộ binh bọn họ. Một thân ảnh mạnh mẽ bay ra từ trong rừng cây, dưới ánh sáng của ánh nắng chiều thu, cả người cưỡi và tuấn mã đều tựa như được đúc từ vàng. Trong phút chốc, Vương Diệu nghĩ, có lẽ kỵ thủ kia không thuộc về thời đại tràn ngập khói thuốc súng này, mà là từ trên trời đáp xuống, chạy ngang vùng ngoại ô Moscow lộng lẫy mà ưu buồn nơi đây, chỉ để hát lên một khúc ca… Continue reading “[Bức chân dung để dở] Chương 2”