Dạo này về nhà gặp ba má bạn bè sung sướng yêu đời quá
nên quên cập nhật truyện
không biết còn ai đọc không T_T
Tác giả: Mục Khanh Y
Chuyển ngữ: GV
Chương 58
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trải qua một đêm như thế.
Với một người phụ nữ, ôm nhau trên một chiếc giường mãi cho đến khi sắc trời bừng sáng.
Lúc bình minh, tôi cũng ngủ thiếp đi một lúc. Khi tỉnh lại thì thấy tay đã hoàn toàn mất hết cảm giác và đầu còn nhói lên từng cơn. Tôi cúi đầu nhìn xuống, Lý Nhiễm đã tỉnh. Trong vòng tay tôi, cô đang giương to đôi mắt tròn xoe như mắt mèo nhìn tôi chằm chằm.
“Tối qua tôi đã ngủ rất ngon.” -Cô ta nói.
“Tôi biết.” -Tôi nói: “Khi ngủ cô đúng là nặng như tạ.”
Cô có chút ngượng ngùng ngồi dậy, vỗ vỗ cánh tay đã hoàn toàn mất hết cảm giác của tôi: “Xin lỗi, có tê không?”
Nói thừa! Cô thử bị người khác đè như thế cả đêm xem. Trong lòng tôi nghĩ thế nhưng trên mặt lại làm ra bộ dạng hư hỏng: “Không sao, thêm một người cũng chẳng thành vấn đề.”
Cô bật cười: “Trần Tử Ngư, anh thực sự là một người kỳ lạ.” -Nhưng ngay sau đó lại cất nụ cười đi, nói một cách nghiêm túc: “Cũng là một quân tử.”
Tôi vươn vai, rúc vào trong chăn một chút, nằm xuống: “Nhưng đừng trách tôi không báo trước, đạo đức thanh cao của tôi chỉ một lần này, không có lần sau.”
Lý Nhiễm đứng mặc quần áo cạnh giường.
Tôi nằm trên giường nói với cô: “Giờ cô đi đâu? Về nhà hả?”
“Tôi sang nhà một người bạn của tôi.” -Cô nói: “Tôi không muốn về đó.”
Tùy cô! Tôi nghĩ suy cho cùng thì buổi sáng cũng tương đối yên tâm một chút. Hơn nữa, tôi đâu phải bạn trai cô ta, cũng chẳng phải người giám hộ của cô ta, sao có thể canh chừng cô suốt hai mươi bốn tiếng được.
“Dù sao thì cô cũng sẽ về.” -Tôi nhắm mắt lại nói: “Nếu mẹ cô hỏi tối qua cô qua đêm ở đâu, cô phải giải thích với bà ấy cho rõ ràng nghe chưa. Chúng ta trong sạch đấy nhé.”
Cô ta phì cười một tiếng. Cô sà đến hôn lên mặt tôi một cái: “Yên tâm, tôi sẽ không làm anh khó xử đâu.”
Sau đó, cô quay người đi về phía cửa.
Mẹ nó, trước khi đi còn bị cô ta sàm sỡ một lần.
“Khóa cửa cho chắc nhé.” -Tôi nói phía sau cô ta.
“Tôi biết rồi.” -Cô nói.
Một tiếng đóng cửa nặng nề truyền đến.
Tôi trở người một cái, rồi bỗng dưng phút chốc rơi vào trong chiêm bao.
Chủ nhật lẽ ra đến lượt tôi trực ca, nhưng tôi ngủ một mạch đến tận mười hai giờ mới bò dậy.
Lúc đến cục đã gần một giờ rồi. Nhưng vì chủ nhật không ai điểm danh kiểm tra chuyên cần nên tôi cứ đủng đỉnh thay cảnh phục, rồi lại ra ngoài ăn ba lạng mì vót, bữa sáng bữa trưa giải quyết chung một thể.
Trực chung với tôi còn có Tiểu Ngụy. Cậu ta là một cậu béo mặt mũi nhợt nhạt, với một đôi mắt tam giác, tròng đen cực kỳ nhỏ, lúc nhìn lên chỉ còn lại hai miếng tròng trắng. Trong sách tướng số có nói những người mang tướng này đa phần đều hung tàn, nhưng cậu ta lại vô cùng hòa nhã. Tôi trực ca đến trễ bao lâu cậu ta cũng không so đo. Chỉ là từ khi tôi đến phòng làm việc đến giờ, cậu ta cứ ôm điện thoại thầm thì to nhỏ trong góc suốt. Tôi nghe bảo gần đây cậu ta vừa quen một cô bạn gái. Hình như là một cô nhân viên ngân hàng nào đó. Tiểu Ngụy xem trọng cô ấy muốn chết. Tôi đoán giờ cậu ta đang gọi cho cô ấy, đổi lại là ai cũng không nói chuyện với cậu ta lâu như thế. Những câu âu yếm miên man đã châm nóng cả dây điện thoại. Tôi chỉ có chút lo ngại nếu lúc này có người gọi điện đến báo cảnh sát thì sao, vì tuyến này là đường dây nóng văn phòng cảnh sát chúng tôi.
Chương 59
Tôi lơ đãng chơi trò lật bài trên máy tính. Tâm tư một lúc lại từ trên người Lý Nhiễm bay sang chỗ Trình Minh, rồi lại từ trên người Trình Minh bay sang chỗ lý Mai. Tôi nhận ra quả thật mình đã đánh giá thấp hai chị em này rồi. Họ phức tạp và thâm trầm hơn những gì họ thể hiện ra ngoài nhiều. Và hễ nghĩ đến Trình Minh tôi lại có cảm giác chộn rộn. Tôi muốn gọi điện cho Lưu Ly, muốn hỏi nàng xem tối qua họ đã tiến triển đến đâu. Tôi phải hao rất nhiều công sức để xua tan thứ suy nghĩ ngu xuẩn này.
Một buổi trưa cứ thế trôi qua trong sự ăn không ngồi rồi. Khó khăn lắm mới đến năm giờ chiều, Tiểu Ngụy đã thay xong đồ thường từ sớm, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, chạy như bay đến buổi hò hẹn ngọt ngào của cậu ta. Dù gì tôi cũng chẳng có chỗ nào phải đi vội, nên bèn ngồi rề rà đọc báo đêm ở đây. Trong lòng toan tính xem tối nay có nên đi tìm Đinh Đinh không. Tôi đã gần một tuần không gặp cậu ta rồi, nhớ tiểu yêu tinh đó đáo để. Hơn nữa điều quan trọng nhất là tối qua Lý Nhiễm làm tôi cảm thấy rất khó chịu.
Tôi chẳng biết phải miêu tả cảm giác của tôi như thế nào nữa. Có lẽ có người sẽ cảm thấy những người đàn ông như tôi cho dù có ngủ chung một giường với một người phụ nữ cả đêm mà vẫn bình an vô sự thì âu cũng là tình huống bình thường nhất. Nhưng dù gì tôi cũng không phải thái giám, cũng không phải một kẻ biến thái tình dục. Khi ôm Lý Nhiễm tôi hoàn toàn không có thứ suy nghĩ buồn nôn như là “Hai chị em chúng mình…”. Bắt đầu từ năm mười tuổi tôi đã ý thức rõ vai trò nam giới của mình, chẳng qua tôi là một người đàn ông thích đàn ông thôi. Những cô thiếu nữ tươi mát nõn nường như Lý Nhiễm nằm trong lòng tôi, hơn nữa còn tiến hành kích thích vật lý với tôi, cô ta khiến tôi rơi vào một trạng thái thèm khát bất mãn. Tôi cảm thấy dục vọng trong cơ thể mình được đánh thức nhưng lại không phải là thứ dục vọng mà cô ta có thể thỏa mãn được. Tôi biết cách giải thích của tôi nghe rất rối rắm. Đổi một cách nói khác liệu có dễ hiểu hơn không nhỉ. Chẳng hạn như một cô thiếu nữ đôi mươi gả cho một cụ ông đã hơn bảy mươi tuổi. Họ vẫn có hoạt động tình dục, có lẽ còn rất thường xuyên nữa là đằng khác, nhưng thiếu nữ vẫn cảm thấy thèm khát bất mãn. Vì đó không phải là thứ dục vọng mà một cụ ông hơn bảy mươi tuổi có thể thỏa mãn được. Điều cô muốn không phải là thứ dục vọng đó.
Ý tôi không phải đang nói mình là thiếu nữ. Tôi không phải phụ nữ… Càng nói càng rối rồi. Tôi và Lý Nhiễm, ai là thiếu nữ, ai là cụ ông đây?
Thôi bỏ đi.
Ngay trong lúc tôi đang chán muốn chết thì Tiểu Ngụy, vốn đã rời khỏi văn phòng, bỗng dưng quay lại.
“Tiểu Trần, có người tìm cậu.” -Cậu ta đứng trước văn phòng nói: “Tôi bảo anh ta vào rồi.”
Tôi kinh ngạc bỏ tờ báo xuống, một bóng người cao lớn mặc áo khoác đen xuất hiện trước cửa văn phòng.
Vẻ mặt của tôi lúc ấy chắc chắn rất giống bị down.
Hắn cảm ơn Tiểu Ngụy một tiếng, sau khi nhìn bóng lưng Tiểu Ngụy biến mất, mới quay đầu lại, mỉm cười nói với tôi: “Anh bạn đồng nghiệp này của cậu rất tốt bụng.”
“Phải, cậu ấy rất tốt bụng.” -Tôi không biết nói gì cho phải, đành máy móc lặp lại một lần.
Hắn tự tiện bước vào trong phòng làm việc, cởi khăn choàng ra vắt lên lưng một chiếc ghế, đoạn vừa cởi chiếc áo khoác nỉ màu đen vừa nói: “Tôi gặp cậu ấy ngoài cổng. Lúc đó cảnh vệ vẫn chưa cho xe của tôi vào. May mà cậu ấy sang hỏi tôi có chuyện gì. Tôi nói tôi tìm Trần Tử Ngư, không ngờ cậu ấy lại bảo đó là đồng nghiệp tôi. Thế nên mới dẫn tôi vào.”
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra tôi phải hỏi hắn điều gì rồi.
“Anh đến đây làm gì?” -Tôi bỏ tờ báo trong tay xuống, nửa đùa nửa thật nói: “Đầu thú à?”
“Cũng có thể nói thế.” -Hắn ngồi xuống chiếc ghế ngay đối diện tôi, lại nhìn tôi với ánh mắt như cười như không kia.
Trong lòng tôi vốn đã chột dạ, ánh mắt của hắn càng khiến sống lưng tôi lành lạnh.
“Nói đi! Rốt cuộc anh đến đây có việc gì?” -Tôi mở ngăn kéo, lấy văn bản ghi lời khai ra, mở nắp bút máy, trưng ra bộ dạng “chuyện công ra chuyện công”: “Nhớ ra chuyện gì quan trọng à?”
“Tôi chỉ rất hiếu kỳ tại sao tối qua cậu lại bỗng dưng bỏ đi.” -Hắn nói.
“Vì buổi điều tra đã kết thúc. Tôi không cần phải tiếp tục ở lại đó.” -Tôi nuốt cụm “phá hoại chuyện tốt của hai người” xuống không nói.
Chương 60
“Kết quả thế nào rồi?”
“Bằng chứng ngoại phạm của anh rất hoàn chỉnh.”
“Nghe cậu nói thế tôi rất vui.”
Chúng tôi cùng im lặng một lúc. Tôi gần như viết lên giấy trong vô thức: “…Luật sư Trình Minh… bằng chứng ngoại phạm đã xác nhận…”
Cây bút trong tay tôi khựng lại, không biết phải viết tiếp như thế nào.
Tôi và hắn ta dường như đều đang ngẫm nghĩ một điều gì đó.
Tôi nghe thấy mình hỏi một cách khó khăn: “Tối qua, hai người chơi có vui không?” -Lời vừa thốt ra khỏi miệng tôi đã bắt đầu hối hận. Tôi đúng là một thằng ngốc!
Thế là tôi cố gắng nở một nụ cười. Tôi hy vọng mình cười trông thật tự nhiên, như một cuộc tán gẫu trêu đùa lẫn nhau giữa những người bạn.
“Tôi thì rất vui, chỉ là không biết sĩ quan Hứa cảm thấy thế nào.” -Hắn đẩy cặp kính trên mũi một cái.
“Anh yên tâm, chắc chắn cô ấy cũng vui.”
“Cô ấy là một cô gái vô cùng đáng yêu. Vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.”
Tôi biết sẽ như vậy từ sớm rồi.
“Những lời này anh phải nói với cô ấy mới phải.” -Tôi nhún vai một cái.
Hắn cầm chiếc mũ cảnh sát mà tôi đặt ở một bên lên, dùng tay men theo nó chậm rãi quay một vòng.
“Nhưng cô ấy không phải mẫu người tôi thích.” -Hắn nói.
Giữa lửa đá điện sáng, bỗng dưng một suy nghĩ lóe lên rồi vụt tắt trong lòng tôi, giống như bốn chữ đó, “trong lòng xao động”. Tôi ngước mắt lên, nhìn hắn chăm chú.
Chuyện đó không thể nào. Lý trí của tôi nói với tôi. Nhỡ tôi hiểu nhầm ý hắn thì sao?
Có một câu hỏi đang ở ngay bên khóe miệng tôi, tôi sợ mình vừa mở miệng nó sẽ nhảy xổ ra. Tôi không muốn thăm dò hắn. Lúc này tôi không muốn biết đáp án.
Phải, tôi sợ biết được đáp án của câu hỏi.
“Sao cậu không hỏi tôi tôi thích mẫu người nào?” -Hắn đặt mũ tôi xuống, khoan thai hỏi.
Tim tôi đập thình thịch không ngớt.
Như một đứa trẻ ngúng nguẩy bị người khác nói trúng tim đen, tôi rũ mắt xuống: “Chuyện đó không liên quan đến tôi.”
Tôi thực sự không muốn biết.
Một bàn tay đưa đến trước mặt tôi, rút cây bút trong tay tôi ra, đặt nó sang một bên.
“Những điều này, không cần phải ghi lại nhỉ.” -Hắn nói một cách đầy ẩn ý.
Cả đời này chưa bao giờ tôi có thứ cảm giác đó. Như một nhà thám hiểm bỗng dưng đứng trước một vực thẳm khó lường, hồi hộp đến mức không thở được, mồ hôi lạnh túa ra trong lòng bàn tay. Tôi vừa sợ hãi, vừa hưng phấn, có chút run rẩy nhưng lại có chút mong chờ. Môi tôi khô khốc.
Bàn tay hắn dừng lại trên mặt tôi, ngón tay cái của hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má của tôi. Mỗi một cái xoa nhè nhẹ đều sản sinh một luồng điện tản ra bốn phía.
“Tôi vẫn thích dáng vẻ của em khi mặc cảnh phục hơn.” -Hắn khẽ nói.
Bên tai tôi chỉ nghe thấy một tiếng đùng, đầu óc bỗng dưng trống rỗng.
Đôi tay hắn đặt lên bàn làm việc của tôi. Hắn rướn người đến. Ngay trong phòng làm việc vắng vẻ này, hắn hôn lên môi tôi.
Tất cả hệ thống phòng ngự của tôi đều tan rã trong phút chốc. Như một người rơi từ trên cao xuống, ta sẽ cảm nhận được thứ lực hấp dẫn lớn mạnh, không thể kháng cự của trái đất. Chính là thứ lực hấp dẫn đó đã kéo tôi về phía hắn, kéo tôi về phía hắn ta.
Tôi đang rơi tự do một cách chóng mặt.
Không biết lúc nào, không biết ở đâu, tình yêu sẽ ập tới theo cách mà bạn ít ngờ nhất.
em cảm thấy thật may mắn vì đã thức T__T rốt cuộc thì suốt 60 chương dã xuất hiện “chemistry” rồi =((
LikeLike
Trời ơi Trình Minh ngầu quá >/////< tui thích mấy bạn seme vừa lịch thiệp vừa "tế nhị" lại ghê gớm như bản lắm 😥 mấy bạn bá đạo kiểu bá vương ngạnh thượng cung tui thấy ko ngầu bằng kiểu tằm ăn rỗi như bạn Minh ý 😥
P/S: vào hè cái suốt ngày chiến đấu với dưa hấu, tui mới sực nhớ ra là trên đời có dao dưa hấu nên đi lùng bằng được, bổ dưa sướng gì đâu :v mỗi tội chưa biết làm gì ngoài bổ dưa (ngoại trừ công dụng xọc người, dù tui vẫn ko nghĩ là xọc được, cùn lắm :v)
LikeLiked by 1 person
Cha Minh ngầu quá xá 😂 Ăn sạch con nhà người ta rồi cuỗm tim luôn 😁 Làm ăn sạch sẽ gọn gàng lưu loát, duyệt!
LikeLike