Động cơ giết người 73-75

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 73

 

Trong thuyết tương đối của Einstein, thời gian và không gian không tuyệt đối, mà tương đối.

 

Về điều này, gần đây tôi đã có sự cảm nhận sâu sắc.

 

Từ khi yêu Trình Minh, tôi cảm thấy thời gian qua đặc biệt nhanh. Ngày tháng cứ như đặc biệt trơn nhẵn dễ trôi. Chớp mắt một cái lại một tuần qua đi. Nhưng đối với Lý Mai mà nói, mười ngày chị ở trong phòng giam này lại như ba thu dọn vào một ngày, một ngày dài bằng một năm.

 

Tôi và Trình Minh không phải ngày nào cũng gặp nhau. Nhưng lúc không gặp thì nhất định sẽ gọi nhau một cuộc.

 

Có lúc trong phòng họp, điện thoại tôi reo lên, tôi hạ thấp giọng xuống nói đôi câu với hắn. Cách tôi không xa, lãnh đạo đang phát biểu một cách khô khan dông dài. Xung quanh tôi là một đám ông tướng thô kệch: đang ho, đang hút thuốc, đang ngáp, có người đang đánh rắm lén. Tôi ngồi trong một bầu không khí vẩn đục, một màn sương khói lượn lờ; mà tim tôi đập nhanh, cơ thể tôi nóng bừng, tôi đang mỉm cười trong vô thức. Chỉ vì cú điện thoại này của hắn. Cúp máy, tôi nghĩ có lẽ đây chính là tình yêu.

 

Có lần tôi thực sự rất nhớ hắn, thế là xin nghỉ nửa ngày. Hắn đang ở trên tòa. Tôi không nói trước với hắn là tôi sẽ đến.

 

Với thẻ sĩ quan, tôi vào trong tòa án một cách dễ dàng. Tôi ngồi trên hàng ghế dự thính, nhìn hắn phát huy sở trường. Trước mặt thẩm phán và bồi thẩm đoàn, hắn hùng biện không ngớt, chứng minh một cách đầy thuyết phục rằng tên bụi đời đang ủ rũ cúi đầu ở khu phạm nhân kia tham ô công quỹ là có chỗ đáng để tha thứ. Cảm giác ấy rất kỳ diệu.

 

Tôi ngồi rất xa, dùng thân phận ngôi thứ ba nhìn người đàn ông thân mật gần gũi của tôi lúc này đang áo mũ chỉnh tề, mang điệu bộ của một đại luật sư, dùng thứ giọng nói đã được công thức hóa nhưng lại đầy sức cuốn hút của hắn trình bày phần kết luận hùng hồn cảm động kia. Hình tượng này của hắn đan chồng với cảnh hắn trần chuồng lõa lồ, nhễ nhại mồ hôi, từ trong họng phát ra những tiếng rên rỉ. Đấy thực sự là một cảm giác rất kỳ diệu.

 

Sau khi kết thúc, hắn bước ra khỏi toàn án, từ xa nhìn thấy tôi thì thoáng ngẩn người nhưng ngay sau đó lại tiếp tục tỉnh bơ bước về phía trước. Tôi cũng từ từ đi khỏi. Cứ như hai người hoàn toàn không liênn can, chúng tôi đi cách nhau rất xa, một trước một sau. Hắn đến bãi đỗ xe, lên xe, quay cửa kính xe xuống, hút thuốc. Sau đó tôi cũng đến nơi, để cố ý giữ khoảng cách, tôi ngồi vào ghế sau.

 

Tôi cảm thấy có một sức nóng từ bên dưới bốc lên.

 

Tôi rất hưng phấn.

 

Cứ như lại phát hiện ra một Hắn khác, tôi nôn nóng muốn làm tình với hắn, để gã Hắn này cũng hoàn toàn thành của riêng mình.

 

Có một lần tôi và Trình Minh chạm mặt bố tôi.

 

Đấy là khi ở nhà tôi, chúng tôi vừa âu yếm nhau được một lúc, chuẩn bị ra ngoài tìm chút đồ ăn thì bỗng dưng có người gõ cửa. Tôi mở cửa thành một khe nhỏ thì nhìn thấy ông bố tôi đang đứng ngoài cửa với mái tóc hoa tiêu lưa thưa.

 

“Con lại đổi khóa rồi.” -Ông có chút quở trách, hươ hươ chìa khóa trong tay: “Bố chẳng vào được. May mà con ở nhà.”

 

“Con sắp ra ngoài rồi.” -Tôi đứng trong nhà nói.

 

Ông thấy tôi không có ý mời ông vào, bèn đưa một tay ra đẩy cửa: “Đến cũng đã đến rồi, dù gì con cũng phải cho bố uống miếng nước chứ.”

 

Nói rồi, ông đã cố chen vào được. Ngay sau đó, một cặp mắt nhìn về phía sau tôi một cách dò xét.

 

Trình Minh cao lớn đang đứng ngay bên cạnh giường.

 

Tôi quay đầu đầu lại, có chút có lỗi nhìn Trình Minh một cái. Trình Minh chậm rãi đẩy gọng kính lên.

 

Không khí lúc đó rất sượng sùng.

 

“Cậu ta là ai?” -Ông già quay đầu lại hỏi tôi.

 

“Bạn con.” -Tôi nói một cách bực bội.

 

“Bạn gì? Cũng là người trong cục các con?” -Ông già hỏi tiếp.

 

“Không phải.” -Tôi nói một cách cứng nhắc.

 

“Quen ở đâu thế? Sao bố chưa gặp bao giờ?” -Tính cảnh giác của người cảnh sát già xuất thân từ đội cảnh sát hình sự đã về hưu này rất cao, không hỏi ra rễ ra gốc thì quyết không buông xuôi.

 

Trình Minh bấy giờ đã trấn tĩnh trở lại. Hắn mỉm cười đưa một bàn tay ra cho bố tôi: “Chào bác, cháu tên Trình Minh.”

 

Ông già hừ một tiếng, nắm tay Trình Minh, rồi dùng thứ ánh mắt sắc bén đã phá án nhiều năm của ông đánh giá Trình Minh qua cặp kính lão. Trình Minh vẫn giữ nụ cười, dường như hoàn toàn không nhận ra. Sau một hồi quét bằng X quang, ông già có vẻ bắt đầu hài lòng. Trình Minh quả thật có ngoại hình đứng đắn, khác hẳn đám Đinh Đinh, Tiểu Phong mà ngày xưa ông từng bắt được vài lần ở chỗ tôi.

 

“Cậu làm nghề gì?” -Ông già hỏi.

 

“Cháu là luật sư.” -Trình Minh đáp: “Vì lần này phải xử lý một vụ mưu sát nên mới quen sĩ quan Trần. Thời gian quen biết tuy chưa lâu nhưng sĩ quan Trần có tính cách chính trực, nhiệt tình tốt bụng, lúc phá án thì cẩn thận kỹ lưỡng, làm bạn với cậu ấy rất vui. Hơn nữa sau này có lẽ chúng cháu sẽ còn có liên hệ trong công việc, có lẽ đôi khi sẽ có lúc cần mời sĩ quan Trần giúp đỡ. Lúc ấy xin hãy chiếu cố nhiều cho.”

 

 

Chương 74

 

Hắn khẽ cúi người ra dấu cho tôi. Chính là thứ tác phong xã giao vừa niềm nở vừa kiêu hãnh điển hình ấy.
 

Tôi nhịn cười, cũng nói một cách trịnh trọng: “Nếu thực sự có chỗ cần dùng đến tôi, bạn bè với nhau chỉ cần nói một tiếng là được.”
 

Ông già sợ tôi chịu thiệt bị lừa, vội quay lại nói với tôi: “Thế cũng phải xem là giúp chuyện gì. Bạn bè ra bạn bè, việc công ra việc công. Có những chuyện nằm trong chừng mực thì có thể giúp. Nhưng những vấn đề liên quan đến nguyên tắc thì không được qua loa! Tiểu Trình cậu nói đúng không?” -Ông ngoảnh mặt về phía Trình Minh.
 

“Đúng, đúng.” -Trình Minh gật đầu nói: “Bác trai bác cứ yên tâm. Cháu là người hiểu pháp luật. Cháu không làm càn, không để Tiểu Trần khó xử đâu ạ.”
 

Tôi đứng bên cạnh đột nhiên nói: “Bố, lần này bố đến nhà con, dì có biết không?”
 

Dì chính là cô bảo mẫu nhà tôi ngày xưa, mẹ kế của tôi bây giờ.
 

Câu hỏi này hỏi đúng vào tử huyệt của bố tôi. Đến lượt ông trả lời một cách vô cùng lúng túng: “Chuyện đó… Nực cười, bố thích đi đâu thì đi, sao lại phải nói với bà ấy?”
 

Tôi quan sát ông một cách đầy thương hại. Thực ra ông bị người phụ nữ đó quản thúc rất chặt, nhưng hễ có cơ hội ông vẫn chuồn đến chỗ tôi thăm nom, len lén nhét cho tôi chút tiền. Toàn bộ tiền lương của ông đều phải giao nộp cho dì, tôi cũng chẳng biết ông đã dành dụm số tiền đó như thế nào, có lẽ là những trợ cấp khác của cục công an hay tiền thuốc được chi ứng. Nhưng tôi cũng rất thông cảm cho bà dì này. Bà đang độ tuổi trung niên thì lấy một lão già làm chồng. Bạn nói ngoài kiểm soát chút tiền ra cuộc sống của bà còn gì để lấy làm an ủi? Hơn nữa, bố tôi theo bà ta tất nhiên sẽ sống sung sướng hơn theo tôi nhiều. Con cái đã khôn lớn đều như những con chim rời tổ, còn lại con chim già neo đơn tất nhiên phải tìm lấy một người bạn đời. Những lời dạy kiểu như nuôi con phòng thân khi về già đều là chém gió cả. Bạn nuôi con khôn lớn, đến lúc đó nó không làm liên lụy đến bạn đã là phúc phận rồi. Cuộc sống riêng của bạn vẫn phải trông chờ vào chính bản thân bạn. Đừng hòng dựa dẫm ai, chẳng ai đáng tin cả. Thế nên thứ người già cần nhất không phải là con cháu đời sau mà là tiền và bạn đời.
 

Riêng tôi thì không phải là một đứa con trai tốt. Mỗi lần nghĩ đến bản thân mình, tôi lại cảm thấy những chuyện như sinh con đẻ cái chán chết đi được.
 

Lần cuối cùng gặp bố đã là chuyện của vài tháng trước. Lần nào gặp ông, tôi cũng cảm thấy ông lại trông già hơn lần trước một tuổi. Tóc bạc của ông dường như nhiều hơn, nếp nhăn ở đuôi mắt cũng dường như sâu hơn. Nhớ năm xưa, ông cũng là một anh đẹp trai trong đại đội cảnh sát hình sự của chúng tôi. Bằng không thì làm sao có thể khiến bà mẹ xinh đẹp của tôi mê mệt. Nhưng trông ông hiện tại, một ông già phình bụng khô khan, thì rất khó tưởng tượng phong thái của ông năm xưa. Tóm lại, con người ta mà già thì cái gì cũng vô nghĩa.

 

 

 

Chương 75

 

Sắp đến ngày chịu thẩm vấn thứ mười hai của Lý Mai.

 

Mấy ngày nay, vụ án mưu sát cụ ông ở công viên ngoại ô đã bắt đầu có chút manh mối.

 

Nguyên nhân là vì lại có thêm một ông cụ bị vứt xác ở phía sau nhà xí công cộng của một khu chợ.

 

Lúc trời sáng, lao công quét dọn nhà xí nhìn thấy một bàn chân trần lộ ra sau đống rác phía sau nhà vệ snh, đến vớ cũng chẳng mang. Anh ta dốc hết can đảm đi lên trước xem cho rõ thì chỉ thấy một quả đầu trọc lốm đốm máu, mặt úp xuống dưới, chẳng cử động lấy một cái, làm anh lao công kêu lên oai oái.

 

Từ khi hai vụ giết người đầu tiên xảy ra, trong cục đã phái mấy ông cảnh sát già trông có vẻ hơi đứng tuổi giả làm các cụ ông đã về hư. Hoặc ăn không ngồi rồi đi loanh quanh trong công viên ngoại ô, hoặc múa thái cực quyền tại những công viên ven đường ở đầu đường cuối ngõ lúc hoàng hôn và chiều tà. Ai ngờ lại xảy ra chuyện nhanh đến thế. Tần suất gây án dày đặc của hung thủ và sự trắng trợn của thủ pháp gây án thực sự khiến các lãnh đạo trong cục phải giật mình.

 

May mà các dân cảnh trong thời gian này đã làm rất nhiều việc: cho dán biểu ngữ, tiến hành tuyên truyền, nhắc nhở mọi người khi gặp phải tình huống bộc phát thì nên thông báo ngay cho cảnh sát, tuyệt đối không được phá hoại hiện trường. Xem ra công tác quần chúng của họ không bị lãng phí. Anh lao công đó lập tức gọi ngay cho 110 báo cảnh sát. Sau đó 110 lập tức thông báo cho trung tâm cấp cứu. Chúng tôi gần như đã đến hiện trường cùng một lúc với xe cứu thương của trung tâm cấp cứu.

 

Ông cụ đó đã ngất xỉu vì bị vật nặng đập mạnh vào đầu, may là những chỗ quan trọng trong xương cốt không bị rạn nứt, hơn nữa vì phát hiện kịp thời nên đã được cứu sống.

 

Sau khi ông tỉnh lại, mấy đồng nghiệp trong nhóm đã đến bệnh viện để lấy lời khai. Về cơ bản biết được hung thủ là người vùng khác gần bốn mươi tuổi, thân hình thấp bé, da đen, bề ngoài trung hậu. Hắn chuyên chọn những người già neo đơn có mang vàng bạc trên người mà xuống tay, dùng lời ngon ngọt để dụ họ vào chỗ vắng vẻ, sau đó đột nhiên ra tay giết chết, rồi cuỗm sạch đồng hồ tiền của trên thân người già, vứt xác xó chợ.

 

Cũng không loại trừ việc hắn còn có các đồng lõa khác.

 

Vì hành tung của hắn không ổn định, thời gian gây án cũng rất ngẫu nhiên, nên muốn bắt được hắn có chút khó khăn. Cục công an thành phố vì chuyện này mà đã điều động một lượng lớn nhân lực. Nhất thời, trên đường to ngõ nhỏ có thêm rất nhiều cảnh sát chìm. Đến tôi cũng đi lĩnh súng, suốt ngày đi loanh quanh theo một lão già trong phân cục chúng tôi. Lão ngồi quán trà, tôi cũng ngồi quán trà. Lão đi trong chợ, tôi cũng phải đi theo từ xa, chen ra chen vào giữa một nhóm các bà lão xách lán đồ ăn.

 

Người đồng nghiệp già mà tôi theo dõi rất dễ gần, đi đến đâu là bắt chuyện với người ta đến đó, chỉ khổ cho người đang đeo theo phía xa như tôi. Ông đang đứng tán chuyện với ông chủ sạp sách, tôi đành phải giả vờ đứng gọi điện bên buồng điện thoại công cộng rách nát. Trình Minh nói mấy ngày nay tôi cực khổ quá, để giúp tôi thư giãn, đã hẹn tôi tan ca cùng đi ngâm sauna. Nhưng xem ra tôi không thể đi rồi. Hôm nay mà vẫn chưa bắt được tên khốn đó, e rằng tối nay lại phải tăng ca.

 

Tôi dùng góc mắt liếc nhìn người đồng nghiệp già của mình, đặt điện thoại bên tai, gọi đến máy di động của Trình Minh.

 

“A lô, ai thế?”

 

Tôi gọi qua đó bằng điện thoại công cộng nên hắn không ngờ lại là tôi.

 

“Tôi đây.”

 

“Là em à.” -Giọng hắn dường như mềm mỏng hơn.

 

Tôi nghe thấy giọng hắn, trong lòng bỗng dưng an tâm hơn rất nhiều.

 

“Em đang ở đâu?” -Hắn hỏi.

 

“Đang trên đường.” -Tôi nói: “Còn anh?”

 

“Đang lái xe.”

 

Chuyện chẳng có gì buồn cười cả, nhưng chúng tôi đều không hẹn mà cùng bật cười. Giống như có một hơi thở toát ra từ cuộc sống ngột ngạt mỗi ngày.

 

“Thảo nào tín hiệu không được tốt cho lắm, tôi nghe cứ đứt quãng liên tục.” -Tôi nói: “Tối nay, có thể tôi không về được. Sợ là lại phải tăng ca nữa.”

 

“Thế à, không sao.” -Hắn đáp: “Một mình em nhớ cẩn thận, đừng liều mạng quá.”

 

Đây là chỗ tốt của đàn ông. Họ hiểu nhau, biết cái gì quan trọng, cái gì có thể tạm gác lại, cũng hiểu niềm khó của nhau. Họ không dễ bị bế tắc, dễ chuyện bé xé ra to, dễ dây dưa không dứt như cánh phụ nữ.

 

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s