Bà xã 2D – Chương 13

Bà tác giả lầy cả tuần chưa up chap 15 =)))

Tác giả: Hoang Ngôn

Chuyển ngữ: Atlibby


Chương 12 <<

Chương 13.

Cung Tuấn còn chưa nói lời nào với người tí hon thì quản lý đã gọi điện thoại đến.

“Cung Tuấn, hiện giờ em đang ở đâu? Đạo diễn tìm em khắp nơi, kêu em nhanh về quay phim.” Trong điện thoại người quản lý nói rất nhanh, “Chị có chuyện phải xử lý, trước về công ty một chuyến, chủ yếu là cái video hôm qua làm loạn, fan đào ra xe em rồi… bỏ đi không nói với em nữa, gần đây em bớt lên mạng đi, chuyên tâm quay phim.”

Trước đây khi được quản lý nhắc tới, Cung Tuấn đều sẽ tùy ý lấp liếm cho rồi, nhưng hôm nay lại rề rà không nói gì.

Quản lý cũng phát hiện bất thường: “Em làm sao thế?”

Cung Tuấn mang theo dò xét cay đắng mà nói: “Chị, em đang ở chỗ Triết Hạn.”

Quản lý ngẩn ra một chút: “Em nhớ lại rồi?”

“Ừm.” Cung Tuấn nói.

Quản lý im lặng mấy giây: “Cậu ta ổn chứ? Hai người các em… Ây chị cũng không ngờ tới em vì bị thương mà mất trí nhớ… dù sao chuyện hai người hai đứa tự cân nhắc đi, nếu thật sự quyết định kỹ rồi báo trước với chị một tiếng, để chị xác định bước đi sau này.”

“Nhưng Cung Tuấn à, con người phải học tiến về phía trước, em vậy, mà cậu ta cũng vậy.”

Trước khi cúp máy, quản lý bổ sung.

Thân thể người tí hon trông thì không có vấn đề gì, nhưng dường như do mới xong phẫu thuật nên rất yếu ớt nằm đó, mắt khẽ mở, khóe miệng giương lên.

Cung Tuấn vội hỏi: “Đau không?”

Người tí hon lắc lắc đầu, âm thanh rất nhẹ: “Không đau, lúc chữa trị anh thiếp đi rồi, chỉ có điều lúc này thấy hơi mệt.”

Câu này dường như đã dùng cả sức lực toàn thân của hắn, mắt người tí hon lại chầm chậm đóng lại.

Cung Tuấn nhìn gương mặt lúc ngủ của người tí hon, nhịn không được muốn vươn tay ra sờ, lại không dám đụng vào.

Đến cả hô hấp cũng không khỏi chậm đi, sợ làm phiền đến hắn.

Cung Tuấn không thể nói được tâm trạng của mình lúc này, chỉ tựa như thứ gì quý báu mất đi đã quay về, vừa mừng như điên vừa vô cùng lo được lo mất.

May quá, người còn sống là tốt rồi.

“Bác gái yên tâm, Triết Hạn chắc sẽ nhanh tỉnh lại thôi.” Tiểu Vũ đỡ mẹ Trương Triết Hạn đi ngang qua  Cung Tuấn, “Bác bao nhiêu ngày không ngủ yên rồi, bây giờ Triết Hạn đã thoát khỏi nguy kịch, bác sĩ cũng bảo tính mạng đã hoàn toàn ổn định, bác cũng phải nghỉ ngơi thật tốt chút ạ.”

Cung Tuấn đứng bên cạnh né một chút, chỉ thấy mẹ Trương Triết Hạn mắt đỏ đỏ, không biết là khóc nên đỏ, hay là kiệt sức mà đỏ nữa.

Đến cả dáng vẻ râu ria lún phún của Tiểu Vũ nhìn là biết không được nghỉ ngơi.

Cung Tuấn đột nhiên tỉnh ngộ, nếu người tí hon vẫn ở trong game, vậy Trương Triết Hạn trong hiện thực không có cách nào tỉnh dậy.

Rất rõ ràng, người tí hon trong game chính là ý thức của Trương Triết Hạn.

“Sao để quay về thân thể mình à? Anh cũng không biết.”

Đến khi người tí hon nghỉ ngơi đủ tỉnh lại đã trả lời Cung Tuấn như vậy.

Bởi vì đạo diễn tìm Cung Tuấn sắp khùng rồi, Cung Tuấn không thể không lái xe chạy về đoàn phim, đạo diễn cũng không quở trách anh, dường như đã đoán được anh rốt cuộc là đi đâu.

Người trong giới giải trí ai chẳng thành tinh, chuyện của Cung Tuấn và Trương Triết Hạn, e là đã có không ít người đều đang nghi ngờ.

Cung Tuấn lấy ngón tay click vào dao cắt hoa quả để gọt táo, lập tức đưa cho người tí hon, người tí hon đưa tay đón lấy, cắn răng rắc.

Lại đổi sang cái dao phay, bắt đầu làm cơm cho người tí hon ăn.

Cung Tuấn vừa xắt đồ ăn vừa nghi vấn: “Vậy phải làm sao đây? Không phải bị nhốt cả đời trong này chứ?”

Người tí hon cau mày: “Hệ thống này không nói chuyện với anh, anh kêu nó nó cũng không trả lời.”

“Vậy làm sao đây?” Cung Tuấn vừa lo lắng vừa mở nắp nồi vớt sạch bọt trong canh gà.

“Làm mấy cái này phiền phức ghê, em đi nghỉ tí đi.” Người tí hon nhìn thấy anh không ngừng đi qua đi lại, nói, “Không phải nói là khu mua sắm mở chế độ miễn phí cho em sao? Mua một nồi lẩu cho anh là được, đồ anh ăn trong này cũng không ảnh hưởng được thân thể.”

“Không được, nhỡ đâu thật sự có ảnh hưởng tới thân thể rồi làm sao?” Cung Tuấn viện cớ, anh cũng không biết tâm trạng của chính mình là gì, chỉ muốn làm nhiều việc chút cho người tí hon, như thể làm thế này trong lòng mình sẽ thoải mái hơn, “Sao anh ngày nào cũng muốn ăn lẩu vậy.”

Người tí hon như hamster mà cạp táo, hờ hững nói: “Không phải em cũng thích ăn lẩu sao?”

Đúng vậy, chính Cung Tuấn rất thích ăn lẩu, cho nên rất nhiều lúc ở đoàn phim anh mời mọi người ăn lẩu.

Lần đầu tiên anh mời Trương Triết Hạn đi ăn là lẩu.

Lần đầu tiên mua đồ ăn cho người tí hon cũng là lẩu.

Nhưng anh biết rằng Trương Triết Hạn thật ra không thích ăn lẩu đến thế.

“Thôi đi, tự dưng anh không muốn ăn lẩu nữa, anh muốn ăn bún xào Giang Tây rồi, em mua một phần cho anh đi.” Người tí hon dường như cảm thấy động tác của Cung Tuấn ngưng lại, chuyển đề tài.

Cung Tuấn dừng lại rồi tiếp tục làm đồ ăn: “Đợi anh tỉnh lại, em dẫn anh đi.”

“Được đó, thầy Cung nói lời giữ lấy lời nha.” Người tí hon cười hì hì nói, quăng táo đã ăn xong vào thùng rác. 

Thấy đồ ăn còn phải chờ một hồi, người tí hon thu gom một ít đồ mặc, chuẩn bị đi tắm một phát.

Cung Tuấn nhìn lom lom hắn đi đến cửa nhà vệ sinh, chỉ thấy người tí hon quay đầu gian xảo nói: “Thầy Cung sẽ không nhìn trộm người ta tắm chứ?”

Cung Tuấn ngay lập tức luống cuống: “Sao được chứ?”

“Nghe nói nhà vệ sinh cần phải mở khóa.” Người tí hon ngoẹo đầu chầm chậm nói, “Trước đây thầy Cung có bỏ tiền mở khóa chưa?”

“Em… không có mở khoá.” Cung Tuấn phủ nhận, “Không có.”

“Ò–” Người tí hon kéo dài âm thanh bước vào nhà vệ sinh.

Cung Tuấn nuốt một ngụm nước bọt, càng là mắt nhìn mũi mũi nhìn tim chuyên tâm làm cơm.

Bởi vì chưa tìm được cách quay về, người tí hon chỉ có thể tiếp tục nghệt ra trong game, đợi bình phục khỏe khoắn lại xách gậy golf đi đánh golf.

Lần đầu tiên Cung Tuấn xem hắn đánh golf, người tí hon vô cùng tập trung, rõ ràng trông như một loại vận động máy móc, nhưng người tí hon lại có thể không thôi suy nghĩ, điều chỉnh góc độ, không chút mảy may nhạt nhẽo nào.

Trước đây lúc ở đoàn phim, Trương Triết hạn có từng rủ Cung Tuấn đi đánh golf, Cung Tuấn thật ra không thích tập thể dục lắm, khi đấy đã cự tuyệt.

Thật thần kỳ, hai người rõ ràng sở thích không giống đến thế, lại kỳ diệu mà dính dáng với nhau.

Lúc người tí hon đánh golf thì thấy Cung Tuấn không ngừng đặt đồ vào khu vực ngoài sân golf.

Một chốc lại biến ra một cái bàn gỗ đàn chạm khắc xa hoa, một chốc lại làm ra một chiếc xe RV lộng lẫy, còn trồng các loại hoa tươi mọi góc mọi nẻo cạnh sân golf.

Thậm chí còn bàn bạc với người tí hon muốn đổi cỏ ở sân golf thành loại cỏ cao cấp.

Người tí hon: “…”

Người tí hon buông gậy golf, hơi bất lực hỏi: “Em đang giày vò cái gì vậy?”

Cung Tuấn không ngượng lắm, bởi vì khu mua sắm của game mở quyền hạn, anh vẫn luôn cảm thấy cần phải lôi nhiều đồ ra một chút.

Dù gì cũng dùng toàn bộ gia sản đổi lấy mà.

Không thể nghĩ tới, vừa nghĩ chút xíu lại thấy tim đau không thở nổi.

Người tí hon thở dài, nhúc nhích miệng muốn nói gì đó, lại không nói ra được gì.

“Anh nói xem có thể nào game sẽ trả tiền lại cho em không?” Cung Tuấn ảo tưởng.

“Không đâu.” Người tí hon trả lời, “Thế gian này làm gì có giao dịch nào miễn phí.”

Cung Tuấn chưa hiểu được ý trong lời nói của người tí hon thì điện thoại của quản lý gọi sang đã đột nhiên chen ngang.

“Cung Tuấn, em còn nhớ tai nạn xe hôm đó đoạn sau xảy ra chuyện gì không?” Quản lý gấp gáp hỏi.

Cung Tuấn chỉ nhớ lúc xảy ra tai nạn thuỷ tinh đầy trời, ngay sau đó anh đã mất đi ý thức.

Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, bác sĩ nói anh may mắn, bị thương rất nhẹ, không bao lâu thì đã xuất viện.

“Ban đầu đâm vào tụi em không phải là fan bám đuôi sao? Trong đó có một cô bé mang túi hoa sen đen, cái người chặn em mấy lần ấy, khi đó bọn họ chỉ muốn ép em dừng xe, không ngờ tài xế xe thuê kia thấy tiền sáng mắt, giấu giếm chuyện mình say rượu còn lái xe, mới dẫn đến bi kịch kia. Sau đó người liên quan đều vào đồn rồi, nhưng cô bé túi sen đen kia bởi vì vị thành niên nên được thả.” Quản lý sợ Cung Tuấn không nhớ, nhanh chóng kể cho anh toàn bộ câu chuyện một lần.

Cung Tuấn bây giờ mới biết tại sao cô bé đó cứ luôn đuổi theo mình không buông.

“Gần đây cảnh sát từ trong máy ảnh của cô bé đó phát hiện cô ấy quay được một đoạn video sau tai nạn, tìm được một điểm nghi vấn.” Quản lý tiếp tục, “Lúc đó bên trong xe, Trương Triết Hạn vẫn tỉnh táo, mà còn có thể nhìn thấy cử động của cậu ta, nhìn ra thương tích không nặng lắm, rõ ràng đầu đầy máu là em, nhưng sau đó khi xe cứu thương tới rồi lại biến thành cậu ta ngất đi, tình trạng hấp hối, em lại bình yên vô sự chỉ hôn mê.”

Cung Tuấn nghe tiếng của quản lý đầu dây bên kia: “Đoạn giữa ở trong xe đã xảy ra chuyện gì? Hai đứa đánh nhau à? Em nói thật đi, chị bịa lý do giải thích với cảnh sát.”

Sau khi cúp máy, Cung Tuấn đuổi theo người tí hon, hỏi hắn có nhớ chuyện xảy ra hôm đó không.

Người tí hon không giải thích: “Cái này có gì đâu, là tai nạn xe mà thôi, em viện đại cái cớ là được.”

Là vậy sao? Cung Tuấn lật lại cái video mờ căm ban đầu bên truyền thông kia đăng.

Cung Tuấn ở trong căn phòng tối ký ức đã sụp đổ mà lay nhẹ, cố tìm ra dấu vết sót lại.

Khi anh đang không ngừng lật tung, một mảnh nhỏ bị thất lạc hiện ra trong đống đổ nát–

“Ây da, Triết Hạn, anh đừng ngồi bên đó, em thấy trên mạng bảo nếu có tai nạn xe, ngồi bên kia tỉ lệ tử vong cao hơn á.”

“Em có thể đừng nói gỡ không, nói bậy gì đó.”

“Nào nào nào, hai mình đổi đi.” 

“Đổi gì mà đổi, không đổi!”

“Ây da đổi đi mà đổi đi mà.”

“Rồi rồi rồi, đừng kéo anh nữa, nghe lời em.”

Rốt cuộc là làm sao?

Đối mặt với Cung Tuấn cứ đuổi theo đặt câu hỏi không buông, người tí hon bị bám đến hết cách, thở dài: “Tuấn Tuấn, ban đầu suýt chết là em, là anh giao dịch với hệ thống.”

Ngày đó sau tai nạn xe, Trương Triết Hạn thật ra đầu tiên là hôn mê đi mất.

Lúc đấy hắn chỉ có một suy nghĩ, hắn không muốn chết.

Không bao lâu sau hắn đau đớn cả người mà tỉnh lại, quay đầu phát hiện ra Cung Tuấn bên cạnh nằm trong vũng máu. 

Khi Trương Triết Hạn tay run run mà thử thăm dò hơi thở của Cung Tuấn thì đã không còn chút sự sống nào.

Trương Triết Hạn trong nháy mắt trải nghiệm thế nào là tuyệt vọng, hắn cảm giác giống như toàn thế giới đều bắt đầu phai màu, dần dà ảm đạm.

Một mảng đen, trong đầu xuất hiện một âm thanh máy móc xa lạ–

“Chào ngài, có muốn giao dịch với tôi không?”

Tuy hơi bị quá ly kỳ, cơ mà Trương Triết Hạn vẫn trò chuyện một chút với nó–

“Mi là ai?”

“Chào ngài, tôi là hệ thống 1129511, đến từ hành tinh Cao Vị Diện, vì chấp niệm của ngài mà bị gọi đến, xin hỏi ngài có phải cần giao dịch?”

“Giao dịch gì?”

“Hệ thống tôi tuân theo quy tắc lấy vật đổi vật, ngài có thể chọn vật mà ngài muốn, hệ thống sẽ xem xét tính giá cho ngài, tiến hành trao đổi, xem ngài có tiếp nhận không.”

“Ta muốn cứu lại mạng của Cung Tuấn.”

“Đang ước định, xin đợi chút… muốn đổi lấy mạng của Cung Tuấn, hiện tại ngài có hai lựa chọn: 1. Cần đổi bằng mạng của ông Trương Triết Hạn; 2. Cần đổi bằng tổng tài sản của hai ông Cung Tuấn và Trương Triết Hạn.”

Trương Triết Hạn trái lại từ từ bình tĩnh lại, lấy di động ra bắt đầu gửi tin.

“Xin chào?”

“Ta cân nhắc một chút.” Trương Triết Hạn chầm chậm đánh chữ, “Trước tiên gọi xe cứu thương đã.”

“Được.”

Trương Triết Hạn buông di động ra, hỏi: “Nếu như ta chọn 2 thì sẽ trừ thẳng luôn tài sản của bọn ta à?”

“Không phải, hệ thống rất có tính người, sẽ tôn trọng nguyện vọng của hai bên. Hệ thống trước tiên sẽ trưng cầu ý kiến của ông Cung Tuấn, sau đó, một khi ngài đồng ý giao dịch, nếu một lựa chọn trong đây không được thỏa mãn, tự động đổi sang lựa chọn khác.”

“Cũng tức là nói, nếu như cậu ấy không đồng ý, ta sẽ phải chết?” Trương Triết Hạn hít sâu một hơi, chậm rãi nói.

“Nói thế này cũng không sai.”

Trương Triết Hạn suy tư một lúc lâu, chầm chậm gật đầu–

“Giao dịch”.

“Được rồi, xin hỏi ngài chọn 1 hay 2?”

“2.”

“Vì bảo đảm giao dịch được tiến hành thuận lợi, hệ thống cần tính mạng của ngài tạm thời để làm thế chấp.”

“Được.”

“Hiện tại hệ thống sẽ trừ đi tài sản của ngài, xin đợi chút… Được rồi, qua hạch toán, toàn bộ tài sản trước mắt của ngài là 511129 NDT… 511129 NDT?”

“Ừm.”

“Hệ thống tôi lúc trước rõ ràng thống kê ra không phải số này? Đợi xíu, ngay vừa nãy có người cầm cố tất cả tài sản của ngài cho ngân hàng, sau đó tiền cầm cố toàn bộ chuyển vào tài khoản người khác?”

“Ừm, tiền dưới tên mẹ ta, không thể tính là tổng tài sản của ta chứ?”

“…Hệ thống tôi sao thấy mình bị gài nhỉ?”

“Không có, chỉ là quen tay tìm bug mà thôi.”

“…”

“Sau đó, anh bị nhốt tại cái game này?” Cung Tuấn môi không ngừng run rẩy mà nói.

Người tí hon tự giễu: “Chẳng qua vẫn bị nó chơi một vố.”

Trương Triết Hạn không ngờ hệ thống dùng cách thức game, đồng thời sau khi tỉnh lại ở nơi này, hắn nhanh chóng phát hiện Cung Tuấn không nhớ ra mình là ai.

Hệ thống lấy đi những ký ức có liên quan tới hắn của Cung Tuấn, còn hạn chế hắn tiết lộ bất cứ tin gì, phàm là nhắc tới keyword sẽ bị hệ thống xóa tiếng.

Vì vậy, hệ thống đắc ý mà nói: “Giao dịch đương nhiên cần tuân theo quy tắc công bằng tự nguyện, nếu ngài ấy biết hết tất thảy, vậy không phải là không công bằng nữa sao?”

“Cậu ấy sẽ mãi mãi không nhớ ta sao?” Trương Triết Hạn đuổi theo hỏi.

“Chỉ cần chấp niệm của ngài ấy đủ mạnh mẽ, đương nhiên có thể phá vỡ tất cả giam cầm.”

Đến khi quyền hạn trong game được mở ra, những thứ liên quan mới có thể nói ra.

Cung Tuấn nhìn người tí hon, cảm giác khó nói: “Anh hà tất vì em mà làm như thế.”

“Dù là liều một phát, anh cũng muốn liều thử.” Người tí hon không cảm giác gì mà nhún nhún vai, “Không liều mạng thì làm sao biết được không thắng?”

Khóe mắt Cung Tuấn ươn ướt.

“Bắt đầu làm việc bắt đầu làm việc!” Đạo diễn đi sang vỗ mạnh vai Cung Tuấn, “Đừng chơi di động nữa, khẩn trương lên.”

“Làm việc thôi!” Cung Tuấn cất đi cảm xúc, ngồi dậy mà hét 1 tiếng.

Đạo diễn bị tiếng hét của anh hù dọa: “Sao mà hôm nay tích cực thế?”

“Phải kiếm tiền thôi.”

Cung Tuấn vừa nghĩ đến mình nếu mà chuyển tài sản đi như Trương Triết Hạn, thì có thể không cần dùng đến khấu trừ toàn bộ gia sản, nội tâm tưởng như rỉ máu.

Càng đau lòng hơn.


Gửi yêu và thương đến AIGV ❤

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s