Hoa Khai Bổn Vô Âm | Atlibby
6.
Gió đêm thật lạnh, tôi ngồi xổm ở ven đường, nhìn thế giới đông nghịt.
Một người từ night show chạy ra, không ngừng nhìn bốn phía, dáng dấp lo lắng, sau đó hắn nhìn thấy tôi, lặng lẽ đến gần.
Hắn bắt chước tôi ngồi xổm xuống, cùng tôi nhìn đường phố đối diện.
“Jung Yunho, tôi yêu cậu.” Tôi nói.
Hắn sửng sốt một chút, gật đầu.
Chúng ta làm hoà đi, tôi nói, nhìn hắn.
Hắn xoay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn tôi, nói: “Kim Jaejoong, cậu biết bệnh ung thư là gì sao?”
Tôi lắc đầu.
“Cậu biết mắc bệnh ung thư thì như thế nào sao?”
Tôi tiếp tục lắc đầu.
“Không bao lâu nữa, tôi sẽ…”
Jung Yunho còn chưa nói xong, tôi đã hôn tới. Môi của hắn rất lạnh, mang theo chút run rẩy.
Hãy để tôi ở bên cậu, tôi nói, nếu như cậu thật không thắng nổi bệnh ung thư, ít ra, mấy ngày sau cùng này, để tôi ở bên cậu.
Đêm đó, bọn tôi như hai kẻ điên, ngồi trên con phố sáng trưng ôm nhau bật khóc nức nở.
Tin tức Kim Jaejoong hợp lại với Jung Yunho rất nhanh đã lan truyền ra, những kẻ mưu mô thì bảo không biết chuyện này có phải lại là một canh bạc nữa không.
“Chuyện dùng tôi để đổi lấy cơm trưa cho nửa học kỳ có phải thật không?”
Jung Yunho xấu hổ gật đầu.
“Đệt! Tên khốn này!” Tôi tóm lấy cổ áo của hắn rồi rít gào. “Vì sao không cá luôn phần cơm của ông đây?”
Jung Yunho uỷ khuất trề trề[1] môi, nói hắn biết sai rồi.
Thời gian của Jung Yunho không còn nhiều lắm, nên bọn tôi tranh thủ để mỗi ngày trôi qua đều có ý nghĩa, hắn không hy vọng sẽ nói chuyện về bệnh tình của mình với tôi, cho nên chúng tôi cũng không đề cập đến từ bệnh ung thư.
Nghỉ đông, tôi nói với gia đình phải ở lại thành phố G thực tập, Tết Âm lịch không về.
Ba mẹ rất phấn khởi, lập tức làm một chuyến đến Hải Nam, bảo là muốn bù lại cho chuyến du lịch trăng mặt không như ý vào hai mươi năm trước.
Vì vậy hôm sinh nhật hai mươi tuổi ấy, tôi theo Jung Yunho đến căn nhà gỗ nhỏ bên hồ là nhà hắn ở thành phố G, hắn nói đấy là chỗ khi hắn còn bé ba mang hắn đi săn thú thường xuyên ở lại.
Buổi tối, chúng tôi đốt lò sưởi, quấn một cái chăn thật dày, rúc vào nhau xem 《 Doraemon 》.
Jung Yunho hỏi tôi, “Giả sử cho cậu chọn, cậu nguyện ý làm người nào?”
Tôi không chút do dự nói, Nobita.
“Vì sao?” Hắn rất kinh ngạc, “Nobita rất đần.”
“Nhưng cậu ta có Doraemon.” Tôi nói, ôm lấy hông của Jung Yunho.
Nobita quả thực rất đần, hơn nữa cái gì cũng chẳng có, nhưng cậu ta lại may mắn hơn ai hết, vì đã gặp được Doraemon.
Kim Jaejoong cái gì cũng chẳng có, nhưng cậu ta đã gặp được Jung Yunho.
Toàn bộ ngày nghỉ, chúng tôi đều sống trong ngôi nhà gỗ nhỏ.
Jung Yunho đôi khi lại mang tôi đi câu cá, nhưng thường thì chúng tôi chẳng được cái gì. Hắn nói là do tôi không có tính nhẫn nại, nhưng rõ ràng mấy lần trước người ném đá vào hồ là hắn. Sau đó tôi đề nghị chơi CS[2] người thật, người thua thì đêm đó làm thụ. Lúc đầu hắn có hơi lo lắng, nhưng qua một trận thì đã nếm được lợi lộc. Sau đó hôm nào hắn cũng hăm hở kéo tôi đi chơi CS, vừa lừa vừa dụ bảo lần này hắn nhất định nhường tôi.
Rốt cuộc cũng có một hôm, tôi thắng, giống như tám năm kháng chiến cuối cùng cũng đã thành công.
Tôi vỗ mặt hắn, để hắn tắm sửa sạch sẽ chờ mình.
“Tôi sẽ yêu thương cậu cho tốt, bảo bối.” Tôi nói, nhìn khuôn mặt tựa như gan heo của Jung Yunho, ngông cuồng cười.
—
1. Là biểu cảm mếu máo bán moe thế này =))
2. Counter Strike, game bắn súng.
Pingback: [Fanfic – Đậu Hoa] Love of Lies | AIGV Team