Sau khi được GV tư vấn thì sẽ đổi người đại diện thành quản lý. Chap cũ mình đổi từ từ sau nhé ~
Tác giả: Hoang Ngôn
Chuyển ngữ: Atlibby
Chương 7.
Ánh mắt của người tí hon thẳng tắp đi vào mắt của Cung Tuấn.
Thế cho nên lúc quay phim, anh mấy lần xem nữ chính đang gục xuống bàn khóc thút thít thành người tí hon.
Giống như người tí hon thật sự đang đau khổ trước mặt anh vậy.
“Cắt, rất tốt” Đạo diễn khen ngợi nói, “Cung Tuấn à, ánh mắt diễn này của cậu càng ngày càng xuất sắc, cần phải bảo trì phần thâm tình này.”
Cung Tuấn khiêm tốn cong lưng: “Cảm ơn đạo diễn.”
Quản lý của Cung Tuấn tiện thể mà hô to: “Hôm nay thầy Cung đãi khách, mọi người nhất định phải cho chút thể diện nha.”
Mọi người cười, biểu hiện chắc chắn sẽ đến.
Đãi ăn ở đoàn phim là một phương pháp xã giao tương đối thường thấy, mấy ngày trước nữ chính cũng mời một lần, Cung Tuấn ở bên ngoài nên không có đi.
Nếu nữ chính cũng mời rồi, nam chính nhất định cũng phải biểu hiện như thế.
Nơi ăn quyết định là ở một quán ăn hay đến, đắt nhưng kín.
Lúc người khác đang ăn uống linh đình, Cung Tuấn len lén mở game nấu canh bao tử heo hầm gà cho người tí hon.
Tiếc rằng anh là diễn viên chính, không tránh được người khác muốn mời rượu mình.
Cung Tuấn chỉ có thể rửa bao tử heo một cái, uống một ly rượu, xử lý con gà cái, uống một ly rượu, lột hành tây một cái, uống một ly rượu…
Quản lý bên cạnh mấy lần muốn tịch thu di động của Cung Tuấn, đều bị Cung Tuấn trừng mắt nhìn.
Người tí hon nghỉ ngơi một ngày sắc mặt đã tốt hơn nhiều, đã có thể xuống giường đi lại, thấy Cung Tuấn cứ cách quãng nửa ngày mới nhúc nhích, bèn có lòng mà xin giúp một tay.
Cung Tuấn đã bật lửa nấu canh rồi, bèn dặn người tí hon đến giờ tắt bếp là được.
[Trương Triết Hạn: Đơn giản như vậy? Không cho thêm một chút ớt tươi sao?]
Cung Tuấn cũng không biết làm sao mà người tí hon thích ăn cay đến vậy, liên tục nhấn mạnh không cần người tí hon thêm thứ gì nữa, đồng thời lúc bị bệnh phải ăn thanh đạm.
Người tí hon ôm cánh tay dựa ở cửa nhà bếp, con ngươi đảo một vòng, bằng lòng cho có—
[Trương Triết Hạn: Ờ.]
Lúc Cung Tuấn quay đầu ăn miếng đồ ăn, bèn thấy người tí hon cầm một túi ớt tươi cố gắng đổ vào trong canh, lại sợ hơi nóng từ trong nồi bốc ra, đứng cách nồi, cánh tay bé nhỏ giơ ra thật xa, còn như phường trộm cắp mà quay đầu nhìn xung quanh, lén la lén lút sợ bị anh phát hiện.
Biểu cảm trên mặt thậm thà thậm thụt, sinh động không chịu nổi.
Đồ ăn trong miệng Cung Tuấn suýt thì phun ra, vội vàng kéo người tí hon ra khỏi nhà bếp, cũng đóng chặt cửa nhà bếp.
Người tí hon lảo đảo bị kéo khỏi nhà bếp, sau mấy lần muốn chạy về đều thất bại, bèn lấy tấm thảm yoga ra bắt đầu tập thể dục.
Cung Tuấn phát hiện quãng thời gian không có mình, người tí hon vậy mà đột nhiên tăng cường tập thể dục, không chỉ ban ngày đi đánh golf, ban đêm về còn tập thể dục một lúc mới nghỉ ngơi.
Cung Tuấn an tâm trở lại, cài đặt đồng hồ báo thức, đến giờ thì lại kiểm tra canh bao tử heo hầm gà.
Tiếp đó thì chuyên tâm mà xã giao.
Ngồi kế bên anh là một phó đạo diễn, nổi danh là hung thần của đoàn phim, lúc quay phim vô cùng nghiêm minh cứng nhắc, lúc bình thường cũng không nói cười tùy ý, nhìn thấy Cung Tuấn vẫn luôn không buông tay di động, trêu ghẹo: “Sao nào? Yêu đương à?”
“Không có!” Cung Tuấn vội vã phủ nhận, “Cái chuyện này nói đùa cũng không được đâu.”
“Hahaha không phải sao?” Phó đạo diễn hiếu kỳ đến gần, mắt thấy căn phòng trong game, “Vậy cậu chơi gì đây? Game à?”
Cung Tuấn chỉ có thể vò đầu cười thừa nhận.
“Cái này có là gì.” Phó đạo diễn nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của anh, cảm thấy có hơi buồn cười, “Người trẻ tuổi chơi game rất bình thường, làm gì mà trốn trốn tránh tránh chứ, tôi hồi trẻ cũng thích chơi.”
“Thật sao?” Cung Tuấn lập tức thể hiện dáng vẻ tình nguyện nghiêm túc lắng nghe.
“Đúng vậy.” Phó đạo diễn đến gần mà nhỏ giọng, “Nói thật với cậu, trước đây tôi chơi game online tương tác, lúc đó, tôi còn thích một nhân vật trong game, tôi vì nhân vật đó mà phản đối gia đình chọn ngành tài chính cho tôi, theo chuyên ngành thiết kế hoạt hình, lúc đó người nhà đều cho rằng tôi điên rồi, dù sao tôi cũng chẳng quan tâm, vẫn cứ muốn học, kết quả tốt nghiệp xong tìm không được việc, cuối cùng mới đổi nghề làm đạo diễn.”
Cung Tuấn càng nghe càng nghiêm túc: “Hóa ra anh còn có một quãng thời gian điên cuồng như thế ạ?”
“Lúc đó trẻ tuổi mà, sợ cái gì, căn bản là không suy nghĩ tương lai gì cả.” Phó đạo diễn cảm thán, “Tôi nói với cậu, hiện nay tôi không hối hận tí nào, quan tâm gì chứ, theo đuổi tình yêu là vậy đó, một lần theo lời trái tim chân tình thực ý mà yêu thích lẽ nào không đẹp đẽ sao?”
Cung Tuấn trịnh trọng kính phó đạo diễn một ly, lúc rượu trượt vào cổ họng, trong đầu đều là câu nói kia–
Một lần theo lời trái tim chân tình thực ý mà yêu thích lẽ nào không đẹp đẽ sao?
Đồng hồ báo thức vang lên, Cung Tuấn hấp tấp mở game, canh bao tử heo hầm gà trong nhà bếp đang sôi ùng ục và nổi bong bóng nhỏ, dường như có thể nhìn ra mùi thơm nồng từ hơi nóng bay quanh.
Khi Cung Tuấn bưng canh đến trên bàn, người tí hon đang nằm tập plank.
Người tí hon đã tập tới cả người đầy mồ hôi, quần áo tập thể dục mỏng vánh ướt đẫm mồ hôi, dính vào trên thân.
Toàn bộ đường cong sau lưng khiến quần áo vốn đã biến thành một nửa trong suốt lộ ra đến rõ ràng.
Cung Tuấn cảm thấy rượu tối nay thật sự khiến người ta high mất não.
Người tí hon trải qua luyện tập trong đoạn thời gian này, thân thể trở nên săn chắc hơn, đường cong cũng càng thêm rõ ràng.
So với thân hình lúc mới gặp còn tuyệt hơn, cũng càng đen hơn.
Đen?
Lúc Cung Tuấn nhìn người tí hon ăn canh, có hơi mê mẩn, sao giống như đen đi không ít nhỉ.
Nhất là hai cái tay nhỏ bưng bát, một đen một trắng vô cùng rõ rệt.
Tại sao lại như thế này nhỉ?
Cảm giác ngờ vực đeo bám Cung Tuấn suốt cả tối, mãi đến khi bắt đầu làm việc vào hôm sau, mặt trời rực rỡ trên cao chiếu xuống, trợ lý cầm kem chống nắng ra đưa cho Cung Tuấn, anh mới ngộ ra.
Người tí hon ngày ngày đều ra ngoài đánh golf, mình có vẻ như chưa đồ dùng chống nắng cho hắn bao giờ.
Lần nào người tí hon cũng đội mũ golf và đeo bao tay đơn, từ sáng đến tối.
Cung Tuấn như tên lửa mua đồ dùng chống nắng ở khu mua sắm, lải nhải dặn dò người tí hon trước khi đánh golf nhớ bôi lên.
Người tí hon ra vẻ không hứng thú lắm, chuyển chủ đề nói muốn ăn lẩu.
Cung Tuấn không đáp ứng: “Lần trước anh ăn đến nôn ra sao vẫn còn muốn ăn? Nói rồi giờ đây phải chăm sóc thân thể ăn thanh đạm tí.”
Người tí hon không vui mà bĩu môi, sau đó ngoan ngoan ăn canh hầm Cung Tuấn đưa cho.
Thân thể người tí hon khôi phục rất nhanh, chưa đến hai ngày sắc mặt đã hồng hào đầy sức sống, chỉ có điều kem chống nắng Cung Tuấn mua cho chưa hề dùng qua lấy một lần.
Cung Tuấn thực sự xem không ổn nữa, dứt khoát cứ đến sáng ra là tự mình bôi kem chống nắng cho người tí hon.
Người tí hon nằm trên giường ngủ mê man, giơ hai cái tay ra để mặc Cung Tuấn lắc lư.
Bôi xong kem chống nắng, chuẩn bị bữa sáng xong xuôi cho người tí hon, Cung Tuấn mới vội vội vàng vàng thu gom đồ đạc của mình đến đoàn phim.
Gần đây dưới sự cố gắng của Cung Tuấn, chỉ số tâm trạng và cảm tình của người tí hon vọt thẳng lên, hai bên đều vượt qua 60, sắp đến 70.
Trước đây khi chỉ số tâm trạng quay về lại số dương, ở nơi Simon không thấy, người tí hon liếc mắt đến quyển lịch đã thôi giảm chỉ số xuống, nhìn “chỉ số sức khỏe 36%” trên đó thầm thở phào.
Không biết là do Cung Tuấn lầm tưởng hay sao, anh cứ thấy người tí hon ngày càng dính người.
Không đánh golf cả ngày nữa, mà dựa theo thời gian nghỉ ngơi của Cung Tuấn để về nhà nói chuyện với anh.
Cũng sẽ chia sẻ với anh những câu chuyện xem được trong sách.
Còn cười tít mắt khen Cung Tuấn làm cơm đặc biệt ngon miệng.
Thậm chí sẽ bướng bỉnh gây chuyện dưới sự bất lực của Cung Tuấn, sau đó nũng nịu nhận sai.
Nhưng người tí hon càng dính người, chữ số trong thẻ ngân hàng của Cung Tuấn rớt xuống càng nhanh.
“Thế chấp của em không phải đều trả xong rồi sao?” Quản lý hỏi, “Sao lại muốn nhận thêm việc.”
Cung Tuấn thở dài: “Gần đây tiêu tiền hơi ghê, phải kiếm về lại.”
“Gần đây em ở trong đoàn phim, lại không ra ngoài, có thể tiêu tiền gì chứ?” Quản lý trêu chọc: “Được rồi, ai không biết em yêu tiền, cũng yêu kiếm tiền, hiểu mà.”
“Cung Tuấn yêu tiền” cái meme này, có lẽ là cái meme đầu tiên ra khỏi giới fan của Cung Tuấn.
Mấy năm đầu mới debut, để có thể cùng người nhà sống trong nhà lớn, Cung Tuấn ở bên ngoài làm việc vẫn luôn giữ gìn cái tính tình vui vẻ kiếm tiền.
Sau đó nổi lên một tí, cái điểm này bị fan đào ra, công ty chớp lấy thời cơ sắp xếp hình tượng “người làm công vui vẻ” cho anh, để anh giữ gìn thiết lập yêu tiền mà đi marketing.
Dần dà, đại loại là nói nhiều đến mức tẩy não, cho dù hiện tại kiếm được đã không ít, nhưng mọi người vẫn đều cảm thấy anh yêu tiền, đến cả chính anh cũng cảm thấy động lực làm việc lớn nhất chính là kiếm tiền.
Kiếm tiền dường như biến thành một thứ gì đó khắc vào trong xương cốt.
“Cung hỉ phát tài” cũng thành câu cửa miệng của anh.
Công ty quản lý cũng cảm thấy điểm này của anh rất tốt, thoải mái thừa nhận bản thân vào showbiz là để kiếm tiền, cho người ta một cảm giác đơn thuần thẳng thắn.
Suy cho cùng ai lại không yêu tiền chứ?
Hơn nữa yêu tiền tốt mà, yêu tiền mới dễ thao túng.
Sau đó Cung Tuấn muốn phản bác, rằng bản thân thật ra còn thích rất nhiều thứ hơn tiền, cũng sẽ không vì tiền mà buông bỏ bản thân, nhưng quần chúng ai cũng đều cảm thấy anh yêu tiền, giải thích nhiều nữa mọi người cũng không quan tâm.
Cho nên hiện tại nghe đến câu “yêu tiền” này, Cung Tuấn cũng chỉ có thể cười cười thầm chấp nhận.
Cung Tuấn thương lượng với quản lý về công việc tiếp theo, quản lý của nữ chính đi sang, chào hỏi quản lý của Cung Tuấn: “Bọn tôi bên này tính là đêm nay mua hot search, cũng sẽ cho thủy quân lên, bên cô đến giờ thì chú ý hướng dẫn fan đừng đánh nhau nhé.”
Cung Tuấn hơi không rõ ràng, chỉ thấy quản lý nhà mình vui tươi hớn hở đáp: “Được, bọn tôi bên này sẽ sắp xếp đầy đủ.”
Đợi sau khi quản lý của nữ chính đi rồi, Cung Tuấn mới vội vã hỏi: “Sao thế?”
“Lần trước muốn nói với em, không phải em còn đóng cửa nhốt chị ở ngoài sao?” Quản lý nửa thật nửa đùa mà oán trách, “Đêm nay bên phía nữ chính sẽ liên hệ với phóng viên lá cải, cố tình tung ảnh hai người bọn em hai ngày trước liên hoan ăn chung ra khỏi cửa, còn có cái phỏng vấn thân mật trước đây, giả vờ tung tin hai người đang qua lại với nhau.”
“Tại sao?” Cung Tuấn cấp tốc hỏi.
“Chả làm sao, đương nhiên đối với hai người đều tốt, có điều bên phía cô ta gấp hơn chút, cho nên bọn họ mới tốn tiền còn không tốt sao?” Quản lý nhìn thấy vẻ mặt không vui của Cung Tuấn, không vui vẻ mà giải thích, “Nữ chính hẹn hò với idol kia, bị fan bám đuôi đi theo phát hiện rồi, mấy ngày nay fandom rất tưng bừng, cô ta sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp bạn trai, cho nên cần một đối tượng tin đồn để dời đi ánh mắt.”
“Có điều cái này với mình tốt chỗ nào?” Cung Tuấn càng thêm khó hiểu.
Fan bạn gái của anh nhiều, trước đây công ty vẫn luôn phủ nhận tin đồn anh gần gũi với cô gái nào khác.
“Không phải em thích lên mạng lắm sao? Sao gần đây không xem tin tức bên ngoài?” Quản lý nghi hoặc, “Sau khi phóng viên lần trước kia phát phỏng vấn của em ra, mấy anti của em nói đủ điều nào là em là đồng tính, thích con trai, còn bịa đặt em với đồng nghiệp hợp tác trước đây, nói hai người là chân tình gì đó, rồi cũng bức bách fandom của bên kia, mấy ngày nay fan các nhà cũng xé nhau rất nhiều đợt rồi, không khí ngột ngạt, dứt khoát mà khiến bọn họ dời sự chú ý đi một chút.”
Cung Tuấn từ sau khi nuôi người tí hon, rất ít lên mạng, đương nhiên không biết có mấy chuyện này xảy ra, nhưng anh vẫn thấy được đâu đó không đúng lắm.
“Đừng nghĩ quá nhiều, coi như cho bên phía kia một cái nợ ân tình.” Quản lý tiếp tục nói, “Như thế này lại quảng bá cho phim, đến lúc thì cứ tung ảnh cả đoàn đi ăn ra là có thể làm sáng tỏ, hơn nữa chủ yếu là gần đây em ở trong đoàn không có thứ gì tăng sale được, không bảo trì được nhiệt độ thì làm sao có thể ổn định độ nổi tiếng, không nổi tiếng thì làm gì có thương vụ.”
“Một mũi tên trúng nhiều con nhạn.” Quản lý tổng kết mà nói.
Cung Tuấn vẫn không tình nguyện cho lắm, song quản lý đã cho anh một ánh mắt sắc bén, quăng một câu, “Em còn muốn kiếm tiền hay không”, rồi mặc kệ người khác mà đi làm việc của mình.
Đến khi Cung Tuấn quay phim đêm xong trở về khách sạn, hot search đã lên rồi.
Hôm phỏng vấn trước đây hai người cũng lên hot search, chỉ có điều người sáng mắt đều nhìn ra là đang marketing, chẳng qua vẫn thu hút không ít fan couple của hai người, lúc đó đã lập nên siêu thoại couple.
Hot search kỳ này khiến siêu thoại vào thẳng luôn top 10 của bảng couple.
Thủy quân lên bình luận trai tài gái sắc các kiểu, cho dù fan hai bên đều làm rõ, nhưng danh tiếng vẫn ngày càng mạnh.
Thậm chí các trang web đăng video cũng đã có editor bắt đầu chế tác video cho hai người.
Lúc Cung Tuấn nhìn thấy mấy thứ này, rất không vui, sau khi xụ mặt vào game, lại nhanh chóng vui vẻ lên–
[Bởi vì bạn đời độc quyền của bạn chỉ số tâm trạng 70, độ cảm tình 75, giờ có thể mở ra hệ thống giọng nói của bạn đời, xin hỏi bạn có muốn mở không?]
Cung Tuấn nhanh chóng chọn “xác định”.
[Hiện đã mở hệ thống giọng nói của bạn đời, xin hãy bật âm lượng của di động, những lời bạn đời độc quyền nói toàn bộ sẽ dưới hình thức giọng nói.]
[Nhắc nhở: Khi chỉ số tâm trạng của bạn đời độc quyền ≤ 70, độ cảm tình ≤ 70, tự động đóng lại hệ thống giọng nói của bạn đời.]
Đêm nay quay phim về rất muộn, người tí hon đã ngủ rồi, nhưng Cung Tuấn gấp gáp không đợi được muốn nghe giọng của người tí hon.
Cung Tuấn thăm dò mà chọt chọt người tí hon.
Người tí hon chầm chậm xê dịch, đổi sang tư thế đối diện với Cung Tuấn, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Cung Tuấn lại chọt chọt.
Người tí hon hơi động đậy, dùng tay từ từ lấy chăn che đầu lại.
Cung Tuấn tiếp tục chọt chọt.
Người tí hon chìa cái đầu nhỏ ra khỏi chăn, uể oải nhìn anh.
“Ưm?”
Một giọng nói uể oải lộ ra trong trẻo từ di động phát ra.
Cung Tuấn trước đây vô số lần tưởng tượng qua giọng nói của người tí hon, thậm chí anh còn đi tra thử giọng nói của các CV chuyên lồng tiếng game, nhưng mấy người đó đều không phải là giọng nói của người tí hon trong lòng anh.
Mà không ngờ đến, giọng nói của người tí hon vậy mà lại y chang như trong tưởng tượng của anh.
Là âm sắc sáng sủa, lại có hơi hào hứng.
Cung Tuấn không nỡ làm phiền người tí hon nghỉ ngơi, vội vã nói câu, “Không có gì”, để người tí hon lại ngủ tiếp.
Mà Cung Tuấn, bởi vì một tiếng “ưm”, hưng phấn đến nửa đêm ngủ không được.
Giống như duyên phận, giọng nói của người tí hon cũng là dạng lý tưởng của anh.
Đợi đến khi tâm tình kích động đi qua, Cung Tuấn lại nhớ tới hot search, cảm giác buồn bực theo đó mà đến, khiến anh cả đêm không ngủ.
Tới sáng hôm sau khi đến lúc, Cung Tuấn theo thói quen mà mở game ra, chuẩn bị gọi người tí hon dậy.
Bởi vì đã sử dụng giọng nói, Cung Tuấn cũng muốn gửi người tí hon giọng của mình nhiều hơn.
“Trương…” Cung Tuấn cảm giác gọi tên đầy đủ quá là xa lạ, sửa lời, “Triết Hạn?”
[Phát hiện biệt danh “Triết Hạn” của bạn là biệt danh tốn phí, cần tốn 1k tâm tệ mở khóa, không thì sẽ thay thành biệt danh miễn phí “đại ca”.]
Cung Tuấn: “…”
Sơ suất rồi, quên mất cái thuộc tính hút máu của phần mềm này.
Cung Tuấn bây giờ xài tiền ngày càng thuận tay, sau mấy giây lập tức đã sở hữu biệt danh một nghìn tệ.
Cung Tuấn cấp tốc dùng luôn–
“Triết Hạn?”
“Triết Hạn?”
“Triết Hạn?”
“Gọi hồn à!”
Người tí hon vẻ mặt hỏi chấm chui ra khỏi chăn, không rõ người này lại phát điên cái gì.
Cung Tuấn cũng không biết mình làm sao, đơn giản nghe đến một câu trả lời của người tí hon cũng có thể vui vẻ đến nửa ngày.
Anh tự hài lòng mà chuẩn bị bữa sáng trong nhà bếp, người tí hon sau khi rửa mặt xong, lại nằm lì trên giường ngủ tiếp.
Cung Tuấn đặt bữa sáng nóng hổi lên bàn, bởi vì đồ ăn quá nóng cần đợi nguội một chút, vừa hay dùng thời gian này bôi kem chống nắng cho người tí hon.
Người tí hon tiếp tục nằm lì, nâng hai tay lên, giơ lên hai bên đỉnh đầu, để mặc Cung Tuấn dùng ngón trỏ chấm kem chống nắng bôi lên tay và gáy của mình.
Đầu lại là nghiêng qua, từ góc nhìn của Cung Tuấn thì rất giống như đang đối mặt với anh vậy.
Cung Tuấn mỗi ngày lúc bôi kem chống nắng cho người tí hon sẽ lảm nhảm với người tí hon một vài câu chuyện làm việc và cuộc sống.
Người tí hon sẽ nằm đó, có lúc lẳng lặng nghe, có lúc sẽ giúp đỡ ra ý kiến, có lúc sẽ khuyên lơn.
Cung Tuấn nói ra cuộc đối thoại hôm qua với quản lý, diễn giải sự khổ não của mình.
Lần này người tí hon đột nhiên cắt lời anh mà hỏi: “Loan tin của em và nữ chính? Em đồng ý rồi?”
“Ài, tôi không định đồng ý.” Cung Tuấn vừa tỉ mỉ bôi kem vừa thở dài, “Nhưng mà đã lên hot search rồi, có cách nào đâu.”
Người tí hon nhanh chóng rút tay về, hai cánh tay nhỏ nhắn cũng đặt lại dưới bụng của mình.
Người tí hon quay đầu về phía trước, cằm đè lên gối, chậm rãi đáp một câu: “Ờ.”
Bởi vì người tí hon rút tay về, động tác thoa kem chống nắng của Cung Tuấn đành đứng ở không trung, có hơi không rõ, lần này thì nhìn thấy hệ thống nhảy ra–
[Trương Triết Hạn chỉ số tâm trạng -50.]
