100% – Chương 10

Tác giả: Giới Thái Hồ Hồ

Dịch: Atlibby

Mục lục

Không phải Tần Xán chưa từng thấy qua một Tạ Dĩ Tân tập trung cao độ.

Hai tuần đầu khi Tạ Dĩ Tân mới đến phòng thí nghiệm, rất nhiều người “vô tình” lướt qua anh, cũng giả bộ “thờ ơ” quay đầu nhìn anh một cái.

Tần Xán và Tạ Dĩ Tân có cùng người hướng dẫn, khu làm việc lẫn kính hiển vi đều được xếp gần nhau, chỉ bị ngăn bởi một chiếc hộp đầy thuốc thử và đầu ống, cho nên mỗi khi Tạ Dĩ Tân làm thí nghiệm, Hác Thất Nguyệt đều sẽ trộm nhìn không ngớt: “Đoán xem anh í đang làm gì vậy, em nhìn động tác thì chắc là đang lấy giun chết?”

Hác Ngũ Chu: “Chưa chắc, nhìn đèn sợi đốt với tần suất di chuyển của tay anh ấy thì giống đang di chuyển giun không thuộc cùng giai đoạn hơn.”

Hác Thất Nguyệt: “Cũng có lý, mà tay anh ấy trông vững thật, hihi, ngón tay cũng mảnh mai nữa, thật là–”

Tần Xán nhấc tay búng vào đầu từng đứa: “Mắt tinh quá ha, hay giờ anh lấy kính hiển vi của hai đứa mày lại nha?”

Hai anh em ngoan ngoãn tiếp tục đánh dấu môi trường nuôi cấy, Tần Xán thở dài, cũng không khỏi ngẩng đầu, trộm nhìn xuyên qua tầng chai lọ thuốc thử.

Tạ Dĩ Tân cầm một sợi dây bạch kim rất mỏng và đang chuyển giun tròn vào môi trường nuôi cấy dưới kính hiển vi.

Chắc anh đang muốn làm một thí nghiệm đơn giản để kiểm tra trạng thái giun tròn, cho nên không mang găng tay.

Giun tròn rất nhỏ, chỉ dài từ mấy trăm micromet đến một milimet, cần phải thao tác vô cùng tỉ mỉ mới có thể di chuyển được. Tay Tạ Dĩ Tân rất vững, khi lấy giun dường như không hề run chút nào.

Tạ Dĩ Tân ngồi thẳng, thao tác rất chi là thành thục, động tác còn có thể nói là rất trang nhã.

Đôi tay xinh đẹp, mảnh khảnh trắng trẻo, đường nét rõ rệt.

Khi đấy Tần Xán nào ngờ rằng một ngày nọ trong tương lai, cánh tay của mình sẽ bị đôi tay xinh xắn ấy mò tới mò lui không chút kiêng kỵ như vậy chứ.

Hắn cho rằng mình điên rồi mới đồng ý với lời đề nghị “Sờ thử một tí đã” của Tạ Dĩ Tân.

Vẫn là đôi tay đấy, ngón tay mảnh khảnh, hiện tại đang đặt trên cánh tay trái của Tần Xán. Lúc này đây thân nhiệt của Tạ Dĩ Tân vẫn bình thường, cho nên Tần Xán cảm thấy được sự lạnh lẽo trên đầu ngón tay anh.

Tạ Dĩ Tân trông rất tập trung, không chút ngượng ngùng gượng gạo gì, anh đang chịu trách nhiệm về chất lượng cuộc sống tương lai của mình, nên không thấy hành vi hiện tại của mình có gì không thoả đáng.

Trước tiên anh sờ cẳng tay của Tần Xán, sau đó ngón tay đi lên theo đường gân xanh, dừng lại ở bắp tay, niết mạnh.

Sau đó Tạ Dĩ Tân khẽ cau mày, ngẩng đầu.

Anh nói với Tần Xán: “Cậu đang căng thẳng.”

Cả người của Tần Xán đã đơ như cục gạch từ lúc bị tay anh đặt lên, lắp ba lắp bắp: “Cái gì cơ?”

“Cơ bắp trong trạng thái thả lỏng sẽ mềm ra.” Tạ Dĩ Tân giơ tay, lại chọt vào vị trí cơ tam đầu, “Nhưng mà bây giờ sờ bắp tay cậu thấy cứng, sao cậu lại căng thẳng?”

Có lúc Tần Xán đồ rằng người này biết rồi mà còn hỏi.

Ngực hắn phập phồng dữ dội, sau đó dứt khoát thu cánh tay lại, nghiến răng: “Em đã thả lỏng lắm rồi, anh đủ rồi đó, giờ có sờ hay không–”

“Nhưng tổng thể vẫn mềm mại, mà sờ vào rất thích.” Tạ Dĩ Tân suy nghĩ, lại bổ sung, “Tôi nghĩ trời mưa nhỏ ôm cánh tay cậu dưới một góc độ nào đó là được, nhưng với điều kiện cậu đừng căng thẳng như vậy.”
Tần Xán phát hiện khả năng cảm thấy ngại ngùng và gượng gạo của Tạ Dĩ Tân chậm chạp hơn người khác rất nhiều.

Dù biết Tạ Dĩ Tân làm thế này để thuyên giảm bệnh tình, nhưng đối với Tần Xán, việc tiếp xúc cơ thể này vẫn là một sự mập mờ không thể phớt lờ. Hắn không thể phớt lờ cảm giác ngượng nghịu trong đó.

“Đàn anh,” Tần Xán cuối cùng cũng không kiềm được mà mở miệng, “Em hiểu, cũng đồng cảm với bệnh tình của anh, nhưng đồng thời em cũng hy vọng anh có thể hiểu cho cảm nhận của em.”

Tần Xán hít sâu: “Bị người khác sờ mó lại còn ôm ấp ở cự ly gần, đây thật sự là một việc vượt quá giới hạn xã giao thông thường, có lẽ đối với em… là hơi thân mật.”

Tạ Dĩ Tân im lặng một lát rồi “à”: “Ý cậu là…?”

“Yên tâm, em sẽ không nuốt lời.”

Tần Xán hít vào: “Em biết đây là do bệnh tình yêu cầu, cho nên em có thể cố thích nghi, nhưng thay vào đó, em cũng muốn đưa ra một yêu cầu.”

“Không chỉ em mà cả Hác Thất Nguyệt và Hác Ngũ Chu, bọn em là một nhóm, cho nên cần anh nhanh chóng hòa nhập nhóm, không thể quá…”

Tần Xán suy nghĩ, sau đó uyển chuyển nhả ra hai chữ: “Độc lập.”

Tạ Dĩ Tân bắt được một cụm từ quan trọng khác: “Hoà nhập?”

“Đúng vậy.” Tần Xán nói, “Anh chọn đổi hợp tác làm đề tài lấy sự trợ giúp của em, mà hợp tác có nghĩa sau này tụi mình sẽ thành một nhóm, không chỉ mỗi em, mà còn những người khác, ở khía cạnh nghiên cứu đề tài thì tụi em không có nhiều kinh nghiệm như anh, cho nên…”

Tạ Dĩ Tân: “Về phần thí nghiệm hoặc kiến thức, em sẽ cố hết sức có thể.”

“Cũng cần anh thay đổi một chút trong đời sống của anh.” Tần Xán kịp thời bổ sung một câu, “Sau khi chúng ta tạo dựng mối quan hệ hợp tác, em hy vọng anh có thể thử tham dự một vài sự kiện teambuilding khi trời không mưa.”

 Hắn ngừng một lát: “Bởi vì xù party sinh nhật của người khác… gây tổn thương lắm đó.”

Tạ Dĩ Tân cau mày: “Nhưng đây là đời tư.”

Tần Xán không nhúc nhích: “Nhưng không phải sự tồn tại của em giải quyết vấn đề đời tư lớn nhất trước mắt của anh sao?”

Tạ Dĩ Tân không nói gì.

Tần Xán nói: “Em có thể bằng lòng với kế hoạch giúp đỡ song phương này, đề tài là một mặt, nhưng mặt khác em cũng hy vọng có thể mang lại thay đổi trong cuộc sống của anh, và đồng thời cũng hy vọng anh có thể quan tâm đến cảm xúc của các thành viên khác trong nhóm.”

“Tất nhiên, quyền quyết định dự án này có tiến hành hay không vẫn luôn nằm trong tay anh.” Hắn nói.

Sắc mặt Tạ Dĩ Tân hơi do dự.

Ánh mắt anh dừng trên cánh tay đã xắn áo lên, nhớ về cảm giác tuyệt vời đêm hôm đó, nghĩ đến tương lai mưa đến dường như đều có thể sờ vào, Tạ Dĩ Tân do dự chốc lát rồi nói: “Được.”

Tần Xán gật đầu: “Sau cùng, em muốn bàn về kỳ hạn của giao dịch.”

Tạ Dĩ Tân hiểu rõ băn khoăn của hắn: “Tôi nghĩ chúng ta có thể đặt thời gian kết thúc giao dịch vào thời điểm hoàn thành đề tài, thế mới công bằng cho cả hai ta.”

Tần Xán: “Được.”

Tạ Dĩ Tân cân nhắc hồi lâu, tiếp tục nói: “Ban nãy cậu có nhắc việc tiếp xúc cơ thể đôi khi làm cậu thấy thân mật quá trớn và không thoải mái, đúng là tôi chưa từng cân nhắc vấn đề này.”

“Cho nên nếu trong tương lai cậu có ý định hẹn hò, hoặc có thích thầm ai đó, hãy nói rõ cho tôi biết và chúng ta có thể kết thúc mối quan hệ này ngay lập tức.” Tạ Dĩ Tân nói, “Tôi không muốn dính líu vào vấn đề liên quan đến đạo đức tình cảm các thứ.”

Tần Xán khựng người, không thoải mái, nói: “Trước mắt… Thì em không có ý định đó.”

Tạ Dĩ Tân nói: “Tôi nói ‘nếu’ mà.”

Tần Xán do dự, “ờ” một tiếng.

Tuy không hề ngờ đến Tạ Dĩ Tân sẽ ra một đề nghị như thế, nhưng nghe ra thì hoàn toàn có lợi với Tần Xán, không có lý do gì để từ chối.

Tạ Dĩ Tân chỉnh sửa lần cuối vào bản hiệp ước trên máy tính.

“Tôi đã biên soạn hoàn chỉnh bản hiệp ước và gửi cho cậu rồi đấy.”

Tạ Dĩ Tân nói với Tần Xán: “Vậy bắt đầu từ bây giờ, giao kèo của chúng ta chính thức có hiệu lực.”

Cũng xem là một lần giao lưu khá là hoà hợp, có điều trên đường ngồi tàu điện về nhà, Tần Xán không khỏi ngẩn ngơ.

Hắn thầm nói trong lòng, đồng ý giao dịch này là bởi vì mình giúp người khác trong vui vẻ, để lương tâm mình không cắn rứt.

Chỉ cần cố nén sự ngượng ngùng đi thì bị sờ mó ôm ấp tí đã giúp được một người bệnh, hắn tự nhủ hy sinh này là đáng giá.

Có điều nghĩ về vẻ mặt hài lòng của Tạ Dĩ Tân khi sờ bắp tay mình, Tần Xán thấy mặt mình vẫn nóng rát không sao tả được.

Đương nhiên hắn không thể để mỗi Tạ Dĩ Tân hưởng lợi.

“[Can] đã mời [Yijin Xie] tham gia nhóm trò chuyện [Đại gia đình giun].” 

[Can]: “Thông báo chính thức với mọi người, đây là đàn anh Tạ @Yijin Xie, sau này sẽ hợp tác làm đề tài chung nha.”

[Thất Nguyệt Thất tình yêu]: “?!?!???”

[Thất Nguyệt Thất tình yêu]: “Chào Tạ Thất Nguyệt! Em là đàn anh Hác!”

[Thất Nguyệt Thất tình yêu] thu hồi một tin nhắn.

[Thất Nguyệt Thất tình yêu]: “Chào đàn anh Tạ em là Hác Thất Nguyệt.”

[5weeks]: “Nhục.”

[++]: “Ố ố ố, sắp hợp tác làm đề tài lớn à! Chị cũng muốn tham gia ghê!”

[Can]: “Chị Gia Gia, chị nghỉ đi ạ, không phải mấy bữa nữa lại đi diễn thuyết gì đó à?”

[++]: “Hehe, sao nữ lưu diễn toàn cầu thôi ấy mà, thôi cố gắng làm đề tài nhớ, tổ mình ráng đăng bài bên tạp chí lớn đi rồi kêu Jonathan bao ăn tôm hùm~”

Trong nhóm hoà thuận vui vẻ, Tần Xán thoát ra, thấy Tạ Dĩ Tân gửi riêng cho mình một cái “?”.

Tần Xán cũng trả lời bằng một cái “?”.

Tần Xán nhắc nhở: “Anh vừa đồng ý đó, hợp tác nhóm, tích cực xã giao, nhóm chat là bước thứ nhất.”

Tạ Dĩ Tân trả lời: “Tôi không thấy ý nghĩa của cái nhóm chat này, nói chuyện mặt đối mặt nhau thì hiển nhiên hiệu suất cao hơn chứ.”

Tần Xán: “Ý nghĩa rất to lớn, số liệu thí nghiệm hoặc tài liệu không gửi bằng đường miệng được, mà em cũng không nghĩ đàn anh là loại người thích giao tiếp mặt đối mặt với người khác.”

Tần Xán: “Hay anh định sau này cứ dùng email để làm việc với các thành viên trong nhóm vậy?”

Tạ Dĩ Tân mãi không trả lời, Tần Xán bắt đầu nghi ngờ anh thật sự định như vậy.

Tần Xán: “Nếu không muốn xem tin nhắn thì anh cứ mute, nhưng chuyện add vào nhóm là không còn thương lượng gì thêm nữa.”

Tần Xán: “Mà ban nãy có người chào hỏi anh đấy, tốt hơn vẫn là trả lời người ta nha.”

Sau hồi lâu, Tạ Dĩ Tân trả lời: “Được rồi.”

Năm phút sau, Tần Xán phát hiện Tạ Dĩ Tân đang rề rà gửi tin vào [Đại gia đình giun].

[Yijin Xie]: “Làm việc vui vẻ với nhau nhé, đây là tài liệu có liên quan tới đề tài, hy vọng mọi người có thể đọc trước, chiều thứ sáu họp bàn ý tưởng tổng quát cho thí nghiệm sau này [Link tài liệu].

[5weeks]: “Nhận ạ.”

[Hác Thất Nguyệt tình yêu]: “Câu đầu tiên anh nói trong nhóm hoá ra lại là bài tập nhóm. (lầm bầm) (từ từ quỳ xuống).”

[Hác Thất Nguyệt tình yêu]: “Đã nhận! Tụi em sẽ đọc kỹ ạ!”

Tần Xán cũng không ngờ tới có người chào hỏi còn quăng kèm một tệp tài liệu 30 trang.

[Can]: “Đã nhận.”

Đóng nhóm chat, Tần Xán phát hiện Tạ Dĩ Tân đã trả lời mình: “Như ý cậu, tôi đã trả lời xong.”

Tần Xán chưa kịp đáp thì Tạ Dĩ Tân lại nhắn thêm.

Tạ Dĩ Tân: “Đúng rồi, trừ tài liệu trong nhóm ra, ở đây còn có bài tập cá nhân của cậu.”

Tạ Dĩ Tân: “Tôi xem dự báo thời tiết hôm nay, chiều thứ ba tuần sau dự là sẽ có mưa nhỏ, cho nên hy vọng cậu có thể nghiên cứu trước.”

Tần Xán: “?”

Tần Xán do dự nhấn vào link, đó là một bài viết, tiêu đề khiến hắn cạn lời ngay lập tức–

“<Làm sao để cơ bắp thả lỏng tức thì? Bạn nhất định phải học tập bốn cách điều chỉnh hô hấp này đây> – [Khu vực giao lưu tập thể hình Bài viết hot hôm nay]”.

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤