Hoa Khai Bổn Vô Âm | Atlibby
8.
Cuối tuần, tôi thu xếp đồ linh tinh, chuẩn bị đến nhà Jung Yunho ăn chực cơm.
Trước khi đi nhận được điện thoại của hắn, bảo là muốn theo người nhà về thăm ông bà một chuyến.
“Phải đi bao lâu?”
“Ngày kia về.”
Vậy ngày kia tôi qua ha, tôi nói, có chút thất vọng.
Còn muốn nói thêm chút gì đó, thì bên kia đã cúp điện thoại.
Buổi tối, tôi vô cùng buồn chán núp trong ký túc xá lên mạng, QQ của giường trên vẫn nhảy liên tục, trong chatroom náo nhiệt vô cùng.
Kẻ nào đó gào thét bảo là có người mở party ở nhà, hỏi có ai muốn đi chung không.
Chủ nhân party bất ngờ ghi là: Jung Yunho.
Tôi cho là mình nhìn lầm, không chút nghĩ ngợi đã đóng khung chat. Một lát sau, nó lại nhảy lên, tôi nghĩ ngợi một chút, lại mở ra.
Ba chữ Jung Yunho còn đang nhấp nháy.
Giường trên tắm rửa xong đi ra không nói lời nào đứng sau lưng tôi, nhìn tôi liên tiếp click vào dấu x rồi lại click vào dấu x.
Hắn nói: “Gọi điện cho cậu ta đi.
Tôi lắc đầu.
“Vì cái gì?”
Tôi nhìn hắn, cười nham hiểm. “Ông đây đi bắt kẻ thông dâm.”
Nhà Jung Yunho ở phía đông thành phố G, rất lớn, được biết là biệt thự, bình thường trông rất trống trải, lúc này thì cả trong lẫn ngoài đều chứa đầy người.
Sự xuất hiện của tôi cũng không tạo nên nhiều sự quan tâm lắm.
Có người nhận ra tôi, hỏi tôi thế nào mà giờ mới đến.
Tôi căng thẳng cười, hỏi hắn có biết Jung Yunho ở đâu hay không.
Hắn chỉ chỉ lên gác xép lầu ba.
Tôi hùng hổ đi lên gác, nhưng khi đến càng lúc càng gần thì bước đi cũng chậm lại.
Tôi thề mình chưa bao giờ như hôm nay — Lúc này — Một giây này lại hối hận vì đã tự mình xuất hiện ở phía sau cánh cửa ấy, nghe người bên trong kia dùng giọng cười bỉ ổi mắng Jung Yunho vô sỉ hạ lưu.
“Tên nhóc cậu! Thật được lắm! Lần này lại là cậu thắng!”
“Tôi bảo chiếc nhẫn này thật là Kim Jaejoong đưa cho cậu? Thật là tín vật đính ước?”
Jung Yunho không trực tiếp trả lời, nhưng gương mặt cười cười ấy của hắn có thể nói rõ vấn đề hơn bất cứ thứ ngôn ngữ nào.
“Nhờ cậu nói cho cậu ta biết, lần sau đừng dùng loại hàng lề đường này nữa, trông quá bủn xỉn?! Đâu xứng với Jung đại thiếu của chúng ta?”
Jung Yunho vẫn không nói gì, chiếc nhẫn đưa qua tuỳ tiện nhét vào khay trà.
“Cậu ấy! Cũng không thể đổi loại hoa khác à?! Mỗi lần đều lừa gạt cùng một người mà cũng thật có hứng sao?!”
“Các cậu biết gì chứ?! Đây mới gọi là cao tay! Có bản lĩnh thì lại đem em gái xinh đẹp từng bị cậu lừa lừa trở về đây, còn làm cho đối phương móc tim móc phổi cho cậu thử xem?!”
“Tch, loại chuyện thất đức này tôi không làm được.” Người nọ phất tay một cái, vẻ mặt chân thành nói: “Tôi đều yêu các em ấy thật lòng!”
“Đi chết đi, nếu đúng như những gì cậu nói thì một năm chẳng phải cậu thật lòng yêu gần cả trăm người?!”
Người trong phòng cười vang.
“Tuy nhiên, như tôi đã nói, Kim Jaejoong nọ cũng thực sự là ngốc, bị cậu lừa một lần chưa đủ, còn muốn tự động dâng tới cửa cho cậu gạt lần thứ hai. Cậu rốt cuộc là làm sao được vậy?”
Jung Yunho ha ha cười bảo, “Tôi nói với cậu ta mình mắc bệnh ung thư, chẳng bao lâu nữa sẽ chết.”
“Trời! Cậu thật là quá thiếu đạo đức mà!”
Jung Yunho lạnh lùng cười, “Nếu tôi không thiếu đạo đức thì ở đâu ra chuyện cười kể cho mấy người nghe?!”
Một đám người lần thứ hai cười đến ngả nghiêng.
“Ầy, các cậu nói, cậu ta cùng Kim Jaejoong rốt cuộc đã có lên giường chưa?”
“Tôi cá là có! 500!”
“Tôi cá là không, 800!”
Một nhóm người hăng hái ngẩng cao đầu, trừng hai mắt chờ Jung Yunho công bố đáp án.
Tôi đứng ngoài cửa, chợt cảm thấy tay chân lạnh lẽo.
Pingback: [Fanfic – Đậu Hoa] Love of Lies | AIGV Team