100% – Chương 11

Tác giả: Giới Thái Hồ Hồ

Dịch: Atlibby

Mục lục

Thứ sáu, trước bàn tròn phòng họp, nhóm đề tài gồm 4 người tiến hành cuộc họp chính thức đầu tiên.

Cái việc Tạ Dĩ Tân đùng cái hợp tác chung cũng như một quả bom tấn với anh em nhà họ Hác, bọn họ ngơ ngác cả ngày trời vẫn chưa nhảy số được.

Tần Xán đương nhiên không thể kể cho họ nguyên nhân thật sự dẫn đến màn hợp tác này, cuối cùng quyết định đồ thừa cho người khác: “Jonathan sắp xếp cho làm chung đó.”

Giờ phút này đây, Hác Thất Nguyệt kéo Tần Xán vào sát người mình: “Anh Tần ơi lẹ lẹ lên, chỉ cho hai đứa em xem cái ảnh PCA này phải xem biến số nào vậy? Sao trông cứ như bản đồ thế giới ấy?”

Tần Xán liếc nhìn: “Không cần xem kỹ cái này, vô dụng lắm.”

Hác Thất Nguyệt não nề: “Anh nói kiểu gì vậy anh Tần? Đây là tài liệu đàn anh Tạ kêu tụi mình đọc trước, chắc chắn ảnh nào cũng cần dùng nhiều, nhanh chỉ cho em coi coi…”

Tần Xán cảm thấy vô cùng lạ lẫm với hai người trước mặt: “Hai đứa bây bị gì đây? Bình thường họp tổ có bao giờ thấy tụi mày nghiêm túc bao giờ, nay làm gì còn bày đặt làm học  sinh giỏi vậy?”

Hác Ngũ Chu: “Khác nhau mà.”

Hác Thất Nguyệt: “Chính xác, hôm nay khác biệt, bình thường lúc họp tổ, người nghe không muốn nghe, người nói không muốn nói, mình cứ phiên phiến là xong.”

“Nhưng mà,” mặt con bé trở nên ủ rũ, “Hôm nay là lần thảo luận tổ đầu tiên với đàn anh Tạ, chắc anh ấy hỏi một câu là biết ngay tụi em gà cỡ nào rồi, ảnh thì lại khác với anh, trông không được hoa hậu dễ gần lắm, nên bọn em vẫn cần diễn xíu.”

Tần Xán: “…Có lúc anh cũng muốn tụi mày diễn với anh lắm.”

Tần Xán còn chưa kịp nói thêm thì đã thấy hai anh em tự dưng hắng giọng, đồng thời ngồi ngay ngắn lên.

Hắn quay đầu lại nhìn, hóa ra là Tạ Dĩ Tân đến rồi.

Anh khác hẳn những người như họ, mỗi ngày đều qua loa mặc hoodie hay áo thun, anh ưu ái quần áo thiết kế đơn giản mặc vào dễ chịu.

Hôm ngay nhiệt độ giảm, anh mặc một chiếc áo len, mang cặp kính gọng, sự lạnh lùng điềm đạm và tự chủ trong khí chất càng lộ rõ ra, thể hiện sự sang trọng dù không tốn chút công sức nào.

Đương nhiên ở đây chỉ có Tần Xán biết rằng anh vẫn còn một khía cạnh khác hẳn với diện mạo lúc này khi trời mưa đến.

Nhưng Tần Xán đã hiểu vì sao hai anh em nhà Hác dính lấy mình cả sáng rồi: Khi tiếp xúc với Tạ Dĩ Tân thì chẳng hiểu sao người ta lại luôn bất giác thể hiện bộ mặt tốt nhất của mình.

Tạ Dĩ Tân bước vào phòng họp, thấy ba người họ ngồi chen vào một góc bàn, khựng: “Mọi người đến sớm thế.”

Hác Thất Nguyệt lắp ba lắp bắp: “Làm làm gì có, đâu đâu có sớm.”

Tạ Dĩ Tân “à” một tiếng: “Vậy là do tôi đến muộn rồi, xin lỗi.”

Hác Thất Nguyệt bị hoảng hồn đến mức nói năng không được trôi chảy nữa: “Không phải không phải! Em không có ý này, vậy… vậy là do bọn em đến sớm rồi đó!”

Tần Xán ở bên cạnh suýt nữa thì bật cười.

“Vừa đúng 10 giờ, không ai sớm không ai muộn hết.” Tần Xán nói, “Phải rồi Thất Nguyệt, không phải ban nãy có hình nào em không hiểu hả, sẵn tiện hỏi luôn xem.”

Hác Thất Nguyệt đỏ mặt, bắt đầu giả khờ: “Hình nào đâu anh Tần, toàn bộ tài liệu em xem hiểu hết mà, em–”

Tạ Dĩ Tân liếc nhìn thấy màn hình máy tính của Hác Thất Nguyệt.

“À, hình đấy à?”

Tạ Dĩ Tân nhìn rồi đưa một câu trả lời khá giống với của Tần Xán, có điều là một phiên bản sắc bén hơn: “Cá nhân tôi thấy hình này không liên quan nhiều tới cả bài viết, chắc tác giả hết gì để nói nên khoe khoang năng lực làm biểu đồ lập trình của mình thôi, có thể bỏ qua.”

Hác Thất Nguyệt và Hác Ngũ Chu nhìn chằm chằm tấm hình bọn họ nghiên cứu cả buổi sáng, rơi vào im lặng.

Tạ Dĩ Tân lấy máy tính mình ra: “Mình bàn về kế hoạch cụ thể cho đề tài nha.”

Thật ra đây là lần đầu tiên Tạ Dĩ Tân ngồi chung với bọn họ.

Tần Xán phát hiện Tạ Dĩ Tân vô cùng hợp vai trò thầy giáo, mà trời sinh cũng hợp làm lãnh đạo một nhóm. Trước tiên anh giải thích rõ ràng lại tài liệu có độ khó cao, sau đó dẫn ra kế hoạch thí nghiệm liên quan trong tương lai, người nghe đều mê hồn.

Tạ Dĩ Tân: “Đây là một số hình ảnh do tôi xử lý vào tháng rồi, trước mắt thì cần phân tích số liệu về các căn bệnh liên quan, cách phân tích cụ thể sẽ nói cho mọi người sau.”

Hác Ngũ Chu: “Được ạ, đàn anh.”

Hác Thất Nguyệt: “Không thành vấn đề ạ, đàn anh.”

Hàm lượng chữ “đàn anh” quá cao so với đối thoại bình thường, Tần Xán cũng học theo bọn họ, nén cười mà nói: “Vậy phiền đàn anh giúp đỡ nhiều rồi ạ.”

Tạ Dĩ Tân nhìn vào mắt Tần Xán 5 giây, sau đó dời ánh nhìn, trong vẻ mặt bình tĩnh có chút dao động khó nói: “Sau này tụi mình gọi thẳng tên nhau là được.”

Hác Thất Nguyệt bên cạnh chặp hai ngón trỏ vào nhau¹: “Á, vậy không ổn lắm thì phải? Nếu lúc nói tiếng Anh mình gọi tên nhau thì được, nhưng khi liên hệ riêng tư với nhau thì lễ nghĩa trên dưới từ trong xương cốt Trung Quốc em không quên được, anh xem anh Tần chỉ mang nửa dòng máu Trung mà tụi em đều gọi là anh mãi nè.”

  1. 👉👈

Tần Xán: “…Ý là không tình nguyện lắm ha?”

Tạ Dĩ Tân khẽ cau mày, muốn nói gì đó, Tần Xán đưa ra một lựa chọn trung hoà: “Nếu không muốn khách sáo nữa, vậy hai đứa gọi là anh Tạ đi.”

Tạ Dĩ Tân dường như có chút do dự, nhưng cuối cùng lại thoả hiệp: “Được.”

Nhưng tựa như nghĩ đến gì đó, đột nhiên anh hỏi Tần Xán: “Mấy giờ rồi?”

Tần Xán nhìn thời gian: “11:55.”

Tạ Dĩ Tân: “Tôi nhớ mình đặt họp kết thúc lúc 12 giờ.”

Hác Thất Nguyệt: “Đúng vậy, không để ý mình nói chuyện lâu vậy luôn, đàn anh… Anh Tạ có chuyện cần giải quyết nhỉ?”

Tạ Dĩ Tân gật đầu: “Đúng là có một vài chuyện gấp cần giải quyết.”

Tần Xán: “Vậy cứ kệ tụi em, anh đi làm chuyện của anh trước đi.”

Tạ Dĩ Tân gật đầu, đứng dậy: “Cảm ơn mọi người.”

Tạ Dĩ Tân đi rất nhanh, không chào hỏi thêm giây nào mà thu thập đồ đạc, quay đầu rời khỏi phòng họp.

Hác Ngũ Chu: “Nhanh như chớp thật sự.”

Hác Thất Nguyệt bắt đầu che mồm gào thét: “Anh thấy số liệu anh ấy đưa mình ban nãy chưa? Ảnh nói là số liệu ảnh thu thập được trong tháng rồi, mẫu lớn như vậy, đây mà là tốc độ của con người hả? Đáng sợ quá…”

Hác Ngũ Chu cũng lẩm bẩm: “Trong ấn tượng anh ấy lúc nào cũng tan làm đúng giờ, chưa từng tăng ca, còn có lúc không đến phòng thí nghiệm, hiệu suất làm việc cao thật.”

Tuy Tần Xán biết việc Tạ Dĩ Tân chọn buổi khuya khi trời không mưa để đến làm thí nghiệm, nhưng anh đến đây chưa được mấy tháng, dùng số liệu thí nghiệm làm bề nổi của tảng băng trôi mà xét, hiệu suất và năng lực của thật đáng kinh ngạc.

Tiễn hai anh em đi rồi, Tần Xán chuẩn bị quay về phòng làm việc của mình.

Lúc đi ngang nhà ăn, hắn tiện đường nhìn đại một cái thì thấy Tạ Dĩ Tân, người vừa bảo “có chuyện cần giải quyết” nên phải rời đi đúng giờ, đang đứng trước tủ lạnh của nhà ăn.

Tạ Dĩ Tân mở tủ lạnh, lấy ra một hộp cơm, sau đó quay người đi về phía lò vi sóng bên cạnh.

Tần Xán: “…?”

Vừa bỏ hộp cơm vào lò vi sóng hâm, xoay người lại, Tạ Dĩ Tân đã thấy Tần Xán đứng ngay cửa nhà ăn ngẩn tò te nhìn mình.

Tần Xán nghẹn lời: “Ban nãy anh nói có chuyện cần làm, đừng nói là cần đi ăn cơm nha?”

Tạ Dĩ Tân: “Đúng rồi.”

Tần Xán không hiểu nổi: “Anh không muốn nán lại một giây phút nào, chỉ để ăn cơm trưa một mình?”

“Ăn cơm đúng giờ đối với tôi là một chuyện rất quan trọng.”

Tạ Dĩ Tân nói: “Mà đã đến thời gian kết thúc họp hẹn trước, tôi không có nghĩa vụ phải nói thêm, mà mọi người cũng không có nghĩa vụ phải nghe.”

Từng câu nghe đều như đang lươn lẹo, nhưng Tần Xán cứ thấy không sao phản bác được.

Đồ ăn của Tạ Dĩ Tân còn đang hâm, trong nhà ăn chỉ vang lên tiếng hoạt động của lò vi sóng.

Tần Xán thở dài, khẽ ngửi thấy mùi hương của đồ ăn, bụng đánh lô tô, quyết định thôi thì mình cũng ăn cơm trưa luôn.

Đồ ăn trưa của Tần Xán theo hướng đơn giản thô sơ: sandwich, nước trái cây thêm một gói snack, bữa ăn meal deal giảm giá thường thấy nhất của siêu thị, mỗi ngày khi bắt tàu điện hắn đều sẵn tiện mua một phần.

Không khí tĩnh lặng đến lạ thường, Tạ Dĩ Tân đột ngột hỏi: “Cậu thấy thể hiện hôm nay của tôi như thế nào?”

Tần Xán ngây người, nghe thấy Tạ Dĩ Tân tiếp tục: “Đã rất lâu rồi tôi chưa hợp tác trong tổ nhỏ, hình thức thảo luận như hôm nay không giống diễn giảng ở hội thảo học thuật, tôi thấy giao lưu kiểu này rất khó để nắm kiểm soát.”

“Lúc sửa cái xưng hô ‘đàn anh’, tôi cảm thấy có vẻ bầu không khí trở nên gượng gạo.”

Anh có điều suy nghĩ, nói: “Nhưng tôi không biết phải nói năng như thế nào để cải thiện.”

Một người ban nãy còn vừa giảng giải về các loại bệnh khối u giun tròn khác nhau, có thể nói trôi chảy không ngừng nghỉ, giờ phút này đây lại phải khổ não vì vấn đề xã giao này.

Tần Xán khựng người, con tim cũng theo đó mà mềm đi một cách lạ lùng: “Họp tổ là giao lưu học thuật, chỉ cần một người nói là đủ, nhưng hợp tác với người khác trong đời sống là một khái niệm khác, quan hệ giữa người với người rất linh hoạt, chưa từng có một câu trả lời chính xác.”

“Nên anh chỉ cần là bản thân mình thôi.” Tần Xán nói, “Cứ ăn ngay nói thật với tụi em như ban nãy, thể hiện cảm xúc thật của anh là đủ rồi.”

Tạ Dĩ Tân nhìn mặt Tần Xán, một lúc sau nói: “Được.”

“Vậy tôi sẽ tiếp tục ăn ngay nói thật.”

Ánh mắt anh rơi xuống miếng sandwich đã bị gặm một nửa trên tay Tần Xán, nói: “Cái thứ cậu đang ăn trông khó nuốt ghê.”

Tần Xán: “…”

“Hôm nào cậu cũng ăn cái này à?”

“Đương, đương nhiên không phải hôm nào cũng vậy!”

Tạ Dĩ Tân không nói gì, nhưng sao Tần Xán cảm thấy như đã nói rất nhiều.

Tần Xán: “…Một tuần ăn 5 lần thôi.”

Tạ Dĩ Tân khẽ “à” một tiếng, gật đầu hiểu ý.

Anh không bình luận gì thêm, nhưng Tần Xán tự dưng thấy ngứa ngáy trong lòng.

Sandwich đang ngon tự dưng thấy vị nó khác, lát bánh mì nó khô tới mức hút hết ẩm trong miệng, mép rau bị héo vàng cũng trở nên dị dạng hơn, Tần Xán tự dưng thấy ăn hết vô.

Tần Xán không kiềm được mà nói: “Ờm, đàn anh này.”

Tạ Dĩ Tân ngẩng đầu nhìn hắn.

Tần Xán: “Tuy ăn ngay nói thật thì tốt đấy, nhưng trong một số tình huống đặc thù, có một số lời nói… anh có thể nghĩ trước khi nói ra.”

Tạ Dĩ Tân cau mày: “Lời cậu nói ra mâu thuẫn lẫn nhau.”

Tần Xán nhất thời cạn lời, lò vi sóng kêu “tinh” một tiếng, Tạ Dĩ Tân đứng dậy.

Tần Xán hít một hơi dài, chọn lựa tiếp tục kiên trì gặm sandwich, khoé mắt thấy Tạ Dĩ Tân đã cầm hộp cơm quay lại, một lần nữa ngồi xuống đối diện mình.

Trước mặt Tạ Dĩ Tân là một hộp bento hai tầng, không phải đồ ăn đông lạnh cũng không phải fast food, mà trông độ tươi của rau cải thế kia thì thậm chí còn không phải đồ thừa đêm trước.

Tần Xán cố gắng thể hiện như mình không quan tâm, nhưng càng ăn lại càng chán, nên lại không kiềm được mà ngẩng đầu: “Anh tự nấu à?”

Tạ Dĩ Tân vừa ăn một miếng đồ ăn, một bên má phồng lên.

Phép lịch sự khi ăn của anh rất tốt, nhẹ nhàng nhai xong mới trả lời: “Đúng vậy, khi điều kiện cho phép, tôi rất thích ăn đồ ăn mình nấu.”

Anh lại hỏi Tần Xán: “Cậu nhìn chằm chằm hộp cơm của tôi miết, có phải muốn ăn không?”

Tần Xán nghẹn: “Em, em nhìn bao giờ? Đầu óc em đang mơ màng thôi, anh đừng suy nghĩ nhiều…”

Tạ Dĩ Tân “ờ”: “Nhưng tôi hy vọng cậu có thể ăn một ít đồ ăn của tôi.”

Tần Xán: “Hở?”

Tạ Dĩ Tân không nói gì thêm, chỉ dùng hành động làm câu trả lời: hộp cơm của anh vốn hai tầng, một tầng đồ ăn một tầng cơm, giờ đây anh múc một nửa bên khay đồ ăn sang khay cơm, múc một nửa bên khay cơm sang khay đồ ăn, chia thành hai phần bento mới y như nhau.

Khi anh đẩy một khay trong đó đến trước mặt Tần Xán, Tần Xán cuối cùng mới thấy rõ đồ ăn trong đó: thịt thăn xào chua ngọt, xà lách xào dầu hào, cơm chiên trứng nóng hổi.

Không phải lạnh kiểu Tây, mà là đồ Trung Quốc nóng hổi.

Trước đây Tần Xán đã được trải nghiệm tài nghệ nấu ăn của Tạ Dĩ Tân một lần, tuyệt đối là trình độ đầu bếp ngoài nhà hàng, hắn rất chắc chắn phần cơm trước mặt này đây không hề khó nuốt.

Nhưng hắn vẫn hoang mang, lại giả vờ bĩnh tĩnh: “Em đã bảo không muốn ăn rồi mà, anh đang làm gì thế?”

Tạ Dĩ Tân nói: “Cứ nếm thử đi, nếu thấy ngon thì sau này tôi muốn hôm nào cũng nấu thêm một phần cho cậu, được không?”

Tần Xán: “Hả?”

Tạ Dĩ Tân luôn cho Tần Xát một cảm giác tan nát vô cùng mâu thuẫn, anh luôn nói những lời khó nghe EQ thấp, nói “đại trà”, cũng sẽ nói “trông thật khó nuốt”.

Nhưng vào đêm mưa anh lại đỏ mắt chạm vào cơ bắp của Tần Xán mà nói “sờ thích ghê”, “mềm ghê”, bây giờ lại dõng dạc nói “sau này tôi muốn hôm nào cũng nấu thêm một phần cho cậu”, tạo một cú sốc bất ngờ với con tim Tần Xán.

Nếu nói là mâu thuẫn, thì nên nói tính cách người này luôn thẳng đuột.

Tần Xán không biết bao giờ mình mới thích nghi được, nhưng dái tai của hắn vẫn không tự chủ mà nóng lên: “Vậy… Cảm ơn anh, hôm nay em nếm thử xem sao, nhưng sau này thật sự không cần phiền anh đâu…”

“Không phiền.” Tạ Dĩ Tân nói, “Thành phần dinh dưỡng bữa trưa của cậu quá đơn điệu, tôi cho rằng hàm lượng protein là chưa đủ, mà bổ sung protein đối với việc duy trì cơ bắp và thể lực là vô cùng quan trọng.”

Mặt mày Tần Xán phút chốc xịt keo.

Tạ Dĩ Tân suy tư trong một chốc, lại bổ sung: “Trừ protein, tôi kiến nghị cậu nên bổ sung vitamin, bởi vì thứ đồ ăn như sandwich–”

“Cho nên anh tình nguyện chia đồ ăn cho em.”

Tần Xán ngắt lời anh, lời nói như thể phải nghiến từng chữ ra khỏi kẽ răng, “…Là vì cơ bắp của em?”

Tạ Dĩ Tân: “Đúng vậy.”

Không khí trở nên yên tĩnh, Tạ Dĩ Tân cuối đầu ăn cơm, nhưng mãi lâu sau vẫn không nghe thấy Tần Xán nói chuyện tiếp.

Ngẩng đầu lên, anh thấy anh chàng con lai trẻ tuổi trước mặt đang nghiêm túc lấy đũa gắp một miếng thịt to trong hộp cơm nhét vào miệng.

Hắn nhai đồ ăn mà không có biểu cảm gì, như thể đang ăn một cơn tức giận được thực thể hoá, Tạ Dĩ Tân trông thấy hắn có vẻ không được vui lắm, nhưng không hiểu tại sao lại như thế.

“Mùi vị thế nào?” Tạ Dĩ Tân hỏi.

“Phải rồi, tôi gửi cậu bài viết liên quan tới thả lỏng cơ bắp, cậu đã xem chưa?”

Anh nhắc nhở: “Thứ ba tuần sau sẽ có mưa nhỏ, cậu nhớ chứ?”

Tạ Dĩ Tân chỉ nhắc một tí, nhưng không hiểu sao nét mặt Tần Xán càng trở nên khó tả hơn.

“…Mùi vị cũng bình thường thôi.”

Tần Xán dời ánh mắt, buông đũa, cứng nhắc đẩy khay cơm về lại: “Chiều nay em còn thí nghiệm phải làm, em đi trước đây.”

Tần Xán cũng không trả lời anh rốt cuộc đã xem bài viết đó chưa mà đứng lên, quay người rồi rời khỏi nhà ăn.

Tạ Dĩ Tân thấy lo lắng bởi thái độ qua loa của Tần Xán.

Lần sờ thử trước Tần Xán hơi căng thẳng, nếu như lúc trời mưa thật mà vẫn hồi hộp như vậy, trải nghiệm sẽ không được lý tưởng cho lắm.

Nhìn về khay bento của Tần Xán, Tạ Dĩ Tân khựng người.

Tuy mồm thì bảo “cũng bình thường thôi”, nhưng khay cơm đã sạch bong đến mức có thể phản quang được luôn, không có lấy một hạt cơm nào sót lại.


Nhà nội thật nhưng nghe tả cũng mê ny như anh Tần quá, nghe là biết có thể vừa nấu ăn vừa chỉ bài mình rồi, chứ học không hiểu gì hết mà không biết hỏi ai…

2 thoughts on “100% – Chương 11

  1. yingci huang

    Chủ nhà ơi có thể cho mình hỏi lịch ra chương không ạ. Không có hối đâu huhu mà mình muốn hỏi để canh vô đọc ý vì truyện hay quá ạ 🫶🏻

    Like

    1. Hiện tại thì mỗi tuần sẽ ra cố định 1 chương vào chủ nhật nha bạn. Nếu có thời gian mình sẽ cố gắng ra thêm chứ ko hứa nha :-<

      Like

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤