Tác giả: https://acsong.lofter.com/
Dịch: Atlibby (Chưa beta)
Dịch với sự cho phép của tác giả
Mặt Trăng không hề biến mất, Mặt Trăng chỉ là trốn đi rồi.
Ý Cung Tuấn muốn nói chỉ là thế này mà thôi.
.
Thuở vừa mới quen biết Trương Triết Hạn, có một thời gian Cung Tuấn để biệt danh cho anh là “Mặt Trăng Nhỏ”.
Khi ấy Cung Tuấn vừa mới tỏ tình với Trương Triết Hạn, ngày ngày theo sau mông Trương Triết Hạn rồi dán vào người. Vụng về tặng hoa, tặng táo, tặng canh gà, làm tất cả chuyện có thể làm, thậm chí không để cho Trương Triết Hạn cong gối, cầm dù bao giờ.
Nhưng Trương Triết Hạn vẫn bình thường như trước, không có biểu hiện đặc biệt gì cả, không nói không được, cũng không nói là được. Cung Tuấn luôn một mực mà nghĩ, mình xem người ta theo đuổi con gái cũng là như thế này, lẽ nào do Trương Triết Hạn là nam, cho nên không nên làm như vậy?
Cung Tuấn hy vọng ít nhất thì trong lòng Trương Triết Hạn, mình cũng đặc biệt, nên nhân lúc không có ai mà nói với Trương Triết Hạn: Thầy Trương, à không, Trương Triết Hạn, em thích anh.
Khi đấy Cung Tuấn chà xát góc áo đến mức sắp bén ra cả lửa, nghĩ rằng Trương Triết Hạn hoặc dứt khoát một lời, hoặc là chấp nhận hắn.
Nhưng Trương Triết Hạn nghe được lời tỏ tình, cười rồi nhón chân hôn lên môi của hắn, nói: “Đợi thêm chút nữa nhé, Cung Tuấn.”
Trương Triết Hạn không từ chối, không ghét bỏ tình cảm của hắn, cũng không ghét bỏ đụng chạm tay chân. Hơn nữa còn chủ động hôn hắn, chắc là thích nhỉ. Nhưng sao phải đợi thêm chút nữa, Cung Tuấn nghĩ mà không hiểu.
Cung Tuấn trông vẫn vui vẻ như trước mà vây quanh Trương Triết Hạn. Hoặc nói, nhìn thấy Trương Triết Hạn sẽ rất vui vẻ, Trương Triết Hạn cho phép Cung Tuấn dán vào mình thế này, Cung Tuấn đã rất vui vẻ rồi.
Mỗi ngày nhìn thấy Trương Triết Hạn cười sẽ luôn xinh đẹp như vầng trăng, mắt cong cong, miệng cũng cong cong, Cung Tuấn không dời mắt đi được, luôn hy vọng mỗi cái tươi cười và ầm ĩ của Trương Triết Hạn đều là hướng về mình.
Cung Tuấn âm thầm đổi biệt danh của Trương Triết Hạn thành “Mặt Trăng Nhỏ”, giống như ánh trăng mà hiện lên một vầng sáng mông lung mờ ảo, lại giống như ánh trăng, chỉ có thể ngắm mà không thể chạm tới.
Nhưng mà, lúc Cung Tuấn và Trương Triết Hạn ở một mình với nhau, Cung Tuấn lặng lẽ móc lấy ngón tay của anh, được voi đòi tiên mà đến gần hôn một chút, Trương Triết Hạn trước nay không thấy cáu, cũng không bảo là không được, vẫn như trước mà cười đến cả người không yên ngã về người hắn, không muốn cầm cái gì là cứ nhét vào tay hắn, không chút khách sáo nào mà cầm táo hắn mang đến cắn rốp rốp.
Mặt Trăng Nhỏ lại trông như cũng không đến nỗi xa không thể chạm tới như vậy.
Vậy tại sao phải đợi thêm chút nữa nhỉ.
Tận sâu đáy lòng, Cung Tuấn đọc đi đọc lại lời thoại trong kịch bản: “Trên người ngươi có ánh sáng, ta bắt lấy xem xem.”
Sau đó xuyên qua tấm gương, xuyên qua đoàn người, xuyên qua camera mà nhìn lấy Mặt Trăng Nhỏ của mình, giờ phút này cứ cảm thấy Mặt Trăng Nhỏ cách xa mình một tí thì lại càng rực rỡ chói mắt.
Cho nên, ánh sáng là không thể bị bắt trong tay.
Cung Tuấn nghĩ đi nghĩ lại như vậy, gần như sắp buông bỏ rồi, không thôi an ủi bản thân làm một người bạn đặt tại trong lòng cũng rất tốt rồi.
Thế nhưng vào lúc chưa kịp chuẩn bị thì bị Trương Triết Hạn liếc thấy cái biệt danh “Mặt Trăng Nhỏ”.
Trên chiếc xe dã ngoại chỉ có hai người, Trương Triết Hạn cười hihi haha đến mức không thể ngồi thẳng: “Sao em tầm thường vậy Cung Tuấn.”
Cung Tuấn sinh ra một sự tủi thân vì bị người trong lòng cười nhạo, bĩu môi, chặn đầu mũi, cố không để chua xót này đi vào trong mắt.
Trương Triết Hạn nhìn thấy con cún đáng thương cụp tai Cung Tuấn, lòng ngay lập tức mềm nhũn chịu không nổi, vỗ vỗ đầu cún nhỏ: “Nói nghe xem tại sao là mặt trăng nào.”
“Trên người anh có ánh sáng, em bắt đến xem xem.”
“Ồ ~ Lời thoại học rất thuộc, vậy tại sao không phải là mặt trời.” Kỹ năng dỗ người bạn nhỏ của Trương Triết Hạn từ lâu đã rất mượt.
“Mặt trời chói mắt, không thể lấy mắt nhìn chằm chằm được. Anh đừng có dỗ em như em trai nhỏ nữa!” Cung Tuấn bị Trương Triết Hạn quậy đến tâm tư loạn cả lên, kéo lấy cổ tay đem cả người ôm chặt vào lòng, bởi vì trong lòng đang cuống quít mà hơi thở nóng bỏng phà vào bên gáy Trương Triết Hạn.
“Vậy muốn làm cái gì?” Trương Triết Hạn cũng không giãy giụa, vươn tay vòng quanh eo của Cung Tuấn.
Giọng nói trầm trầm tựa như ruột dưa hấu vừa cát vừa ngọt ngâm trong lòng, cảm giác khi chỉ cách lớp áo lót trang phục còn trêu ghẹo hơn cả da thịt chạm nhau, trong nháy mắt Cung Tuấn mất sạch khí thế: “Anh… biết mà còn hỏi.”
“Vậy em muốn anh tự bẻ cong mình, còn muốn anh thành cái loại bị người ta ngủ, dù gì cũng phải cho anh chút thời gian chứ.”
Cung Tuấn không ngờ tới Trương Triết Hạn nói thẳng thừng như vậy, còn dứt khoát hơn cả lúc hắn tỏ tình, con tim như được lăn qua lộn lại mấy lần trên mây, sau đó được treo lắc lư trên vầng trăng.
“Vậy anh, vậy trước tiên anh chấp nhận lời tỏ tình của em, mấy chuyện khác từ từ mình nói.”
“Ờ ~ Dù là tình yêu Plato cũng được?”
“Plato? Được!” Cung Tuấn không biết rằng một khi mình hoàn toàn rung động mà thích một người, sẽ sinh ra một ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ như vậy, cảm xúc này đôi khi khiến hắn thấy bản thân mình hơi đáng sợ, nhưng hắn chỉ muốn giữ lấy Trương Triết Hạn trong phạm vi của mình, nói với tất cả mọi người rằng người này là của tôi, tôi là của anh ấy, vị trí số một tận đáy lòng, đừng ai mơ mà giành lấy.
Nhất là giờ đây, giây phút khi đã vây Trương Triết Hạn trong lòng, Cung Tuấn càng muốn chính miệng Trương Triết Hạn nói ra, anhđồng ý.
“Miệng đàn ông, lừa ma à.” Trương Triết Hạn nhẹ nhàng nâng đùi, cọ cọ cái chỗ hơi cương lên của hắn.
“Em không có lừa anh!” Cung Tuấn bất đắc dĩ vô cùng, phản ứng sinh lý không thể bị ý chí kiểm soát, nhưng mà hành vi thì có thể.
“Cung Tuấn, anh thật sự tin hồi mấy năm đi học em dùng thời gian để đánh game hết rồi.”
“Tại sao?”
“Chuyện yêu đương tán tỉnh cũng không biết.”
“Vậy anh dạy em.”
“Chuyện này không cần dạy cũng tự hiểu nha.”
“Thật sự muốn anh dạy mà, không phải, ây da!” Cung Tuấn sốt ruột đến giậm cả chân, thu lại nửa bước, gặm thẳng lên đôi môi gây sự của Trương Triết Hạn.
Gặm lên rồi, giờ sao? Cung Tuấn không bị đẩy ra, cũng không biết làm sao ngồi dậy, thử thăm dò mút hai cái, cảm nhận được đôi môi mềm mại của Trương Triết Hạn, chiếm lấy một hương vị ngọt ngào. Hai bàn tay to lớn an phận dừng lại trên xương bướm, không dám động dậy mà cũng không nỡ buông.
Vào giây phút Cung Tuấn muốn rời khỏi bờ môi của Trương Triết Hạn, nhìn sắc mặt của anh để tìm tòi đáp án, đôi tay của Trương Triết Hạn đã móc lấy cổ hắn, dùng một chút lực để tăng thêm một nụ hôn nữa, đầu lưỡi lộ ra để chỉ dẫn Cung Tuấn hoàn thành một nụ hôn chân chính. Không phải là chuồn chuồn lướt nước như trước, mà là hôn nhau thật sự.
Cung Tuấn cảm thấy não mình trống rỗng cả rồi, chỉ còn sót lại một ý nghĩ: Hắn đang được Trương Triết Hạn đáp lại.
Đến khi hồn vía của hắn quay về, Trương Triết Hạn lúc này đã bị hắn đè lấy chen chúc trên chiếc giường nhỏ trên xe dã ngoại, mắt long lanh mà chế nhạo: “Học được chưa? Hôn ấy.”
“Học… Học chưa được, thầy Trương dạy thêm một lần được không.” Cung Tuấn cho dù không biết yêu đương đến cỡ nào nữa, đến hiện tại mà còn không biết rõ tâm ý của Trương Triết Hạn thì thật sự là ngốc rồi.
“Chiếm được lợi còn ra vẻ.”
Cung Tuấn bị Trương Triết Hạn đẩy ra, ghi nhớ hương vị mà đi theo sau Trương Triết Hạn nhìn anh tìm đồ.
Trương Triết Hạn tìm ra được di động của mình từ dưới đáy bàn, cầm một lúc rồi cho Cung Tuấn xem.
Trương Triết Hạn thay đổi biệt danh mới cho Cung Tuấn, “Ngôi Sao Nhỏ”.
Mặt Trăng không nhào vào hắn, nhưng Mặt Trăng cảm thấy hắn là Ngôi Sao, là Ngôi Sao bầu bạn cùng nhau.
Từ đáy lòng Cung Tuấn xuất hiện 10 nghìn ngôi sao cũng không sao biểu đạt được tâm tình phấn khởi nhảy vọt lúc này của mình.
.
Chỉ có điều thực sự là biệt danh này không hợp để dùng ở đoàn phim, không cẩn thận bị đồng nghiệp nhìn thấy rồi.
Bị bạn nối khố kiêm trợ lý khịa là buồn nôn lại khịa tiếp là hai người tém lại xíu, hai bọn họ đổi biệt danh thành thầy Trương và Cung Tuấn, có điều phía sau tên vẫn mang theo emoji mặt trăng và ngôi sao, dùng rất lâu.
Thế nên về sau, rất nhiều lần hai người họ luôn khoác trăng đeo sao (T/N: dãi nắng dầm mưa) mà lao đến người kia, là thật sự trở thành kẻ chạy theo trăng đuổi theo sao.
.
Cung Tuấn khi ấy không ngờ tới rằng một ngày nọ một năm sau, “Mặt Trăng Nhỏ” sẽ nói với hắn: “Anh không phải là Mặt Trăng nữa rồi.”
Lúc nhận được tin, Cung Tuấn đã đứng trước cửa khu nhà của Trương Triết Hạn rồi. Hắn vừa sốt ruột vội đi vào bên trong, vừa trả lời tin nhắn: “Anh luôn là Mặt Trăng.” Cung Tuấn sợ rằng nếu mình mà đáp muộn, Mặt Trăng sẽ thật sự biến mất không thấy nữa.
“Tan hoang cả rồi, anh không làm Mặt Trăng của em được nữa.”
Lúc nhận được tin nhắn này thì Cung Tuấn đã gõ cửa nhà của Trương Triết Hạn, mở cửa là người bạn nối khố: “Ở trong phòng ngủ.”
Cung Tuấn hơi gật đầu, xông thẳng vào trong phòng ngủ. Người trên giường đang cầm di động, râu hơi lộ ra mà ngây ngô nhìn trần nhà, hốc hác đến mức đau lòng. Cung Tuấn khó mà tưởng tượng được Trương Triết Hạn đang đối diện với sự hỗn độn như thế nào, cái mà hắn thấy được đã là hoảng loạn, cái mà hắn không thấy được đều là vực thẳm.
“Em đến rồi.” Cung Tuấn đứng trước cửa, sợ rằng đi về phía trước một bước sẽ làm vỡ thứ gì đó.
Trương Triết Hạn từ từ đi xuống giường, nước mắt đã rơi đến cằm, nhìn Cung Tuấn mà kiềm nén không để mình khóc thành tiếng.
“Xong cả rồi, Cung Tuấn.” Tất cả uất ức của Trương Triết Hạn toàn bộ đều tuôn ra trong giây phút mở miệng.
Cung Tuấn nhìn thấy phản ứng cảm xúc của Trương Triết Hạn, mới dám bước đến trước ôm người vào trong ngực: “Không sao cả, ngoan ngoan, có em ở đây.”
Cung Tuấn ôm Trương Triết Hạn ngoan ngoãn trong lòng mới thấy ổn định một chút, trước giờ hắn chưa từng lo lắng Trương Triết Hạn sẽ bỏ hắn mà đi như thế này, thậm chí lúc cãi nhau chiến tranh lạnh cũng chưa từng nghĩ đến việc hai người sẽ chia tay.
“Anh là Mặt Trăng của em, luôn là như thế. Mặt Trăng dù bị mây đen che mất, thì cũng vẫn ở đấy.”
Cung Tuấn cảm thấy Trương Triết Hạn vẫn luôn im lặng mà rơi lệ trong ngực hắn, hắn hết lần này đến lần khác vỗ nhẹ lưng Trương Triết Hạn, chậm chạp nói nhỏ: “Ngày tháng của bọn mình còn dài, anh hứa dẫn em đi Rome hãy còn chưa đi.”
“Em không cần lo anh sẽ ra sao, anh chỉ sợ em sẽ ra làm sao thôi.”
“Anh không cần phải cho rằng sự tồn tại của anh là áp lực của em.”
Cung Tuấn không biết nên làm thế nào mới khiến Trương Triết Hạn rõ rằng, ở bên mình anh không cần thấy gánh nặng.
“Em và anh cùng nhau đối mặt. Là em cần anh, Ngôi Sao cần Mặt Trăng.”
“Được.” Trương Triết Hạn cuối cùng cũng rầu rĩ lên tiếng.
Nhưng Cung Tuấn biết rằng, Trương Triết Hạn có kiên cường đến như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không vì mấy câu này của Cung Tuấn mà thấy thoải mái ngay lập tức, nhiều nhất là có thể không cần phải lo lắng Trương Triết Hạn sẽ muốn chia tay.
Cung Tuấn lại lặng lẽ đổi biệt danh của Trương Triết Hạn về lại “Mặt Trăng Nhỏ”, cứ cho mọi người thấy đấy, không quan trọng.
Ai bảo mặt trăng cứ là phải treo trên trời chứ, chỉ treo lại tim của hắn cũng được mà.
.
Cung Tuấn quay về đoàn phim, một ngày 18 bận nhắn tin hỏi Trương Triết Hạn đang làm gì, Trương Triết Hạn chỉ đáp một từ một câu, đang xem sách, đang xem phim truyền hình của em, đang xem phim điện ảnh, đang ăn cơm, đang chơi golf, đang dắt Luffy đi dạo. Buổi tối Cung Tuấn nhất quyết phải nhìn Trương Triết Hạn ngủ rồi mới đi ngủ, Trương Triết Hạn lại rất ít khi chủ động liên lạc Cung Tuấn.
“Cung Tuấn, anh 30 cả rồi, không làm chuyện ngốc nghếch đâu.”
“Không cần lo, là em nhớ anh, trước đây anh đâu có chê em phiền đâu.”
“Nhưng mà, Cung Tuấn em có thể chê anh phiền đó.”
“Tại sao chứ? Em nhớ anh còn không kịp đây này.”
“Cứ luôn nơm nớp dỗ anh, em sẽ thấy mệt chứ?”
“Nếu như, đổi lại là em. Anh sẽ thấy mệt chứ?”
“Mệt.”
“Đừng lừa em, nếu anh không thấy em mệt, thì hãy hoàn toàn mà tin em, đừng lo lắng mấy thứ vô căn cứ.” Cung Tuấn đúng là vẫn luôn rất thông minh, chỉ là khi đối diện với Trương Triết Hạn sẽ bằng lòng đưa ra những phản ứng đơn giản thẳng thắn nhất, không cần khôn khéo nghĩ nhiều như vậy.
Trương Triết Hạn dừng một lúc lâu, gọi video call cho Cung Tuấn, nửa tháng trời rồi, đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi sang, lại rũ mắt không nhìn Cung Tuấn trong màn ảnh.
“Cuối cùng cũng không tránh em nữa rồi.” Cung Tuấn nhìn chằm chằm người trong màn ảnh đã gầy đi nhiều, đau lòng đến mức trách móc cũng dịu đi phần nào. Trương Triết Hạn không phải thủy tinh chịu một cú hích là suy sụp, nhưng Cung Tuấn thấy anh không ổn thì lại buồn bực muốn chết.
“Ừm…”
“Bảo là không làm việc gì ngu ngốc, còn không phải não ngốc mới trốn tránh em sao, cũng không ai ngốc bằng anh đâu. Anh bảo em có thể thấy phiền, bây giờ em giận rồi, anh nhanh dỗ em đi.” Cung Tuấn làm ra một chuỗi dài giọng điệu làm nũng, cố gắng để bầu không khí dịu đi một chút, nhưng tận đáy lòng có lẽ còn hồi hộp nhiều hơn cả hồi mới tỏ tình.
“Đợi thêm chút nữa nhé, Cung Tuấn.”
Cung Tuấn thấy Trương Triết Hạn ngẩng đầu dậy, mím môi cong mắt cố gắng gượng ra một nụ cười, cho dù hiểu rõ suy nghĩ của người kia, cũng thật khó mà kiềm nén một vài cảm xúc lo âu. Cung Tuấn mệt mỏi nghĩ ra một cách càng hay hơn để khiến Trương Triết Hạn thấy rõ sự kiên định của mình, có lẽ Trương Triết Hạn cũng biết, cũng muốn “vui vẻ vì Cung Tuấn”.
“Bất kể gặp phải khó khăn gì, anh vẫn luôn ở đây, Em cũng vậy, Trương Triết Hạn.” Âm thanh của Cung Tuấn vừa nhẹ nhàng vừa trịnh trọng, “Khi ấy trước mặt hàng chục triệu người anh từng hứa hẹn, không thể nào hoàn cảnh ngược lại anh lại không giữ lời.”
“Như vậy không giống…”
“Anh có thể tự do tùy theo ý mình với em.”
Cung Tuấn thấy Trương Triết Hạn trong màn hình một lần nữa cúi đầu im lặng thật lâu, hắn rất sợ Trương Triết Hạn sẽ nói, vẫn không ổn.
Tốt là, hắn nghe thấy Trương Triết Hạn lẩm bẩm: “Em phiền quá.”
Lúc Trương Triết Hạn nói thế này, tấm lòng của Cung Tuấn cuối cùng cũng được thu nhận rồi, thở phào nũng nịu với giọng nói dịu dàng: “Em nhớ anh lắm.”
“Trái lại ngày càng biết dỗ ngọt người khác đó.”
“Vậy em dỗ được anh chưa nè?”
“Chưa! Chỉ thấy phiền hơn thôi!”
Cung Tuấn nghe thấy Trương Triết Hạn ra vẻ trêu đùa, biết rằng “Mặt Trăng Nhỏ” lại sáng rực rồi.
Cung Tuấn chỉ ước sao lúc này mình có thể lái xe đi gặp anh, lật xem giấy thông báo, dông dài nói với anh rằng một tuần nữa mình có một ngày nghỉ.
Trương Triết Hạn dịu dàng đáp: “Rồi rồi rồi, không gấp mà.”
Cứ như lại quay về như trước kia, chưa từng có điều gì thay đổi. Ngày tháng là một thứ còn dài hơn cả những khó khăn ngay trước mắt, phải nhìn về phía trước, không thể không biết tới một thứ gọi là bỏ lỡ người quan trọng.
Cởi bỏ được tâm tư, hai người đặt video ở bên cạnh gối, cứ như trước đây, ngốc nghếch mà vừa cười vừa xem người kia ngủ. Chỉ có điều đây là lần đầu tiên trong nửa tháng nay Cung Tuấn dám ngủ trước Trương Triết Hạn.
Có điều Cung Tuấn không cần đợi tới một tuần sau, sáng sớm khi tỉnh lại Trương Triết Hạn đã tràn đầy tươi cười mà đứng trước mặt hắn, tinh thần tươi tắn mà mà bổ nhào vào lòng hắn, lỗ tai hồng hồng mà nói: “Mặt Trăng không đình công.”
.
Cung Tuấn ôm lấy Mặt Trăng Nhỏ, lòng lại kiên định rồi.
Sẽ ổn thôi, đều sẽ ổn thôi.
