[Đoản văn] Về tình yêu

Tác giả: 春迟池
Thể loại: Đam mỹ, đoản văn, số lượng từ: 2k+
Dịch: Atlibby (Chưa beta)
Dịch với sự cho phép của tác giả

Mô tả: Viết về một đôi tình nhân bình thường


1.

Năm 30 tuổi, tôi thường bảo rằng kích động là một biểu hiện thuộc về người trẻ tuổi, không có cơ hội trải nghiệm cùng anh, không có thời gian thơ ngây cùng anh. Người bạn bè đã kết hôn sinh con từ sớm sắp xếp giới thiệu đối tượng cho tôi, bị tôi từ chối năm lần bảy lượt. Đến khi bị tôi từ chối cho không còn chút kiên nhẫn nào, cậu ta mới không khỏi mà hỏi, rốt cuộc mày muốn tìm loại người như thế nào để sống hết năm dài tháng rộng vậy?

Hồi 20 tuổi thì đại loại sẽ nói là, với cái loại mê nhan sắc như tao thì, trông đẹp là được. Tuổi lớn hơn một chút, thành thục rồi ổn trọng rồi, lại phải xem xét các yếu tố như tuổi tác, thân phận, tam quan, môn đăng hộ đối vân vân mây mây. Trước kia tôi xem chuyện tình yêu như gia vị cho cuộc sống, sau này bị ba mẹ nhắc nhiều thì hoá thành một nhiệm vụ trong đời mà nhất định phải hoàn thành, vô cùng nhàm chán. Để xem thêm là thoái thác, chú trọng sự nghiệp là cái cớ, sự thật là do không gặp được người mình thích. Tôi biết từ trong xương cốt tôi không phải là một người bằng lòng với tạm bợ. Thay vì trải qua một đời bình đạm cùng người mình không thích, chẳng bằng cứ sống ba ngày mà tùy ý tự do.

Sự viếng thăm của tình yêu nhìn chung là khiến con người ta trở tay không kịp. Một ngày nọ tôi gặp được một người, cậu ấy nhỏ hơn tôi một chút. Sự lương thiện, dịu dàng, ánh mắt cậu ấy nhìn tôi, dáng vẻ ngáo ngơ của cậu ấy khi chưa tỉnh ngủ, rất nhiều giây phút đều khiến tôi cảm thấy cậu ấy đáng yêu đến chết người, vừa nghĩ đến cậu ấy, tôi đã không thể tự chủ mà giương khóe miệng. Người xung quanh đều bảo chắc chắn là yêu rồi, tôi mới nhận ra, tôi bắt đầu yêu đơn phương rồi. Trên mạng có câu thế này, khi bạn thấy một người đẹp, bạn chỉ đang thưởng thức họ; nhưng khi bạn thấy một người đáng yêu, tức là bạn đã chìm đắm rồi. Tôi vừa chửi câu này tào lao, vừa tỉnh táo nhận ra mình đã đâm đầu vào bể tình. Lại còn nôn ra toàn bong bóng hường huệ. Lần đầu tiên tôi trở nên thế này khi phải lòng một người, khiến tôi cảm thấy mình sẽ yêu cậu ấy thật lâu thật dài.

Cậu ấy cũng sẽ yêu tôi chứ, tôi trằn trọc. Một đêm nọ, tôi trích ra một câu từ tập thơ ở đầu giường, đăng lên vòng bạn bè chỉ để cậu ấy thấy, cũng nhắc cậu ấy xem. Tôi tắt di động, cả người rúc vào chăn, vừa không dám xem reply của cậu ấy, vừa mong chờ reply. Tôi không khỏi cười nhạo chính mình, đã 30 tuổi đầu rồi, mà cứ như một thằng nhóc miệng còn hôi sữa lần đầu biết yêu. Mất mặt chết. May mà, bát canh gà nấu cho tôi, bún cá nấu vì tôi, những quả táo thúc giục tôi ăn, mỗi bước chân chờ đợi tôi, từng tiếng đáp lại tôi, mỗi một ánh mắt quan tâm tôi, từng động tác chú ý đến vết thương ở chân tôi, bàn tay run run lúc tỏ tình, sức mạnh khi kéo tôi vào lòng, đều là chứng cứ tôi đang yêu và được yêu.

Bạn bè nghe được tin vui của tôi, lo lắng mà hỏi, không cân nhắc thêm chút nào sao, cứ thế mà quyết định người muốn tìm là cậu ấy?

Tôi cười, cụng ly với bạn, nói rằng, em ấy đến rồi, dường như tao không cần cân nhắc gì nữa cả.

2.

Hẹn hò với cậu ấy, tôi mới thấy đồng cảm sâu sắc với câu nói này “Yêu đương mà không lấy bạch đầu giai lão làm đích đến đều là lưu manh”, tuy không thể không thừa nhận, đúng là tôi có một tí ti lưu manh, nhưng với những việc liên quan đến nhân sinh đại sự của cậu ấy thì tôi không mập mờ tí nào. Tôi có trách nhiệm với tình yêu vừa mãnh liệt vừa vụng về của mình, tôi muốn đưa người yêu bước vào tương lai của mình, vào trong quãng đời còn lại.

So với việc ai dọn đến ở nhà ai, trong lòng chúng tôi càng mong muốn có một căn nhà thuộc về chính bản thân mình, để tình yêu có nơi chốn để về. Từ việc mua nhà, tiết mục bày trí đến chọn lựa đồ dùng trong nhà, dù là công việc có bận bịu mệt mỏi hơn nữa, chúng tôi đều tự thân vận động. Chúng tôi chọn rất nhiều sản phẩm tùy chỉnh theo ý thích riêng, nhưng dù là phải đợi lâu một chút cũng không sao, phải khiến cho ngôi nhà chỉ thuộc về hai bọn tôi trở nên thật tinh tế, thật ấm áp, phải tràn đầy cảm giác hạnh phúc, không ngại nhiều gì cả.

Hôm chính thức chuyển nhà, bọn tôi mời một bàn bạn bè đến nhà ăn bữa cơm mừng tân gia. Ăn xong thì mọi người vào phòng giải trí để hát, bạn bè bảo bọn tôi dùng một bài hát để thể hiện cảm xúc bây giờ. Cậu ấy bảo trong lòng cậu ấy nghĩ đến “Yêu liều mạng mới có thể thắng”, tôi nghĩ một chút, cảm giác tôi là “Lá rụng về cội”, thế là bạn bè cùng nhau dỗ chúng tôi hát một bài. Nói đến thì buồn cười, Vương Lực Hoành là một ca sĩ mà hai chúng tôi đều thích, ăn ý thuộc làu làu bài hát này, nhưng bỗng dưng tôi lại không nhớ lời bài hát lắm, cậu ấy lại không nhớ được tông, hai chúng tôi cứ thế mà vừa cười vừa làm loạn, em huých anh anh huých em cùng nhau ngâm nga cho xong một đoạn.

“Tình yêu của tôi tựa như lá rụng về cội, nhà chỉ trú tại tim em.”

3.

Tôi biết người yêu cãi nhau là chuyện khó tránh, dù có yêu thương nhau đến mấy cũng không thể thoát khỏi lẽ thường. Chúng tôi cãi nhau đa số đều vì chuyện lông gà vỏ tỏi, cãi xong là quên, nói ra thì không đáng để nhắc tới. Nhiều lúc cũng không hề có phân đoạn ai đúng ai sai, cũng không nhất định phải tranh ai cao ai thấp. Nhưng chỉ cần cậu ấy nhận ra mình đã quá kích động, sẽ chủ động đến cọ cọ tôi, ôm ôm tôi, tôi cũng sẽ lập tức tha thứ, cũng cọ cọ, ôm ôm.

Nếu như cậu ấy không nhanh chóng đến tìm tôi, chứng tỏ rằng cậu ấy thật sự đau lòng rồi. Tôi thích nhất là dáng vẻ khi cười của cậu ấy, ngốc ngốc, rất đáng yêu. Khi cậu ấy đau lòng khó chịu, mặt không có biểu cảm gì, lúc không cười trông rất lạnh lùng. Thật ra tôi biết rõ cậu ấy chỉ có ngoài mặt ra vẻ rất kiên cường, thật ra con tim mềm mại của ấy đã hơi tan nát rồi, đang hơi khóc trong lòng, không nói cho ai cả. Cậu ấy sẽ khóa mình trong phòng khách, ôm một bụng tức giận. Nhưng động tác đóng cửa lại nhẹ nhàng, trước khi cửa đóng hẳn còn từ khe cửa trộm nhìn xem tôi có đang nhìn cậu ấy không. Người khác nhìn không ra, tôi thì lại có thể thoáng thấy được cái tai cún vô hình của cậu ấy cụp lại, nghe thấy cậu ấy nói với tôi trong im lặng, đến dỗ dỗ em đi, xin anh đó. Thật khó mà không khiến người ta mềm lòng, đến mức tôi không ổn tí nào, ngay giờ phút này thậm chí còn nghĩ, nếu cậu ấy bảo muốn trăng muốn sao, tôi cũng sẽ không hề do dự mà hái vào trong hai tay để tặng cậu ấy.

Trước đây bạn bè cứ trêu tôi có bệnh công chúa, được rồi, tôi thừa nhận có lẽ có chút chút. Tôi không phải là một người giỏi chờ đợi và thỏa hiệp, bởi vì chờ đợi và thỏa hiệp thường là dạng bị dí theo, thật bất đắc dĩ, nhưng sau khi tranh cãi qua đi, đã thỏa hiệp với người yêu rồi, tôi lại hạnh phúc mà không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào. Tình yêu mà, cuộc sống mà, không tránh khỏi nhân nhượng nhau, chiều theo ý nhau. Nếu như là cậu ấy, tôi lùi mấy phân, nhường mấy tấc, đều là cam tâm tình nguyện. Tôi đoán cậu ấy cũng nghĩ như thế này, dù sao cũng như lời của cậu ấy nói đó, chúng ta là người một nhà mà.

4.

Nửa cuối năm tình hình công việc không tốt lắm, công ty đột nhiên gặp phải biến cố, sự nghiệp của tôi gặp phải tổn thương nghiêm trọng. Tôi bình tĩnh xử lý những công việc còn thừa rồi nhốt mình trong căn phòng nhỏ mà suy ngẫm về cuộc đời. Tôi không quá muốn giao lưu với bất cứ ai, không ai cả, tôi bây giờ chỉ là một con thú bị nhốt trong cũi, cần sự yên tĩnh không bị ai làm phiền, cần một mình chữa thương. Vào giai đoạn này, hơn cả thân phận người yêu, cậu ấy càng giống như tri kỷ của tôi, biết tôi, hiểu tôi, hiểu nhau. Cậu ấy biết tôi cần cái gì, không cần cái gì. Cậu ấy gọi cho tôi một ngày ba bữa, thay tôi trả lời điện thoại hỏi thăm của vô số bạn bè, cứ như là một lớp bảo vệ của căn phòng nhỏ, thay tôi chống lại tất cả những âm thanh của thế giới bên ngoài, để tôi yên tĩnh mà trị thương. Vào khoảng thời gian này tôi suy nghĩ rất nhiều, lật đi lật lại quyển sổ viết đầy những trích dẫn tích cực mà mình viết. Đợi đến khi cảm xúc của tôi đã đỡ hơn một chút, bằng lòng nói chuyện rồi, cậu ấy không nói việc quá khứ, không bàn chuyện tương lai, chỉ bảo rằng cậu ấy đã xin ngày phép năm rồi, nếu muốn đi du lịch thì bọn tôi có thể khởi hành bất cứ lúc nào.

Tôi úp người trong lòng cậu ấy khóc một trận, như thể muốn khóc cho cạn nước mắt của mấy hôm nay. Tôi hỏi, tại sao con đường anh đi luôn phải dày đặc chông gai, tại sao anh không thể đi đại lộ thoáng đãng? Cậu ấy cúi người hôn tôi một cái, lông mi dài quét một vòng trên mặt tôi, thật ngứa. Cậu ấy nói, đừng sợ, cho dù là dày đặc chông gai hay một đường bằng phẳng, em sẽ luôn bầu bạn bên anh. Tôi chỉ nhớ cậu ấy nói xong câu này, nước mắt tôi đã tuôn rơi lã chã.

Khóc đến mệt rồi, tôi cũng nằm trong lòng cậu ấy mà ngủ. Sau đó, dường như tôi cảm thấy thân thể mình đang bay trong không trung, lại dường như rơi trên một mặt phẳng mềm mại, tim tôi cũng theo đó mà rơi xuống. Đêm đó tôi có được một giấc ngủ ngon hiếm thấy. Trong mơ, tôi nhớ về tôi trước năm 30 tuổi, khi màn ảnh ngưng lại ở bức ảnh cuối cùng, tôi phát hiện ở đằng xa có một ánh sáng đang chỉ dẫn tôi, một giọng nói giục tôi mau chóng bước theo. Tôi không kịp thu dọn hành lý, không kịp chào hỏi với bạn bè thân thiết, vừa lo sợ vừa mong chờ, cuống quít chạy về phía đó. Trước mắt là một mảng trắng, tôi thử bắt lấy một tia sáng, lại không bắt được gì cả. Vào khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên nhận ra mình đã đánh rơi một thứ vô cùng quan trọng trong sinh mạng, tôi chảy nước mắt, quay đầu nhìn.

Người yêu tôi đang đứng sau lưng, nói với tôi, đừng sợ, em vĩnh viễn luôn ở đây.

“Không sao cả, chỉ cần em quay đầu lại nhìn, sẽ phát hiện tôi luôn ở đây.”

-Hết-

2 thoughts on “[Đoản văn] Về tình yêu

  1. marshimoro

    Yêu ở bát canh gà, bún cá. Yêu ở 3 lần ngoái đầu lại. Yêu ở nụ cười mỗi khi ánh mắt chạm nhau. Yêu ở mỗi lần cúi người nghe đối phương nói chuyện. Yêu ở những lần dịu dàng vén tóc mai. Yêu ở đôi mắt đỏ hoe và bàn tay run rẩy vì xúc động. Yêu ở khóe miệng mỉm cười dù đôi mắt lệ nhòa. Yêu ở 2 chữ “mãi mãi”.
    JZ là ❤💙 LLD là 💙❤
    Cảm ơn AIGV team nhiều

    Liked by 1 person

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s