100% – Chương 8

Tác giả: Giới Thái Hồ Hồ

Dịch: Atlibby

Mục lục

Trong vòng một phút ngắn ngủi này, tất thảy những giáo dục mà Tần Xán nhận được và cả những quan điểm được hắn tạo lập trong hai mươi mấy năm nay đều bị xáo tung.

Phần da thịt chạm vào tay đúng là nóng ran, mà còn cao hơn hẳn thân nhiệt bình thường của con người.

Đáy mắt Tạ Dĩ Tân đầy hơi nước, mà tai và má còn ửng đỏ, tất cả đều thật khó tin.

Đầu óc của Tần Xán đang vận động với tốc độ cao, lý trí nói với hắn chuyện này không thể, nhưng hắn thật sự không thể tìm thấy khe hở nào.

Mọi thứ không giống như biểu diễn ảo thuật. Ảo thuật gia hoá phép ra bồ câu và hoa hồng từ không khí, nhưng anh ta không thể thay đổi sắc mặt và nhiệt độ cơ thể trong một phút được.

Nhưng chính ngay trước mắt mình, giây phút cơn mưa vừa đổ, như chính lời Tạ Dĩ Tân nói, người anh nóng lên, mắt và má cũng ửng hồng bất thường.

Tần Xán không tin được: “Không thể nào–”

“Anh Tần! Hoá ra anh vẫn chưa đi à?” Giọng la của Hác Thất Nguyệt bỗng từ sau vang đến.

Tần Xán và Tạ Dĩ Tân cùng ngây người.

Chắc là Hác Ngũ Chu và Hác Thất Nguyệt vừa rời khỏi phòng thí nghiệm, chân trước hai người vừa ra khỏi thang máy, chân sau đã thấy Tần Xán đang đứng quay lưng về phía họ ở cửa sau.

Bọn họ đến gần, mới thấy còn có Tạ Dĩ Tân đang đứng trước Tần Xán. Hác Thất Nguyệt khựng lại: “Á, còn có đàn anh Tần.”

Khi Hác Thất Nguyệt vừa mở miệng, Tạ Dĩ Tân đã buông tay Tần Xán ra, lùi nhẹ về sau, chủ động nới rộng khoảng cách của hai người.

Anh không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Tần Xán. Mắt chưa đầy tâm tình phức tạp, như thể đang hỏi Tần Xán “Hiện tại cậu đã tin tôi được chưa?”, nhưng lại như không muốn nói gì đặc biệt.

Nhưng có lẽ thân nhiệt cao khiến anh cảm thấy khó chịu, Tần Xán phờ phạc nhíu mày, cúi đầu, lấy dù trong cặp ra.

Cuối cùng lại nhìn Tần Xán lần nữa, quay người bung dù đi về màn mưa.

Tần Xán bất giác gọi theo: “Anh…”

“Ấy, sao cứ đội mưa mà đi thế này?”

Hác Thất Nguyệt chậm rãi chạy đến, khựng: “Hai người vừa nói gì đó? Em còn định đích thân đi cảm ơn ảnh đây này!”

Hác Ngũ Chu bên cạnh lạnh lùng chen lời: “Không phải trước đây em bảo anh ấy cứ làm mặt lạnh khiến em sợ à, sao bây giờ bắt đầu luôn mồm “cảm ơn tiền bối” rồi?

Đỏ mặt, Hác Thất Nguyệt to mồm giải thích: “Ngoài anh với anh Tần thì ai giới tính nam em đều sợ nhá, cảm ơn. Có điều dưới một góc độ nào đấy thì ban nãy ảnh đã giúp em mà, người ta muốn nói lời cảm ơn thì làm sao nào?”

“Mà còn anh Tần bị sao thế?”

Hác Thất Nguyệt nhìn về Tần Xán bên cạnh: “Tay anh làm sao đấy? Từ ban nãy anh đã mất hồn nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình, mãi không nói gì, hôm nay cầm pipet lâu quá à?”

Tần Xán không nói gì, chỉ im lặng co đầu ngón tay lại.

Dường như đầu ngón tay vẫn còn đọng lại nhiệt độ má ban nãy của Tạ Dĩ Tân, hắn mơ màng ngước nhìn, mưa hãy còn đang tí tách rơi, nhưng bóng người kia đã biến mất nơi góc đường.

“Không có gì.” Một lát sau, Tần Xán nói, giọng khàn khàn, “…Sinh học đã không còn tồn tại nữa.”

Thứ năm, Tạ Dĩ Tân dành cả buổi sáng chụp ảnh khối u tế bào mầm giun tròn.

London đã 3 ngày không mưa, mà phỏng chừng chỉ mưa một đợt vào cuối tuần này, cho nên mấy ngày nay tâm trạng của Tạ Dĩ Tân rất tốt.

Tạ Dĩ Tân là một người có mục tiêu rõ ràng, tính cách này khiến anh rất thích hợp làm công việc nghiên cứu khoa học.

Là một người dứt khoát và điềm tĩnh, có ý thức về mục đích rất cao, trước tiên anh sẽ phân tích con đường hiệu quả nhất, cứ thế mà làm mà không lòng vòng.

Con người ta không phải là khối lượng phân tử bảo toàn hay cấu trúc cố định, mà là loài động vật có tình cảm, có suy nghĩ. Tạ Dĩ Tân trước nay vẫn luôn ăn nói ngay thẳng, không vòng vo, điều này khiến cho các mối quan hệ xã giao luôn lộn xộn.

Ví dụ như đêm mưa hôm đó, anh sờ được vào cơ bụng cơ ngực có cảm giác đáng kinh ngạc của Tần Xán. Anh muốn sau này còn được sờ nhiều hơn, cho nên vào hôm sau đã hỏi thẳng Tần Xán có muốn trở thành mối quan hệ giao dịch dài lâu với mình không, nhưng không nhận ra rằng trong mắt người khác, mình trông như tên biến thái.

Việc bị Tần Xán từ chối là nằm trong dự đoán, nhưng đến hôm Tần Xán mặt mày đỏ bừng mà nói thật với Tạ Dĩ Tân thì anh mới phát hiện mình có vấn đề về biểu đạt, thậm chí đến mức gây hiểu lầm nghiêm trọng cho người khác.

Tạ Dĩ Tân cho rằng anh đã chứng minh mình không có âm mưu quấy rối tình dục bằng chiều mưa hôm ấy, giải quyết hiểu lầm, quan hệ của anh và Tần Xán đã được làm rõ ràng.

Cho nên lúc bị Tần Xán chặn ở trước cửa phòng chụp ảnh, Tạ Dĩ Tân hơi khó hiểu.

Phòng chụp ảnh rất tối. Tạ Dĩ Tân chụp ảnh một hồi lâu, mắt đã hơi khô, lúc mở cửa ra, mắt bị loá bởi ánh đèn phía ngoài.

Nhíu mắt mới phát hiện có một người cao hơn mình đang đứng trước cửa phòng.

Sự tương phản của ánh đèn bên trong và bên ngoài quá mạnh, con ngươi màu nâu của Tần Xán như một viên đá trong ly whiskey, một màu nâu đỏ tươi dịu dàng, cứ như đang phát sáng.

Tạ Dĩ Tân thấy hơi loá mắt, cho nên trượt ánh mắt xuống.

Hôm nay Tần Xán mặc một chiếc áo khoác thể thao bình thường.

Áo khoác tuy rộng, song có thể nhìn thấy bờ vai rộng và hình thể to lớn, đặc biệt là phần vải ở bắp tay và bờ ngực hơi phồng lên, phần cơ bắp nằm dưới lớp vải đó…

Không thể nhìn thêm. Tạ Dĩ Tân tự nhắc nhở bản thân.

Anh phát hiện trên người Tần Xán không có chỗ nào an toàn để ánh mắt mình đặt lên, thế là anh ngoảnh mặt đi, quay lại nhìn vào trong phòng.

Kính hiển vi cao cấp của phòng chụp ảnh phải đặt trước mới chụp ảnh được, Tạ Dĩ Tân tưởng mình xài lố giờ: “Tôi chụp xong rồi.”

Tần Xán ngây người: “Em không đến đây để chụp ảnh.”

Cảm nhận được ánh mắt khó hiểu của Tạ Dĩ Tân, hắn mím môi: “Em muốn hỏi anh vài thứ.”

Cuộc đối thoại lần trước của bọn họ kết thúc hơi vội vàng, bầu không khí lúc này có một sự ngượng nghịu khó tả.

Tần Xán như thể nén lại một lúc lâu, hít vào một hơi, lặp lại: “Tháng trước em mời anh đến party sinh nhật, khi đó anh đã đồng ý rồi, nhưng cuối cùng lại không đến, là bởi vì hôm đó trời mưa sao?”

Tạ Dĩ Tân nhớ lại: “Ừ, hôm đấy hình như có một trận mưa vừa.”

“Nhưng khi đấy tôi đâu có đồng ý, cũng không hứa hẹn gì.” Anh nhắc, “Mà cậu cũng bảo có thể chọn không đi.”

Tần Xán: “Anh vẫn luôn sinh hoạt một mình, là vì thân thể của anh và những cơn mưa London này sao?”

Tạ Dĩ Tân: “Đây là hai nguyên nhân chính. Nhưng cá nhân tôi không cần những lợi ích và giá trị cảm xúc mà mạng lưới xã hội đem lại.”

Tần Xán bất giác phản bác: “Anh chưa từng xã giao… thì sao lại mang ơn Lạc Gia Gia?”

Tạ Dĩ Tân thấy bất ngờ, không ngờ hắn nhớ cả chi tiết vặt này.

Tạ Dĩ Tân: “Vì tôi nhờ chị ấy mua giùm búp bê.”

Tần Xán không hề ngờ tới câu trả lời này: “Búp, búp bê?”

Tạ Dĩ Tân suy nghĩ một chút: “Có lẽ cậu cũng có ấn tượng đó, tối hôm đó khi hai ta ở trên giường, có một con thỏ màu hồng, là trước đó khi chị ấy đi Đức–”

Cách dùng từ táo bạo như cũ của anh khiến tai Tần Xán nóng lên. Tần Xán vốn không dám để anh nói tiếp, chỉ có thể ngắt lời: “Em biết rồi!”

Tạ Dĩ Tân im lặng một lát, rồi hỏi: “Tôi đi được chưa?”

“Như tôi nói hôm đó, nếu được, chúng ta hãy cứ là giữ khoảng cách với nhau đi.”

Tạ Dĩ Tân ngừng lại, lời nói mang ẩn ý: “Bởi vì cậu đặc biệt hơn người khác.”

Tần Xán đột nhiên nói: “Ngày mưa ôm thứ gì mềm mềm, anh sẽ thấy dễ chịu hơn?”

Tạ Dĩ Tân thấy người này hỏi quá nhiều.

Song anh vẫn kiên nhẫn trả lời: “Thay vì nói là mềm, thì nói là ôm thứ gì đó sờ thích, hoặc ấm áp giải toả đều sẽ cải thiện triệu chứng.

“Nếu có thứ để ôm, triệu chứng sẽ nhẹ đi, nếu thứ để ôm đó sờ vừa thích vừa ấm áp, triệu chứng sẽ giảm rõ rệt hơn, cho nên–”

Tần Xán lại ngắt lời: “Em biết rồi.”

Tạ Dĩ Tân thấy chàng trai trước mặt vô cùng quái lạ, hắn ta hỏi bao nhiêu ta câu, mà lần nào cũng không đợi mình trả lời xong đã bảo “Em biết rồi”.

Mà đồng thời cũng phát hiện sắc mặt Tần Xán thật phức tạp, xen lẫn đủ loại cảm xúc như rối ren, nghẹn lời và ngượng nghịu.

Tần Xán bắt đầu nói năng lộn xộn: “Vậy sao anh không thể đem búp bê đến phòng thí nghiệm, tới khi trời mưa thì ôm…”

“Bởi vì có khi cơn mưa kéo rất dài, ở phòng thí nghiệm lâu phút nào càng nguy hiểm phút đấy, tôi không định để nhiều người biết đến khuyết điểm về thân thể của tôi, nhưng đúng là có để một con búp bê dự phòng trong phòng làm việc.”

“Sao anh cứ phải đề xuất giao dịch như vậy với em?”

“Bởi vì tôi không hy vọng tình huống đêm mưa ấy sẽ xảy ra lần thứ hai, mà cậu lại còn làm việc ở phòng thí nghiệm, đương nhiên cũng là vì sờ cậu đã.”

“…”

Tạ Dĩ Tân không hiểu sao Tần Xán hỏi lắm thế, có lẽ chỉ là sự hiếu kỳ của một nhà nghiên cứu với một chứng bệnh độc đáo, nhưng anh cho rằng mình đã rất lịch sự trả lời hàng đống câu hỏi của Tần Xán.

Tạ Dĩ Tân: “Có thể nhường đường không? Tôi cần xử lý gấp mớ ảnh vừa mới chụp xong.”

Lần này Tạ Dĩ Tân không đợi Tần Xán trả lời nữa. Anh ngoảnh đầu, dợm đi qua khe hở giữa Tần Xán và cửa, mà đi chưa được mấy bước thì cánh tay đã bị nắm lấy.

Có lẽ Tần Xán đang vội, hoặc chưa khống chế lực tốt, Tạ Dĩ Tân bị kéo đến mất thăng bằng, đập thẳng vào người Tần Xán.

Tần Xán vừa cao vừa to con, khác biệt thể hình của hai người không nhỏ, đầu Tạ Dĩ Tân va thẳng vào ngực Tần Xán.

Lại một lần mất cảnh giác vùi vào ngực.

Hai người không ngờ tới tình huống này, Tạ Dĩ Tân che trán lùi về sau, Tần Xán cũng hết hồn.

Ký ức về đêm mưa lại ùa về đầy đầu, Tạ Dĩ Tân im lặng, Tần Xán cũng gượng gạo đứng ngây tại chỗ.

Tạ Dĩ Tân chưa kịp mở miệng đã nghe thấy anh chàng trước mắt hấp tấp nói: “Đàn anh, đừng nói nữa!”

“…Anh im lặng trước, nghe em nói đã.”

Tần Xán hít sâu một hơi: “Nếu bệnh tình anh là thật, nếu nó ảnh hưởng tới cuộc sống của anh đến mức này, nếu như sự tồn tại của em thật sự có thể cải thiện rất nhiều…”

“Đương nhiên, nếu như anh thật sự có thể hợp tác làm đề tài với em.” Hắn bổ sung.

Hắn nghiến răng: “Yêu cầu anh đã đề nghị trước đây, cũng không phải không đồng ý được.”


Chap này không hiểu sao dịch mất thời gian, cứ lấn cấn không suông, hy vọng vẫn kịp KPI

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤