Động cơ giết người 67-69

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 67

 

Chúng tôi đã lãng phí thời gian cả ngày trời.

 

Chúng tôi là chỉ tôi, Lưu Ly và cả Tôn Cương.

 

Cuộc điều tra về Lý Mai hoàn toàn không có tiến triển. Cuộc điều tra của Tôn cương ở hãng taxi cũng hoàn toàn không thu hoạch được gì. Muốn tìm ra người tài xế tình cờ đi ngang qua khu nhà Lý Tín Như trong đêm đó thực sự không dễ. Mà người tài xế đó còn phải tình cờ chở ai đó đến chỗ ở của Chu Khiết Khiết thì càng khó hơn. Nhưng chuyện này không thể vội, chỉ có thể từ từ mà triển.

 

Sau khi tan ca, tôi thay đồ thường rồi đi ngay đến nhà hàng đã hẹn với Trình Minh.

 

Đấy là một quán cơm Thượng Hải rất khá. Món bột nướng và tôm rim ở đây đều không tệ. Mùa này, cá đặc biệt béo bở. Rượu gạo ấm nóng ăn kèm thịt kho tàu cũng rất thơm. Trình Minh có đặt một gian phòng ở đây, đóng cửa lại là thành một khoảng trời riêng. Hắn thực sự rất tinh tế, suy nghĩ rất chu đáo.

 

Sau khi cơm rượu no nê, chúng tôi lái xe về nhà hắn.

 

Lần trước chúng tôi đều nóng lòng như lửa đốt, hoàn toàn bất chấp môi trường xung quanh. Lần này mới có cơ hội tham quan kỹ hơn. Không thể không thừa nhận khu nhà cao cấp đúng là khu nhà cao cấp. Những tên cảnh sát quèn như tôi cho dù có làm trâu làm ngựa cả đời cũng tuyệt đối không mua nổi kiểu nhà Tây có vườn này. Căn nhà có tất cả hai tầng, nhưng không gian rất cao rất rộng rãi. Vừa bước vào cửa chính là khu sảnh trước rộng lớn, dưới sàn lát đá cẩm thạch khảm hoa tinh xảo, trên trần là ngọn đèn thủy tinh hoa lệ. Đi hết sảnh trước mới là phòng khách. Sàn nhà được thống nhất là gỗ tếch vàng óng. Bên ngoài bức tường thủy tinh sát đất đối diện ngay một vườn hoa tư nhân cỡ nhỏ. Ngoài ra còn có một phòng khách nhỏ có cửa bên hông thông ra nhà giữ xe. Đó là chiến trường của chúng tôi hôm qua.

 

Phía còn lại là phòng ăn, đi tiếp về hướng đó là bếp. Bên ngoài bếp lại là một mảnh vườn nhỏ. Cả căn nhà có tất cả ba phòng vệ sinh, hai phòng bếp, ba gian phòng ngủ có ban công đi kèm và một gian phòng làm việc. Ưm, không tệ không tệ, điều kiện quả thật không tệ, cũng gần đủ cho một người sống tạm bợ rồi.

 

“Con bé khờ này là ai?”

 

Tôi nằm trên giường, hỏi Trình Minh vừa bước từ trong nhà vệ sinh ra. Hắn vừa tắm xong, đang dùng khăn bông lau tóc, toàn thân đều nóng hầm hập, quanh eo quấn một tấm khăn bông lớn.

 

Nghe tôi hỏi, hắn ngoảnh đầu nhìn lên tường.

 

“Bức Tranh thị nữ của Trương Đại Thiên.” -Hắn đáp.

 

“Bản gốc?”

 

“Nhái đấy.” -Hắn cười

 

Tôi quan sát một lúc, nhưng thực sự không nhìn ra bức Tranh thị nữ trứ danh dưới ngòi bút của Trương Đại Thiên đẹp ở chỗ nào. Ít nhất thì theo cảm nhận của tôi, dáng vẻ của người phụ nữ mập mạp trong bức tranh này có chút giống bà chủ tiệm mì mà tôi hay ghé qua. Đó là một người phụ nữ có sắc mặt hồng hào, tráng kiện nhưng khôn ngoan. Tôi thường nhìn thấy bộ dạng dùng ngón cái chấm nước bọt đếm tiền của bà. Thế nên lần nào tôi đến chỗ bà ăn mì cũng cố gắng đưa tiền lẻ vì tiền mà bà thối lại luôn có chút ẩm ướt.

 

Trình Minh lấy từ trong tủ áo ra một chiếc áo choàng ngủ, vì cái của hắn đã bị tôi mặc mất rồi.

 

Ấm no nghĩ chuyện dâm dục. Câu nói này tuyệt đối là một chân lý bất di bất dịch.

 

Thế nhưng, sau khi dâm dục cũng được thỏa mãn rồi, chúng tôi liền rơi vào một trạng thái lâng lâng rảnh rỗi.

 

Hắn ngồi ngay sát bên tôi, nửa nằm nửa ngồi cạnh tôi.

 

“Vụ án của Lý Tín Như tiến triển thế nào rồi?”

 

Im lặng một lúc, hắn hỏi bâng quơ.

 

“Có vẻ rất thuận lợi.” -Tôi nói.

 

“Tại sao lại là có vẻ?”

 

Phải rồi, tại sao lại là có vẻ? Tôi nghĩ.

 

“Có thể chúng tôi đã xác định được thủ phạm thực sự, nhưng cũng có thể mọi thứ hoàn toàn chưa có chút tiến triển nào.” -Tôi đáp.

 

“Ồ?”

 

“Hôm nay, có một người phụ nữ đến cục chúng tôi, tố giác một người với chúng tôi, nghe đồn là hung thủ.” -Tôi chậm rãi nói.

 

 

Chương 68

 

Tôi nghĩ có lẽ mình không nên tiết lộ tình hình vụ án với Trình Minh. Nhưng tôi thực sự muốn nói chuyện với ai đó, nói về những suy nghĩ chân thật của tôi, để sắp xếp lại đống suy nghĩ hỗn loạn trong lòng mình. Trình Minh là một đối tượng chuyện trò tốt nhất, vì hắn là luật sự, kinh nghiệm phong phú, đầu óc minh mẫn. Quan trọng nhất, vì hắn là người ngoài cuộc, không như những người trong ban chúng tôi, ai cũng nôn nóng phá án, mà người trong cuộc thì thường lú.

 

“Thế em nghĩ sao?” -Hắn hỏi.

 

Tôi suy nghĩ rất lâu.

 

“Tôi không biết.”

 

“Tôi đoán người phụ nữ đó tên Lý Hồng Hà phải không?” -Hắn chậm rãi nói.

 

Vô cùng kinh ngạc, tôi ngồi bật dậy và nhìn hắn.

 

“Sao anh biết?”

 

“Tôi quen bà ấy.” -Trình Minh nói: “Bà ấy là cô của Lý Tín Như phải không? Trước kia, bà ấy từng đến văn phòng luật sư chúng tôi tìm Lý Tín Như. Đây là một người phụ nữ rất gây chú ý, thế nên tôi có ấn tượng sâu sắc với bà. Chiều nay, bà ấy lại đến văn phòng luật sư của chúng tôi. Nhưng lần này, bà ấy đến tìm tôi.”

 

“Bà ấy tìm anh làm gì?”

 

“Lý Tín Như từng giới thiệu tôi với bà ấy, bảo tôi là bạn thân cậu ấy. Người phụ nữ này đã ghi nhớ.” -Trình Minh mỉm cười: “Bà ấy đến tìm tôi, hỏi tôi có thể nể mặt Lý Tín Như mà sắp xếp một chức vụ nào đó ở văn phòng luật sư chúng tôi cho con trai bà không.”

 

Tôi cười khổ. Trên đời này quả thật có loại đàn bà này. Những ai có thể lợi dụng, cho dù cơ hội cực kỳ mỏng manh, cũng tuyệt đối không bỏ qua. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, theo nhận xét của những người xung quanh Lý Tín Như thì chẳng phải chính bản thân Lý Tín Như cũng là loại người này sao? Lợi dụng người khác thì phải lợi dụng cho trót, đây có lẽ chính là gia phong của nhà họ Lý nhỉ. Chỉ là tôi thấy thủ đoạn lợi dụng người khác của Lý Tín Như dĩ nhiên cao tay hơn nhiều.

 

“Anh có đồng ý không?”

 

“Tất nhiên là không thể nào rồi. Văn phòng luật sư đó có phải của tôi mở đâu.” -Trình Minh nói một cách nhàn nhạt: “Nói đi thì cũng phải nói lại, cho dù đó là của tôi mở thì cũng không thể nào. Ngày xưa tôi từng nghe Tín Như kể cậu con trai cưng của cô cậu ấy hoàn toàn chẳng ra làm sao, tốn mấy chục nghìn đưa cậu ta vào một trường cấp hai trọng điểm, kết quả là suýt bị nhà trường đuổi học. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, thằng bé đó đã lăn xả trong xã hội được một thời gian. Như một bá vương đường phố mà người ta hay nói, thú vui duy nhất trong đời cậu ta ngoài đánh nhau ra có lẽ chính là chơi game ở các khu trò chơi điện tử. Không công ty nào lại dùng loại người này cả.”

 

“Anh em họ đúng là hai người hoàn toàn khác nhau.” -Tôi cảm thán một câu.

 

Trình Minh nhún vai: “Sau khi tôi từ chối bà ấy thì bà ấy lại hỏi tôi một vấn đề.”

 

“Vấn đề gì?”

 

“Đó là một vấn đề pháp luật.” -Trình Minh nghiêng mặt qua nhìn tôi, mỉm cười nói: “Bà ấy hỏi trong một vụ mưu sát, nếu người vợ giết chồng, mà hai vợ chồng lại không có con thì họ hàng nhà trai có được thừa kế tài sản không, ví dụ như cô cháu chẳng hạn.”

 

Vì mới tắm xong nên hắn không đeo kính. Tôi không quen nhìn bộ dạng này của hắn cho lắm, trông rất lạ lẫm. Ngọn đèn trên đầu giường rãi ánh sáng vàng cam xuống, rọi sáng sườn mặt nghiêng góc cạnh rõ ràng của hắn, khiến cho những đường nét trên mặt hắn trông bình tĩnh đến mức gần như lạnh lùng.

 

“Anh đã trả lời như thế nào?” -Tôi hỏi.

 

“Tôi nói chờ khi nào tòa án phán định bên nữ có tội rồi hãy suy nghĩ đến vấn đề này cũng chưa muộn.”

 

Trình Minh vừa nói, vừa khẽ nhếch một bên khóe miệng lên.

 

Tôi đã hiểu được đôi phần. Tôi đã hiểu động cơ chủ yếu nhất khiến người phụ nữ đó cắn răng tố cáo Lý Mai là hung thủ. Đồng thời tôi cũng hiểu tại sao Trình Minh lại kể chuyện này với tôi vào lúc này. Những xung đột trong quan hệ thiệt hơn luôn khiến người khác mù quáng đến mức bất chấp hậu quả.

 

Hài cốt của người đã khuất còn chưa lạnh thì những người còn sống đã bắt đầu nhăm nhe dòm ngó đến tài sản rồi. Họ sẽ tranh giành như những con kền kền và đánh nhau đến sứt đầu chảy máu.

 

“Chúng ta không thể quá tin vào những lời tố cáo phiến diện.” -Trình Minh nói.

 

“Nhưng cũng không thể vì thế mà phủ nhận tất cả những gì Lý Hồng Hà nói. Bà ấy có lý lẽ của bà ấy.” -Tôi nói.

 

“Tôi tán thành.”

 

 

Chương 69

 

Đồng nghiệp bên Ban Tội chứng đang xem xét kỹ lưỡng đồ đạc mà Lý Tin Như để lại khi còn sống. Những năm thùng cạc tông đầy ắp.

 

Trong đó làm người khác chú ý nhất là một vài tấm ảnh cũ. Qua bối cảnh có thể thấy đây là vật kỷ niệm lúc y đi du lịch Hải Nam hoặc Hoàng Sơn. Nhưng rất kỳ lạ, mỗi một tấm đều chỉ có mình y, không thấy những cô bạn gái xinh đẹp của y đâu cả. Tôi cầm một tấm xem thật kỹ.  Ánh nắng rực rỡ, dưới thứ ánh sáng này gương mặt gầy gò của Lý Tín Như tỏa ra một loại ánh sáng trắng nhu hòa, sáng sủa sạch sẽ đến mức gần như không tì vết. Nụ cười của y thư giãn một cách hiếm hoi, khiến người ta không khỏi phỏng đoán đối tượng mà y đang mỉm cười qua ống kính là ai? Ai đã cầm máy và chụp lại khoảnh khắc đẹp đẽ này của y?

 

Chúng tôi còn tìm thấy bằng tốt nghiệp đại học và trung học của y. Tôi xem một lúc, hóa ra y là sinh ưu tú của Đại học Chính pháp Tây Nam. Vì đã lâu năm nên giấy bằng tốt nghiệp bị ố. Tôi đặt nó sang một bên. Thực ra về chuyện này, tôi rất khâm phục Lý Tín Như. Có trời mới biết bằng tốt nghiệp trường cảnh sát của tôi đã bị tôi vứt đi đâu rồi.

 

Phần lớn những thứ khác trong thùng cạc tông đều là biên lai. Chẳng hạn như biên lai giao dịch của tài khoản ngân hàng, biên lai giao dịch thị trường cổ phiếu, biên lai điện nước mỗi mùa, biên lai bảo hiểm, thậm chí là chứng cứ mua hàng ở siêu thị. Thoạt nhìn, Ban Tội chứng của chúng tôi bị đồ chất đống như một văn phòng kế toán.

 

Chúng tôi phát hiện trong đó có chứng nhận mà y mua nhà cho bố mẹ Lý Mai và cũng tìm thấy biên nhận tiền tài trợ những mấy chục ngàn tệ mà y đóng cho em họ mình mấy năm trước.

 

Hôm nay trong ban chúng tôi lại nhận được một vụ trọng án. Ở công viên ngoại ô thành phố xuất hiện một sát thủ cụ ông thần bí, đã có hai cụ ông hơn bảy mươi tuổi được phát hiện nằm chết ở nơi vắng vẻ. Có vài đồng nghiệp ở Sở trinh sát điều đi điều tra sự việc này. Trái lại, vụ án mạng của Lý Tín Như đã bị dồn sang một bên. Có lẽ trong thâm tâm của ban lãnh đạo, nó đã có sự đột phá nhất định, chỉ cần đợi Lý Mai nhận tội là vụ này sẽ kết thúc ngay thôi.

 

Hôm qua Trình Minh nhắc tôi khi Lý Tín Như còn sống là một người vô cùng tỉ mẩn. Thế nên xem xét những thứ mà y để lại khi còn sống, có lẽ sẽ nắm được một số suy nghĩ của y.

 

Thế là tôi đã đến văn phòng và phòng làm việc trong nhà y, gom đồ dùng cá nhân của y vào năm thùng lớn bưng về cục.

 

Tôi và các đồng nghiệp Ban Tội chứng xem cả ngày trời, chỉ cảm thấy da đầu tê rân mà vẫn hoàn toàn không có chút manh mối nào. Các đồng nghiệp Ban tội chứng vừa xem vừa luôn miệng kêu khổ. Lưu Ly trái lại kiên nhẫn hơn đám đàn ông chúng tôi.

 

“Trần Tử Ngư, cậu xem cái này.”

 

Lưu Ly bỗng dưng nói với tôi.

 

Tôi bỏ tờ giấy trong tay xuống, đi sang đó.

 

“Đây là bản sao kê tài khoản ngân hàng sáu tháng trước khi mất của Lý Tín Như. Cậu xem, trong này, có một khoản ATM, 2000 tệ. Cậu xem bên này nữa nè…” -Nàng đưa cho tôi một tờ giấy sticker, trên đó là hai chữ biên lai cẩu thả:

 

“Đã nhận được 2000 tệ chẵn tiền bảo đảm thuê nhà của ông Lý.”

 

Theo sau đó chính là địa chỉ nơi ở của Chu Khiết Khiết.

 

Thời gian chính là hôm ATM.

 

“Sau đó, cậu xem.” -Lưu Ly nói: “Bắt từ lúc đó, tháng nào cũng có một khoản chi định kỳ năm ngàn tệ. Nhưng những điều này, Lý Tín Như hoàn toàn không ghi chép lại, cũng không tìm thấy hóa đơn liên quan. Những món tiền này đã đi đâu?”

 

“Có thể giả định là anh ta cho Chu Khiết Khiết số tiền này để cung phụng cô người tình nhỏ của anh ta?” -Tôi nói.

 

“Ông trời của tôi ơi! Năm ngàn tệ đó!” -Lưu Ly suýt rơi lệ đến nơi: “Sao tôi chưa bao giờ gặp được loại đàn ông hào phóng chu đáo như thế!”

 

“Quả thật rất hào phóng.” -Tôi nói: “Hơn nữa đối với một sinh viên mà nói thì cũng hơi nhiều quá.”

 

Lưu Ly chỉ tay vào sổ tiết kiệm nói: “Không biết Lý Mai có biết chuyện này không?”

 

Chồng mình hai tay dâng hết bộn tiền này đến bộn tiền khác cho một người đàn bàn khác tiêu pha thỏa thích. Hơn nữa thứ mà ả đàn bà vô liêm sỉ đó muốn còn không chỉ bấy nhiêu…  Đây có lẽ là điều mà bất kỳ một người vợ nào cũng sẽ tức giận đến tim gan phát run khi nghĩ đến!

 

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s