Tác giả: Hoang Ngôn
Chuyển ngữ: Atlibby
Chương 11
[Đếm ngược 12 tiếng đồng hồ.]
Lúc Cung Tuấn quay về giao diện di động, phát hiện icon game đã biến thành hình đồng hồ, phía trên dùng kim đồng hồ để hiện đếm ngược.
Khi lần nữa nhìn thấy tin của hệ thống, Cung Tuấn cảm thấy thật buồn cười.
Ai sẽ thật sự dùng toàn bộ tài sản của mình để cứu lấy một người 2D trong game chứ?
Huống hồ cái số lượng tài sản kia bảo gì mà là tổng tài sản của anh, nhưng đến anh còn không biết cụ thể số tài sản của mình là bao nhiêu.
Trong nháy mắt, anh cảm thấy cái game này giống như hằng hà sa số game phi pháp, đầy rẫy lừa gạt.
Nhưng anh không muốn để người tí hon chết.
Đây cho dù là khả năng bé nhỏ vọt qua đầu, vẫn cảm thấy nghẹt thở như lục phủ ngũ tạng bị bóp thành một nắm.
Nhưng nghĩ đến sự trùng hợp “12 tiếng” lời bác sĩ bên kia cùng với “12 tiếng” trên di động.
Tay Cung Tuấn bắt đầu không kiểm soát được mà run lẩy bẩy.
Là trùng hợp sao? Chắc là ngẫu nhiên nhỉ?
Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế này được? Cũng quá phi khoa học rồi.
Cung Tuấn trong thoáng chốc ngừng thở, tim điên cuồng đập kịch liệt.
Nhưng chuyện không khoa học cũng nhiều quá rồi.
Gì mà xoá không được app, gì mà tìm cũng không ra app.
Từ trước đến giờ anh chưa hề đăng ký thông tin cá nhân trong game, nhưng game và người tí hon đều biết anh là “Cung Tuấn”.
Người tí hon trong game sao lại có thể hướng dẫn người khác quay phim? Rồi sao lại có thể biết thông tin về một diễn viên không ai biết?
Tiếng khóc thương không kiềm lại được của bạn bè người thân trước cửa phòng phẫu thuật truyền đến, Cung Tuấn cả người tựa như không tự chủ được mà rơi vào trong một loại cảm giác chết lặng.
Anh tiếp tục máy móc ấn vào app, cứ như lúc mới ban đầu, vĩnh viễn không cách nào xoá, thậm chí không thể chuyển dời.
Ngoan cố như thế này, ngay chính giữa màn hình mà đếm ngược.
[Đồng hồ đếm ngược 9 tiếng]
Ở gần bệnh viện này không thể thiếu chính là khách sạn, mỗi ngày người đến khám chữa bệnh nối đuôi không dứt, thậm chí có khi phải canh ở đó mấy tuần mới có thể vào danh sách.
May mắn bởi vì Cung Tuấn quanh năm ở khách sạn, có hạng VIP cao cấp nhất, trước khi bị người qua đường nhận ra đã được nhân viên dùng tốc độ nhanh nhất đưa vào một căn phòng.
Vừa nãy bởi vì sắc trời quá muộn, dân tình thủ ở bệnh viện dần bị khuyên đi nghỉ ngơi, Cung Tuấn đã rời khỏi cửa ra vào trước khi bị phát hiện.
Nhưng anh cũng không biết đi đâu, chỉ có thể đi vào trong khách sạn.
Cung Tuấn trái lại lên giường nhắm mắt, trong đầu như ống kính flash trong phim nhựa, lộn xộn chắp vá hiện lên đối thoại–
“Trước tiên em ngẩng đầu nhiều chút, rồi hướng sang bên này, khởi động máy thì lại từ từ làm ngược lại.”
“Trước tiên em đừng gấp đổi sang tay phải quá, trước tiên cứ thế này nè.”
“Em có thể cầm quạt chắn một chút thế này.”
“Đừng cười, đều là những đoạn phim rất tốt.”
“Những phần diễn tốt nhất đều là trong trạng thái bộc phát.”
Hình ảnh trong đầu bỗng dưng thay đổi một phát, quay về tới đêm khuya hôm ấy người tí hon dạy diễn cho anh–
“Lúc này phải bắt đầu đi vào trạng thái rồi.”
“Em đừng ngăn mình lại, lúc này đây em là nhân vật, em đem mình làm thành hắn”
“Em không thể chỉ nhìn thấy mỗi góc độ này được.”
Người tí hon và người trong đoàn phim chồng lên nhau, mặt mày đều là nghiêm túc dịu dàng.
Làm sao có thể giống đến như vậy?
Đến giọng điệu nói chuyện và ánh mắt nhìn về phía anh đều giống nhau như đúc.
Lập trình viên dù sao đi chăng nữa cũng không thể biết đến chuyện trong đoàn phim chứ?
Cung Tuấn cảm thấy đầu mình muốn nổ tung rồi?
Anh vừa cho rằng mình suy nghĩ quá thái quá, lại vừa không kiềm được mà cảm thấy đây là chân thật.
Đáng tiếc người tí hon đã không còn cách nào trả lời anh nữa.
Chỉ còn sót lại cái app game đang nhẫn tâm đếm ngược.
[Đồng hồ đếm ngược 6 tiếng.]
Cung Tuấn đã không chợp mắt một ngày, nhưng anh không chút nào buồn ngủ.
Anh càng bắt đầu không ngừng tra các hoạt động liên quan tới “Trương Triết Hạn”.
Trên mạng có rất nhiều thông tin liên quan tới hắn, Cung Tuấn nhìn thấy dáng vẻ đánh golf và chơi bóng rổ của hắn, cũng nhìn thấy biểu hiện trên show tạp kỹ và trong phim ảnh của hắn.
Thậm chí nhìn thấy video hai người bọn họ tham gia Happy Camp.
Lúc nhìn thấy hắn bị mình cầm bát bột phấn vẩy đến, Cung Tuấn vô thức mà nghĩ đến dáng vẻ người tí hon cười hì hì trong tro đen ở nhà bếp bị nổ toang.
Thật sự không thay đổi tí nào.
Cung Tuấn không biết sao mình lại quên đi tất cả những thứ này, nhưng mỗi hình ảnh được nhớ ra, cứ giống như một lần nữa quay lại thời khắc vui sướng khi đó.
Là mức độ mà khi nhìn vào thôi miệng cũng sẽ không giữ được.
Hồi ức chắp vá trước mắt, Cung Tuấn ý thức được mình và Trương Triết Hạn có quen biết.
Người kia là một người tiền bối rất dễ hoà hợp, cũng là một đồng nghiệp rất tốt.
Nhưng vẫn không giống cảm giác khi ở cùng với người tí hon.
Nếu nói là yêu thích, đương nhiên người tí hon hơn một bậc.
Cung Tuấn có thể tìm từ trong hồi ức những trốn tránh thân cận của mình đối với Trương Triết Hạn, đó là tác dụng của sự phòng ngự của chính anh, dù là thân thuộc với người khác đi chăng nữa cũng không thể tránh khỏi cảm giác về ranh giới.
Nhưng vào lúc anh liên miên cùng người tí hon lại không có đụng chạm giữa người thật, trái lại còn trải lòng nhiều hơn.
Cung Tuấn không khỏi lại bắt đầu nhung nhớ người tí hon.
Anh khát khao được nhìn thấy người tí hon lần nữa, lại không dám nhìn cái đồng hồ đếm ngược kia.
Bỗng dưng điện thoại vang lên, Cung Tuấn click nghe, là tài vụ của phòng làm việc.
“Anh ơi, cuối cùng em cũng giúp anh đối chiếu xong rồi.” Đầu bên kia nói, “Cho đến hiện tại, tổng tài sản của anh chuyển đổi thành nhân dân tệ thì có…”
“Chờ đã.” Cung Tuấn vội vàng mở game, lật đến đoạn văn giao diện cứu giúp kia, “Em đọc lại tổng số lần nữa xem?”
“Vâng ạ.” Tài vụ dùng tốc độ chậm nhất đọc từng số ra.
Cung Tuấn lấy số tiền hiện trên game qua so từng chút một.
Không đúng.
Con số không đúng.
5 con số sau không đúng.
Tổng tài sản của anh ít hơn 11290 nguyên so với số hiển thị trong game.
Cho nên game thật ra là lừa gạt thôi đúng không?
Có phải sau khi mình click, người tí hon lại có thể sống, tài sản cũng sẽ không mất đi, game bất ngờ nói với mình đây chẳng qua chỉ là một bài kiểm tra thật lòng, không có gì thay đổi cả.
Vào ngay giờ phút này, Cung Tuấn nhìn vào giao diện của game, chỉ số tâm tệ cần để cứu giúp bắt đầu từ từ giảm đi, giảm mất 11290 tâm tệ, dừng ở ngay đúng con số tài vụ báo.
Cung Tuấn chợt nhớ ra.
Ban nãy anh vào khách sạn xài mất 11290 nguyên.
Cái thứ mang tên “lý trí” trong đầu Cung Tuấn nhảy ra, lời lẽ chính nghĩa mà nói cho anh–
“Mày không thể tiêu hao cả gia sản vì một người 2D.”
“Đến khi đồng hồ đếm ngược kết thúc thì hắn cũng sẽ đi ra từ trong game.”
[Đồng hồ đếm ngược 3 tiếng]
Một đêm qua đi, trời cũng sáng bảnh.
Khách sạn của Cung Tuấn ở ngay đối diện bệnh viện, đêm qua một bộ phận fan chịu không nổi đã rời đi, nhưng rất nhanh chóng có thêm người mới thêm vào.
Hẳn là có tin tức truyền ra, đội ngũ ngày càng lớn mạnh.
Rất nhiều truyền thông cũng nghe ngóng được mà tới.
Trong bệnh viện cũng gia tăng nhiều người ngăn trước cửa chính, không để những người không liên quan đi vào, nhất là cái tầng mà Trương Triết Hạn nằm, căn bản không cho ai đi vào.
Chỉ để lại bác sĩ chuyên và bạn bè người nhà gần gũi nhất của Trương Triết Hạn.
Cũng là ém tin tức lại.
Vị trí của Cung Tuấn lờ mờ có thể nhìn thấy một bên góc lầu của bệnh viện, anh vẫn luôn đứng tại cửa sổ, cảm giác phức tạp nhìn chằm chằm đối diện.
Trên thế giới có rất nhiều trùng hợp, cũng có rất nhiều chuyện ly kỳ.
Mà đại đa số chuyện ly kỳ sẽ có thể dùng trùng hợp để giải thích.
Nhưng mà khi không thể dùng trùng hợp để giải thích, lại nên nói thế nào?
Có phải hàm nghĩa có lẽ chính là thật?
Các chiêu thức cầu phúc của fan phía đối diện ngày càng lố lăng, trước đây vẫn là các loại gì mà đèn Khổng Minh pháo hoa điện tử, lần này không biết fan nào đã dời một pho tượng phật thực thụ từ tự miếu ra đây, còn được mấy chục hòa thượng niệm kinh hộ tống, chiếm lấn một nửa con đường trước cổng. Quản lý đô thị hay tin chạy đến mời mọi người về đồn cầu phúc.
Lúc tượng Phật bị quản lý đô thị hì hục chuyển đi, còn nghe được fan kia cầm loa hô: “Phật này của tôi thiêng cực! Nhất định có thể phù hộ Tiểu Triết bình an!”
#Cảnh sát kêu gọi fan cầu phúc lý trí# rất nhanh lên hot search, “hahahaha” của người qua đường đã làm bớt đi bầu không khí bi thương, nhưng không mảy may làm cho nội tâm Cung Tuấn nảy lên một chút gợn sóng nào.
Nếu như thần linh có thiêng, vậy có thể nói cho anh biết tại sao phải chọn anh là người cứu lấy mạng sống đó.
Chẳng lẽ bọn họ không phải là đồng nghiệp bình thường sao?
Cửa bệnh viện bỗng truyền đến tiếng thét chói ai, Cung Tuấn không rõ cho nên xem luôn tin di động đăng.
Một cái hot search đột nhiên xuất hiện– #Trương Triết Hạn qua đời#
Khi Cung Tuấn nhìn thấy tin hai chân mềm nhũn, nếu không phải đang dựa vào cửa sổ sát đất, suýt nữa thì đã ngã.
Vô số người trên weibo bắt đầu thắp nến.
Không được!
Anh ấy không thể chết được!
Cung Tuấn run rẩy mở game ra, vào giây phút muốn chọn vào “cứu giúp” kia, lại một tin mới nhảy ra–
[Bác bỏ tin đồn! Nối máy với quản lý của Trương Triết Hạn, vẫn còn đang cấp cứu.]
Nhịp tim bị đình chỉ của Cung Tuấn đập trở lại, tinh thần dần dần tỉnh táo–
Sao mình lại có phản ứng lớn đến thế?
Sao vừa nãy cứ như mình muốn chết tới nơi?
Có lẽ là dù ai gặp phải tình huống này, cho dù là một người xa lạ, lòng cũng sẽ không chịu nổi.
[Đồng hồ đếm ngược 2 tiếng]
Cái bên truyền thông tung tin Trương Triết Hạn qua đời bị cư dân mạng chửi sống chết, thậm chí rất nhiều người bảo sẽ đi report nhà đó.
Sau khi nhà đó phát liền 3 bài thanh minh xin lỗi cũng không làm lắng lại lửa giận của mọi người, bèn đau lòng mà leak tin họ đang ém ra để dời đi sự chú ý.
Cung Tuấn không cách nào thu được thêm nhiều tin từ bệnh viện, chỉ có thể y như mấy người này, không buông tha bất cứ tin leak gì trên mạng.
Phía truyền thông leak ra một đoạn camera giám sát lúc tai nạn của Trương Triết Hạn.
Mặc dù mọi người đều biết Trương Triết Hạn gặp tai nạn xe cộ, nhưng video giám sát vẫn luôn ở chỗ cảnh sát, không được tiết lộ ra ngoài.
Cho nên dân tình đều không biết hôm đó rốt cuộc là tai nạn thế nào, thậm chí có người vô lương tâm còn đoán có phải là do hắn say rượu lái xe mới xảy ra tai nạn.
Video được tung ra rất mờ, xe của Trương Triết Hạn được đánh dấu bằng vòng tròn đỏ.
Thật ra nhìn cái thì là tai nạn xe cộ bình thường, xe của Trương Triết Hạn lúc qua ngã tư thì bị một chiếc xe đâm vào.
Người xem xong thầm cảm thán một tiếng “Đáng thương quá”, mà Cung Tuấn lúc này lại như bị gậy đánh, cảm thấy choáng váng.
Anh vừa nhìn đã nhận ra, anh vô cùng quen thuộc chiếc xe của Trương Triết Hạn.
Bởi vì đó là xe của anh.
Trong nháy mắt, phòng tối ký ức lại lộ ra một tia sáng–
“Ây da, Triết Hạn, anh đừng ngồi bên đó, em thấy trên mạng bảo nếu có tai nạn xe, ngồi bên kia tỉ lệ tử vong cao hơn á.”
“Em có thể đừng nói gỡ không, nói bậy gì đó.”
“Nào nào nào, hai mình đổi đi.”
“Đổi gì mà đổi, không đổi!”
[Đồng hồ đếm ngược 1 tiếng.]
