100% – Chương 12

Tác giả: Giới Thái Hồ Hồ

Dịch: Atlibby

Mục lục

Thứ năm, sau khi tan làm, Tần Xán đến phòng gym đại học U theo thói quen.

Trùng hợp làm sao mà đụng phải Mike mới gặp hai hôm rồi. Tiến độ đề tài cuối cùng cũng có tí khởi sắc, tinh thần Mike phấn chấn hơn hẳn hai hôm trước, hai người vừa nói chuyện vừa tập vài bài kỵ khí.

Không biết được là bao lâu sau, Mike tự dưng hét “thôi xong thôi xong”, hồng hộc ngồi dậy: “Tần, ông làm sao vậy? Sao nay có động lực thế?”

Tần Xán: “…Có đâu?”

“Có.”

Mike lại nằm đờ trên đất một lát mới miễn cưỡng ngồi dậy: “Chắc chắn là có, hôm nay năng lượng cơ thể ông tốt kinh khủng, ôi thôi thôi, không tập tiếp với ông nữa đâu, nghỉ xíu đã.”

Tần Xán đáp lại một tiếng, lại đi tập vài bài lưng.

Sau khi cảm thấy tập luyện cũng kha khá rồi, hắn ngồi dậy khỏi máy tập, ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương.

Vì chảy mồ hôi cho nên hắn vừa vén áo lên quạt quạt vừa nhìn vào trong gương một hồi lâu.

Đường cơ bắp vẫn rõ rệt như cũ, tuyến nhân ngư xinh đẹp chạy dọc theo, xem ra gần đây giữ dáng cũng tàm tạm.

Bản thân Tần Xán không để ý rằng lúc hắn làm hành động vén áo lên, không ít nam nữ xung quanh đã giả vờ vô tình quay đầu sang nhìn.

Mike nghỉ ngơi bên cạnh thấy được gì đó, ánh mắt trở nên là lạ: “Khoan, tôi biết rồi, lạ lắm, ông nay lạ lắm.”

Tần Xán thôi nhìn, uống một hớp nước tăng thể lực: “Ông nói gì cơ?”

Ánh mắt Mike như thể nói “Tôi biết tỏng rồi”: “Tôi chưa từng thấy ông soi gương như thế này bao giờ, sao tự dưng nay quan tâm ngoại hình vậy?”

Tần Xán: “Hả?”

“Mà nay tập hăng vậy, có phải dạo này có gì lạ không?” Mike nhích lại gần, “Để tôi đoán xem… Amy hả?”

Tần Xán rốt cuộc cũng hiểu ý Mike rồi.

Hắn hết hồn, sau đó dở khóc dở cười: “Có đâu, nói bậy gì vậy ba? Ở đây bốn phương tám hướng đều là gương, tôi soi gương thì làm sao?”

Mike ý vị tặc lưỡi “chậc chậc”, lắc đầu, quay đầu đi vào phòng thay đồ.

Tần Xán: “…”

Hắn thấy khó hiểu, chỉ xem như tên này đang nói bừa, thở dài rồi khẽ xoay người, không kiềm được mà lại nhìn mình trong gương.

Ừm… Cơ thể đúng là không tồi, nhưng đường lưng có phải có thể luyện thêm không nhỉ?

Khi nhận ra, Tần Xán mới ngu cả người.

Hắn bỗng nhận ra hình như Mike nói cũng không sai, trước đây mình chỉ tập gym để đổ mồ hôi xả stress, cơ bắp đều là tự nhiên theo đó mà xuất hiện.

Nhưng hôm nay, dường như hắn cứ không tự chủ mà để ý đến thân thể của mình.

Chủ yếu là mỗi khi hắn nhận ra trừ bản thân mình ra, vẫn còn một người khác để tâm đến thân thể mình, hay chính xác hơn là để tâm đến cơ bắp của hắn, tâm trạng của Tần Xán lại trở nên khó tả.

Tần Xán hít sâu một hơi, bắt mình định thần lại, cầm lấy di động đang nằm kế bên máy tập, mới thấy thông báo rất nhiều tin nhắn chưa đọc trên màn hình.

Nhấn vào, là Tạ Dĩ Tân gửi mấy tấm hình screenshot dự báo thời tiết sang.

Tạ Dĩ Tân: “[Ảnh]”

Tạ Dĩ Tân: “Tôi kiến nghị cậu đừng dùng phần mềm thời tiết mặc định của di động, mà hãy download phần mềm dự báo thời tiết, đây là phần mềm có độ chính xác cao nhất mà tôi sử dụng.”

Tạ Dĩ Tân: “Tóm lại, ngày mai dự kiến là sẽ có một trận mưa nhỏ vào lúc 4 giờ chiều, cho nên cậu cần sang phòng làm việc tôi vào 3 giờ ngày mai.”

Tần Xán trả lời: “Đàn anh, anh nói chuyện với người ta đều ra lệnh thẳng thừng như vậy hả?”

Tạ Dĩ Tân nhắn trở lại rất nhanh, như thể nãy giờ vẫn ôm màn hình trông tin nhắn của hắn: “Ngày mai 3 giờ sang phòng làm việc của tôi có được không? Cảm ơn.”

Tần Xán: “…”

Hắn có thể liên tưởng được giọng điệu lẫn vẻ mặt của Tạ Dĩ Tân luôn.

Tần Xán lại hỏi: “Không phải dự kiến 4 giờ mới mưa sao? Sao qua sớm thế?”

Tạ Dĩ Tân: “Dự báo thời tiết chưa chắc chuẩn, cứ đến trước rồi chờ thì an toàn hơn.”

Tần Xán cuối cùng cũng thoả hiệp: “Được rồi.”

Tần Xán buông điện thoại, tâm trạng phức tạp.

Từ trước đến nay, Tần Xán luôn là một người kỷ cương: hắn sống lành mạnh có kế hoạch, tập thể dục thể thao có kế hoạch, chuẩn bị thí nghiệm có kế hoạch, nhưng chưa từng ngờ rằng có một ngày hắn sẽ… để cho người ta sờ có kế hoạch.

Vào mỗi 2 giờ chiều thứ sáu, Tần Xán và người hướng dẫn Jonathan sẽ có cuộc họp hàng tuần, trao đổi các tiến triển về học thuật, đồng thời bàn bạc về kế hoạch tương lai.

Bình thường cũng chỉ nói tầm đâu đó 40 phút, Tần Xán tính toán thời gian, thấy chắc là sẽ xong trước 3 giờ thôi.

Jonathan, kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn trong phòng thí nghiệm, sếp kiêm người hướng dẫn của Tần Xán.

Người Anh vốn dễ hói, làm nghề nghiên cứu càng dễ gặp hơn, cho nên đầu năm nay, Jonathan cạo trọc lóc luôn, từ trung niên trai tráng biến luôn thành một lão già hói đầu.

Chiều thứ sáu hôm đó, Tần Xán ngồi trước bàn trong phòng làm việc của Jonathan.

“Dĩ Tân đã nói với tôi chuyện hợp tác nghiên cứu đề tài với cậu rồi.”

Jonathan sờ sờ quả đầu hói không một cọng tóc của mình: “Thật ra lúc cậu ta mới đến, tôi đã kiến nghị cậu ấy hợp tác phát triển đề tài với người khác, nhưng dường như lúc đó cậu ta không hứng thú chút nào. Nói thật thì ngạc nhiên ghê đó, cậu đã thuyết phục cậu ấy như thế nào vậy?”

Tần Xán trưng ra một vẻ mặt mù tịt “Tôi cũng không biết”: “Không phải tôi thuyết phục anh ta, mà anh ta tự tìm đến tôi trước, chắc là tự dưng muốn trải nghiệm hợp tác nhóm ấy mà.”

Jonathan gật đầu, giơ ngón cái: “Hai cậu đều rất thông minh, tin tôi đi, việc hợp tác của hai người sẽ tạo ra một outcome tuyệt vời.”

Tần Xán cười gượng.

Hai người trò chuyện về kết quả phân tích số liệu và kế hoạch thí nghiệm tuần sau, cuộc họp đã đi đến phần cuối.

Tần Xán đã nói “tuần sau gặp” rồi, mông cũng nhấc khỏi ghế rồi, Jonathan tự dưng đập bàn: “À đúng rồi, tôi phải cho cậu xem con miu tôi mới nuôi gần đây.”

Tần Xán: “…?”

Jonathan móc điện thoại ra, bắt đầu cho hắn xem: “Không phải giống đắt tiền, là mèo London con gái của tôi nhặt được, nhưng mà đáng yêu vô cùng, xem đuôi nó này, trông có xù như sóc không? Cho nên bọn tôi đặt tên cho nó là Hạt Thông.”

Tần Xán không chen được lời nào.

Jonathan lại chọt chọt trên màn hình: “Đúng rồi, để tôi tìm cho một tấm ảnh khác, cho cậu xem nó đái lên quần tôi…”

Jonathan bắt đầu thao thao bất tuyệt kể chuyện con mèo nhà họ đái bậy như nào, chôn cứt như nào, nhổ banh lông như nào, Tần Xán ngồi đần ra đối diện mà nghe.

Không biết là bao nhiêu lâu sau, Jonathan kêu “ây cha”: “Tôi còn chưa gửi mấy tấm hình này cho Gia Gia cơ, tôi nhớ nhà cô ấy nuôi nhiều mèo lắm thì phải.”

Nhân thời cơ Jonathan hành hạ Lạc Gia Gia, cuối cùng Tần Xán mới thành công thoát thân khỏi phòng làm việc của Jonathan, hắn cúi đầu nhìn thời gian, tự dưng rùng cả mình.

3:35.

Lúc này đây hắn vẫn đang cố an ủi bản thân, không sao đâu, dự báo thời tiết nói 4 giờ.

Mà khi Tần Xán nhìn ra ngoài cửa: “…Thôi xong.”

Phòng Jonathan buông rèm, cách âm lại tốt, Tần Xán không hề biết tình hình ngoài phòng. Vừa bước ra nhìn bên ngoài cửa sổ, phát hiện bên ngoài trời đã mưa lất phất.

Tuy chỉ là mưa nhỏ, nhưng Tạ Dĩ Tân lại nói đúng rồi, mới 3 giờ hơn đã mưa sớm.

Lòng Tần Xán trĩu xuống.

Hác Thất Nguyệt đang ngâm nga chạy điện di trước bàn thí nghiệm thì Tần Xán hồng hộc chạy đến kéo lấy cô: “Em có thấy Tạ Dĩ Tân đâu không?”

“Anh Tạ hả,” Hác Thất Nguyệt suy nghĩ, “Hình như ban nãy anh ấy về phòng mình rồi.”

Phòng làm việc của Tạ Dĩ Tân nằm ở cuối hành lang phòng thí nghiệm, xa xôi y như vị trí phòng chụp ảnh, có lẽ cũng liên quan đến trời mưa.

Tần Xán thử mở cửa, mà cửa đã bị khoá từ bên trong.

 Hắn gõ cửa luôn: “Đàn anh? Tạ Dĩ Tân? Là em đây.”

Sau một lúc lâu, cánh cửa bị mở hé từ bên trong.

Thật ra trước khi cửa mở, Tần Xán cũng không phải chưa chuẩn bị tâm lý, dù sao lần trước trời mưa cũng thấy rồi, nhưng giây phút đẩy cửa vào, nhìn vào đôi mắt Tạ Dĩ Tân, trống ngực Tần Xán vẫn đập thình thịch.

Hai người im lặng đối mặt nhau một lúc lâu, Tạ Dĩ Tân nhẹ nhàng nói: “Cậu đến trễ.”

Tần Xán hé miệng: “Xin lỗi, em–”

“Chúng ta đã hẹn rồi, mà hôm kia với hôm qua tôi còn nhắc cậu rất nhiều lần, trời có thể mưa sớm.”

Giọng Tạ Dĩ Tân hơi khàn: “Nhưng cậu vẫn đến trễ.”

Đây là một lời buộc tội rất nặng, nhưng Tần Xán không nói được một câu phản bác nào.

Bởi vì khoé mắt Tạ Dĩ Tân lúc này đã ngấn lệ, má ửng hồng, xuất hiện triệu chứng dị ứng, lời anh nói không có chút khí thế nào, mà ngược lại nghe như một lời tố cáo đầy sự uất ức.

“Xin lỗi, vốn là đến đúng giờ được, nhưng tự dưng Jonathan bắt đầu nói mấy chuyện tào lao.”

Tần Xán nói một cách khó khăn: “Cho nên em…”

Tạ Dĩ Tân không một lời.

Lần đầu tiên trong đời Tần Xán trải nghiệm mùi ngậm đắng nuốt cay: “Em có thể đền bù, em… có thể giúp anh một lần vào một ngày mưa cuối tuần ngoài giao kèo, hoặc nếu có điều kiện khác thì anh đề xuất, được rồi đúng không?”

Tạ Dĩ Tân cuối cùng cũng chớp mắt, khẽ lùi về sau, nhưng vẫn im lặng, dường như không còn sức để nói chuyện nữa.

Tần Xán vừa bước vào phòng chân trước chân sau thì Tạ Dĩ Tân đã tức tốc đóng cửa phòng, kéo Tần Xán ngồi lên sô pha kế bên.

Tần Xán ngồi chưa vững đít thì Tạ Dĩ Tân đã nắm lấy cánh tay hắn.

Anh cụp mắt, trước hết dùng tay phải ôm chặt lấy cánh tay Tần Xán trong lòng mình, đồng thời đặt tay trái lên cơ bắp tay của Tần Xán, im lặng thở ra một hơi.

Tần Xán ngồi đờ ra, như một pho tượng không biết phải làm sao.

Tạ Dĩ Tân… thở thật gấp.

Trước Tạ Dĩ Tân ôm Tần Xán, im lặng một lát mới miễn cưởng chống người dậy, nói với Tần Xán: “Xắn tay áo lên.”

Tần Xán: “…?”

Tạ Dĩ Tân thấy Tần Xán không động đậy gì, nghĩ đến nội dung trò chuyện của hai người hôm đó, Tạ Dĩ Tân lại dò hỏi lần nữa: “Xắn tay áo lên, có được không? Cảm ơn cậu.”

Tần Xán không nói điều gì dư thừa: “…Được.”

Hôm nay họp với người hướng dẫn, Tần mặc một chiếc áo sơ mi hơi trang trọng, khuy măng sét khó cởi.

Tạ Dĩ Tân nhìn chằm chằm động tác của hắn, lát sau nói: “Lần sau đừng mặc quần áo bất tiện nữa, làm mất thì giờ, cứ mặc luôn áo cụt tay đi.”

Xuân London mà kêu hắn mặc áo ngắn tay, người này lòng dạ chi mà độc ác.

Tần Xán cuối cùng cũng cởi được khuy, cố gắng xắn tay áo lên trên, lộ ra nửa bắp tay: “Được rồi, anh ôm nhanh đi.”

Tạ Dĩ Tân ôm trở lại, cũng hơi ngả đầu lên vai Tần Xán. Anh ôm rất chặt, như đang ôm món báu vật quý giá nhất trần đời vậy.

Tần Xán nhiều lần thầm nhắc nhở bản thân: mình đang giúp người, mình đang giúp người.

Một lúc sau, hắn không kiềm được mà cúi đầu, nhìn tình trạng của Tạ Dĩ Tân, ma xui quỷ khiến sao mà mở miệng: “Cảm thấy thế nào?”

Tạ Dĩ Tân không biết mình buồn ngủ hay bị sốt đến váng đầu, mãi lúc sau mới mở mắt, mụ mị hỏi: “Cái gì?”

Trái lại, Tần Xán thấy hơi ngượng ngùng: “Thì, cảm giác khi mưa xuống là thế nào, sau khi ôm tay em rồi… Thì thấy thế nào?”

“Bởi vì trời mưa nhỏ, cho nên chỉ thấy mê man sốt nhẹ thôi, hô hấp hơi khó khăn.” Tạ Dĩ Tân chậm rãi nói, “Tôi thấy hơi lạnh, mắt cũng hơi ngứa.”

“Sau khi ôm cậu, thấy rất ôn hoà, rất thoải mái, không còn lạnh thế nữa.”

Anh dừng chốc lát, hơi hối tiếc, nói: “Bề mặt tiếp xúc của cánh tay quá nhỏ, nhưng…”

Tần Xán không tiếp lời, Tạ Dĩ Tân cụp mắt, ôm chặt hơn, lại niết niết cơ bắp trên bắp tay, như thể rất hài lòng mà nhả lời: “Nhưng mà sờ thích thật.”

Chiêu này của anh làm người ta đỡ không kịp, tóc Tần Xán muốn dựng đứng cả lên, sốc đến mức muốn nhảy dựng lên tại chỗ.

Lòng Tần Xán loạn cào cào, miễn cưỡng dằn giọng mình, mở miệng: “thôi cứ dùng tạm đi, hữu dụng hơn búp bê là đủ.”

Tạ Dĩ Tân “ừ”, im lặng một lúc, lại giương mí mắt, khẽ nói: “Nhưng búp bê muốn ôm thế nào cũng được, ôm ở đâu cũng được. So sánh ra thì, cậu còn có một số hạn chế.”

Tần Xán: “…”

Mà không nói tới chuyện trong lời lẽ Tạ Dĩ Tân có chỗ vụng về bao nhiêu, mỗi chuyện từ lúc Tần Xán bước vào ánh mắt anh đã không chút nao núng mà đặt trên ngực và bụng của hắn cũng đã khiến Tần Xán biết rõ khát vọng thật sự của người này là gì.

Hai người mắt nhìn nhau, bắt đầu một trò chơi không tiếng động.

Việc nhìn vào hai mắt Tạ Dĩ Tân vốn là một việc khó nhằn rồi, huống hồ hiện tại đáy mắt anh đang long lanh nước vì sốt nhẹ, Tần Xán suýt thì đã đầu hàng chịu thua.

Năm giây sau, Tần Xán ngoảnh mặt đi, vẫn giữ vững lập trường của mình: “Chúng ta đã giao kèo rồi, trời mưa nhỏ chỉ có thể ôm cánh tay.”

Tạ Dĩ Tân không nói gì.

Tần Xán do dự chốc lát, miễn cưỡng bổ sung: “Nhưng dù sao cánh tay này hôm nay là của anh hết, anh muốn dùng tư thế gì để ôm cũng được–”

Tạ Dĩ Tân ngắt lời hắn: “Thật hả?”

Tần Xán khựng, nghĩ chỉ một cánh tay thôi mà, có thể làm trò gì được? Cùng lắm là ôm chặt hơn chút thôi, không thì là đổi sang tư thế khác ôm ấy mà.

Tần Xán: “Thật–”

Chữ “mà” Tần Xán còn chưa kịp nói đã mắc lại ở cổ họng.

Bởi vì giây tiếp theo, Tạ Dĩ Tân đã không hề do dự mà cúi đầu, cong người, dán thẳng mặt mình lên bắp tay của Tần Xán!


Dạo này lên twitter update toàn là tin thế giới, thấy tâm trạng chùng theo luôn í mn ạ

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤