Bà xã 2D – Chương 10

Tác giả: Hoang Ngôn

Chuyển ngữ: Atlibby

Post đều mỗi ngày 1 chap cho đến chap 13~ 14 đang mần, tác giả hiện chưa ra 15


Chương 9 <<

Chương 10.

Cung Tuấn cả não đều đơ ra rồi, cứ như chết máy không thể khởi động.

Hoàn toàn không cách nào suy xét.

Người tí hon sắp chết rồi. 

Chẳng qua chỉ là một người 2D mà thôi, chết thì chết vậy.

Trái lại cái app này có vấn đề nha, đòi nhiều tiền như vậy chắc chắn là phạm pháp rồi?

Đạo diễn vỗ vỗ Cung Tuấn, thấy mặt anh trắng bệch không chút phản ứng, lại dùng cùi chỏ huých huých anh.

Cung Tuấn đần người quay đầu sang, thấy đạo diễn hóng hớt xáp lại gần: “Nói xem, Trương Triết Hạn rốt cuộc bị làm sao đấy, có truyền thông kêu cậu ta sắp không xong rồi, là thật sao?”

Lần này Cung Tuấn nghe được rõ ràng lời đạo diễn nói, còn chưa kịp suy xét lượng tin tức trong đó, bèn thấy trợ lý của đạo diễn nhanh chóng đẩy đạo diễn một chút, miệng làm khẩu hình “đừng nói”.

Đạo diễn nhanh chóng hiểu rõ, vội vàng lấy tay che miệng ho khan vài tiếng, đứng dậy thông báo hôm nay tan làm.

Nhân viên công tác ồn ào chuẩn bị dọn đi, trợ lý đi sang kêu Cung Tuấn, chỉ thấy anh nghệt ra nhìn di động, ánh mắt dừng tại giao diện mạng.

Từ tìm kiếm “Trương Triết Hạn”.

Tiếng “anh” của trợ lý vừa thốt ra, lại hơi khựng, âm thầm quay người chuẩn bị rời khỏi.

Giọng nói của Cung Tuấn vang lên sau lưng cô: “Em biết Trương Triết Hạn không?”

Trợ lý nhỏ giọng “ừm” một cái. 

“Anh ta….” Cung Tuấn mở miệng muốn hỏi, thoáng chốc lại mắc lại.

Trong thoáng chốc anh không biết mình nên hỏi gì.

Anh ta là gì?

Sao ai cũng quen anh ta?

Tại sao chỉ có tôi không biết anh ta? 

Hình dạng trong game là anh ta sao?

Anh ấy… cũng đáng yêu như trong game sao?

Cung Tuấn khoát khoát tay để người khác đi trước, anh lấy một cái ghế ra, độc một người ngồi trên đỉnh núi.

Đột nhiên biết được người 2D hóa ra là mô phỏng theo người trong hiện thực, cảm giác hơi kỳ diệu.

Cứ như yêu thích, giống như kích động, lại giống như cảm giác nhói nhói không rõ từ sâu trong nội tâm.

Cung Tuấn mở weibo ra, một cái hot search đang treo trên top–

#Cầu phúc cho Trương Triết Hạn ngày 51#

Cái weibo này rất đặc biệt, đứng yên ở vị trí số 1 của weibo hot search, số phía trên lại theo thời gian tăng dần mà thay đổi.

Nhưng chỉ cần click vào hot search sẽ nhìn thấy.

Cung Tuấn là một người rất thích lên mạng, không có platform nào mà anh không chơi.

Ngày ngày nhìn hot search, với anh mà nói căn bản bình thường vặt vãnh như ăn cơm uống nước.

Có điều trước đây tại sao anh không thấy qua? 

Cứ giống như mới nãy search từ khóa, thoáng chốc trong mắt Cung Tuấn mờ nhạt đi, cứ như bị sương mù bao lấy, hồi lâu mới dần dần rõ ràng.

Anh mới nhìn thấy một tấm ảnh của người trông y chang như người tí hon.

Click vào hot search, nhiều hơn cả là post giới thiệu, Cung Tuấn nhìn thấy rất nhiều hình ảnh và video sinh động.

Giống y hệt người tí hon của mình.

Lúc cười, quậy, khóc, chạy, đều giống người tí hon như đúc.

Cung Tuấn kéo xuống tới dưới, lật lật, bèn thấy weibo của ID tên “Độc Độc muốn ship lld”  

[U hu hu bổ túc xong “Sơn Hà Lệnh” phát hiện Cung Tuấn với Trương Triết Hạn quá hợp nhau rồi, xin hỏi hiện tại rớt hố vẫn kịp chứ?]

Sơn Hà Lệnh?

Gió trên núi rất to, Cung Tuấn dường như nghe thấy một tiếng gió hú chói tai từ xa truyền đến, xuyên qua tiếng ồn ầm ĩ  của đoàn người, đâm thẳng vào đầu của anh.

Trong ký ức đục ngầu của anh mở ra một khe hở.

— “Chu Tử Thư, Trương Triết Hạn.”

— “Chào mọi người, tôi là Ôn Khách Hành, Cung Tuấn.”

— “Hai người add wechat nhau chưa?”

— “Giờ add đây.”

— “Lập tức add.”

Hai đoạn hội thoại này hiện lên cho Cung Tuấn, lại nhìn không rõ hình ảnh.

Hóa ra, hai người họ quen biết sao?

Lúc Cung Tuấn đang muốn lên lại top post, weibo kia nhanh chóng có người bình luận–

[Làm người đi, Trương Triết Hạn đều thế này rồi còn tâm trạng ship couple.]

[Chị em gái quá muộn rồi, BE mấy chục ngàn năm rồi.]

[Đã sớm rã đôi rồi có được không? Hai người độc thân xinh đẹp, đừng ship bừa chịu không nổi.]

Bạn ký túc nhìn thấy Độc Độc cầm điện thoại phát cáu, bất đắc dĩ mà hỏi: “Sao thế? Lại bị chửi à?”

“Ài, chỉ trách mấy ngày này tớ luôn bổ túc content của Cung Tuấn, sau đó nhìn thấy <Sơn Hà Lệnh>.” Độc Độc mặt u mê nói, “Xem cũng hay quá, tớ thậm chí còn thức cả mấy đêm, mới có thể bổ sung đầy đủ content liên quan, chỉ muốn lên weibo tìm một chị em ship chung, kết quả chả hiểu sao bị chửi một trận.”

“Cậu cũng thật là, trước đây giới thiệu cho cậu thì cậu không bằng lòng xem, lúc đó nhiều chị em ship đôi này lắm á.” Bạn ký túc bất đắc dĩ, “Có điều hướng đi của tất cả cp không phải sau cùng đều là rã đôi sao, hiện tại đều BE rồi còn ai ship hai người họ nữa.”

Độc Độc tiếc nuối: “A? Không còn ai trong hố nữa hả? Nhưng mà hai người họ thật sự rất xứng đôi đó, tớ còn mơ đến hợp thể mà.”

Bạn ký túc đáp lại: “Ài, tớ cũng rất muốn hai người đó yêu nhau, chẳng qua hiện tại điều quan trọng nhất chính là tụi mình cùng cầu phúc cho Tiểu Triết đi, từ lúc tai nạn xe cộ trở đi vẫn chưa hề tỉnh lại, cũng bao nhiêu ngày rồi.”

“Tớ xem blogger cũng kêu sắp không ổn nữa rồi?” Độc Độc xem di động, thuận miệng nói.

“Xùy xùy xùy, nói bậy bạ gì đó, sao mà không ổn.” Bạn ký túc vội vàng phản bác, “Lời đồn đâu ra đó, thất đức chết.”

“Cậu xem, bảo là một fan sống chết ngày ngày thủ ở ngoài bệnh viện, tìm ra được người quen nên biết.” Độc Độc chuyền tin qua cho bạn ký túc xem, “Nghe bảo điều động chuyên gia từ bệnh viện khác sang, dường như là bệnh tình chuyển biến xấu.” 

“Vậy sao?” Bạn ký túc xem nội dung, đau lòng tới mức nước mắt suýt rơi.

“Nghe bảo Cung Tuấn đến nay vẫn chưa đi thăm Trương Triết Hạn sao?” Độc Độc hoài nghi hỏi, “Tớ xem thấy rất nhiều ngôi sao đều đi thăm Trương Triết Hạn đó, anh ta chưa đừng đi thăm?”

“Anh ấy bận quay phim mà, tớ xem master fan đăng ảnh, vẫn chưa ra khỏi đoàn phim.” Bạn ký túc vừa lau nước mắt vừa nói.

“A? Cái cặp đôi âm binh gì đây?” Độc Độc cảm thán, “Dù là đồng nghiệp với nhau thôi cũng phải thăm một cái chứ?” May là tớ chưa lọt hố quá sâu, không ship không ship nữa, ship không nổi.”

“Haiz, Cung Tuấn mà cậu còn không biết à, chính là một người làm công vui vẻ thôi.” Bạn ký túc tùy tiện tiếp lời, “Chắc đạo diễn không cho nghỉ, suy cho cùng công việc cũng là quan trọng nhất.”  

Phía đạo diễn có lòng mà gọi điện thoại cho Cung Tuấn, bảo cho anh một ngày nghỉ.

Nhận điện thoại xong thì di động rung mạnh, Cung Tuấn theo cái icon nhấp nháy mà vào game, đập vào mắt là cảnh báo tử vong đỏ tươi–

[Trương Triết Hạn sắp sửa tư vong, xin hỏi có cứu không? (Bắt đầu đếm ngược, thời gian còn thừa là 23 giờ, đến giờ ngầm nhận là phủ định.)]

Cung Tuấn giơ tay về hướng mục “Phủ định” rồi lại do dự rụt tay về, rời khỏi trò chơi tiếp tục mở web.

Cái âm thanh ban nãy nhớ ra, khiến anh không tự giác được mà bắt đầu tra cụm “Sơn Hà Lệnh”.

Đào được một bộ phim.

Phim mà anh và người tí hon cùng diễn.

Cung Tuấn click vào chiếu, âm thanh quen thuộc đến lạ kỳ vang lên, bắt đầu  chiếu tập 1.

Cung Tuấn giây phút này cảm thấy mình bị nhốt trong một căn phòng pha lê, bốn vách tường thủy tinh đều bị mực đen bao lấy, tối thui chẳng thấy gì, thanh tiến độ của video tựa như một mảnh khăn lau, cứ mỗi lần tiến lên một ít sẽ lau sạch một chỗ mực, để ký ức bên ngoài lộ vào.

Mỗi lần phát tình tiết anh đều có thể nhớ được một chút hồi ức tương quan lúc quay phim.

Người tí hon cười ngả nghiêng dựa vào người anh.

Người tí hon cầm tay chỉ anh đóng thế nào.

Người tí hon dịu dàng giúp anh vuốt lại tóc.

Người tí hon nghịch ngợm thổi hơi vào anh.

Người tí hon sống động ấy đều là Trương Triết Hạn.

Khi trời sắp tối rồi, quản lý chạy lên tìm Cung Tuấn, phát hiện anh đang ôm di động nhìn màn hình không chớp mắt.

Đến khi phát hiện ra Cung Tuấn đang xem cái gì, quản lý ngay lập tức giành lấy di động của anh.

Cung Tuấn từ từ đứng dậy, ghế bị kéo tới mức lật ngã ra đất.

“Nhìn gì mà nhìn, cái này có gì hay.” Quản lý đóng video lại, tay kéo anh, “Đi nhanh thôi, đến tối khó xuống núi đó.”

“Trả em.” Cung Tuấn chìa tay ra với chị ta.

“Cung Tuấn em có bệnh đúng không? Không dễ gì mới quên được, em lại phải đi tìm khó chịu.” Quản lý nhíu mày quát, “Là chuyện trước đây cả rồi, em có thể nghe lời tí không, đừng cứ mãi sống trong quá khứ nữa.”

“Trả cho em.” Cung Tuấn khăng khăng.

“Đưa em đưa em.” Quản lý phát cáu mà nhét di động cho anh.

Cung Tuấn muốn ở ngay vị trí ban đầu mà xem video, lại phát hiện vì thời gian xem video quá lâu, di động đã sắp tự động tắt nguồn rồi.

Cung Tuấn chỉ có thể nhanh chóng đi xuống núi, quản lý bị động tác bất chợt của anh dọa hết hồn, vội vã theo sát: “Cung Tuấn, em muốn đi đâu? Là quay về sao?”

Bước chân của Cung Tuấn rất lớn, quản lý phải chạy chậm mới đuổi kịp.

Vừa đuổi theo vừa không ngừng hỏi–

“Em trả lời coi? Rốt cuộc em đi đâu?”

“Không phải em muốn đi đến chỗ cậu ta đó chứ?”

“Cung Tuấn, em đi nhanh vậy là gấp gáp cái gì? Gấp đến chỗ cậu ta à?”

Cung Tuấn càng không trả lời, quản lý càng gấp gáp, chạy đến bên cạnh Cung Tuấn, kéo anh một cái.

Cung Tuấn quay đầu nhàn nhạt nhìn chị ta.

“Cung Tuấn, em không được đi.” Quản lý cau mày khó chịu, “Cậu ta là một kẻ điên.”

“Cậu ta chính là một kẻ điên em biết không?”

Cung Tuấn vốn chỉ muốn quay về sạc pin cho di động mà thôi, chính là trong thoáng chốc này, anh thay đổi ý định.

Anh tạo một lộ trình chạy xe đúng 4 tiếng, chạy đến bệnh viện của Trương Triết Hạn.

Đây là bệnh viện tốt nhất trong nước, lúc Cung Tuấn đến nơi, ngoài cửa bị bao bởi tầng tầng lớp lớp fan.

Bọn họ cầm các loại đồ để cầu phúc, cúi đầu nhỏ giọng nức nở, không trung toàn là bầu không khí thương cảm, đến cả cây cối hai bên cũng bị gió thổi hơi rên rỉ.

“Không được khóc!” – Một cô gái xông lên giữa bậc thềm mà gào, “Khóc gì mà khóc! Vợ sẽ không sao cả! Vợ đã bảo phải kiên cường! Mấy người kiên cường cho tôi!”

“Đúng, tụi mình phải kiên cường!” Tiếp đó một cô gái nghẹn ngào đáp.

“Kiên cường!” “Phải kiên cường!” Tiếng hò hét liên tiếp vang lên.

Bảo vệ của bệnh viện rất nghiêm ngặt, fan và người ngoài đều không cho vào.

Cung Tuấn vẫn chưa kiếm xong cớ, chỉ mới lấy ra thân phận của mình là đã được người của bệnh viện nhận ra, được vệ sĩ dẫn vào trong bệnh viện theo lối khác.

Trương Triết Hạn vẫn còn đang cấp cứu, người đến thăm chỉ có thể chờ bên ngoài.

Vệ sĩ đưa Cung Tuấn đến phòng của Trương Triết Hạn thì đi khỏi, mà Cung Tuấn đứng ở lối đi, do dự không vào.

Rất nhiều người canh ở ngoài phòng phẫu thuật đều là bạn bè và người nhà của Trương Triết Hạn, trên mặt những người đó đều mang vẻ lo âu sốt ruột.

Từng người một Cung Tuấn đều nhìn quen mắt, nhận ra, lại không nhớ được.

Cung Tuấn đành đứng dựa ở cửa, nhìn chằm chằm phòng phẫu thuật, rất lâu sau, một bác sĩ đi ra, mọi người vây đến.

Bác sĩ nói gì đó với mẹ Trương Triết Hạn trước mặt, nhưng Cung Tuấn không nghe rõ được chữ nào.

Nhưng anh rất cấp bách muốn biết tình trạng của Trương Triết Hạn.

Người ở cửa quá nhiều, người đằng sau cũng nghe không rõ cuộc trò chuyện ở phía trước, chỉ có thể vội hỏi, khi Cung Tuấn mới tiến một bước đầu tiên về trước, đằng trước đã có người to giọng chuyển lời lại cho đằng sau–

“Bác sĩ bảo! Có thể sống hay không phải xem 12 giờ còn lại rồi!”

Lúc này, icon game lại bắt đầu rung mạnh, Cung Tuấn click mở mà nhìn–

[Trương Triết Hạn sắp tử vong, xin hỏi có cứu không? (Thời gian còn lại 12 tiếng.)]

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s