100% – Chương 9

Tác giả: Giới Thái Hồ Hồ

Dịch: Atlibby

Mục lục

Một nhân vật cộm cán trong phòng thí nghiệm, Lạc Gia Gia, mấy nay đi hội nghị bên Mỹ, đã về.

Lạc Gia Gia là một bà chị hùng hổ, mỗi ngày đều trang điểm sắc sảo. Từ lúc Jonathan mới lập phòng thí nghiệm đã thấy chị ta rồi, làm nghiên cứu sinh đến khi trở thành một nhà nghiên cứu, nói về vai vế hay trình độ chuyên môn thì ngoài Jonathan và Tạ Dĩ Tân ra, chị ta có thể xem là chị đại của phòng thí nghiệm.

Cho nên mấy người Trung Quốc bọn họ khi họp lại với nhau thì đều gọi chị là chị Gia Gia.

Lạc Gia Gia trước hết phát quà du lịch cho bọn họ, sau đó thì là thời gian giao lưu ấm cúng.

Hác Thất Nguyệt: “Chị Gia Gia, chị không biết đợt này chị lỡ mất cái gì đâu! Để em ôn tập cho chị, ừm… Trước tiên là ở party sinh nhật Amy bảo ước là có bạn trai, nhưng mắt cô ta cứ dán lên người anh Tần cơ!”

Lạc Gia Gia vỗ vai Tần Xán: “Được đó nha, vía đào hoa của thằng quỷ này tốt thấy mà ghét, chị nhớ lần trước có con bé Jaqueline học sinh trao đổi từ Nga lúc nào cũng tò tò sau lưng mày đúng không?”

Tần Xán hết đường chối cãi: “Cô ấy luôn quên cách dùng dụng cụ, hai bà thật là… Đủ rồi đó.”

Hác Ngũ Chu: “Đúng rồi chị, chị làm sao quen biết đàn anh Tạ vậy?”

Hác Thất Nguyệt cũng nhảy số: “À đúng rồi, đợt đó em một thân một mình gặp Lưu Bột trong nhà ăn, sau đó chị Gia Gia có nhắc tới quân cứu viện trong nhóm, cuối cùng đợi cả ngày trời lúc nhìn lên thì thấy anh Tạ, mà thôi khỏi nói, khỏi nói đi…”

Nội dung trong 5 phút sau đó Tần Xán có thể đọc làu làu, bởi vì Hác Thất Nguyệt đã nhiều lần kể đi kể lại Tạ Dĩ Tân khi đấy thờ ơ xuất hiện như thế nào, và chỉ với vài câu nói đã khiến sắc mặt Lưu Bột biến thành xanh lè tới mức lát sau phải té đi.

Lạc Gia Gia nghe xong thì cười há há: “Thật ra xét các thành phẩm 2 năm qua ở phòng thí nghiệm của Lưu Bột thì thấy tuy rằng đầu báo của cậu ta không phải tốp đầu, nhưng cũng tính là ổn. Có điều trong mắt Tạ Dĩ Tân thì đúng là chỉ tính là hàng đại trà thôi, nhưng ai ngờ cậu ấy dám nói thẳng như vậy.”

“Lúc đó nghe nói em đơn thân độc mã đụng phải Lưu Bột, chị sợ cậu ta làm em gớm, nên chị nhắn tin hỏi Tạ Dĩ Tân sang xem giúp chị tí được không.” Lạc Gia Gia chậc chậc lắc đầu, “Theo hiểu biết của chị, lòng tự tôn của Lưu Bột đã bị vỡ như thuỷ tinh rồi, chắc thời gian tới sẽ không chọc vào em nữa đâu.”

“Sao hai người bọn chị quen nhau vậy?” Hác Thất Nguyệt kéo tay Lạc Gia Gia, không khỏi nhiều chuyện, “Còn có cả thông tin liên lạc của ảnh nữa, hay là hai người–”

Lạc Gia Gia: “Mày khỏi, hai đứa bọn chị thật ra chẳng thân quen gì, trước đây khi Jonathan kêu bọn chị đi gọi tài trợ thì có add thông tin nhau, sau đó cậu ấy nhờ chị giúp một việc mà thôi.”

Giọng điệu của cô bỗng trở nên thần bí: “Đoán xem cậu ấy nhờ chị giúp cái gì nào?”

Hác Thất Nguyệt: “Đề tài nghiên cứu à? Mà cũng không đúng, không phải anh ấy chỉ làm nghiên cứu một mình à?”

Lạc Gia Gia nói: “Sai rồi, không liên quan tới nghiên cứu khoa học, mà kêu chị mua giùm một con búp bê nhồi bông.”

Mọi người trong phòng đều ngây người, thậm chí đến Hác Ngũ Chu mọi khi vẫn kiệm lời cũng không thể không hỏi: “…Búp bê?”

Lạc Gia Gia: “Chính xác, chị nhớ chị vẫn còn ảnh hay sao ấy– xem này!”

Lạc Gia Gia đưa ảnh cho mọi người xem một vòng, thu hoạch được một tràng cảm thán đầy kinh ngạc.

Chỉ có mỗi Tần Xán ngồi ở góc phòng có một vẻ mặt khó tả, hôm nay vô hồn một cách bất thường.

Lạc Gia Gia thấy lạ: “Sao hôm nay chú mày im lặng quá vậy? Không ngạc nhiên chút nào, không cảm thấy đáp án này tạo ra sự tương phản rất cao à?”

Tần Xán miễn cưỡng mở khoé miệng: “Vâng. Thất bất ngờ.”

Hác Thất Nguyệt nhìn chằm chằm ảnh, mở to mắt: “Oa! Em biết hãng búp bê này, sờ vào rất mềm rất thích, nhưng mà giá thành quá ảo, em chỉ mua nổi móc khoá đàn hồi cỡ nhỏ thôi. Mà nếu em nhớ không lầm, búp bê hãng này là hàng custom siêu đắt á!”

Lạc Gia Gia: “Chị nghĩ chắc là mua cho người yêu đó, khi đó cậu ấy chọn chọn một con thỏ tai cụp màu hồng cực to, mấy ngàn euro đó, mà chắc phải ngâm cứu nhiều lắm, trước khi mua còn kêu chị sờ thử xem chất có thích không. Không ngờ một người lạnh lùng như vậy mà quan tâm tới người trong lòng ghê nha.”

Hác Thất Nguyệt lầm bầm: “Quào, hoá ra là hoa có chủ rồi.”

Lạc Gia Gia ném cho Tần Xán một ánh mắt quái lạ: “Tần Xán, chú mày bị làm sao thế? Hồn đang đi chơi, tin nóng động trời vậy mà không nghe luôn? Sao không thấy ngạc nhiên tí nào vậy?”

Cả người Tần Xán đã sớm biến thành một pho tượng.

Hắn ép mình định thần lại, cố gắng nói với cô: “Haha… Sao mà thế được? Em ngạc nhiên, em bất ngờ muốn chết, hoàn toàn không ngờ người như anh ta lại mua một thứ như vậy ha.”

Lạc Gia Gia thấy hài lòng với phản hồi của hắn: “Nhờ, nhờ?” 

Có tiếng động từ ngoài nhà ăn, bọn họ ngẩng đầu thì thấy Tạ Dĩ Tân và Jonathan đang sóng vai trò chuyện gì đó ở hành lang.

Tần Xán:”…Chẳng mấy khi thấy Jonathan cười đến thế này.”

Lạc Gia Gia: “Bình thường thôi, lần trước cậu ta giúp Jonathan gọi được một đống vốn, nói chuyện với bao tiền thì ai cũng không kiềm được mà cười như hoa thôi.”

Hác Thất Nguyệt bên cạnh xoa xoa tay: “Có nên cảm ơn ảnh không ta? Nhưng em sợ lắm! Cho nên đi không chị? Nhưng em vẫn sợ lắm á!”

Tạ Dĩ Tân và Jonathan bên ngoài cửa đã nói chuyện xong.

Jonathan quay đầu về phòng làm việc, những người còn lại trố mắt nhìn Tạ Dĩ Tân dừng lại trước cửa mấy giây, cúi đầu nhìn di động rồi ngẩng đầu, quay người.

Trên người anh có một khí chất độc đáo, cho nên khi anh bước vào nhà ăn, tất cả người trong phòng đều bất giác trở nên im lặng.

Ánh mắt của Tạ Dĩ Tân lướt qua lướt qua mọi người, sau cùng rơi trên mặt Tần Xán.

Anh nói với Tần Xán: “Cậu không trả lời wechat của tôi.”

Mọi người: “…?”

Tóc gáy Tần Xán dựng cả lên, một lâu sau mới khó khăn mở miệng: “…Em, em không có xem di động.”

Tạ Dĩ Tân gật đầu: “Tôi cũng đoán vậy, cho nên định qua tìm luôn, cậu có thời gian nói chuyện tí không?”

Không khí như đọng lại. Con ngươi Hác Thất Nguyệt giật giật mà nhìn trái rồi nhìn phải: “Anh, anh Tần Xán, anh với đàn anh Tạ–”

Tạ Dĩ Tân nhìn về Tần Xán, đợi một câu trả lời.

Đầu Tần Xán bị quá tải, nhưng lại sợ Tạ Dĩ Tân sẽ nói ra gì đó kinh thiên động địa trước mặt bàn dân thiên hạ, chỉ có thể đứng tại chỗ giành đáp lời: “Ờ… Đúng vậy, bọn anh sắp hợp tác!”

“Hợp tác làm đề, đề tài nghiên cứu mới.” Tần Xán ép mình bình tĩnh, “Có điều vẫn chưa đi đến chi tiết, nên vẫn chưa nói với mọi người.”

Hác Thất Nguyệt sắp rớt cả hàm: “Đề, đề tài gì vậy, hợp tác với ai cơ?”

Đôi mắt đằng sau cặp kính của Tạ Dĩ Tân im lặng nhìn Tần Xán, Tần Xán dùng mắt ra hiệu để anh mau chóng xác nhận lời mình.

Sau một hồi lâu, Tạ Dĩ Tân mở miệng: “Đúng vậy.”

Tần Xán biết không thể để người này ở đây thêm giây nào nữa, cho nên hắn kéo Tạ Dĩ Tân sang một bên nhà ăn, “Ờm, tụi em bây giờ sẽ bàn bạc chi tiết thí nghiệm với lại mua nguyên liệu, khi nào có kế hoạch cụ thể kể mọi người nghe nha.”

Tần Xán kéo Tạ Dĩ Tân đến một bệ cửa sổ không người.

Hắn quay đầu nhìn lần nữa, khi đã chắc hẳn không có ai xung quanh thì mới an tâm, nhìn Tạ Dĩ Tân: “Đàn anh, ban nãy trong phòng nhiều người như vậy, anh có thể để ý chút rồi hãy mở miệng không, anh nói chuyện kiểu này em trả lời kiểu gì?”

Tạ Dĩ Tân: “Nhưng cậu không trả lời tin nhắn của tôi, tôi tưởng cậu định nuốt lời.”

Tần Xán nhìn chằm chằm mặt Tạ Dĩ Tân, nói không nên lời.

Thật ra nghĩ về những lời bản thân đã nói trong phòng chụp ảnh hôm đó, Tần Xán còn tự nghi ngờ rằng mình bị thao túng tâm lý.

Đối với hắn, chấp nhận sự tồn tại của căn bệnh quái lạ này rất khó, nhưng sự thật nó sờ sờ trước mắt: Mưa vừa đến là Tạ Dĩ Tân bị sốt.

Tần Xán không ngờ đến rằng người này đơn giản chỉ là… cần ôm mình.

Tạ Dĩ Tân đã sống cùng căn bệnh này một thời gian dài, anh thẳng thắn, vì từ lâu anh đã quen cho rằng thế là bình thường. Nhưng trong mắt Tần Xán, hắn cảm thấy nhịp sống của Tạ Dĩ Tân đã bị bệnh tình làm đảo lộn cả lên, thật ra Tạ Dĩ Tân bị động không thể xã giao bình thường là do điều kiện cơ thể.

Đương nhiên đề tài nghiên cứu cũng là một nguyên nhân, tóm lại khi đấy ở phòng chụp ảnh thấy Tạ Dĩ Tân dợm bước đi, hắn nóng đầu nên rốt cuộc đồng ý: “Em có thể đồng ý với yêu cầu này.”

Vào giờ phút này, khi nhìn chằm chằm Tạ Dĩ Tân, Tần Xán bắt đầu hoài nghi không biết mình đã lựa chọn đúng hay sai.

Nhưng hắn vẫn mở miệng một cách khó khăn: “Ai nói em nuốt lời chứ?”

Tạ Dĩ Tân nhìn hắn chằm chằm, vẫn không nói gì.

Không chịu nổi ánh nhìn, Tạ Dĩ Tân ho một tiếng: “Thật là, em không phải loại người nói lời không giữ lấy lời, đã nói ra thì sẽ không nuốt lời.”

Thật ra nói ra câu này Tần Xán nhột hết cả người, bởi vì mấy ngày trước đây hắn hãy còn to tiếng nói với Tạ Dĩ Tân rằng: “Cả đời này em cũng không đồng ý”.

Nghe được bốn chữ “sẽ không nuốt lời”, dường như Tạ Dĩ Tân an tâm hơn, gật đầu.

Tạ Dĩ Tân nói: “Tôi nghĩ trước khi ta bắt đầu mối quan hệ này, hai ta nên làm rõ nội dung giao kèo, đỡ mất công sau này nảy sinh tranh chấp dư thừa.”

Tần Xán thấy hai từ “quan hệ” với “giao kèo” nghe ra nó lấn cấn thế nào, nhưng cũng không chỉ ra được sai ở đâu.

Hắn do dự nói: “Được rồi, anh nói đi.”

Bọn họ ngồi trước một cái bàn ở phòng nghỉ ngơi bên cạnh, Tần Xán nhìn thấy Tạ Dĩ Tân mở phần mềm tài liệu trong máy tính ra, gõ tiêu đề “Kế hoạch hỗ trợ nghiên cứu ngày mưa”.

“Về phần hợp tác nghiên cứu, tôi đã nhờ Jonathan giới thiệu khái quát những thứ cậu đang làm, cũng đã làm xong đề án nháp gửi cho anh ấy.” Tạ Dĩ Tân nói, “Đợi anh ấy feedback xong thì chi tiết cụ thể sẽ sửa theo ý cậu muốn, được chứ?”

Tần Xán bị hiệu suất của anh làm cho kinh hồn, tuy phương hướng nghiên cứu chung của hắn và Tạ Dĩ Tân có tương đồng, nhưng đề tài mới cần có chèn các yếu tố từ lĩnh vực của riêng bọn họ, hắn cứ nghĩ đề án này phải viết cả tuần mới xong.

Tần Xán: “Được, nhưng em không hiểu sâu về lĩnh vực miễn dịch của anh, chắc phải cần anh chỉ rõ rồi.”

Tạ Dĩ Tân: “Được.”

Tần Xán thấy Tạ Dĩ Tân nhanh chóng gõ bàn phím, nghe anh bảo: “Giờ thì đã thống nhất chuyện đề tài, nên có thể nói chuyện quan trọng hơn rồi.”

“Trước hết, cậu cần tải phần mềm dự báo thời tiết, lúc nào cũng theo dõi thay đổi của thời tiết.” Tạ Dĩ Tân nói, “Đương nhiên một ngày trước khi có trời mưa, tôi cũng sẽ nhắc cậu.”

Tần Xán thấy người này chuẩn bị rất kỹ lưỡng: “Được thì được, nhưng trời London, tất cả ngày mưa thì hơi…”

Tạ Dĩ Tân: “Thế này nhé, mưa trong tuần, tôi sẽ cần giúp đỡ, còn thứ bảy chủ nhật mà mưa thì cậu mặc kệ tôi cũng được, tôi tự xử, được không?”

Nghe đến hợp lý vô cùng, Tần Xán lại cảnh giác mà bắt được một lỗ hổng: “Khoan, ngày trong tuần, ý anh là mấy giờ tới mấy giờ ngày trong tuần?”

Vẻ mặt Tạ Dĩ Tân trông rất tiếc nuối, dường như không ngờ tới Tần Xán sẽ nhạy bén thế này.

“Ngày trong tuần từ 8 giờ sáng tới 7 giờ tối.” Tạ Dĩ Tân ngừng một chút, bổ sung, “Đêm nào trời mưa rất to cũng sẽ ảnh hưởng lớn đến tình trạng hôm sau của tôi, cho nên những đêm có trời mưa rất to thì cậu cần tăng ca, tức là qua đêm với tôi.”

Hai chữ “qua đêm” làm Tần Xán suýt nữa nhảy dựng lên tại chỗ.

Tần Xán: “Không được, mưa bình thường thì thời gian làm việc là từ 9 tới 6, trời mưa rất to… Khi nào tới đó rồi nói sau.”

Tạ Dĩ Tân khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm Tần Xán.

Tần Xán không ừ hử gì.

Tạ Dĩ Tân cụp mắt thoả hiệp, xoá đi sửa lại phần đó: “Được, 9 giờ tới 6 giờ ngày trong tuần.”

“Vậy hiện tại chúng ta xác định xem mưa cấp độ khác nhau thì cần dùng biện pháp như thế nào.”

Tạ Dĩ Tân nói: “Như giao kèo, trời mưa nhỏ và vừa thì tôi cần ôm, khi trời mưa to và rất to có lẽ cần cậu–”

Tần Xán lại nghe thấy sự sai sai: “Khoan nữa nha, sao em nhớ trước đây anh nói là mưa nhỏ nắm tay, mưa vừa ôm?”

Tạ Dĩ Tân: “Bởi vì có lúc rất khó phân biệt rạch ròi mưa nhỏ và vừa, cho nên tôi thấy cứ dùng ôm mà giải quyết thì ổn hơn.”

Tần Xán: “Không được, lấy cấp độ mưa to mưa vừa của dự báo làm chuẩn, mưa nhỏ nắm tay, mưa vừa ôm, mưa to và rất to bàn riêng.”

Tạ Dĩ Tân: “Nhưng nếu nắm tay, phần cơ thể tiếp xúc quá nhỏ, như thế không bằng tôi chọn búp bê kích cỡ người thật của tôi cho rồi.”

Tần Xán: “Nắm tay không đủ thì có thể ôm cánh tay.”

“Ôm cánh tay cũng không đủ.”

“Đủ, cánh tay em cũng có thịt.”

“Không đủ.”

“Đủ.”

“Không đủ, cậu không hiểu rõ–”

Tạ Dĩ Tân đột nhiên không nói nữa.

Bởi vì Tần Xán không tranh cãi với anh nữa mà dùng hành động để chứng minh, xắn tay áo hoodie của mình lên.

Trước tiên hắn để lộ cẳng tay của mình, đường cẳng tay rất rõ, cơ bắp rắn chắc, có thể thấy đường gân uốn lượn, đã đủ khiến người khác không thể rời mắt.

Nhưng Tần Xán không dừng ở đó, mà tiếp tục xắn tay áo lên đến vị trí bắp tay.

Cơ bắp tay của hắn mới thật sự khiến người khác không thể thôi nhìn: không có sự cản trở của quần áo, cơ bắp khoẻ mạnh rắn chắc lộ ra không sót tí gì, đường cơ hai đầu và cơ tam đầu rất mịn màng, có thể gọi là hoàn mỹ, đây đích thị là biểu hiện cho kỷ cương, tuổi trẻ và khoẻ mạnh.

Tần Xán nhấc cằm, hỏi: “Đủ chưa?”

Trong mắt người khác, Tần Xán vẫn luôn là một người khiêm tôn. Là con lai với gương mặt đẹp trai và thân hình nổi trội đã đủ thu hút sự chú ý của người khác, nhưng đó giờ Tần Xán làm việc chưa bao giờ làm quá trọn vẹn, hắn không thích thể hiện cũng chưa từng ra vẻ ta đây, khi giao lưu với người khác sẽ tạo một cảm giác rất dễ chịu.

Tạ Dĩ Tân là ngoại lệ đầu tiên của Tần Xán.

Anh chàng này quá đặc biệt, quy trình xã giao thông thường không có tác dụng với anh, Tần Xán thấy nếu hắn không lộ da thịt thì Tạ Dĩ Tân sẽ không thay đổi suy nghĩ.

Thật ra lúc này đây Tần Xán cũng đang cố chịu đựng mà thôi.

Đây là lần đầu tiên hắn chủ động cho người khác xem thân, khó mà không thấy ngượng nghịu khó tả, nhưng vẫn cố dằn lòng mà nhìn chằm chằm Tạ Dĩ Tân để giành chiếu trên.

Ánh mắt Tạ Dĩ Tân không hề nhúc nhích từ thời khắc Tần Xán xắn tay áo lên.

Cân nhắc hồi lâu, Tạ Dĩ Tân mới chậm chạp nói: “Chắc là được.”

Nhận được đáp án như dự kiến, mặt Tần Xán không lộ ra, nhưng trong lòng thì không khỏi đắc ý.

Hắn cúi đầu, buông tay áo trở lại một cách chính xác, lại nghe thấy Tạ Dĩ Tân nói tiếp– 

“Nhưng phòng hờ thì tôi cần phải sờ một tí mới biết.” Tạ Dĩ Tân nói.


Dạo này có mấy project ở công ty cần làm ngoài giờ nên không tập trung nhiều được cho việc riêng, huhu.

Nói chung cứ cố gắng cuối tuần có truyện nha, còn nhiêu chap thì không dám hứa nữa.

One thought on “100% – Chương 9

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤