Tác giả: Hoang Ngôn
Chuyển ngữ: Atlibby
Chương 9.
Người tí hon húp cháo xong thì nằm xuống, có lẽ là do tác dụng của thuốc, nhanh chóng thiếp đi.
Cung Tuấn cứ nghệt ra mà nhìn người tí hon như thế, nhìn hồi lâu.
Anh cảm thấy não mình trống không, chẳng muốn nghĩ đến thứ gì, chỉ muốn ở bên người tí hon như thế này.
Màn hình di động lóe sáng, bị anh cầm trong tay, không muốn buông ra dù một giây.
Thế giới dường như dừng lại trong giây lát, vô số buồn rầu của thế tục tan thành mây khói, chỉ còn sót lại bạn và người bạn muốn bảo vệ.
May thay, hắn đang ở ngay trước mắt bạn.
Cung Tuấn cảm thấy mình vẫn xem như là một người có đầu óc tỉnh táo, anh vẫn luôn có ý thức ranh giới mạnh mẽ, giữ gìn khoảng cách với tất thảy sự vật.
Anh chưa từng nguyện ý mở rộng cửa lòng cho ai, cũng không muốn bị ai đọc thấu nội tâm cả.
Nhiều khi, anh thà lừa dối cũng không muốn trao đi tấm chân tình của mình.
Lúc mới nổi, nhận rất nhiều phỏng vấn, nội dung phỏng vấn trước đó sẽ gửi cho ê-kíp của anh để kiểm duyệt, anh nhìn thấy đề tài không biết phải trả lời làm sao sẽ đi hỏi vị tiền bối cùng nhận phỏng vấn với mình.
Tiền bối nói với anh: “Phải chân thành.”
Nhưng việc này sao có thể dễ dàng đến thế?
Có thể cũng là lúc đối diện với người tí hon, biết hắn là một sự tồn tại giả lập, mới có thể lộ ra một chút con người thật của mình.
Vốn cho rằng người tí hon không thể rời xa mình, không ngờ đến bản thân mình không hiểu sao càng thêm ỷ lại người tí hon.
Màn cửa trong game lay động, có gió từ ngoài luồn vào, thổi tới thổi lui.
Cung Tuấn nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, lại lấy chăn đắp kín cho người tí hon.
Cung Tuấn bỗng phát hiện người tí hon có vẻ gầy đi rồi, mặt càng nhọn đi, màu môi cũng không hồng hào lắm, cả người gầy gò.
Tóc cũng dài ra hơn tí, không phải là đầu đinh đơn thuần nữa.
Trong lúc không để ý thì người tí hon dường như đã bầu bạn với anh không ít lâu rồi.
Thời gian dài như vậy, người tí hon một mình tự sắp xếp rất tốt, ngày ngày đều rất phong phú, vui vẻ.
Nếu đổi lại là mình, nghệt ra ở cái chỗ khép kín này lâu như vậy, nhất định sợ hãi bất an.
Mình cũng sẽ thong dong giống hắn sao?
Chắc sẽ vô cùng hoảng hốt thất thố, tâm trạng sụp đổ.
Cung Tuấn cứ ngồi đờ ra thế này đến trưa, cho đến khi người tí hon tỉnh lại, lại đun thêm một bát cháo trắng cho hắn.
Người tí hon ngủ dậy bèn nói nhăng nói cuội rằng mình ổn rồi, giục Cung Tuấn tranh thủ quay về đoàn phim.
Mãi cho đến khi Cung Tuấn đồng ý, hắn mới vừa lòng.
Hệ thống cũng thành thật thuật lại tâm trạng của người tí hon–
[Trương Triết Hạn chỉ số tâm trạng +20, độ cảm tình +5.]
Cung Tuấn nhận ra người tí hon thật sự lo lắng cho mình, không muốn mình lỡ việc vì hắn.
Người tí hon ngủ đủ rồi, bèn xuống giường vừa hát vừa tập luyện, tin tức của hệ thống không ngừng mà nhảy ra lời bài hát hắn hát.
Đa số là bài hát của Châu Kiệt Luân, còn có một vài bài Cung Tuấn chưa nghe qua.
Cung Tuấn cũng rất thích Châu Kiệt Luân, nhìn lời bài hát không kiềm được mà cũng ngâm nga hai tiếng.
Cung Tuấn cũng thích hát.
Chỉ có điều fan Cung Tuấn vẫn luôn trêu chọc anh hát không được, nhưng Cung Tuấn tự thấy mình hát cũng không lỗi đến vậy.
Nói tới thì người tí hon vẫn chưa nghe qua anh hát.
Cung Tuấn hắng giọng một cái, sau khi thử luyện tập vài lần, mang tâm tình thấp thỏm mà ghi lại một đoạn giọng ca của mình gửi cho người tí hon.
Người tí hon nghe xong thì lặng im một hồi, khen–
[Trương Triết Hạn: Không tồi.]
[Trương Triết Hạn chỉ số tâm trạng +10.]
Cung Tuấn trong nháy mắt có cảm giác đã tìm được tri âm, gấp gáp không đợi được mà muốn ca thêm mấy đoạn nữa gửi cho người tí hon.
Sau khi gửi xong đoạn âm thanh thứ hai, Cung Tuấn thấy người tí hon nghiêm túc nghe xong, giơ ngón tay cái về phía anh.
Không chờ đến khi Cung Tuấn thu đoạn thứ ba, người tí hon đã im lặng lấy ra cái tai nghe, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi–
[Trương Triết Hạn: Còn chưa đi làm à?]
Cung Tuấn gom đồ xong thì đến đoàn phim, quản lý có việc bận đã đi rồi, chỉ có trợ lý theo ở phía sau。
Lúc đi vào thang máy, lại nhìn thấy cô bé lưng mang cái túi to in toàn sen đen hôm trước.
Cung Tuấn nhíu mày, không đi vào thang máy.
Cửa thang máy chờ một chút rồi lại chầm chậm chuẩn bị đóng.
Cô gái ngẩng đầu, nói rất nhanh với Cung Tuấn: “Tuấn Tuấn, anh thích nữ chính sao? Thật ra bọn em cũng thấy hai người rất hợp, không bằng lòng chuyện hai người đến với nhau chỉ là một vài fan không có lý trí thôi, chỉ cần anh thích, tụi em sẽ rất ủng hộ.”
Khi thang máy sắp khép lại, giọng nói của cô gái vẫn còn truyền ra từ khe cửa: “Tuấn Tuấn, chỉ cần anh vui vẻ, bất kể anh muốn làm gì tụi em đều sẽ là hậu phương bền vững của anh.”
Trợ lý ở một bên nhỏ giọng: “Anh ơi, có cần báo cảnh sát bắt cô ta không?”
Cung Tuấn ngạc nhiên nhìn trợ lý, lắc lắc đầu: “Không cần thiết.”
Trợ lý lo lắng nhắc nhở: “Anh à, anh vẫn nên tránh xa fan bám đuôi một chút, anh quên là rất nhiều ngôi sao xảy ra chuyện vì fan bám đuôi à…”
Cung Tuấn đương nhiên hiểu rõ vài sự tình của fan bám đuôi, nghe tới thì gật gật đầu, thể hiện mình biết rồi.
Sau đó mấy hôm cũng không thấy cô gái này nữa, giám sát của khách sạn vẫn rất nghiêm, không phải lần nào cũng có cơ hội chạy vào, nhất là sau khi Cung Tuấn kêu người đi nói một tiếng với quản lý khách sạn, bây giờ cửa chính khách sạn không dễ dàng gì mà đi vào nữa.
Bệnh tình của người tí hon vẫn chưa tốt lên, vẫn thỉnh thoảng ho, có thể là cơ thể không thoải mái, chán nản rõ rệt.
Cung Tuấn lật khắp app cũng không tìm ra cách để người tí hon đi bác sĩ, chỉ có thể ngày ngày đốc thúc người tí hon uống thuốc đúng giờ.
Người tí hon mấy ngày nay cũng không đi đánh golf nữa, cứ đợi trong nhà, mặc đồ ngủ rộng thùng thình, gương mặt vốn đã nhỏ hiện tại càng toát ra vẻ tinh tế, bệnh trạng khiến hắn có thêm một tầng cảm giác yếu đuối, khiến người ta thương xót vô cùng.
Cung Tuấn nhìn trong mắt, trong lòng gấp đến chết rồi, không có chút giải pháp nào cho bệnh tình của người tí hon, chỉ có thể liên tục thở dài.
Người tí hon nói đùa–
[Trương Triết Hạn: Đừng thở dài, thở dài mang vận may đi mất đó!]
Đối diện với mày ê mặt ủ của Cung Tuấn, tâm trạng của người tí hon trái lại rất tốt, còn vui sướng kể chuyện cười lạnh cho Cung Tuấn.
Cung Tuấn nghe xong tù tì mấy chuyện “cá miệng rộng cá chậm chạp các loại cá” đầy ma tính thì càng không cười nổi.
Cung Tuấn đại khái hiểu rõ cái loại game nuôi dưỡng tình yêu này, bình thường đến đoạn sau, khi bạn đã có cảm tình với người 2D rồi, sẽ nghĩ các cách khiến bạn xót người 2D, từ đó mà đạt được mục đích hút máu.
Nếu như người 2D này không đạt được chỉ tiêu số tiền nạp vào, sẽ nghĩ ra cách đổi cho bạn một người 2D càng hợp ý bạn hơn.
Cho nên bạn phải vì người 2D của mình không ngừng nạp vào, cũng gọi là làm cái việc mang tên “nạp tiền đổi mạng”.
Ôm lấy suy nghĩ này, Cung Tuấn bắt đầu mua các loại đồ cho người tí hon, chỉ cần người tí hon thích quần áo nhãn hiệu nọ thì anh sẽ chất đầy tủ bằng đồ mới mua.
Người tí hon hơi đau đầu–
[Trương Triết Hạn: Cung Tuấn, có phải em xài tiền quá nhiều rồi không?!]
Cung Tuấn nhìn thấy câu này không kiềm được mà thấy thú vị, ban đầu khi mình không muốn vung tiền, người tí hon sẽ liên tục la hét đòi anh nạp tiền. Hiện giờ trong tình huống nên vung tiền, người tí hon ngược lại không cho anh nạp.
Người tí hon này cũng thật sự là luôn đối nghịch với anh.
Thật sự chết người mà.
Người tí hon sau khi la hét không cho Cung Tuấn tiêu tiền, chuyển đề tài–
[Trương Triết Hạn: Ngày mai em diễn phân đoạn nào?]
Từ lúc phát sốt sinh bệnh, thời gian u mê game của Cung Tuấn cũng ngày càng dài, nội dung phim mỗi ngày sẽ chia sẻ với người tí hon.
Cung Tuấn phát hiện người tí hon có hứng thú với đóng phim, chỉ cần nhắc tới thôi là sẽ thao thao bất tuyệt, dạy dỗ chỉ đạo các kiểu, thậm chí hận không thể tự mình cầm tay dạy Cung Tuấn thiết kế động tác như nào.
Mỗi khi đến lúc này, Cung Tuấn dường như có thể nhìn thấy hào quang phát ra từ người tí hon, đó là tình yêu nhiệt huyết và tha thiết chân thành dành cho đóng phim.
Cung Tuấn nghĩ về nam hai luôn mồm bảo mình là “người điên đóng phim” kia.
“Người điên đóng phim” cái từ này, dùng cho người tí hon mới càng thêm thỏa đáng ấy.
Cung Tuấn có một hôm nói với người tí hon: “Nếu như anh là một diễn viên thì tốt rồi, anh chắc hẳn có thể diễn ra những tác phẩm vô cùng tuyệt vời.”
Người tí hon lúc đó đắc ý mà bảo–
[Trương Triết Hạn: Sao em biết anh chưa từng đóng phim?]
Ngay vào lúc Cung Tuấn bị câu này dọa hết hồn, người tí hon mới cười hì hì bổ sung là nói đùa.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ hướng dẫn đóng phim vô cùng kinh nghiệm, Cung Tuấn lại cảm thấy tựa như là có trải nghiệm thật.
Cái cảm giác nói không chừng còn có trải đời trong giới giải trí hơn cả mình.
Đêm nào Cung Tuấn cũng đi ngủ trong nỗi bịn rịn không nỡ rời xa người tí hon, sáng thì việc đầu tiên làm là cầm di động lên.
Bởi vì tối hôm qua người tí hon ồn ào đòi ăn lẩu, kết quả lại ăn đến nôn ra, sáng nay Cung Tuấn chỉ còn cách cho hắn tiếp tục ăn cháo, dưỡng dạ dày.
Cung Tuấn thề rằng lần tới tuyệt đối không mua lẩu cho người tí hon nữa.
Lúc xem lửa cháo, Cung Tuấn bước đi cũng nhìn chằm chằm di động, quãng thời gian này ngày nào anh cũng ôm miết điện thoại không rời, thế cho nên toàn bộ đoàn phim đều biết anh gần đây u mê game.
Có điều nhìn thấy diễn xuất của Cung Tuấn trái lại ngày càng ổn, đạo diễn cũng không nói gì.
Mấy phút trước khi bắt đầu làm việc Cung Tuấn ninh cháo xong, sau đó bưng để trên bàn.
Người tí hon hôm nay hiếm khi thức sớm mà ngồi trước bàn, trước đây nếu không phải vì đánh golf, hầu như đều nằm trên giường.
Sau khi nhìn cháo đặt trên bàn, người tí hon ngẩng đầu, ánh mắt hơi hồng hồng, nước rưng rưng, cứ như ánh sao lấp lánh–
[Trương Triết Hạn: Cung Tuấn, cảm ơn em đã chăm sóc.]
Đến giờ làm việc, Cung Tuấn trước khi rời khỏi trò chơi chỉ nhìn thấy được màn hình hiện lên lời của người tí hon–
[Trương Triết Hạn: Cung Tuấn, phải đóng phim cho tốt, kiếm tiền cho tốt.]
[Trương Triết Hạn: Chúc em tinh đồ xán lạn, mọi chuyện được như ý.]
Sau khi thoát game, di động hiển thị hết pin, cần sạc pin đúng lúc.
Hôm nay quay phần kịch cuối cùng với nữ chính, quay cảnh thật, địa điểm trên đỉnh núi, chỉ có một con đường bé xíu quanh co uốn éo, RV căn bản lên không được.
Cung Tuấn đưa di động cho trợ lý sạc pin, anh có một loại dự cảm không lành với lời nói của người tí hon, nhưng nhân viên công tác bên cạnh giục, anh chỉ có thể trước mắt đem tâm tư bỏ vào phim.
Đến lúc nghỉ giữa giờ, Cung Tuấn tìm trợ lý cầm lại di động, trợ lý nói rằng bởi hôm nay quên mang sạc dự phòng, cho nên di động của Cung Tuấn để sạc trong xe RV.
Cung Tuấn trong lòng bất an, kêu trợ lý lấy di động.
Đỉnh núi cách RV rất xa, đường cũng khó đi, quản lý ở bên cạnh nói: “Em muốn xem cái gì? Lấy di động chị xem là được rồi, đừng bắt con bé đi lấy.”
Cung Tuấn nghĩ thì đúng thật là trợ lý không tiện lấy lắm, chỉ có thể bỏ cuộc, tất cả mất mát đều hiện lên trên mặt.
“Thật tình, không phải chỉ là muốn chơi game thôi sao?” Quản lý chuyền di động của mình sang, “Em tải lại từ đầu, đăng nhập nick của mình không phải là được rồi sao.”
Hầu như toàn bộ trò chơi cũng sẽ không giới hạn mỗi một máy, Cung Tuấn nghĩ thấy đúng, mở app store ra tìm game.
Nhưng bất kể Cung Tuấn tìm tòi như thế nào, đều tìm không ra trò chơi có người tí hon kia.
Lúc đầu Cung Tuấn còn nghĩ mình nhớ sai tên game rồi, bèn lục từng cái game một trong phân loại nuôi dưỡng tình yêu, lục tới trang cuối cũng tìm không ra app.
Sau đó Cung Tuấn lại vào các trang web lớn mà tìm, nhưng bất kể search từ khóa nào cũng đều tìm không ra.
Không còn cách nào khác, sau cùng Cung Tuấn chỉ có thể bỏ đi.
Phần phim tiếp theo, Cung Tuấn chỉ cần nghe đến “cắt”, liền trở thành dáng vẻ uể oải không phấn chấn.
Lúc nghỉ ngơi, Cung Tuấn ủ rũ cúi đầu đi sang một bên, ngồi bên cạnh đạo diễn cũng đang phờ phạc y chang.
Phần phim của Cung Tuấn và nữ chính cơ bản sắp quay xong, đạo diễn lại cố hết sức cho diễn viên khác lên phía trước, nam hai lại chưa tìm ra, chỉ có thể sửa kịch bản thôi.
Kịch bản nhúc nhích một chút thì rất nhiều mạch logic cũng rối cả lên, không được hoàn chỉnh.
Đạo diễn sắp nôn nóng đến không xong rồi, cầm di động lên weibo tra diễn viên hơi nổi mấy năm gần đây.
Cung Tuấn nhớ ra diễn viên mà người tí hon giới thiệu, thuận mồm đề xuất với đạo diễn.
Đạo diễn không biết rõ diễn viên này lắm, nhưng nếu do Cung Tuấn đề cử, đương nhiên bèn search tác phẩm trước đây một chút.
Đa số đều là vai phụ, nhưng đạo diễn càng xem càng hài lòng, liên tục vỗ đùi kêu hay.
Lúc này, trợ lý thở không ra hơi chuyền di động cho Cung Tuấn,
Cung Tuấn không thôi kinh ngạc.
Có vẻ trợ lý thấy dáng vẻ không phấn chấn của anh, lại chạy về cầm di động đưa sang.
Đạo diễn nhìn thấy di động của Cung Tuấn, vội vàng nói: “Vừa đúng lúc, cậu cho tôi cách liên lạc với người này nào.”
Cung Tuấn vừa mở game ra, vừa nói: “Đạo diễn, tôi không quen anh ấy, nhưng weibo anh ta chắc phải có điện thoại của phòng làm việc, không bằng chú xem thử?”
“Cậu không quen?” Đạo diễn kỳ quái mà hỏi, “Vậy sao lại biết cậu ta?”
Cung Tuấn theo bản năng trả lời: “Triết Hạn nói với tôi.”
“Ồ, Trương Triết Hạn à, chẳng trách.” Đạo diễn cảm thán, “Người cậu ta giới thiệu hẳn là không tồi, để tôi liên lạc xem sao.”
Lúc này Cung Tuấn đã không nghe được đạo diễn nói gì, trước mắt anh chỉ có mấy chữ trên màn hình–
[Bởi vì chỉ số sức khỏe của Trương Triết Hạn đã về 0, Trương Triết Hạn sắp tử vong.]
[Xin hỏi có dùng 119764676 tâm tệ để cứu mạng của Trương Triết Hạn? (Qua kiểm nghiệm của hệ thống, 119764676 tâm tệ bằng với tổng tài sản mà Cung Tuấn có, khi đồng ý, hệ thống sẽ theo lệ mà tiến hành giải quyết tài sản, không cần quan tâm tiến trình liên quan)]
