《Cho tôi một tình cảm thuần túy》
《给我一份纯粹的感情》
《Cấp ngã nhất phân thuần túy đích cảm tình》
Tác giả: Vân Quá Thị Phi ||云过是非
Chuyển ngữ: GV
Beta: TVTT
WARNING: Không hay đâu, đừng đọc.
—0O0—
Văn Triết là một giáo viên mầm non. Tuy là giáo viên nhưng anh không thường xuyên tiếp xúc với bọn trẻ, vì giọng nói của anh rất khó nghe, vừa khàn, vừa thấp, giống như vỏ cây già nua.
Anh trông rất thanh tú, tính cách cũng rất mực ôn hòa, là giáo viên được bọn trẻ yêu thích. Nhưng các bậc phụ huynh thì không thích anh, họ e ngại anh sẽ làm bọn trẻ sợ. Thế nên Văn Triết chỉ phụ trách bưng bê hoặc trông chừng bọn trẻ lúc có hoạt động ngoài trời.
Buổi trưa ăn cơm xong, cho bọn trẻ lên giường ngủ trưa như thường lệ, các thầy cô khác cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Văn Triết kiểm tra một lượt các phòng, đang chuẩn bị về văn phòng thì thấy sau cánh cửa lộ ra một góc áo nhỏ.
Văn Triết mở cửa ra, quả nhiên có một cô bé đang ngồi phía sau cửa, hai tay đỡ lấy khuôn mặt như quả táo nhỏ, đăm chiêu nghiền ngẫm một điều gì đó.
Cô bé cũng nhận ra Văn Triết, ngẩng đầu lên chớp chớp mắt nhìn anh.
Văn Triết nhìn cô bé ngoẹo đầu, ra hiệu cho nó lên giường đi ngủ. Cô bé dẩu môi, đứng dậy kéo tay Văn Triết: “Thầy Văn ơi, con không ngủ trưa có được không ạ?”
Văn Triết lắc đầu mấy cái, cô bé vẫn không từ bỏ, nũng nịu lay tay anh: “Nhưng con thực sự không muốn đi ngủ, con thấy khó chịu trong lòng.”
Văn Triết chỉ thấy buồn cười, một cô nhóc mới bé tí như thế mà đã biết nói là khó chịu trong lòng.
Không chịu được sự làm nũng của cô bé, Văn Triết dẫn nó đến văn phòng để không quấy rầy giấc ngủ trưa của những đứa bé khác.
Vào văn phòng, cô bé vẫn hai tay chống má, ngồi trên chiếc ghế lớn, ủ ê nói: “Thầy Văn ơi, tại sao bố mẹ con không yêu nhau?”
Văn Triết sững người, không ngờ cô bé đang phiền não chuyện này.
“Bố mẹ lúc nào cũng cãi nhau, cũng không quan tâm đến con; họ chẳng yêu nhau, cũng chẳng yêu con, con không muốn về nhà.”
Văn Triết thở dài một tiếng, chuyện tình cảm của người lớn thật phức tạp. Anh cũng không làm gì được, chỉ biết nhẹ nhàng xoa đầu cô bé xem như là an ủi.
Cô bé bỉu môi, cau mày lại: “Từ ‘hạnh phúc’ mà thầy cô dạy con, con cảm thấy nó rất xa, rất xa. Con là một đứa trẻ không hạnh phúc.”
Văn Triết lắc đầu, há miệng, những âm tiết đầu tiên phải khó khăn lắm mới phát ra được: “Con có sợ giọng nói của thầy không?”
Cô bé trợn tròn đôi mắt, nhìn chằm chằm vào Văn Triết, kinh ngạc nói: “Thầy Văn, cuối cùng thầy cũng chịu nói chuyện rồi! Con là người đầu tiên được nghe giọng thầy Văn! Con không sợ!”
Văn Triết bế cô bé ngồi lên đùi mình, cười nói: “Con không sợ giọng của thầy, vậy để thầy Văn kể cho con nghe một câu chuyện nhé?”
“Vâng ạ!”
“Rất lâu về trước, có hai người bạn rất thân rất thân, một người tên Văn Văn, một người tên An An. Từ cấp ba, họ đã là một đôi bạn rất thân. Lúc thi đại học, vì điểm của An An không đủ cao, Văn Văn đã bất chấp sự phản đối của người nhà, từ bỏ ý nguyện của mình để đăng ký cùng một trường với bạn. Sau đó An An học tập rất chăm chỉ, cuối cùng họ lại được học chung một ngôi trường đại học.
Văn Văn và An An đều rất thích âm nhạc, An An đàn dương cầm rất lợi hại, giọng của Văn Văn rất hay, hai người đã trở thành những ngôi sao trong trường.
Lúc tốt nghiệp đại học, nhà trường tổ chức đêm hội liên hoan, phần biểu diễn của họ là quan trọng nhất. Lúc kết thúc, Văn Văn đã gọi An An lại tỏ tình.
Chỉ đáng tiếc, vì rất nhiều lý do mà đối phương không thể chấp nhận lời tỏ tình của Văn Văn, vừa tốt nghiệp đã một mình chạy đến nơi khác, chẳng nói với Văn Văn tiếng nào, cứ như là đã mai danh ẩn tích, không thấy đâu nữa.
Sau đó, Văn Văn đã sa ngã, cậu ấy cảm thấy cậu ấy cũng như con, là một đứa trẻ không hạnh phúc… Cậu ấy chỉ muốn một thứ tình cảm thuần túy, nhưng trước giờ phần lớn các mối tình đều gặp phải trở ngại, chẳng hạn như cách nhìn của người khác, hay tâm thế vẫn chưa đủ vững vàng của chính mình.
Lúc đó Văn Văn đã từ bỏ chính bản thân mình, cậu ấy thậm chí đã từng chạy đi kiếm đối phương, nhưng không thấy. Có lẽ vào tuổi ấy dễ bốc đồng, cậu ấy đã chọn con đường tự vẫn.
Sau khi được cứu, tuy vẫn sống, nhưng giọng nói đã bị lửa thiêu hỏng, không thể hát được nữa.
Từ hôm đó, cậu đột nhiên nghĩ thông suốt. Điều cậu muốn chẳng qua là một thứ tình cảm thuần túy, người khác không thể cho cậu, cậu cũng không cưỡng cầu, nhưng cậu vẫn sẽ tiếp tục giữ tấm lòng thuần túy đó, vì đấy là ý nghĩa của hạnh phúc.”
Văn Triết cười thân thiện, nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé mấy cái, dỗ dành: “Hạnh phúc hay không, đừng để người khác chi phối. Con xem này, hoàn cảnh của con vẫn tốt hơn cậu Văn Văn đó nhiều, phải không nào?”
Cô bé chớp chớp đôi mắt đỏ hoe:”Anh Văn Văn đó đáng thương quá. Vậy sau này anh ấy như thế nào? Còn hát nữa không ạ? Con cũng thích hát lắm! Dạo trước bị cảm đau cổ họng, con biết là không được hát sẽ buồn lắm ạ!”
Văn Triết bị cô bé làm cho phì cười: “Văn Văn sau đó rất tốt, cậu ấy sống rất rất tốt. Tuy trước mắt vẫn chưa ai có thể cho cậu ấy một tình cảm thuần túy, nhưng cậu ấy nói cậu ấy rất hạnh phúc, rất tự tại.”
“Vậy thì tốt.” Cô bé nói: “Văn Văn thật kiên cường!”
“Phải.” Văn Triết thở dài, cười nói: “Cậu ấy rất kiên cường.”
Cô bé cứ bám lấy Văn Triết mãi, đến tận lúc tan học vẫn không buông, có thể thấy Văn Triết rất được trẻ con quý mến.
Một chiếc xe hơi màu đen dừng trước cổng trường mầm non. Cô bé nhìn ra tấm cửa kính ở phòng giáo viên, chỉ vào chiếc xe màu đen: “Thầy Văn, con phải đi đây, có người đến đón con rồi, mai gặp thầy nhé!” Nói rồi lon ton chạy ra ngoài.
Văn Triết nhìn vẻ hấp tấp của cô bé mà sợ nó bất cẩn vấp té, bèn đi theo nó ra khỏi phòng giáo viên.
Thì thấy cửa xe mở ra, một người đàn ông điển trai khoác áo bành tô bước ra từ trong xe, đón lấy cô bé đang nhào tới, vuốt vuốt lên mũi nó: “Có ngoan không đấy? Con là nghịch nhất rồi.”
Cô bé bật cười khanh khách: “Con vâng lời nhất mà. Hôm nay thầy Văn đã kể cho con nghe một câu chuyện rất hay. Kia là thầy Văn của tụi con!”
Cô bé nói rồi chỉ về phía sau, có điều phía sau đã trống trơ, không còn ai cả.
Người đàn ông bế cô bé lên xe: “Lần sau mình gặp lại thầy con nhé, bây giờ về nhà thôi.”
Văn Triết lê từng bước từng bước quay vào trong, bước vào nhà vệ sinh, nhanh chóng đi vào buồng riêng khóa cửa lại. Bấy giờ anh mới bịt miệng mình, mắt trợn tròn nhìn lên trần nhà đã tróc sơn, khóe mắt đỏ hoe không thể giữ được quá nhiều nước mắt, lệ tuôn như nước chảy.
Người đàn ông đó, người đàn ông vừa cười vừa bế cô bé lại chính là người đàn ông đã không thể cho anh thứ tình cảm…
Văn Triết ra sức bịt chặt miệng mình, ra sức nuốt lấy những tiếng nghẹn ngào. Trong cuống họng, yết hầu chỉ có thể phát ra tiếng khóc quỷ dị thô ráp như vỏ cây già nua.
Anh còn nhớ vừa nãy cô bé đã hỏi: “Thầy Văn, vì sao An An không chấp nhận lời tỏ tình của Văn Văn? Chị ấy không thích Văn Văn sao?”
“Ai mà biết được, có thể là vì rất nhiều người đều cảm thấy họ không xứng đôi, rất nhiều người, bao gồm cả bố mẹ cô chú của họ, và rất nhiều rất nhiều họ hàng.”
“Tại sao họ không thể ở bên nhau?”
“À…” Thở dài một tiếng. “Vì họ không xứng chứ sao.”
Thực ra lúc đó Văn Triết không dám nói vì họ đều là nam, và phần lớn mọi người đều không thể chấp nhận được tình cảm đồng tính.
Chuyện tình cảm vốn rất đơn giản, nhưng khi đặt vào quần thể, đặt vào xã hội, thì sẽ trở nên nhỏ bé mà sắc bén, không còn thuần túy nữa.
Văn Triết đã khóc thật lâu, thật lâu như chẳng còn gì để khóc… Đến khi hoàn hồn lại thì cửa nhà vệ sinh đã khóa, hẳn đã trễ lắm rồi, cửa đã bị ông cụ quản lý khóa mất.
Không thể qua đêm trong nhà vệ sinh, Văn Triết chẳng còn cách nào khác đành phải mở cửa sổ rồi nhảy ra.
Tuy chỉ là tầng một nhưng cũng có độ cao nhất định, vì tầng hầm nhô một nửa khỏi mặt đất để tiện cho ánh sáng tràn vào.
Ở độ cao một mét hơn, Văn Triết bần thần, lúc nhảy xuống quên mất là hai chân mình đang tê rần, đứng không vững nên bị trẹo chân; bước chân lảo đảo, té nhào vào bồn hoa nhỏ trước tòa nhà, đất dính đầy miệng, mặt cũng dấy lên từng cơn đau nóng rát.
Văn Triết cảm thấy may mà mình chưa bị té dập não. Đứng dậy phủi đi lớp bùn đất trên người, nghỉ ngơi một lát, cái chân bị trẹo mới có lại tí cảm giác.
Cà nhắc cà nhắc lết khỏi bồn hoa, đi về hướng nhà mình, Văn Triết nghĩ nếu để các bé biết thầy cô cũng leo rào chắc chắn sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Trong một thành phố nhỏ như thế này, cứ qua 7 giờ tối là đường phố vắng ngắt, cộng thêm làn đường rất rộng, đèn đường rất sáng, lại càng làm cho Văn Triết trở nên bé nhỏ hơn.
Tiết trời cuối thu, về đêm lại càng lạnh thấu xương. Lúc leo cửa sổ không lấy áo khoác, Văn Triết đành phải co ro ôm hai vai, vì không thể đi nhanh được nên phải cố chịu lạnh một chút.
Anh cắm đầu đi, chỉ nghe thấy những tiếng thình thịch mỗi lúc một gần hơn. Một người chạy từ xa đến, Văn Triết không chú ý, chỉ cắm cúi đi tiếp.
Người nọ bỗng dưng dừng lại, đứng cách đó không xa, Văn Triết cảm thấy hình như hắn đang chăm chú nhìn mình.
Anh vừa ngẩng đầu đã như bị sét đánh trúng, có chút kinh ngạc. Một người đàn ông. Tuy trời rất tối, nhưng anh nhìn thấy rất rõ. Trẻ trung, điển trai, tạo cho người ta cảm giác vừa chín chắn vừa vững vàng. Áo bành tô rất hợp với loại người sinh ra đã là một cái móc áo như hắn, mặc vào trông chẳng ốm cũng chẳng mập. Đôi tay đang siết chặt thành nắm đấm kia nổi lên những đốt xương rõ rệt, lúc đàn dương cầm chắc chắn sẽ rất hay…
Người đàn ông nhìn anh, dường như đầy kinh ngạc. Cảm xúc trong đôi mắt kia quá nhiều, quá phức tạp, đọc không thấu nhìn không rõ.
Đôi tay của người đàn ông nọ lại siết chặt thêm, hắn tiến lên nửa bước: “Văn Triết.”
Văn Triết sững sờ. Giọng nói này hình như giờ lại càng quyến rũ hơn xưa, sau khi trút bỏ sự non nớt của thiếu niên đã chững chạc hơn nhiều.
Văn Triết ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu, anh nhếch môi một cái. Nét cười đó cứ như bị xé toạc ra, nhìn thôi cũng thấy đau rồi.
Anh vừa cười vừa hỏi han: “Hi, Lý Nghiêu An… Vẫn chưa về nhà sao? Công việc bận lắm hửm?”
Lý Nghiêu An bỗng lấn bước lên trước, túm ngay lấy hai vai Văn Triết, trông hắn có vẻ rất bàng hoàng: “Giọng nói của cậu…. Giọng nói của cậu! Những gì Tinh Tinh nói là thật sao? Sao cậu lại khờ đến thế…”
“Ngại quá, tôi không biết nó là con gái cậu, lần sau… lần sau tôi sẽ không kể cho nó nghe những câu chuyện như thế nữa.”
Anh nói một cách khó khăn, nơi cuống họng đã lâu không còn cảm giác nữa nay chợt có cảm giác đau đớn như bị thiêu đốt, khô khốc như vỏ cây già nua.
Anh vừa dứt lời, người đàn ông đó đã ôm chặt anh vào lòng, như muốn hòa anh vào trong máu mình, rất chặt rất chặt, sức mạnh đó khiến cho Văn Triết muốn ngạt thở.
Văn Triết vừa đẩy hắn ra thì nghe thấy những tiếng nức nở mơ hồ. Người đàn ông đó ôm lấy anh khóc, khóc như một đứa trẻ, như một đứa trẻ không có nỗi bận tâm nào.
Người đàn ông đó nói: cô bé đó chỉ là cháu gái hắn thôi.
Người đàn ông đó nói: sao cậu khờ thế.
Người đàn ông đó nói: ngày xưa hắn không dám đồng ý, hắn thích anh, nhưng lại cảm thấy đó là một căn bệnh dơ bẩn, nên chỉ biết bỏ chạy thật xa.
Nhưng người đàn ông đó vẫn không quên được, không quên được thứ tình cảm thuần túy, không chút khúc mắc, không chút tạp sắc đó.
Bao nhiêu năm trôi qua, thứ tình cảm đó vẫn không biến chất, mà càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Trời rất tối, tiết trời cuối thu rất lạnh, đèn đường rất sáng. Dưới ánh đèn trắng dã, hai người đàn ông trưởng thành ôm lấy nhau thật chặt, bật khóc như hai đứa trẻ. Còn ai quan tâm đến giọng nói như vỏ cây già nua nữa?
Cô bé thấy chú mình quay lại, dẫn theo cả thầy Văn vừa bị thương vừa khóc đến hai mắt đỏ hoe.
Chú bôi thuốc cho thầy, rồi đưa cô bé lên giường ngủ, cô bé nói: “Chú mau đi trông thầy Văn đi, chắc thầy té đau lắm, thầy khóc rồi kìa! Thầy là người kiên cường nhất đấy.”
“Tinh Tinh ngoan, giờ chú đi ngay.”
Hắn nói, rồi quay người đóng cửa lại. Trước khi bước ra, hắn nán lại, nói: “Tinh Tinh, câu chuyện mà thầy Văn kể thật ra vẫn chưa kết thúc… An An đã quay về, cậu ấy đã mang về thứ tình cảm thuần túy đó…. Chỉ là đã nhiều năm trôi qua… An An cũng không quá hư nhỉ?”
Cô bè nghĩ ngợi rồi dẩu môi nói: “Thầy Văn nói chỉ cần biết sửa sai thì vẫn là một đứa trẻ ngoan.”
Người đàn ông mỉm cười, đóng cửa lại.
Lúc này, ánh đèn trong phòng khách thật ấm áp.
hụ hụ, vốn không đang trong mood muốn đọc shot nhưng vì cái pic nên liếc qua rồi thấy chữ vàng VQTP nên không do dự click vào ngay
dù shot này đã từng đọc 2,3 lần rồi nhưng khi đọc lại vẫn thấy hay TTvTT
LikeLike
Pingback: Đoản văn | Love Paradise
Pingback: Đoản Văn (2 pages) | Động Màn Tơ