Tác giả: Hoang Ngôn
Chuyển ngữ: Atlibby
Tính hôm nay không post để GV post cơ mà thôi post nốt rồi hẹn thứ 3 gặp lại =)))) hàng tồn kho sắp đuổi kịp tác giả, 2 chap nữa thôi ~
Chương 8.
Người tí hon bữa sáng hôm nay không ăn mà đã đi đánh golf rồi.
Trước khi đi không nói câu nào.
Cung Tuấn nhìn chỉ số tâm trạng rớt xuống trong nháy mắt, có hơi nghệt ra, cũng không hiểu rõ người tí hon rốt cuộc bị làm sao.
Nhưng anh nhạy bén nhận ra được cảm xúc của người tí hon không tốt lắm.
Cung Tuấn vội vàng dùng tin giọng nói gọi người tí hon mấy tiếng, người tí hon đều hờ hững.
Bởi vì còn có công việc, Cung Tuấn chỉ có thể xụ mặt đi ra ngoài, ủ rũ cúi đầu.
Sao lại không vui nhỉ?
Mình cũng đâu có nói gì đâu.
Không lẽ nào là do ngại mình phiền phức nói nhiều?
Cung Tuấn cùng quản lý và trợ lý xuống lầu, vừa đi vừa than thở, quản lý không kiềm được mà hỏi: “Làm sao thế? Hôm qua chơi game lại chơi thua?”’
“Không có.” Cung Tuấn theo bản năng phản bác, cũng phát hiện mình dường như đã bị công việc và người tí hon chiếm lấy hết cuộc sống, đã lâu lắm rồi không quan tâm chuyện khác nữa.
Thang máy mở ra, một loạt camera giám sát cùng máy ảnh đồng thời nhắm tới Cung Tuấn.
Đợi dưới khách sạn chụp Cung Tuấn không chỉ có fan mà còn có rất nhiều loại chụp thuê, bọn họ không phải fan của ai cả, chỉ đơn thuần là chụp ảnh sau đó bán lại cho fan để kiếm tiền.
Bởi thế bọn họ cũng không tôn trọng quy củ gì, vì hôm qua Cung Tuấn lên hot search, thu hút được một chút chú ý, chính là thời cơ tốn để bán ảnh, một người hai người vội vã xông đến trước mặt Cung Tuấn, có điều bị fan của Cung Tuấn hết sức ngăn cản.
Một tên chụp thuê cầm di động dí tới Cung Tuấn, cố tình hô to với Cung Tuấn trước mặt dám đông, “Cung Tuấn, anh và nữ chính là thật sao?”
“Cung Tuấn không để ý, trái lại nhóm fan vây quanh bảo vệ anh đồng loạt gào: “Không phải thật!”
“Anh trai nhà tôi độc thân xinh đẹp!” Một fan có giọng nói nghe qua dường như tuổi không lớn to tiếng bổ sung một câu.
Bị fan chen chúc cả đường tới đoàn phim, lúc Cung Tuấn vội tới được phòng hoá trang, nữ chính cũng đã trang điểm sắp xong.
Tình hình giới giải trí trong nước chính là sao nam có lưu lượng nhiều hơn sao nữ, độ nổi tiếng của nữ chính không thua Cung Tuấn, nhưng fan sống chết của cô thì không có nhiều thế.
Thành tích của nữ chính là từng bước mà xây nên, mà Cung Tuấn là bỗng dưng nổi như cồn, nữ chính nhìn thấy tình huống Cung Tuấn bị tầng tầng lớp lớp fan vây quanh, hơi chua chát mà nói với quản lý của mình: “Nhìn người ta kìa, nổi thích thật.”
Vị trí của nam nữ chính không xa mấy, Cung Tuấn vừa ngồi xuống đã nghe thấy câu kia, nghe xong quay đầu nhìn nữ chính một cái.
Nữ chính có vẻ hơi xấu hổ vì bị nghe thấy, bổ sung: “Ài, tôi ghen tị với anh thật, có nhiều người vây quanh vậy, cũng không biết khi nào tôi mới được lưu lượng nhiều như thế.”
Cung Tuấn thành thật nói: “Thật ra cảm giác bị vây quanh cũng không tốt đến thế.”
Nữ chính haha cười to: “Anh thế này có hơi giống ngầm khoe mẽ đấy.”
Ngầm khoe mẽ?
Cung Tuấn hoàn thành một ngày quay phim quay về khách sạn, không kiềm được mà nói chuyện với người tí hon đang đánh golf ở khu vực bên ngoài.
“Triết Hạn, hôm nay tôi lại bị chặn ở khách sạn rồi.”
“Tôi nhớ lúc mình mới nổi lên cũng như vậy, bị chặn vào một góc ở sân bay.”
“Khi đó dường như tôi có đăng một cái ins, mang ý phàn nàn, nhưng thật ra lúc đó trong lòng tôi rất phấn khích, hoá ra đây là mùi vị của nổi tiếng.”
“Nhưng sau đó dần dà, sẽ cảm thấy rất mệt mỏi.”
“À, bún cá nấu xong rồi, anh nhanh về nếm thử, anh cả ngày đều chưa ăn gì rồi.”
“Triết Hạn Triết Hạn, ăn tí nha, tôi nấu không dễ dàng gì mà.”
Người tí hon nhanh chóng cầm gậy golf quay về, mặt không cảm xúc, sau khi vào cửa thì cau mày muốn nói lại thôi, lấy ngón tay tỏ vẻ bịt tai lại, ra bộ bị lải nhải nên phiền.
Sau khi dẹp gậy golf rồi, người tí hon ngồi cạnh bàn, một tay đỡ mặt, tay còn lại không kiễn nhẫn mà gõ bàn, ý là em nói lẹ, nói xong thì anh được yên tĩnh rồi.
Cung Tuấn bưng bún cá đến trước mặt hắn, tiếp tục lảm nhảm không thôi–
“Ài, tôi biết đối với rất nhiều người mà nói, tôi đã có được thứ mà rất nhiều người muốn có, tôi không nên oán trách.”
“Nhưng lúc ở nơi riêng tư bị camera giám sát vây quanh, luôn cảm thấy… luôn cảm thấy không thoải mái… như… như…”
[Trương Triết Hạn: Có phải giống như bị pháo súng bao quanh ở chiến trường?]
“Đúng đúng đúng!” Cung Tuấn tán đồng, “Giống y như bị tập kích ở chiến trường vậy, Triết Hạn, anh thật sự hiểu quá rõ cảm xúc của tôi!”
Người tí hon không nói gì, lấy đũa gắp sợi bún cá cho vào miệng.
“Ăn ngon không? Trước đây giới thiệu cho đạo diễn loại bún cá này, ông ấy cũng bảo ăn ngon.” Cung Tuấn vui sướng bởi vì người tí hon cuối cùng cũng phản ứng với mình, “Gần đây đạo diễn đúng là ngày càng gắt gỏng, nam hai đoàn phim đến giờ vẫn chưa tìm ra, đạo diễn đều hận không thể sang đoàn bên cạnh kéo người về.”
“Tiếc là tôi không quen biết ai có thể giới thiệu cho đạo diễn.” Cung Tuấn nhìn người tí hon từng tí một ăn bún cá, chậm rãi, “Thật ra phần phim của nam hai rất tốt, chủ yếu là bị trên mạng quậy, tiếc ghê.”
Người tí hon dừng một chút, ngẩng đầu–
[Trương Triết Hạn: Anh giới thiệu cho em một người nhé.]
[Trương Triết Hạn: Anh không nhớ số điện thoại của cậu ta, có điều chắc weibo cậu ta có số của phòng làm việc, em kêu đạo diễn tìm cậu ấy là được. Danh tiếng có thể không đủ, nhưng diễn xuất rất tốt, đạo diễn chỉ cần thử cho cậu ta diễn một chút, chắc hẳn sẽ vừa ý.]
Cung Tuấn nghe đến diễn viên kia trong miệng người tí hon, nhìn lời lẽ trong khung chat mà không khỏi bất ngờ: “Sao anh lại biết cậu ta?”
Trong lòng Cung Tuấn hơi khó chịu, anh vẫn luôn cảm thấy trong thế giới của người tí hon chỉ có mỗi mình, có điều không ngờ rằng hoá ra người tí hon còn quen biết người khác nữa, đến cả weibo có số điện thoại cũng nhớ.
Cung Tuấn nghĩ lại, nói không chừng lập trình viên ở sau lưng nói cho người tí hon biết, vốn chính là như vậy mà, người tí hon là một nhân vật ảo, làm sao có thể biết chuyện trong thế giới thật, chắc là lập trình viên thích diễn viên đó, muốn nhân cơ hội giới thiệu.
Cung Tuấn quãng thời gian này đã hoàn toàn đắm chìm trong game, luôn luôn xem người tí hon là người thật mà đối đãi, lần này trái lại thoát vai năm phút.
Cung Tuấn bắt đầu nhắc nhở bản thân phải chú ý dùng từ, dù sao người đối diện trong game cũng không biết, cũng không biết lập trình viên có thể nghe được bao nhiêu, muốn cẩn thận không lộ ra ngoài một số việc không nên nói.
Tuy nhiên Cung Tuấn lại đặc biệt muốn nói chuyện với người tí hon, nghĩ ra, vẫn còn một vài chuyện có thể lấy ra để tâm tình.
Cung Tuấn qua tin giọng nói: “Giữa tôi và nữ chính ấy…”
Hệ thống nhanh chóng nhảy ra tin tức–
[Trương Triết Hạn chỉ số tâm trạng -60.]
Cung Tuấn: “…”
Lần này Cung Tuấn có thần kinh thô, cũng phải hiểu người tí hon không vui điểm nào.
“Tôi cùng với nữ chính đó thật sự không có gì.” Cung Tuấn vội vàng giải thích, “Tôi không bằng lòng xào couple với cô ta, là quản lý bọn họ sắp đặt.”
Người tí hon dừng cái tay đang ăn bún cá một chút.
Cung Tuấn không ngờ người tí hon vậy mà lại để ý mấy chuyện này, anh bỗng nghĩ tới mấy fan hò hét sáng nay.
Fan đối đãi với anh như bạn trai ảo tưởng, đương nhiên không bằng lòng anh có dính dáng với người khác.
Vậy còn người tí hon thì sao? Lại là vì lý do gì?
“Triết Hạn, có phải anh không thích tôi hẹn hò người khác không?” Cung Tuấn hỏi dò.
Dáng ngồi không nhúc của người tí hon chấn động một chút, lại trở về điềm tĩnh.
[Trương Triết Hạn: Quan tâm em ở bên ai, liên quan gì tới anh.]
Mặc dù vẻ mặt của người tí hon không thay đổi, lạnh nhạt, nhưng trong mắt Cung Tuấn có thể nhìn thấy tai của người tí hon đã bắt đầu đỏ lên.
Người tí hon bỗng dưng nhảy lên, la hét bảo muốn đi ngủ, rồi bèn chạy đi rửa mặt.
Giống như trối chết mà chạy vào nhà vệ sinh, nửa ngày cũng không thấy ra.
Cung Tuấn trong chốc lát lòng tràn đầy hân hoan, tựa như một cảm giác khó nói thành lời, như được một thứ gì đó rất quan trọng yêu quý mình.
Nhân lúc Cung Tuấn không chú ý, người tí hon vọt vào trong chăn, lưng quay về màn hình, yên lặng dường như đã thiếp đi.
Bất kể Cung Tuấn gọi thế nào, cũng kiên quyết không động đậy.
Mà chóp tai đỏ ửng vẫn luôn không đổi sắc.
Cung Tuấn vừa muốn lấy tay chọt chọt người tí hon thì màn hình trò chơi đã chuyển thành giao diện điện thoại.
Là ba mẹ của Cung Tuấn gọi đến, bảo tra thấy khí trời bên ấy hai hôm nay chuyển lạnh, biên độ hạ xuống khá lớn, bảo anh chú ý mặc quần áo nhiều vào.
Còn thấy anh trên hình lại gầy đi rồi, căn dặn anh ăn nhiều chút.
Biết anh bận, không nhất thiết vướng bận chuyện nhà, người nhà thân thể đều khoẻ cả, đồ gửi về nhà dùng không tồi, chỉ là đủ nhiều rồi, không cần quan tâm đến bọn họ nữa.
Sau cùng thì nói, có thấy chuyện yêu đương của anh cùng sao nữ, không cần biết là thật hay giả, dù sao con trai thích, bọn họ sẽ ủng hộ.
Chỉ là ở bên cạnh người ta, nhất định phải đối xử tốt với người ta, không được ăn hiếp người khác.
Nhà mình là nổi tiếng là đời đời kiếp kiếp xót con dâu đấy.
Từng câu từng chữ đều là quan tâm và thương yêu, cho dù đều đã nói qua 100 lần rồi, lúc nghe lại vẫn khiến sống mũi cay cay.
Cung Tuấn dở khóc dở cười giải thích scandal với người nhà, sau đó trò chuyện với họ một lúc lâu.
Đến khi Cung Tuấn lưu luyến cúp máy, ngoài cửa sổ quả nhiên đã đổ mưa to, khiến cái nóng bức của mùa hè tàn khốc trở nên mát mẻ sảng khoái.
Cung Tuấn nhận ra, chỉ là khí lạnh nhè nhẹ khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Theo thói quen ngay lập tức mở game, bèn thấy người tí hon nằm trên giường liên tục ho khan.
Đúng rồi, hôm qua trở lạnh, thời tiết trong game cũng theo đó mà hạ xuống.
Trong thời tiết này mà người tí hon còn cho điều hoà thổi cả đêm, trước đó thân thể vẫn chưa tịnh dưỡng lại đàng hoàng, đương nhiên sẽ phát bệnh.
Cung Tuấn mua thuốc cảm ở khu mua sắm về, bưng nước ấm đến mớm thuốc cho người tí hon.
Người tí hon ho dữ dội, nhưng lại không phát sốt gì cả.
Cho dù vậy, nghĩ tới người tí hon lần trước suýt nữa thì sinh chuyện, tim Cung Tuấn vẫn thắt lại.
Còn nghĩ ra cách nấu một nồi coca hầm gừng, dỗ người tí hon uống.
Người tí hon lắc lắc đầu, bảo mình không có lạnh, không muốn uống.
Ăn vạ không nhận cái bát Cung Tuấn đưa qua.
Cung Tuấn bèn sốt ruột liên tục gửi tin giọng nói sang để thuyết phục.
Người tí hon nghe thấy âm thanh gấp đến vỡ cả giọng của Cung Tuấn, cười đến thân thể ngả nghiêng, mới uống một hớp coca hầm gừng.
Cung Tuấn nhìn chằm chằm người tí hon quay về giường nằm, giúp hắn niết chặt từng góc chăn, tiếp đó mới nấu cháo trắng làm điểm tâm cho hắn.
Lần này quản lý gọi điện sang hỏi Cung Tuấn có thể bắt đầu sang đoàn phim chưa.
Cung Tuấn do dự một chút.
Trước giờ anh luôn là người gương mẫu của đoàn phim, chưa từng tuỳ tiện xin nghỉ phép, thậm chí cả đi muộn về sớm cũng tránh hết cỡ.
Không gì có thể ngăn anh đi làm.
Có điều người tí hon vẫn rất cần người chăm nom.
Cung Tuấn nhìn người tí hon cô độc trong gian phòng, nếu mà mình rời đi, hắn có phải sẽ y như lần trước, một người nằm trên giường, tới lúc bệnh hôn mê cũng không ai hay?
Cháo trắng sôi ùng ục, khí nóng khiến cái nắp nồi cũng nhảy lên nghe ra tiếng bang bang.
Cung Tuấn đợi cháo nguội một lát mới đưa đến trước mặt người tí hon.
Người tí hon không ngủ, mang tai nghe nghe nhạc, thân thể đôi khi còn động đậy theo nhịp điệu một chút, đến khi Cung Tuấn nhẹ nhàng đụng đụng thì mới phản ứng lại.
Bò dậy ăn hai hớp cháo, người tí hon quay đầu nhìn nhìn thời gian biểu trên tường, nghi hoặc hỏi–
[Trương Triết Hạn: Em hôm nay không phải đi quay phim sao?]
Cung Tuấn nói với hắn chuyện mình xin nghỉ phép.
Người tí hon trầm lặng một hồi rất lâu, dường như đang nghĩ đến việc gì đó, lúc lâu sau mới mở miệng–
[Trương Triết Hạn: Không phải đó giờ em không xin nghỉ phép sao?]
Cung Tuấn giải thích: “Đây không phải… đây không phải là do anh bị bệnh rồi sao?”
Người tí hon thở dài, trong mắt là những cảm xúc không thể tỏ rõ, nghiêm túc nói–
[Trương Triết Hạn: Cung Tuấn, em không cần phải vì anh mà làm tới mức này.]
Cung Tuấn không chút do dự, lời nói ra khỏi miệng–
[Cung Tuấn: Tôi cam tâm tình nguyện.]
Đáy mắt người tí hon hiện lên nét cười không giấu được, hắn nhẹ nhàng lê người, như thể muốn đến gần màn hình một chút, hoặc là tới gần Cung Tuấn hơn một chút–
[Trương Triết Hạn: Cung Tuấn, có câu này của em là đủ rồi.]
[Trương Triết Hạn: Em đi làm đi, anh không sao hết.]
[Trương Triết Hạn: Anh không muốn làm lỡ tương lai của em.]
