100% – Chương 6

Tác giả: Giới Thái Hồ Hồ

Dịch: Atlibby

Mục lục

Đối với Hác Thất Nguyệt mà nói, hôm nay là một ngày đầy rẫy sự bất ngờ.

Vốn dĩ cô vừa ngâm nga hát vừa tung tăng vào nhà ăn hâm cơm, quay người đã thấy Lưu Bột đứng ngay sau lưng, tim đột nhiên lỡ một nhịp.

Với một cô bé còn chưa trải sự đời như cô, tuy chỉ mới tiếp xúc với Lưu Bột mới có hai tháng, cũng đã đủ để lại chấn thương tâm lý cả đời rồi.

Lưu Bột ngoài cười nhưng trong không cười: “Chào Tiểu Nguyệt.”

Hác Thất Nguyệt nhe răng, nở nụ cười miễn cưỡng: “Đàn anh Lưu.”

“Chuẩn bị ăn cơm à?”

“…Dạ.”

Hác Thất Nguyệt cầm cơm mới hâm ngồi xuống, lập tức cúi đầu điên cuồng cầu cứu trong nhóm chat.

Mà lúc này Tần Xán đang lấy dược phẩm trong kho, Hác Ngũ Chu đang có họp, Lạc Gia Gia đang ở Mỹ, có thể nói cô hoàn toàn cô đơn không ai giúp.

Một bên nhà ăn là khu vực nghỉ ngơi, có một cái bàn tròn lớn, bình thường để cho mọi người ngồi ăn.

Lưu Bột lấy nước xong, cũng không đi về, mà thong dong rảo bước ngược lại, ngồi xuống một vị trí không gần không xa, xéo với Hác Thất Nguyệt: “Đã lâu không gặp, đề tài nghiên cứu sao rồi em? Em có hài lòng với tiến độ hiện tại không?”

Ẩn ý sâu xa trong lời của anh ta khiến cô rợn cả người, trong lòng đang cầu cứu.

Nhưng dù sao Lưu Bột cũng là đàn anh, cô không thể vờ không nghe thấy mà xem anh ta như không khí, chỉ có thể nén lại mà trả lời: “Tốt lắm ạ, anh Tần đã dạy em rất nhiều.”

“À, Tần Xán hả.”

Lưu Bột cười, không rõ cảm xúc: “Sức lực cậu ta dữ dội thật, mà lòng tốt cũng có thừa, đồng ý hướng dẫn hai đứa nhóc làm đề tài nghiên cứu, cũng không sợ ảnh hưởng đến tiến độ bài báo của mình.”

Hác Thất Nguyệt không kiềm được mà đáp: “Thật ra tiến triển đề tài của anh Tần cũng không tồi, tụi em giúp đỡ rất nhiều, mà anh Tần cũng kiên nhẫn dạy tụi em, hiện tại bọn em đang–”

Trông như vô ý, Lưu Bột ngắt lời Hác Thất Nguyệt: “Con người Tần Xán, tuy sức lực lẫn kiên nhẫn đều có, nhưng lại qua loa với bản thân mình.”

“Kỳ trước tôi và đồng nghiệp gửi bài báo đi, cũng vật lộn khá lâu mới được nhận, cậu ấy cũng phải chạy nước rút đi, đăng báo không thể trễ nải được, tốt nghiệp trễ đâu có hay ho gì đâu.”

Nói chuyện với loại người tự xem mình là trung tâm này nói thẳng ra là kiếp nạn thứ 82, Hác Thất Nguyệt miễn cưỡng cười, trong lòng thì đang eye-roll, nhưng nhất thời không biết làm sao để khịa lại.

Không nghi ngờ gì, Tần Xán ưu tú hơn Lưu Bột nhiều, nhưng về mặt nghiên cứu, hắn hơi OCD. Dẫn đến tuy là data và kết quả trong tay bọn họ đã đủ viết một bài báo tốt từ lâu rồi, nhưng Tần Xán thấy nó vẫn còn chưa tới mức “tốt nhất”, nên muốn làm cho nhiều hơn nữa và to hơn nữa.

Hác Thất Nguyệt và Hác Ngũ Chu không có ý kiến gì với lối suy nghĩ này, việc nghiên cứu vốn là về chất lượng, không phải số lượng, cho nên bọn họ vẫn luôn ngoan ngoãn phụ giúp Tần Xán.

Nhưng nói thêm một câu nào nữa với Lưu Bột vào lúc này cũng là giày vò. Đang lúc cô định tiếp tục cúi đầu kêu cứu trong nhóm chat thì cửa bị ai bên ngoài mở ra.

Cô vui vẻ nhìn ra phía bên ngoài, cho rằng đó chính là quân cứu viện mà Lạc Gia Gia bảo trong nhóm, mà khi nhìn thấy rõ mặt người nọ, cô ngây người tại chỗ luôn.

Là Tạ Dĩ Tân.

Hác Thất Nguyệt rất hiếm khi tiếp xúc với Tạ Dĩ Tân ở cự ly gần.

Trong mắt cô, tuy Tạ Dĩ Tân và Tần Xán đều là các đàn anh lão làng, nhưng bầu không khí họ mang lại thì khác nhau, Tần Xán là mặt trời ấm áp nóng rực, mà Tạ Dĩ Tân lại như một vầng trăng lạnh lẽo nơi xa.

Tạ Dĩ Tân luôn giữ một khoảng cách xa với tất cả mọi người, trên người anh có một cảm giác thần bí. Anh không thuộc bất kỳ hội nhóm nào trong phòng thí nghiệm, không thể là quân cứu viện mà Lạc Gia Gia gọi tới, lúc này xuất hiện ở đây, chắc là để lấy nước uống.

Thật vậy, Tạ Dĩ Tân lướt qua bàn, chưa tới một chốc sau đã có thể nghe thấy tiếng rù rù từ máy làm cà phê.

Hác Thất Nguyệt hơi thất vọng, nhận ra cuối cùng thì cũng chỉ có thể tự mình đối mặt mà thôi.

Cô chỉ có thể dằn lòng lại mà nịnh nọt, cười: “Haha, chúc mừng anh, vậy là bài của anh đăng ở đâu ấy ạ?”

Lưu Bột đang chờ cô nói ra câu này.

“Bài này đăng bên JCHH, tôi cũng hài lòng lắm.” Lưu Bột tỏ vẻ dạy bảo, “Em cũng phải giục anh Tần của em đi, con gái phải tính toán cho tương lai, lẽo đẽo theo cậu ta bao lâu rồi mà không có thành quả, sau này biết làm sao?”

Hác Thất Nguyệt gượng cười, trong lòng đang chửi thầm, nghĩ đến lúc đó anh bắt tôi rửa cốc thuỷ tinh là suy tính cho tương lai của tôi dữ chưa?

Vào lúc này, tiếng máy làm cà phê ngừng lại, Tạ Dĩ Tân cầm cốc cà phê đi qua.

Hác Thất Nguyệt ngỡ anh sẽ đi khỏi nhà ăn luôn, nhưng không ngờ giây tiếp theo Tạ Dĩ Tân đã cầm cốc, ngồi sang chỗ trống bên cạnh Hác Thất Nguyệt.

Động tác của anh ta trông thì không có ý gì, nhưng ngồi thế này đã tình cờ tạo thành một bức tường ngăn giữa Lưu Bột và Hác Thất Nguyệt, chắn giữa bọn họ.

Hác Thất Nguyệt ngây người, tuy biết Tạ Dĩ Tân chỉ vô tình ngồi xuống đây thôi, nhưng trong lòng vẫn thầm thở phào.

Giây tiếp theo, cô nghe được Tạ Dĩ Tân bên cạnh mở lời: “Đang nói JCHH hả?”

Hác Thất Nguyệt mở to hai mắt, lần đầu tiên Tạ Dĩ Tân chủ động hỏi cô, chính xác hơn mà nói, có lẽ đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Tạ Dĩ Tân chủ động tham gia một cuộc trò chuyện nào đó.

Hác Thất Nguyệt hướng mắt về Tạ Dĩ Tân, nghệch ra: “Vâng.”

“Em định đăng bài bên đó?” Tạ Dĩ Tân hỏi, “Đã nói chuyện với Jonathan chưa?”

Hác Thất Nguyệt mới nhận ra Tạ Dĩ Tân hiểu nhầm mình muốn đăng báo, giải thích: “Không có, không phải là em, thực ra là–”

Tạ Dĩ Tân nghe tới “không phải là em” thì gật đầu, ánh mắt quay về cốc cà phê trên tay: “Không đăng bên đó là được.”

Anh vừa nói xong, bầu không khí trở nên yên tĩnh một cách quái dị.

Vẻ mặt Lưu Bột trở nên khó coi, gượng cười: “Sao vậy, đăng bên đó có vấn đề gì à?”

Tạ Dĩ Tân nhướng mắt, như thể bây giờ mới để ý còn một người ngồi đối diện.

Anh nói: “Không có vấn đề gì.”

Lưu Bột còn chưa kịp đáp, Tạ Dĩ Tân đã bình tĩnh nói: “Chỉ là mấy năm nay họ xuất bản quá đại trà¹, tương lai tiềm tàng nguy cơ về học thuật.”

  1. Từ gốc là 水刊, là một cụm chỉ được sử dụng ở giới học thuật Trung Quốc, ý chỉ những tạp chí học thuật với hệ thống xét duyệt lỏng lẻo, tập trung vào số lượng hơn chất lượng, ra bài quá thường xuyên, có trường hợp sẽ thu phí tác giả và đăng bài nhanh chóng (Predator Journals)

Hác Thất Nguyệt: “…Phì.”

Hác Thất Nguyệt thề mình không cố tình cười ra tiếng, nhưng mà không kiềm được.

Bởi vì làm việc với Lưu Bột được 2, 3 tháng, quá rõ anh ta rất để ý đến cái nhìn của người khác đối với mình, đặc biệt là ở khía cạnh học thuật, nghe đến hai chữ “đại trà” chắc chắn là một sự đả kích vào lòng tự trọng của anh ta.

Thật vậy, mặt Lưu Bột tái mét, anh ta nhìn về Hác Thất Nguyệt: “Đây là…”

“Là đàn anh Tạ Dĩ Tân, vừa mới tới tổ tụi em không lâu.”

Giây phút nghe thấy tên Tạ Dĩ Tân, Lưu Bột hơi biến sắc, hiển nhiên gần đây anh nghe người khác đề cập đến ba chữ này không ít.

Nhưng anh ta không ngờ sẽ là chàng trai tướng mạo thanh tú trước mặt mình đây, quan trọng là, trông Tạ Dĩ Tân quá trẻ tuổi.

Mặt mày Lưu Bột vẫn khó coi: “Cũng không nhất thiết khăng khăng là tạp chí đại trà chứ, anh đăng bài bên đó chưa?”

“Chưa, do không hiểu rõ họ lắm.”

“Vậy anh dùng cái gì để nói–”

“Nhưng tôi được mời làm người kiểm duyệt cho bọn họ mấy lần.” Tạ Dĩ Tân nói.

Hác Thất Nguyệt: “…?!”

Lưu Bột: “…”

“Tuy danh tiếng cũng được, nhưng chất lượng của họ mấy năm nay ngày càng đi xuống, thời gian kiểm duyệt thì ngày càng ngắn, khối lượng bài viết tăng theo cấp số nhân, phí đăng bài thì ngày càng cao, cá nhân tôi thấy nó đang ngày càng đến gần với các đặc điểm của một tạp chí đại trà.”

Tạ Dĩ Tân nhìn về Hác Thất Nguyệt, khuyên nhủ: “Nếu em có ý định tiếp tục học cao lên, tôi khuyên em bàn với Jonathan đổi sang một tạp chí khác, hoặc cứ giữ lại bài đấy, chờ một tạp chí chất lượng, không nhất thiết phải để lại một vết nhơ học thuật tiềm tàng cho bản thân.”

Logic rõ ràng, vẻ mặt trầm tĩnh, trông anh như một vị đàn anh có lòng khuyên đàn em.

Hác Thất Nguyệt sắp kiềm chế hết nổi, một lâu sau mới nhìn về Lưu Bột ở đối diện, hơi ngước đầu, cuối cùng cũng gom được dũng khí mà lớn giọng: “…Em biết rồi, cảm ơn lời dạy của anh ạ.”

Tạ Dĩ Tân gật đầu, cầm cốc cà phê đứng dậy, rời khỏi nhà ăn.

Cùng lúc đó, cửa nhà ăn được mở ra, Tần Xán hồng hộc chạy vào.

Hai người gặp nhau trước cửa. Giây phút Tạ Dĩ Tân thấy Tần Xán đi vào, người anh dường như đơ ra.

Tần Xán giương mồm, chưa kịp nói gì thì đã thấy ánh mắt của Tạ Dĩ Tân nhanh chóng dời đi, cầm cà phê lướt qua vai hắn, thẳng thừng đi khỏi nhà ăn.

Hác  Thất Nguyệt vui mừng: “Anh Tần!”

Lưu Bột vốn dĩ đang không kiềm được vẻ mặt rồi, giờ nhìn thấy Tần Xán bước vào thì không muốn nấn ná thêm giây phút nào nữa: “Tôi còn thí nghiệm cần làm, đi trước đây.”

Tần Xán chưa vào được hai giây thì đã có hai người vọt đi một nước, hắn thấy vô cùng khó hiểu.

Nhưng trước hết, hắn vẫn hỏi thăm Hác Thất Nguyệt: “Em sao rồi? Lưu Bột không làm khó dễ em đúng không?”

Hác Thất Nguyệt nhìn chằm chằm mặt Tần Xán một hồi, bất chợt phì cười, rồi không nén nổi mà cười khanh khách.

Cô vừa cười điên vừa phất tay: “Hahahahahaha! Anh Tần! Anh không biết anh vừa lỡ mất cái gì đâu!”

Hác Thất Nguyệt thuật lại mọi chuyện vừa xảy ra cho Tần Xán.

“…Ảo ở chỗ, câu nào đàn anh Tạ nói ra cũng như để dạy bảo em, hoàn toàn không hề nói tiếng nào với Lưu Bột, nhưng mà từng chữ một đều đang chọt vào tim Lưu Bột.”

Hác Thất Nguyệt cười đến đơ cả mặt rồi: “Em không biết ảnh cố tình cà khịa, hay thật sự vô tình, nhưng em sướng run người rồi, anh không thấy mặt ông Lưu Bột đâu!”

“Nhưng nếu mà là cố ý thật, vậy sao ảnh lại muốn giúp em ha? Hai bọn em đâu có quen nhau đâu.” Hác Thất Nguyệt hoang mang, “Ớ? Đợi đã, hay ảnh là “quân cứu viện” mà chị Gia Gia nói trong nhóm? Ảnh quen chị Gia Gia à?”

Tần Xán lập tức nói: “Anh quay lại ngay.”

Tạ Dĩ Tân xem dự báo thời tiết trong lúc chờ thang máy.

Dự báo nói từ 4 tới 6 giờ sẽ có mưa, anh vốn định sẽ về nhà trước 3 giờ rưỡi, nhưng lúc vừa dợm bước khỏi phòng thí nghiệm thì lại nhận được tin nhắn của Lạc Gia Gia.

Giải quyết chuyện vặt này cũng mất tầm đâu đó nửa tiếng đồng hồ, khi bước ra khỏi nhà ăn thì trời đã bắt đầu trông u ám, Tạ Dĩ Tân đã bắt đầu gà gật, chỉ muốn lẹ lẹ đi về.

Phòng thí nghiệm ở tầng 3, thang máy đang ở tầng 7 từ từ đi xuống.

Tạ Dĩ Tân đang suy nghĩ xem có nên đợi tiếp hay cứ đi thang bộ xuống thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã, có người chạy đến khu chờ thang máy.

Là Tần Xán.

Tạ Dĩ Tân chớp mắt, sau khi ánh mắt giao nhau với Tần Xán thì quay đầu trở lại, tiếp tục nhìn về phía trước.

Không ai chủ động mở lời, thang máy thì đến rồi, Tần Xán ở đằng sau do dự một lát rồi cũng theo vào trong thang máy.

Trong thang máy rất chật hẹp, không khí tựa như ngưng đọng lại trong không gian nhỏ bé này.

Sau mấy giây, cuối cùng Tần Xán mới mở lời: “Hác Thất Nguyệt có nói với em rồi, cảm ơn đàn anh… ban nãy đã giải vây cho con bé.”

“Không cần cảm ơn tôi.” Hồi lâu sau, Tạ Dĩ Tân mới nói: “Là Lạc Gia Gia nhờ, do trước đây tôi mang ơn cô ấy thôi.”

Bầu không khí dường như trở nên càng gượng gạo hơn. Dù sao thì cuộc đối thoại cuối cùng của họ trước khi tạm biệt nhau ở nhà Tạ Dĩ Tân cũng không được vui vẻ mấy.

Tần Xán do dự, hỏi: “Anh mang ơn Lạc Gia Gia? Anh–”

Nhưng nói chưa trọn câu thì đã bị Tạ Dĩ Tân ngắt: “Nếu được thì tôi hy vọng sau này có thể giảm thiểu tần suất gặp mặt và nói chuyện với nhau hết mức có thể.”

Tần Xán không hiểu ý: “Cái gì cơ?”

Tạ Dĩ Tân vẫn không nhìn mặt Tạ Dĩ Tân, ánh mắt rơi thẳng vào khe cửa giữa thang máy, mãi không nói gì.

Khi thang máy xuống đến tầng 1, Tần Xán nghe thấy tiếng thở dài rất nhẹ của Tần Xán. Cuối cùng anh cũng quay đầu sang, nhìn thẳng vào mắt Tần Xán.

“Bởi vì cảm giác khi sờ cậu vào đêm đó khiến tôi không sao quên được, tôi lo rằng điều đó sẽ khiến mức giới hạn chịu đựng của tôi cao lên, sau này hiệu quả của thú nhồi bông sẽ không được tốt như trước nữa.”

Tạ Dĩ Tân nói: “Cho nên không nhìn thấy cậu thì ít ra còn dễ chịu hơn chút.”

Nhìn thấy khuôn mặt đột nhiên khờ ra của Tần Xán, Tạ Dĩ Tân dường như nhớ ra gì đó, gật đầu: “À, xin lỗi nhé, quên mất hình như lúc đó cậu không tin lời tôi.”


Mới xong deadline tiểu luận cho 2 môn rồi, tạm thời dễ thở hơn xíu.

Quyết tâm edit xong bộ này trước khi tốt nghiệp =]] 2 chap 1 tuần chắc được mà ha

4 thoughts on “100% – Chương 6

      1. bạn chủ nhà ơi, sao chương 7 mình đã nhập code subscribe nhận từ mail rồi mà vẫn không mở được nhỉ :<. Bạn check giúp mình nhé. Mình cám ơn nhiều.

        Like

      2. Mình sửa setting rồi á bạn ơi. Mình vẫn post như bình thường mà không hiểu sao nay đòi subscribe, sợ bị hack acc quá ;_;

        Like

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤