Bà xã 2D – Chương 14

Dạo này bận quá nên mãi mới post được chap 14. Mà thôi dù sao tác giả vẫn đang lầy chap 15 =))) Tui đang sợ bị lật xe vì đu 1 bộ ongoing quá huhu


Chương 13 <<

Chương 14

Mấy ngày nay người tí hon không có ra khu vực ngoài đánh golf được nữa.

Nguyên do bởi Cung Tuấn khăng khăng nửa đêm đổi cỏ cao cấp cho sân golf, kết cục quên mất cỏ muốn mọc ra cũng cần thời gian.

Sân golf trụi lủi, sau khi gieo mầm còn phải tưới nước bón phân thì cỏ mới có thể lớn nhanh được.

Nhìn thử một cái vẫn cho rằng đây là một căn cứ thứ nghiệm mô hình đồng ruộng cỡ to, trong không khí dường như trần ngập mùi đất trồng.

Người tí hon sáng thức dậy muốn chơi golf, mang gậy golf ra sân im lặng một hồi lâu, không nói gì mà quay về.

Tốt cái là trong khu mua sắm vẫn đầy đủ, Cung Tuấn lắp cho người tí hon một bộ thiết bị mô phỏng golf trong phòng, để người tí hon không ra khỏi nhà cũng có thể luyện tập golf.

Người tí hon sao cũng được, có golf đánh là ok.

Người tí hon dễ ra mồ hôi, không vận động mấy phút thì quần áo sẽ từ từ ướt đẫm mồ hôi, lộ ra đường eo thon thả.

Hai lần sinh bệnh trước đây Cung Tuấn bị hù vỡ cả mật, luôn cầm khăn lông đuổi theo sau người tí hon để lau mồ hôi cho hắn, không để bị cảm trong phòng máy lạnh.

Thậm chí tự động cố lấy tay lau trên lưng người tí hon.

Người tí hon hơi cạn lời, bị anh lải nhải đến không chịu nổi, nhăn khuôn mặt nhỏ ngờ vực hỏi: “Sao hôm nay em rảnh vậy, còn chưa đi quay phim?”

Cung Tuấn lấy một ly soda trái cây mới làm ra, chuyền cho người tí hon: “Hôm nay không có phân đoạn của em.”

Sau khi đạo diễn liên hệ với diễn viên mà người tí hon đề cử, vị diễn viên đó cũng vừa lúc có lịch trình, hai bên tán gẫu qua loa xong thì thấy hợp ý, hôm sau diễn viên đó đã xách va li của mình tới đoàn phim rồi, bảo là bởi vì không dám làm trễ nãi tiến độ của đoàn phim, có thể quay trước, hợp đồng thỏa thuận ổn rồi ký không sao hết.

Fan nam hai trước đây đánh hơi thấy, kết quả phát hiện diễn viên mới thuộc loại diễn nhiều rồi mà không nổi, người qua đường ít nhiều đã từng thấy qua, lại căn bản không có được mấy fan thật, phỏng chừng vì để weibo trông có thể đẹp mắt chút, bình luận ở bài share đều là clone máy móc rẻ tiền, cái loại mà đến tên diễn viên còn type sai, ngẫu nhiên còn có mấy fan người thật nhỏ nhặt lọt vào.

Mình mà đi xé đơn giản chính là tiết kiệm tiền mua thủy quân, chỉ có thể gióng trống khua chiêng đi đến, lại ỉu xìu mà đi mất.

Phân đoạn của nam hai được lên lịch, tâm trạng đạo diễn cũng rạng rỡ lên, thấy phân đoạn riêng của nam hai với nữ chính, còn cho Cung Tuấn hai ngày nghỉ.

Cung Tuấn đương nhiên tò tò theo làm phiền người tí hon.

Người tí hon nhận đồ uống, cắn ống hút như nhớ tới gì đó, cười ra cả tiếng: “Thầy Cung giờ đã phá sản rồi ha?”

Cung Tuấn nghe thế vẻ mặt đau khổ: “Anh đừng nhắc tới chuyện này…”

Người tí hon trêu đùa: “Thầy Cung nghèo đến đói meo tới nơi rồi, có muốn tìm người bao nuôi chút không?”

Cung Tuấn trong lòng nghĩ đàn ông đàn ang như mình sao có thể để người khác bao nuôi được? Liền nhanh chóng đáp: “Không cần.”

Chợt, Cung Tuấn sửng sốt một tí, bỗng nhớ ra hồi ở phỏng vấn Bazaar, lúc đó hai người đó quay “Sơn Hà Lệnh” đến đoạn sau rồi, hỏi bọn họ: “Sắp đóng máy rồi tâm trạng thế nào?”

Trương Triết Hạn rất vui vẻ mà đáp: “Đóng máy rồi có thể đi ra khỏi đây!”

Sau đó quay về hướng anh mà hát: “Mang anh đi– Mang anh đi–.”

Còn dùng tay ra hiệu cho mình hát tiếp: “Em hát 1 câu.”

Cung Tuấn chỉ nhớ khi đó mình cho rằng người này lại đào hố lừa mình, muốn chọc cho mình hát xấu mặt, chỉ cười hì hì mà từ chối: “Em không hát.”

Trong lòng Cung Tuấn hiện lên một cảm giác khác thường, dường như mình lại lỡ mất chuyện gì quan trọng.

Người tí hon thấy anh trong phút chốc không nói gì, chậc chậc chậc mà trêu ghẹo: “Thầy Cung rất có khí phách nha, xem em là vì cứu mạng của anh, có gì khó khăn cứ nói với anh, anh vẫn còn chút tích góp.”

Cung Tuấn không biết phải hồi đáp như thế nào, lại thấy người tí hon gian manh mà nói: “Chỉ có điều anh phải lấy lãi, chẳng qua với quan hệ hai đứa mình, anh ưu đãi cho em, cũng giống ngân hàng nhỉ.”

Cung Tuấn theo đó cười mà nói: “Thầy Trương không thể cho em thêm ưu đãi nữa.”

Bầu không khí trêu đùa làm bớt đi cảm nhận khác của Cung Tuấn, anh và người tí hon trò chuyện anh một câu em một câu, không kịp nhận ra thì đã qua nửa ngày.

Sau khi ăn xong, người tí hon muốn Cung Tuấn cho hắn nuôi một con chó Bull Pháp, bảo là nhớ con chó nhà mình rồi.

Tuy ràng con này không phải “Luffy” nhà mình, nhưng người tí hon chơi với chó cũng rất vui vẻ.

Cung Tuấn cũng dùng đồ ăn vặt nhỏ để trêu chó, lúc hai người  một chó đang chơi vui vẻ thì có điện thoại của đạo diễn.

Nói là nữ chính tạm lời xin nghỉ phép có chuyện phải đi, chỉ có thể thay đổi chiều nay quay cảnh của anh với nam hai.

Cung Tuấn chỉ đành nói một tiếng với người tí hon, vội vàng thu gom đồ đi đến đoàn phim.

Nam hai mới tuy tuổi không khác mấy Cung Tuấn, nhưng cũng tính là tiền bối của Cung Tuấn, diễn xuất và tính cách rất tốt, còn dịu dàng nói kinh nghiệm của mình cho Cung Tuấn, vui vẻ chỉ ra thiếu sót của Cung Tuấn phải sửa như thế nào.

Cung Tuấn quay phim với nam hai mới rất thoải mái, bầu không khí tại hiện trường cũng rất thú vị, mọi người đều rất vui vẻ.

Thời gian nghỉ ngơi, nam hai còn kêu trợ lý mua không ít đồ ăn thức uống, chia cho người trong đoàn phim.

Còn chủ động cầm mấy hộp trái cây ngồi kế bên Cung Tuấn, rủ Cung Tuấn ăn chung.

Cung Tuấn nhón một miếng dưa hấu cho vào miệng, dòng nước lạnh ngọt ngào trong nháy mắt tràn đầy trong khoang miệng, mang đến cho người ta thoả mãn trong mùa hè nóng bức.

Cung Tuấn nhớ ra dường như nam hai có quen biết với người tí hon, bèn hỏi: “Tiền bối, anh với thầy Trương quen biết thế nào vậy?”

“Triết Hạn hả?” Nam hai mở to miệng ăn hoa quả, “Bọn tôi thân nhau từ sớm rồi, trước đây có quay phim chung, còn lên variety show chung nữa.”

Cung Tuấn lại ăn một miếng dưa hấu: “Quen nhau rất lâu rồi sao?”

“Đúng vậy, biết nhau 5, 6 năm rồi.” Nam hai cười mà nhớ lại, “Hai bọn tôi trước đây thường ăn cơm ca hát với nhau, có điều hát với cậu ta chẳng vui gì, tôi tương đối thích chơi bóng rổ với cậu ấy.”

Bàn tay cầm dưa hấu của Cung Tuấn dừng lại trong không trung, chần chừ: “Quan hệ hai người tốt thật ấy.”

“Đúng vậy, con người Triết Hạn thật không tồi, rất nghĩa khí. “Nam hai càng nói càng hăng, “Trước đây hai bọn tôi đều vô danh, thường là mấy tháng liền không có việc, vào đoàn phim sẽ đề cử đứa kia cho đạo diễn một chút, sau đó cậu ta hot rồi, đôi khi tặng tôi một vài đặc sản.”

Cung Tuấn lập tức thấy dưa hấu trong miệng không ngọt nữa, biến thành vừa chua vừa chát: “Còn tặng đặc sản cho anh?”

“Ừ, có lúc là trà mẹ cậu ấy nấu, tôi còn chụp lại.” Nam hai rút di động lật hình ra cho Cung Tuấn xem, nói tiếp: “Triết Hạn con người tốt, hơn nữa làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, bọn tôi thường thảo luận chuyện đóng phim ở đoàn, cậu ấy luôn có ý tưởng hay ho, hai bọn tôi còn vì bất đồng ý kiến mà tranh luận cả nửa ngày cơ.”

Buổi tối lúc ăn cơm, người tí hon nhìn bát bún cá trơ trọi trên bàn, im lặng không tiếng động ngồi xuống ăn.

Cung Tuấn đợi hồi lâu, nhìn người tí hon ung dung nhanh chóng ăn xong bún cá, nhịn không được nói: “Sao anh không hỏi em tại sao hôm nay chỉ làm thế này?”

“Em muốn nói thì tự nhiên sẽ nói, không muốn nói thì anh cũng không miễn cưỡng em được.” Người tí hon cầm khăn tay nhẹ nhàng lau miệng.

Cung Tuấn thấy rất có lý, thở phì phò mà nói: “Đây là hình phạt dành cho anh.”

“A?” Người tí hon nghiêng đầu khó hiểu.

Cung Tuấn lập tức oan ức mà nói: “Sao anh chưa từng đề cập đến quan hệ của anh với tiền bối chứ?”

“Làm sao rồi?” Người tí hon mờ mịt.  

Cung Tuấn động não, tố cáo toàn bộ chuyện nam hai nói với anh, bất mãn mà nói: “Em chưa từng nhận được đặc sản.”

“Ờ, không phải em từng ăn bún xào mẹ anh làm rồi sao?” Người tí hon bình tĩnh đáp.

Cung Tuấn nghĩ tới thì đúng thật, trong lòng thoải mái hơn không ít: “Anh còn ăn cơm ca hát chơi bóng với anh ấy.” 

Người tí hon bất đắc dĩ nói: “Cái đó không phải là giao du thông thường sao? Trước đây không phải anh còn ngày ngày ca hát cùng em trong phòng hoá trang?”

Cung Tuấn nghĩ chút thấy cũng đúng, lại cẩn thận từng chút mà hỏi: “Hai người quay phim còn thường hay cùng thảo luận, hai chúng ta lúc quay đều là anh chỉ dẫn… có phải anh thấy em vô dụng không?”

Dưới tâm tình thấp thỏm của Cung Tuấn, người tí hon hé miệng không nhịn được cười: “Sao thế được, anh cảm thấy lúc đó em diễn đặc biệt tốt. Em chịu khó như vậy, cũng bỏ tâm ra với việc đóng phim, thật sự rất giỏi.”

“Nhưng mà…” Cung Tuấn do dự không dám mở miệng.

“Thái độ đóng phim của mỗi người là không giống nhau, như anh mỗi lần đề xuất ý tưởng mới cũng không nhất thiết là tốt, trước đây tham gia show tạp kỹ, có đạo diễn nói với anh, kịch bản đã được nhiều người gọt qua rồi, trong đó có hợp lý, có logic, không phải là một thứ mà người ta tuỳ tiện nghĩ chút là có thể thay đổi được.” Người tí hon trịnh trọng nói, “Em tôn trọng kịch bản, nghiêm túc đối đãi với nó, là đã rất tốt rồi.”

Cung Tuấn lúc này cảm thấy, cảm giác chua chát trong lòng mình chớp mắt đã tan thành mây khói, thấy cái chén không trơ trọi bị ăn sạch sẽ trên bàn, không khỏi hơi đau lòng, ân cần nói: “Em lại làm thêm chút đồ cho anh ăn ha? Anh muốn ăn gì? Không bằng em làm cá sốt đậu cay ha, em làm ngon lắm.”

Người tí hon đã sớm ăn no, không mấy hứng thú mà từ chối: “Ngày mai đi.”

“Ây dà, ăn mỗi bún cá thôi không khoẻ mạnh.” Cung Tuấn lấy con cá đắt nhất từ khu mua sắm ra, “Em làm thêm cho anh mấy món rau, ít nhiều ăn chút.”

Người tí hon nghe tiếng động hấp ta hấp tấp bận rộn của Cung Tuấn ở nhà bếp: “…Tuỳ em.” 

Ngày thứ hai nữ chính vẫn xin nghỉ như cũ, Cung Tuấn buộc phải đến đoàn phim.

Lần quay này tình tiết là phân đoạn nam chính làm mai cho nam hai và nữ hai.

Nữ hai là một idol nữ, không có kinh nghiệm đóng phim gì cả, hình tượng trái lại là rất sát với nhân vật trong phim, vô cùng ngốc bạch ngọt, tiếc cái diễn xuất quá tệ, đến cả phân đoạn hờn dỗi với nam hai cũng liên tục không ổn.

Diễn xuất idol, đương nhiên mọi người sẽ bao dung hơn tí, mọi  người đều giúp đỡ cô ấy tìm cảm giác.

Màn này không liên quan gì tới Cung Tuấn, Cung Tuấn đứng bên cạnh đạo diễn chờ màn tiếp, nhưng nữ hai cứ không đạt, chỉ có thể chờ cô ta.

Nhìn thấy mọi người gáp gáp giúp đỡ, Cung Tuấn nhớ tới bộ dạng làm nũng của Chu Tử Thư với Ôn Khách Hành trong “Sơn Hà Lệnh” trước đây, không nhịn được mà đi đến trước nhắc tới cảm nhận của mình, còn giảng giải về mấu chốt của phân đoạn tình cảm.

Nữ hai dưới sự giúp đỡ của mọi người, cuối cùng cũng khai sáng được chút, đạo diễn thờ phào một hơi tiếp tục chuẩn bị quay, trước khi bắt đầu thì khen Cung Tuấn: “Nhìn không ra, cậu tiến bộ nhiều thế, mới nãy nói rất hay.”

Đạo diễn này và Cung Tuấn không phải lần đầu hợp tác, đã nhìn qua Cung Tuấn của trước đây.

Cung Tuấn khiêm tốn mà nói: “Chủ yếu là đoàn phim trước đó dạy tôi rất nhiều.”

Đạo diễn gật đầu: “Đoạn diễn giải về tình cảm của cậu mới vừa nãy rất tốt, nghĩ tới thì đúng là như được cao nhân chỉ điểm vậy.”

Cung Tuấn cười, lại nghe thấy ông nói tiếp: “Có điều ấy, tôi cảm thấy, chắc hẳn là khi ấy cậu thật sự nhập tâm mới có thể có thể diễn giải sâu sắc như vậy được.”

Nghe lời đạo diễn nói, não Cung Tuấn lóe lên một hình ảnh, là người nào đó cầm cọ hóa trang, nghịch ngợm phất tới phất lui trên mặt anh, lại nhanh chóng ngại ngùng mà rụt về. 

Cái cọ trang điểm kia vẫn luôn trêu ghẹo đến tận đáy lòng anh.

“Không phải, là rung động tình cảm.”


Hôm qua xem đêm hội Chân tâm xong bị trầm cảm mie luôn, đúng là đêm hội Chân tâm. Hạ Môn trả chồng cho công chúa của tôi đi 😀

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s