Mừng một năm ngày cưới! Cưới trước yêu sau bền trăm năm ~
Tác giả: Hoang Ngôn
Chuyển ngữ: Atlibby
Chương 6.
Người tí hon đã nóng đến đầu óc mơ hồ, co ro trên giường, nhắm mắt, gương mặt nhỏ đều đã đỏ lên đến khác thường.
Cung Tuấn thử đụng đụng hắn, người tí hon khẽ run một chút, miễn cưỡng quay người sang, mở mắt ra chớp chớp hai lần, lại giống như không còn sức lực chầm chậm đóng lại.
Khoé miệng nhẹ cong lên, tựa như rất phấn khởi.
Cả con tim Cung Tuấn như bị cái gì đó nắm chặt, bóp chết, thở không nổi.
Cung Tuấn nhanh chóng chuyển sang khu mua sắm, mở tới thuốc hạ sốt, cũng không quan tâm là nhãn hiệu gì, mua trước rồi nói sau.
Người tí hon đã không cách nào tự ngồi dậy uống thuốc rồi, Cung Tuấn đặt thuốc trước mặt hắn, nhưng không cách nào mớm cho được.
Trán Cung Tuấn tiết ra một lớp mồ hôi mỏng.
“Thầy Cung? Thầy Cung?” Có người vỗ vỗ vai Cung Tuấn.
Cung Tuấn quay người, người đại diện mang một phóng viên cùng một nhiếp ảnh gia đứng sau lưng anh, phóng viên cười bảo: “Thầy Cung, có thể phỏng vấn mình anh một chút không?”
Cung Tuấn lúc này trong lòng đã gấp đến không xong, đè xuống sự kích động muốn từ chối của mình, cầm lấy mic từ phóng viên: “Được rồi được rồi, ở đây luôn được không? Chúng ta bắt đầu nhanh một chút đi.”
Phóng viên hơi kinh ngạc, nhưng vẫn rất nhanh phản ứng: “Được, thầy Cung xem ra là một người nóng vội rồi, vậy chúng ta bắt đầu luôn đi.”
Mấy câu hỏi trước nhất của phóng viên đều tương đối thông thường, đều là đề tài Cung Tuấn đã trả lời mấy trăm lần rồi, Cung Tuấn hết sức khiến bản thân ra vẻ bình tĩnh ung dung, tổng hợp lại đáp án trước kia một chút, hệ thống xong xuôi thì trả lời phóng viên.
Trên thực tế bàn tay cầm di động của anh đã toàn là mồ hôi, không kiềm được mà run run.
Người tí hon uống thuốc không nổi, xem ra chỉ có thể gọi bác sĩ rồi.
Trong app có bác sĩ không? Có vẻ như trừ người tí hon ra trước nay chưa từng thấy qua ai khác?
Lỡ không có bác sĩ thì làm sao đây? Người tí hon cứ thế này mà biến mất sao?
“Thầy Cung, vừa rồi nhìn thấy quan hệ của anh và nữ chính thật không tồi, có thể hỏi một chút cô ấy có phải là hình mẫu lý tưởng của anh chăng?”
“Thầy Cung? Thầy Cung?”
Cung Tuấn xin lỗi mà cười: “Ngại quá, thất thần chút.”
Phóng viên không tức giận mà hỏi lại một lần nữa.
Cung Tuấn không để ý đến ra dấu của người đại diện ở đối diện, lắc lắc đầu: “Chúng tôi chỉ là bạn hợp tác thôi.”
Phóng viên hỏi: “Vậy hình mẫu lý tưởng của anh là dạng gì? Là dạng như bạn hợp tác trong bộ phim trước sao?”
Cung Tuấn đã hoàn toàn không nhớ được nội dung bộ phim trước, anh ứng phó qua loa hai câu, mà trong đầu hiện lên lại là bóng dáng hấp hối trên giường của người tí hon.
“Nhưng rõ ràng bộ phim trước anh hợp tác với một nam diễn viên mà, không lẽ thầy Cung thích nam hơn một chút sao?” Phóng viên từng bước dẫn dắt.
Cung Tuấn theo bản năng muốn phản bác mình trước nay chưa từng thích con trai, nhưng đột nhiên cảm thấy chột dạ, lời nói đến miệng chẳng hiểu sao lại đổi: “Bất kể là nam hay nữ, chỉ cần chân tình là được.”
“Chân tình à… Nói đến thì mùa này rất hợp để yêu đương nhỉ.” Phóng viên sau cùng đầy ẩn ý mà nói.
Sau khi phỏng vấn, người đại diện nhanh chóng định nhắn nhủ Cung Tuấn một chút về chuyện marketing, nhưng Cung Tuấn đã không còn lòng dạ làm việc nữa rồi, thậm chí lần đầu tiên đi tìm đạo diễn xin ngày nghỉ thứ nhất vì lý do cá nhân không phải công việc.
Người đại diện đuổi theo sau lưng mà chất vấn: “Cung Tuấn, em làm sao thế? Không muốn kiếm tiền nữa sao?”
Cung Tuấn tuy có phòng làm việc riêng, rất nhiều chuyện bản thân cũng có khả năng phát biểu, nhưng về phần hình tượng marketing vẫn là ký với công ty quản lý chuyên nghiệp.
Công ty quản lý này là hàng top trong ngành, bậc cửa rất cao, ngày xưa thích Cung Tuấn là vì anh khá là ngoan ngoãn chất phác, không gây thị phi.
Loại như Cung Tuấn lăng xê lên thì rất dễ dàng, cho dù không thể bảo đảm cực nổi, hơi nổi thôi vẫn có thể.
Mấy năm nay cũng chứng minh được công ty này có thực lực, Cung Tuấn dưới sự điều động của họ, trước mắt cũng tính là một ngôi sao có tên tuổi trong giới giải trí.
Trong giới giải trí muốn chiếm được một chỗ nhỏ bé cũng thật là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, xa xôi không được dễ dàng như bên ngoài thấy.
Người đại diện là công ty điều tới, có thực lực cũng có dã tâm, vẫn luôn muốn đưa Cung Tuấn lên cao, lời nói trước mặt Cung Tuấn rất có trọng lượng.
Cung Tuấn bây giờ không có tâm tình nói chuyện đúng sai với người đại diện, anh đáp lại một câu “Chị, có chuyện mai nói” rồi đẩy người đại diện ra ngoài cửa.
Lúc Cung Tuấn vào game lần nữa, người tí hon đang nằm mặt hướng về anh, không biết là ngủ hay là lịm đi, hơi cau mày, đại khái là mơ thấy cái gì đó không hay ho, khóe mắt còn ngân ngấn những giọt lệ nhỏ bé.
Cung Tuấn cầm di động click bừa ở thanh hệ thống, ra sức tìm cách cứu người tí hon.
Cũng may app vẫn tính là thông minh, rất nhanh nhảy ra gợi ý–
Mời chọn cách chữa bệnh cho Trương Triết Hạn:
- Bác sĩ phổ thông (Tốn 1k tâm tệ mở khóa)
- Bác sĩ nội trú (Tốn 5k tâm tệ mở khóa)
- Chuyên gia (Tốn 10k tâm tệ mở khóa)
Cung Tuấn gần nhưng không do dự mà chọn C, rất nhanh, một chuỗi ánh sáng đủ màu hiện lên màn ảnh, chờ đến khi ánh sáng biến mất, người tí hon trên giường đã không thấy đâu.
Cung Tuấn vốn cho rằng sẽ xuất hiện một bác sĩ tí hon đến xem bệnh, không ngờ là đem thẳng người tí hon nhà mình đi sang đó.
Cung Tuấn cứ nhìn chằm chằm vào gian phòng trống không như thế, đợi người tí hon trở về, hai chân không kiềm được mà run run.
Vừa lo âu vừa không yên tâm.
Sáng hôm sau khi Cung Tuấn tỉnh lại đã không biết mình ôm điện thoại ngủ mất lúc nào, bởi vì nằm cả đêm trên băng ghế, cả người đều bị đau lưng.
Di động hết pin đã tắt rồi, Cung Tuấn vội vã cắm điện mở game.
Người tí hon vẫn chưa quay lại, Cung Tuấn chỉ có thể tiếp tục nhìn chằm chằm vào căn phòng trống không.
Có điều thật ra trong gian phòng cũng không tính là trống.
Đống sách to trên đất đã xem xong vài quyển, trên mặt vài quyển còn có ký hiệu bằng bút của người tí hon.
Nhà bếp rối tung, cơ mà nhìn ra được người tí hon có cố gắng nấu cơm, chỗ thông báo tin tức còn cho thấy người tí hon đã thành công làm được món “Laziji” và “Xôi xoài”.
Máy giặt tự động mới mua đều chưa đụng tới, đống quần áo Cung Tuấn mua cho người tí hon chỉ sót lại mấy bộ chưa mặc, quần áo bẩn đều tùy tiện ném một bên.
Trái lại golf ngày nào cũng đánh, cũng không biết cái này sao lại có lực hấp dẫn lớn với người tí hon như vậy.
Tin hệ thống giống như quyển nhật ký vậy, ghi chép tỉ mỉ cuộc sống hàng ngày của người tí hon.
Cung Tuấn nhanh chóng tìm ra nguyên nhân người tí hon phát sốt, hai ngày trước đột nhiên đổ một cơn mưa bóng mây to, người tí hon ở khu vực bên ngoài đánh golf vừa khéo bị dính mưa, kết quả là ngã bệnh.
Vừa hay hôm đó Cung Tuấn cũng trải qua một cơn mưa bóng mây, chẳng qua trợ lý bên cạnh anh lúc nào cũng mang theo dù, thật ra lại chẳng bị mắc mưa gì.
Cung Tuấn không khỏi phục cái sự bắt chước thời tiết của game.
Cung Tuấn xem xong nhật ký, mới phát hiện mấy ngày nay, người tí hon đều là sống một mình, tự đánh golf tự ăn tự xem sách, cũng không có ai nói chuyện cùng.
Cung Tuấn có thể nghĩ đến người tí hon hẳn rất cô đơn.
Nhưng trước đây người tí hon có đụng vào hay không chỉ số tâm trạng cũng đi xuống, quãng thời gian này lại không mất tí nào, chẳng qua độ cảm tình dường như không bị khống chế chỉ còn lại chưa tới 30.
Cứ như sờ không được suy nghĩ của người tí hon, Cung Tuấn hiện tại cũng không rõ ý kiến của mình, anh không rõ vì sao bản thân lại không buông được người tí hơn, sẽ áy náy vì hắn sinh bệnh, sẽ tự trách mình vì hắn cô đơn.
Còn sẽ không kiểm soát được mà muốn đối tốt với hắn.
Thậm chí cảm giác hắn chính là một người sống sờ sờ, cũng không phải là người 2D trong game.
Vào lúc Cung Tuấn đang suy nghĩ vu vơ, màn hình bỗng dưng lại xuất hiện một chuỗi hiệu ứng, đợi ánh sáng mất đi, người tí hon đã quay về trên giường.
Cung Tuấn kích động đến suýt nữa quăng di động.
Người tí hon hẳn là hạ sốt rồi, sắc mặt cũng khôi phục lại bình thường, chỉ là môi còn hơi nhợt nhạt, cả người đều là dáng vẻ ốm đau bệnh tật.
Cung Tuấn đổ cho hắn một ly nước, đưa sang, người tí hon từ từ giơ tay đón lấy, nâng người uống một tí, chuyển ly cho Cung Tuấn.
Trong lòng Cung Tuấn như dỡ được một tảng đá lớn, cuối cùng cũng yên tâm lại.
Người tí hon nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường, có lẽ là trời nóng quá, đá chăn sang một bên, Cung Tuấn cẩn thận từng chút kéo chăn lại đắp lên người hắn, lại bị người tí hon đá văng.
Cung Tuấn đợi mấy phút, cảm thấy người tí hon không chừng là ngủ rồi, lại đắp chăn lên người hắn.
Chưa đầy hai giây sau, chăn lại nhanh chóng chạy ra một góc.
Cung Tuấn mua luôn cái máy điều hòa gắn lên, người tí hon mới bằng lòng thành thật đắp chăn.
Không sai, là người tí hon làm mình vừa tốn tiền vừa hao tâm.
Cung Tuấn thích thú sang khu mua sắm đào ra một con gà mái già to mập, dùng nồi đất nghiêm túc hầm nồi canh gà tại nhà bếp.
Cảm giác thể nghiệm của cái app này rất mạnh, cho dù là làm canh gà cũng không giống những cái game khác có thể một phát là xong. Mà là mình phải từng bước một giết gà, rửa nguyên liệu, sơ chế nguyên liệu, tiếp theo cho gia vị vào theo tỉ lệ, để trên lửa hầm ít nhất 1 giờ mới được.
Trong lúc rảnh rỗi chờ canh gà, Cung Tuấn bắt đầu dọn dẹp gian phòng, sách chất loạn trên mặt đất, mua một cái kệ sách trật tự xếp lên.
Quần áo cũng cho vào máy giặt rồi đem lên phơi.
Rác trong phòng phải thanh lý, mặt đất trên bàn đều phải lau một cái.
Gậy golf cũng đổi sang cái mới.
Lúc Cung Tuấn đang làm, nhìn thấy tin hệ thống bán đứng người tí hon đang vờ ngủ–
(Trương Triết Hạn chỉ số tâm trạng +10.)
(Trương Triết Hạn độ cảm tình +2.)
(Trương Triết Hạn độ cảm tình +5.)
(Trương Triết Hạn độ cảm tình +1.)
(Trương Triết Hạn độ cảm tình +3.)
(Trương Triết Hạn độ cảm tình +1.)
…
Sau khi canh gà đã xong, Cung Tuấn bưng đến trước mặt người tí hon, người tí hon khó khăn ngồi dậy, tay vừa đụng bát, lại bị bỏng đến rụt về.
Cung Tuấn không thể làm gì khác hơn là cầm quạt, nghiêm túc quạt.
Người tí hon cũng không nằm xuống lại, cười tủm tỉm nhìn canh gà, dáng vẻ bằng như đang nhìn thứ đồ yêu thích gì đó.
Cung Tuấn có hơi ngại ngùng, săn sóc cho người tí hon ăn xong canh gà rồi, hứa với người tí hon mình nhất định chăm sóc thật tốt cho hắn cho đến khi hắn khỏi bệnh.
Người tí hon mặt mũi đều cong cong, vui vẻ vô cùng–
(Trương Triết Hạn: Cảm ơn em nhé.)
Cung Tuấn trông bộ dạng dần dần khôi phục sức sống của người tí hon, đột nhiên nghĩ tới câu nói kia của phóng viên hôm nay.
Mùa này rất hợp để yêu đương nhỉ.
Kỳ lạ, rõ ràng cũng đã hè rồi, muốn yêu đương hẳn phải là mùa xuân thích hợp nhất chứ?
Cung Tuấn nhìn người tí hon sau khi nằm xuống lại, len lén cầm điều hòa điều chỉnh nhiệt độ thấp xuống, từ từ nhắm mắt tham lam hưởng thụ hơi lạnh.
Đời người lần đầu gặp gỡ là mùa hè.
Đúng nhỉ, rõ ràng là mùa này rất thích hợp yêu đương.
Lúc này đây, đạo diễn gọi điện thoại tới giục Cung Tuấn làm việc, Cung Tuấn ngồi dậy thu gom đồ, cũng nói cho người tí hon mình phải đi làm rồi.
Người tí hon mặc cho cơ thể không thoải mái, trong chớp mắt đã bò dậy, hai cái tay nhỏ không thôi níu chặt góc chăn.
Mang theo chút hoảng loạn bất an.
Cung Tuấn đã quen nhìn người bộ dạng ương ngạnh nghịch ngợm phản nghịch của người tí hon, nhưng trước nay chưa từng nhìn thấy người tí hon yếu đuối thế này.
Người tí hon ngẩng đầu dậy, trong mắt có một ánh cầu xin–
(Trương Triết Hạn: Cung Tuấn, bây giờ anh chỉ có em mà thôi.)
(Trương Triết Hạn: Em đừng rời đi có được không?)
Cung Tuấn lập tức hiểu rõ, đoán chừng người tí hon sợ rằng anh sẽ mất tích như trước đây.
Cung Tuấn vừa định giải thích, đã thấy người tí hon ngồi trên giường, tay phải chậm rãi giơ lên, giơ về phía không trung, cứ như là muốn bắt lấy gì đó, nhưng lại không bắt được gì cả, chỉ có thể thất vọng chầm chậm hạ xuống.
Cung Tuấn theo bản năng chỉ có thể đón lấy cánh tay bé nhỏ đó, khi đầu ngón tay đụng đến di động sinh ra một tiếng “bịch”, mới phát hiện mình căn bản không chạm được đến người tí hon.
Giữa chúng ta, vẫn luôn cách nhau một lớp màn hình.
Căn bản không cùng một chiều không gian.

Sắp xài hết mie ảnh chibi rồi mà vẫn chưa tới chap quay về thế giới thật để tui tung ảnh fanart hai người nhớn…