100% – Chương 7

Tác giả: Giới Thái Hồ Hồ

Dịch: Atlibby

Mục lục

Từ xưa, Tạ Dĩ Tân đã nhận ra mình là một người không giỏi xã giao.

Có rất nhiều lý do. Trước hết là tình trạng cơ thể của anh khá đặc biệt, cũng không phù hợp để xây dựng mối quan hệ xã giao dài lâu; nữa là vì anh biết rõ bản thân mình có tài năng bẩm sinh làm cho người khác thấy gượng gạo chỉ trong chớp mắt.

Nhưng Tạ Dĩ Tân chưa từng thấy phiền não, vì anh cho rằng sống và làm việc một mình là cách sinh hoạt phù hợp nhất cho bản thân, cho đến khi anh gặp được Tần Xán.

Đây là lần đầu tiên Tạ Dĩ Tân chủ động mời mọc hợp tác với người khác, tuy kết quả không được như mong muốn, song Tạ Dĩ Tân cũng không hối hận về lần trải nghiệm đó.

Bởi vì… cảm giác khi ôm anh chàng này thích ghê.

Lần đầu tiên anh được trải nghiệm cảm giác hoàn toàn khác biệt so với thú nhồi bông: đó là một con người máu nóng thịt mềm,  với nhiệt độ thật. Thân thể của chàng trai trẻ vừa rắn chắc vừa ấm áp, da và cơ đều có độ dẻo dai và đàn hồi, nhưng lớp mỡ dưới da lại mang đến một sự mềm mại khiến người ta phải thốt lên kinh ngạc.

Mà không giống với thú nhồi bông gòn, bị nhéo sẽ lõm vào.

Anh chàng con lai trẻ tuổi này quá ấm, sờ quá thích, hắn mang đến cho anh một trải nghiệm hoàn toàn mới. Đó là lần đầu tiên Tạ Dĩ Tân ngủ ngon đến vậy trong một đêm mưa, mà còn là một cơn mưa to hiếm thấy, mà tỉnh dậy rồi còn chẳng thấy chút mệt mỏi khó chịu sót lại nào.

Sau ngày hôm đó, Tạ Dĩ Tân cố tình né tránh Tần Xán.

Nhưng không phải vì thấy ngượng nghịu, mà là cứ thấy Tần Xán anh không thể không nghĩ về trải nghiệm của đêm đó. Anh sợ rằng sẽ càng khó mà sống sót qua những đêm mưa trong tương lai.

Nhưng Tạ Dĩ Tân hiểu rõ lý do Tần Xán chủ động tìm đến mình lúc này.

“Không, không phải em không muốn tin.” Anh nghe thấy Tần Xán nghiến răng, nói: “Nhưng thật sự không có cách nào tin được, mấy thứ anh nói… sao mà em tin được?”

“Em tin rằng đàn anh còn rõ hơn em, rằng khi sốt thì hệ thống miễn dịch sẽ có những biểu hiện căng thẳng.”

Tần Xán hít một hơi: “Hệ thống miễn dịch cần kháng nguyên, tức là chỉ có các mầm bệnh như vi khuẩn và vi rút mới đủ kích thích nó. Bản thân nước mưa không phải mầm bệnh, sao có thể bị sốt khi mưa xuống được? Em đâu phải thằng ngốc.”

Tạ Dĩ Tân nhắc nhở: “Cho nên trước khi nói thật với cậu vào hôm đó, tôi đã báo trước rằng đây là một chứng bệnh không thể dùng khoa học để giải thích.”

Tần Xán: “Sao em biết được thật là không thể giải thích bằng khoa học, hay tất cả chỉ là do anh bịa đại ra thôi?”

Tạ Dĩ Tân trở nên bối rối: “Tại sao tôi phải bịa đặt chứ?”

Đang đùng đùng chất vấn, Tần Xán bị nghẹn họng, hắn hé miệng, dường như lời nói muốn thốt ra lại khó mà nên lời, trù trừ một hồi lâu vẫn không nói được.

“Tôi đã làm xét nghiệm máu rất nhiều lần, chỉ số tế bào máu bình thường, loại trừ được khiếm khuyết bẩm sinh của hệ thống miễn dịch và dị nguyên, tôi còn đi làm cả xét nghiệm sàng lọc di truyền.”

Tạ Dĩ Tân có điều suy nghĩ, bổ sung: “Sau đó lại đi tư vấn bên khoa thần kinh, nhưng vẫn không có được một lời giải thích hợp lý, loại trừ được những chứng bệnh mà hiện tại cậu có thể nghĩ đến.”

Tần Xán mãi không nói được nên lời.

“Nhưng lỡ anh chỉ bị nóng lạnh thì sao?” Tần Xán khó nhọc phản bác, “Mà làm sao có thể có loại bệnh gì… mà ôm thú nhồi bông rồi thì sẽ hết sốt chứ? Đổi lại anh là em thì anh có tin được những lời như thế này không?”

“Đầu tiên, không phải ôm thú bông là hết sốt.” Tạ Dĩ Tân đính chính, “Là trong tình trạng bị sốt, tôi sẽ thèm được tiếp xúc với thứ gì đó vừa ấm vừa mềm, sau khi đụng vào thú nhồi bông thì triệu chứng của tôi thuyên giảm, nhưng không mất hoàn toàn.”

“Mà ôm thú nhồi bông chỉ là phương pháp tạm thời, cái gì mềm đều được.” Anh nói, “Cho nên ôm người cũng được.”

Tần Xán: “…”

“Ngoài ra, nếu các triệu chứng này là do hệ thống miễn dịch gây ra, vậy tại sao đêm đó ôm cậu xong thì tôi hết sốt?” Tạ Dĩ Tân nhẹ nhàng hỏi, “Sao tôi phải nói dối như thế với cậu? Mục đích của tôi là gì?”

Tần Xán nghẹn lời.

Với quan điểm của hắn, “trời mưa sẽ bị sốt, mà phải ôm gì đó mới thuyên giảm” vẫn nghe như một câu chuyện cười hoang đường được bịa đại ra, song điểm duy nhất không thể lý giải chính là Tạ Dĩ Tân đêm đó đang sốt cao, nhưng ôm hắn xong thì dường như triệu chứng sốt có nhẹ đi, hôm sau còn làm bữa sáng cho hắn như không có gì.

Đầu Tần Xán loạn hết cả lên: “Em không biết, nhưng đêm đó anh vừa sờ em vừa bảo sờ thích ghê, cảm giác đã ghê, sờ xong sáng hôm sau còn bảo muốn hợp tác làm đề tài nghiên cứu với em, điều kiện tiên quyết là phải để anh tiếp tục sờ với ôm, em không hiểu được, cũng không rõ rốt cuộc là sao…”

Hắn quay đầu sang, từng câu từng chữ là bị ép ra khỏi kẽ răng, càng nói mặt càng đỏ.

Bầu không khí trở nên yên tĩnh.

“Ồ.”

Tạ Dĩ Tân như có điều suy nghĩ, nhìn mặt Tần Xán: “Cho nên cậu nghĩ rằng đêm đó tôi chỉ sốt nóng lạnh bình thường, nhưng đến hôm sau tôi lại bịa chuyện viện cớ, còn dùng thành tựu học thuật làm con bài tẩy giao dịch, lăm le quấy rối tình dục cậu dài lâu à?”

Tần Xán hoảng hốt, nói năng lộn xộn: “Ý, ý em không phải thế, nhưng đêm đó anh đã đi quá giới hạn rồi, khó mà không nghĩ nhiều lắm.”

Mồm thì bảo không có ý đó, song nói năng lại lắp bắp, chứng minh đây chính là những gì hắn nghĩ.

Thế thì hơi phiền phức rồi. Tạ Dĩ Tân nghĩ.

Trước khi nói thật về chứng bệnh của mình, Tạ Dĩ Tân đã làm công tác tâm lý rằng Tần Xán có tin hay không thì cũng rất bình thường, bị từ chối hay bị xem là khùng cũng được, anh không quan tâm, cũng chưa từng muốn chứng minh cái gì.

Nhưng nếu bị gán tới mác “đi cửa sau giao dịch học thuật” thì sự tình trở nên hơi khó nhằn rồi.

“Tôi hiểu rồi.” Tạ Dĩ Tân nói, “Bây giờ chúng ta có thể thôi chất vấn nhau rồi, vì chuyện này thật ra rất dễ chứng minh, không phải sao?”

Tần Xán: “Chứng minh?”

Tạ Dĩ Tân không giải thích, chỉ trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi: “Cậu có làm thí nghiệm gì chiều nay không?”

“Không.”

“Được.” Tạ Dĩ Tân cúi đầu, nhìn thời gian trên màn hình di động, hỏi, “Có thể đợi ở đây với tôi một lát không?”

Tần Xán không rõ anh ta đang âm mưu cái gì: “Đợi cái gì cơ?”

Tạ Dĩ Tân: “Đợi bằng chứng.”

Tần Xán: “Hở?”

Tạ Dĩ Tân không giải thích gì thêm, bọn họ đang đứng ở cửa sau của toà nhà thí nghiệm, Tạ Dĩ Tân ra khỏi toà nhà, ngồi trên bậc thềm trước lối ra vào.

Tần Xán không hiểu Tạ Dĩ Tân đang làm trò mèo gì, hắn thấy mình đã bày tỏ rất rõ quan điểm rồi.

Tạ Dĩ Tân cứ thế mà im lặng ngồi đó, không nói một lời. Một lát sau, Tần Xán không nén được mà hỏi lại: “Rốt cuộc tụi mình đang đợi cái gì đấy ạ?”

Tạ Dĩ Tân chỉ nói: “Sắp rồi.”

Rất ít người qua lại ở cửa sau toà nhà thí nghiệm của bọn họ, Tần Xán thấy Tạ Dĩ Tân lại cúi đầu xem điện thoại.

Dù tính khí có tốt thế nào đi chăng nữa mà cứ bị vòng vo tam quốc như chơi giải đố thế này thì cũng sẽ nổi đoá, sự nhẫn nại của Tần Xán cuối cùng cũng cạn kiệt: “Tóm lại là anh đang–”

Mới nói được nửa câu đã bị Tạ Dĩ Tân nhẹ nhàng ngắt lời: “Tới rồi.”

Tần Xán ngây người, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, nhưng chẳng thấy ai.

Hắn sực hiểu, ngẩng đầu nhìn trời, sững người ra.

Trời mưa rồi.

Trời vẫn âm u, có điều lúc này có cả mưa li ti kèm theo gió lạnh rơi xuống, là một cơn mưa nhỏ thường thấy ở London.

Tần Xán nghệch ra, nghĩ lại đến câu “Đợi bằng chứng” ban nãy của người nọ mới nhận ra thứ nãy giờ Tạ Dĩ Tân đang đợi là cơn mưa này.

Lúc này, Tạ Dĩ Tân thong thả đứng dậy, đi đến trước mặt Tần Xán rồi dừng lại.

Anh ngẩng đầu, gỡ kính mắt trên sống mũi, nói với Tần Xán: “Nhìn tôi này.”

Hô hấp của Tần Xán khựng lại.

Đêm đó khi hai người đang tiếp xúc cự ly gần, Tạ Dĩ Tân cũng không mang mắt kính. Lúc đó Tần Xán phát hiện ra trái với tính cách, đôi mắt của anh rất xinh đẹp.

Tần Xán biết hai thứ này không nên bị đặt lên bàn cân so sánh, song hắn lại không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào.

Bộ dạng ở phòng thí nghiệm của Tạ Dĩ Tân là lạnh lùng kiêu ngạo, cảm xúc của anh dường như không bao giờ có nảy sinh cao trào, toả ra một cảm giác xa cách thờ ơ không muốn ai đến gần.

Nhưng đêm đó Tần Xán để ý thấy đôi mắt anh lại mang màu sắc và độ ấm khác hẳn. Mắt anh không hề lạnh, mà giống như một hồ nước tối tăm yên tĩnh, đuôi mắt hơi nhếch lên, các nếp mí dịu dàng, lông mi dài, khi nhìn thẳng vào ai đó luôn khiến tim họ đập nhanh hơn.

Một đôi mắt xinh đẹp.

Song đôi mắt này cũng không phải lý do Tần Xán không nói thành lời, mà bởi vì đôi mắt ấy đang ửng đỏ, mờ mịt hơi nước, tựa như đang ngấn lệ.

Tần Xán sững người, bởi vì khi mắt hai người giao nhau ban nãy thì mắt anh vẫn rất bình thường.

Giọng nói của Tần Xán run run: “Đây là–”

 “Thấy rõ chưa?” Tạ Dĩ Tân nhẹ nhàng hỏi, “Nếu nhớ không lầm, tai và mắt sẽ đỏ lên rõ nhất.  Má chắc cũng sẽ hơi ửng hồng.”

Mắt là chỗ đầu tiên mà Tần Xán chú ý, khi được Tạ Dĩ Nhân nhắc, Tần Xán thấy đúng là má và tai anh ta cũng hơi ửng đỏ, không kinh khủng như hôm mưa to đấy, song trông khác hẳn với Tạ Dĩ Tân của 5 phút trước.

Tần Xán không nói nổi nên lời.

Mãi lâu sau mới lầm bầm: “Không thể nào.”

Tạ Dĩ Tân cau mày, trông hơi khổ não: “Vẫn không tin sao?”

Tạ Dĩ Tân cụp mắt suy nghĩ một lát, sau đó vươn tay kéo thẳng cổ áo Tần Xán về phía mặt mình, ép hắn đặt tay lên má anh.

Tần Xán mở to mắt.

Không chỉ vì động tác này quá mức thân mật, mà còn bởi vì nhiệt độ trên má của Tạ Dĩ Tân quá bất thường.

Nhiệt độ lòng bàn tay của Tần Xán vốn cao, nhưng lúc này sờ mặt Tạ Dĩ Tân… đúng là nóng ran.

Như thể sợ hắn không cảm nhận được, Tạ Dĩ Tân cọ mặt vào lòng bàn tay của Tần Xán, nhướng mắt, dùng đôi mắt mờ mịt hơi nước mà nhìn Tần Xán.

“Có phải nóng hổi không?” Anh hỏi, “Nhưng thật ra tôi đang thấy lạnh lắm.”

Tạ Dĩ Tân hơi khàn, Tần Xán giờ mới để ý bờ môi của ta hơi nhợt nhạt.

“Nếu cậu muốn, chúng ta có thể đợi thêm chút, lát nữa khi thành mưa vừa, tôi sẽ nóng hầm hập. Nhưng có điều chắc phải ngồi xuống đợi, vì tôi đứng không vững nữa.”

Anh hỏi Tần Xán: “Bây giờ đã tin tôi được chưa?”


Đủ KPI tuần =))

4 thoughts on “100% – Chương 7

    1. Mình sửa rồi đó, không biết sao nó bị vậy nữa. Mà bạn subscribe rồi vẫn không xem được à? Mình thấy có bạn like post đó nên chắc là vẫn xem đc

      Like

      1. mà ko biết bạn subscribe chưa í? tại mình thấy có mấy bạn subscribe rồi vẫn like đc chap 8 nè. Mình để public mà không hiểu sao hệ thống cứ chuyển sang subscribe nên hơi phiền

        Like

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤