Tác giả: Hoang Ngôn
Chuyển ngữ: Atlibby
Chương 12
Cung Tuấn đi vào bệnh viện, lần nữa đụng phải vệ sĩ trước đó đã đưa anh vào trong.
Chỉ là lần này vệ sĩ bảo không thể cho anh đi lên nữa, xem anh có bằng lòng chờ ở phòng chuyên đãi khách không, chỗ đó có rất nhiều người giống anh, là bạn bè quan tâm tình hình của Trương Triết Hạn.
Phòng khách rất đông, nhưng Cung Tuấn đều không sao nhận ra, bởi vậy không có ai hỏi thăm Cung Tuấn, mọi người đều tự chào có lệ rồi tự ngồi xuống.
Cái phòng chuyên đãi khách này là được đặc biệt chuẩn bị, Cung Tuấn vừa ngồi xuống đã có người đưa cho đồ ăn uống, trong gian phòng còn phát nhạc để làm thoải mái tâm trạng mọi người.
Sau khi ngồi xuống, bên cạnh Cung Tuấn đã có một phóng viên đeo tai nghe, gật gù vừa lòng nhìn điện thoại ngâm nga–
“…Mang anh đi… sau khi đến nơi xa xôi…”
Ngay vào thời khắc đó, Cung Tuấn như bị đánh mạnh một cái, trong đầu sụp đổ mà bị ánh sáng trắng bao lấy.
Đấy là sau khi căn phòng tối ký ức sụp đổ, anh lật đật chạy về phía ánh sáng của mình
Trương Triết Hạn.
Lúc Cung Tuấn chuẩn bị đi quay “Sơn Hà Lệnh”, đặc biệt tra một tí cái tên này.
Cái người này rất thú vị, sau tên weibo còn mang “người điên”.
Sao lại kêu bản thân mình là “người điên” nhỉ?
Cung Tuấn cày cũng mấy năm trong giới giải trí, thành tích không tính là tốt, cũng không tính là quá tồi, vai thì diễn được, tiền thì kiếm được.
Có người đánh giá anh, nói tính cách anh không giống ngôi sao, lạnh lùng do dự lại sợ người lạ, miệng lại không ngon ngọt, trái lại giống phái đi làm cần cù phổ thông hơn.
Cung Tuấn phản bác, nhưng tôi đẹp trai mà, ở showbiz dựa vào mặt là có thể kiếm tiền rồi.
Người đó cười cười không đáp.
Chưa ai dạy cho Cung Tuấn cách sinh tồn trong showbiz, trước đây anh cũng rất vô danh, muốn làm gì thì làm đó, cũng không ai để tâm.
Tất thảy đều thay đổi bởi do mùa hè năm ấy.
Còn cả cái kẻ tự xưng “người điên” đó.
Đây không phải là lần đầu tiên Cung Tuấn diễn đam cải biên, tiệc đóng máy lần trước đó, anh ôm bạn diễn khóc lóc không thôi, khi ấy nhiều người hỏi anh: “Cậu không phải thật sự là đồng tính đấy chứ?”
“Không phải.” Cung Tuấn nghiêm túc giải thích, “Tôi là thuần trai thẳng, khi ấy là vào vai chưa thoát được mà thôi.”
Đúng vậy, trước giờ Cung Tuấn không nghĩ mình sẽ thích con trai, anh giống như hằng hà sa số thằng con trai khác, cũng muốn cưới người mình yêu kết hôn sinh con, sống hạnh phúc mỹ mãn hết một đời.
Thậm chí có thể nói, anh cảm thấy hai người con trai yêu nhau, với bản thân mình thì là không thể.
Bộ phim đầu tiên không được chiếu cũng là bởi do không hợp lẽ thường của người đời.
Đây lại là một thứ rất khó qua kiểm duyệt.
Nhưng bộ phim này đã dạy anh cách thoát vai.
Lần thứ hai diễn đam cải biên, anh thờ ơ hỏi chuyện người kia: “Sao anh lại tên là người điên?”
Người nọ đáp: “Bởi vì không điên dại không xem là được sống, anh trước nay làm việc điên cuồng, cũng điên cuồng cố chấp.”
Ban đầu Cung Tuấn không hiểu rõ, sau đó lại rõ rồi.
Rõ vào lúc nào?
Là khi lăn xuống bãi cỏ, những cái đụng chạm chân của nhau.
Là cơn mưa thình lình kéo đến, có người tự tiện xông vào RV của anh.
Là chén canh đậu xanh mát lạnh và coca bị người ta lấy đi.
Là có người lơ đãng cười ngã lên người anh.
Là một tiếng hai tiếng ba tiếng mời đi concert.
Là câu hát “mang anh đi” hướng đến anh trong phỏng vấn.
Mới ban đầu Cung Tuấn thấy người này hơi phiền, cứ vào lúc mình đóng phim lại quậy tới mức mình không an tâm làm việc được.
Hắn ta vào vai trong vài giây, nhưng mình lại thường xuyên bị làm cho quên lời thoại.
Vì vậy mình thường nói với hắn: “Anh đừng quậy.”
Người đó cho dù là với chuyện chọc phá anh cũng cố chấp.
Quậy đến cuối cùng sau khi mình không nhịn được nữa, đẩy hắn xuống giường, bắt nạt người nọ đến mức không còn sức lực trêu ghẹo anh nữa.
Chuyện đã rồi thì Cung Tuấn mới thật hối hận, lúc ấy anh đã tốn một số tiền lớn không dễ gì đáp vào được công ty quản lý.
Người trong showbiz ai không muốn hot? Cho dù là để kiếm thêm tiền thì mình cũng phải hot.
Công ty quản lý nhìn ốp di động “phát tài” trong tay anh, hài lòng cười một cái.
Sau đó dựa vào bản thân anh mà lên một kế hoạch đóng gói toàn diện.
“Chị không quan tâm trước đây em là như thế nào, hiện tại bất kể em làm gì đều phải nghe bọn chị, như thế mới có thể đôi bên cùng thắng lợi.” Người quản lý được sắp xếp nói, “Chuyện thứ nhất chính là hãy cắt đứt sạch sẽ nợ tình của em đi, cũng không phải không thể yêu đương, yêu đương nhất định phải báo cáo lại, như thế bên chúng ta mới có thể lên kế hoạch trước.”
Người quản lý bắt đầu vặn hỏi tình sử của anh, anh giấu giếm lừa gạt cho qua.
Anh luôn không muốn mở rộng cửa lòng, ngay cả account weibo là thông tin cá nhân cũng không muốn giao cho người khác.
Cung Tuấn cũng không nói rõ được người nọ chiếm bao nhiêu trong lòng mình, anh không muốn yêu đương nơi làm việc, cũng không muốn bị bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến cuộc sống.
Càng chưa từng nghĩ đến đời này sẽ dây dưa với đàn ông.
Thật ra anh cũng là một người rất cố chấp, rất ít người có thể ép được anh làm gì đó, nếu phải ép buộc, anh sẽ chọn lựa né tránh.
Đây cũng là một cách ngoan cố không muốn đối diện của anh.
Cho nên lần concert đó, anh cả đêm chạy khỏi thành phố ấy.
Cung Tuấn biết mình hẳn là một tên đáng khinh, nhưng anh cũng chưa từng nói mình là một người hoàn mỹ không khuyết điểm.
Chỉ là sau này lên mạng không chỉ một lần nhìn thấy ánh mắt mất mát của người nọ ở concert.
Người quản lý trái lại rất vừa lòng với chuyện này, chị ta không ngừng nói với Cung Tuấn: “Em qua lại với người này ít thôi, cậu ta không có chống lưng, cày 10 năm rồi cũng không có chút tiếng tăm, không hot tí gì. Em lại là người có mục tiêu làm đỉnh lưu, sau này nếu em hot rồi loại người này chắc chắn dính lấy em hút máu cọ nhiệt, đuổi cũng không đi.”
“Nếu muốn qua lại, thì cũng phải qua lại với mấy người có độ hot, hoặc người có tương lai xán lạn.”
Kết quả “Sơn Hà Lệnh” khiến anh hot rồi.
Cũng một lần nữa đưa người kia đến trước mặt anh.
Cung Tuấn không biết người này đến cùng là cố chấp đến thế nào, chỉ trừ ngày đầu tiên gặp lại của bọn họ, người nọ cứ như oán giận mà diss anh, sau này lại trêu ghẹo như trước đây.
Đúng, trêu ghẹo.
Lần đầu tiên Cung Tuấn biết con trai cũng có thể dụ dỗ như vậy.
Lúc hai người họ đang cười nói trả lời phỏng vấn, quay đầu một cái đều sẽ thấy dáng vẻ cười đến mặt mày đều cong cong của người nọ.
Người nọ sẽ dùng hết từ ngữ để khen mình, là nỗ lực mà đến mình còn không nhận ra, được hắn từng chút một nhìn thấy trong mắt.
Mình chính là bị chiếc lưới dệt bằng dịu dàng của hắn bao lấy.
Thời gian tuyên truyền người nọ phải quay phim ở Bắc Hải, mấy lần duy nhất ra khỏi đó đều là lao đến trước mặt mình.
Có điều lúc đó, hai người đã trở thành đối thủ trong mắt mọi người.
“Hai người các em đang đối đầu nhau.” Người quản lý tận tình khuyên bảo, “Em có thể kiểm soát bản thân trên show tí không, nói chuyện chú ý một chút, nhà mình với nhà cậu ta đang đang lọc fan sắp điên rồi, bây giờ một điểm không tốt của em cũng sẽ bị phía bên kia phóng đại mua hot search dắt mũi đấy.”
Cung Tuấn rất muốn nói, người đó không làm vậy đâu.
Người đó là, cho dù mình nói sai, cũng sẽ nói đỡ giúp cho mình.
“Em vẫn còn quá đơn thuần.” Người quản lý lắc lắc đầu, “Đấy là do em chưa thấy chiêu trò nhà cậu ta cao tay đến cỡ nào thôi, cũng không biết làm sao làm được.”
Làm sao làm được? Cung Tuấn thật ra biết.
Người nọ vỗ đùi nói cho anh: “Phải chân thành.”
Chỉ có thật lòng mới không phụ người.
Có lẽ là khoảng cách an toàn giữa chính mình và người nọ ngày càng gần, người quản lý cuối cùng cũng bắt đầu dần phát hiện ra chỗ không đúng.
Trong phim Chu Tử Thư là biến số của Ôn khách Hành, ngoài phim Trương Triết Hạn là biến số của Cung Tuấn.
Từ đó vì tránh khỏi nghi ngờ, mình bắt đầu né tránh.
Người ta nói rằng, Trương Triết Hạn là Chu Tử Thư trời chọn.
Chu Tử Thư một thân cô – dũng – đảm, biết rằng không thể làm mà vẫn cứ, biết rằng không thể tin mà vẫn sẽ.
Trương Triết Hạn cũng vậy.
Bởi thế cho dù là như vậy, hắn cũng sẽ ở giữa hội trường chục nghìn người để kiếm ra một cơ hội thề hẹn với mình.
Sau cái ôm đó, người quản lý trong mắt đều là khó tin: “Cậu ta điên rồi sao? Cậu ta còn muốn rã đám nữa không vậy?”
Trong nhận thức của người quản lý, thân là một ngôi sao đang lên, sao lại có thể choáng váng đầu óc vì tình yêu chứ.
Huống hồ đây là thứ tình cảm không được thế gian chấp nhận, nếu ảnh hưởng thì sẽ đến cả đời.
“Cung Tuấn, em còn muốn tiền đồ như gấm, có tiếng có miếng không?”
“Nếu như muốn, hãy chạy khỏi thế giới của tên điên đó”.
Mùi vị được người ta yêu rất tốt, mùi vị được nổi tiếng cũng rất tốt.
Cung Tuấn tham lam muốn lấy cả hai.
Con người rất nhiều lúc đều có một góc khuất cá nhân của riêng mình, ví dụ như cho dù có thích một nhân vật 2D tới đâu, bạn cũng sẽ không vì nó mà dùng hết tích góp của mình; ví dụ như bạn cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng một phần mềm; ví dụ như vào lúc làm ra chọn lựa, sẽ cân nhắc đưa ra quyết định nào đem lại lợi ích lớn nhất, thiệt hại nhỏ nhất cho bản thân.
Thứ làm nên bản thân một con người có rất nhiều mặt, có nhu nhược, có tham lam, có sân si, v.v…
Có điều không ai ngốc cả, có rất nhiều tâm tư ẩn giấu, người khác không chừng là nhìn thấu mà không muốn vạch trần thôi.
Cũng không có ai sẽ vĩnh viễn chờ bạn do dự làm ra quyết định.
Ngày ấy là lần cuối cùng người nọ lủi lên xe của anh.
Cung Tuấn thấy như bình thường, hihi haha cười đùa với hắn.
Nhưng người nọ dẹp đi những đùa giỡn thường ngày, nghiêm túc hỏi anh–
“Cung Tuấn, em mang anh đi không?”
Chưa đợi được đến câu trả lời của mình thì trời đất đã ngả nghiêng.
Khi tỉnh lại, mình đã quên mất những ký ức liên quan đến hắn.
Lại có một cái app.
Thế gian này làm gì có cái gì là vô duyên vô cớ mà yêu thích.
Chỉ là trong thân thể em vẫn còn giữ lại vết tích bị anh hấp dẫn.
Trước đây Cung Tuấn vẫn luôn bị bao trong mâu thuẫn giằng xé.
Người tí hon và Trương Triết Hạn có phải là một người không?
Rốt cuộc mình cứu lấy ai?
Trương Triết Hạn thật sự sẽ vì mình cứu mà sống sao?
Nếu như mình dùng hết toàn bộ gia sản cứu một người 2D, có phải buồn cười lắm chăng?
Hỗn loạn không logic, nhận lấy hai ba tin, khiến anh không biết làm sao.
Không có thần linh chỉ dẫn, cũng không thể đi đường nào khác, anh chỉ đành đứng giữa ngã ba này, chần chừ không chắc.
Nhưng giây phút này đây, cho dù là hy vọng chỉ có 0.01%, anh cũng không muốn xoắn xuýt.
Cho dù là lừa đảo, anh cũng cam tâm tình nguyện bị lừa một lần.
Khi Cung Tuấn ấn vào “cứu giúp”, anh vui vẻ vì mình sau cùng cũng làm ra một lựa chọn chính xác.
Nếu thật sự có thể cứu được hắn, vậy tốt bao nhiêu.
App lại là một chuỗi hiệu ứng tia sáng đủ màu, sau đó icon khôi phục bình thường, bên trong quay về hình dạng căn phòng ban đầu, người tí hon không ở đó.
[Chào bạn, bạn đã chọn dùng 119753386 tâm tệ để cứu lấy mạng sống của Trương Triết Hạn, hệ thống đang xử lý quy trình liên quan.]
[Trương Triết Hạn đã sống lại, chỉ số sức khỏe 100%.]
[Bởi vì thứ hạng tiêu tiền của bạn ở app là thứ nhất, nhiều hơn thứ hai 119242257 tâm tệ, lên cấp cho bạn thành VIP user chí tôn, tất cả vật phẩm trong khu mua sắm đều sẽ miễn phí cho bạn.]
Trong một chốc, di động của Cung Tuấn lần lượt truyền đến tiếng thông báo tin nhắn ngắn, đều là tin tức thẻ ngân hàng trống rỗng.
Không còn tiền, vậy Trương Triết Hạn thì sao?
Cung Tuấn xông khỏi phòng khách, lao tới hướng phòng phẫu thuật.
Vẫn chưa lên lầu thì đã bị các nhân viên an ninh ở dưới cản lại.
Cung Tuấn hết sức lo lắng đi vòng quanh ở dưới lầu, đến khi trợ lý Tiểu Vũ của Trương Triết Hạn được thông báo mới xuống lầu gặp anh.
Tiểu Vũ thấy anh không nói gì, chỉ nhìn anh thật kỹ, sau đó để anh cùng đi lên.
Vừa lúc hai người đi lên đến tầng lầu, bác sĩ đi ra tuyên bố Trương Triết Hạn đã thoát khỏi nguy kịch, tính mạng không lo.
Cung Tuấn thở phào một hơi, khó khăn dựa vào ngưỡng cửa.
Tin tốt trong nháy mắt truyền đi khắp nơi, Cung Tuấn nhìn thấy các fan ngoài bệnh viện ôm nhau khóc, không biết là ai sắp xếp máy bay không người lái, treo biểu ngữ “bình an khỏe mạnh”, bay vòng quanh trên đầu bệnh viện.
Cung Tuấn thấp thoáng nghe được tiếng loa truyền đến: “Mọi người xem! Tôi đã bảo là thần phật tôi xin rất linh mà!”
Di động bỗng rung lên một cái, Cung Tuấn giơ lên nhìn, chỉ thấy một vệt sáng nhấp nháy, người tí hon xuất hiện trên giường trong phòng, gương mặt tái nhợt, hai mắt đang nhắm.
Cung Tuấn không tin được mà ngẩng đầu, nghe được bác sĩ tiếp tục nói–
“Chỉ có điều hiện tại không có dấu hiệu tỉnh dậy, chẳng qua có thể kiên nhẫn đợi một chút, thân thể không có vấn đề gì, chỉ cần đợi cậu ấy tỉnh lại là không sao nữa.”
Mà trong game, mắt người tí hon từ từ mở ra.

Quan điểm của tác giả trong chap này không đại diện quan điểm của tui nha~ Đối với tui thì hai vị luôn là hai hướng lao vào nhau, ai cũng điên như ai hết ❤