100% – Chương 5

Tác giả: Giới Thái Hồ Hồ

Dịch: Atlibby

Mục lục

“Anh Tần? Anh có đang nghe em nói không?”

Tần Xán hoàn hồn: “Làm sao cơ?”

“Nè, hai con giun này nè, em đã nhìn cả 10 phút đồng hồ rồi mà nhìn không ra được con nào đang ở giai đoạn L3 con nào là L4, phiền anh xem giúp em với nào.” Hác Thất Nguyệt tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ theo ánh mắt của Tần Xán, “Làm sao thế, trời âm u mà anh nhìn say mê vậy?”

Tần Xán thôi nhìn: “Không có gì.”

Hắn liếc kính hiển vi, trả lời: “Bên trái là L4, bên phải là L3, giai đoạn L4 sẽ có nội tạng trong suốt hình bán nguyệt, nhưng con này hơi nhỏ, em nhìn kỹ lại chút.”

Hác Thất Nguyệt nhìn lại lần nữa, đau khổ mà bắt đầu vò đầu bứt tai: “Á cuối cùng cũng nhìn ra rồi, khó quá đi, muốn mù luôn rồi.”

Hác Ngũ Chu cầm pipet, đến từ bên cạnh cô, lời ít ý nhiều: “Ngu.”

Hác Thất Nguyệt: “Nói lại lần nữa coi? Anh nói lại coi?”

Việc hai anh em này chí choé đấu võ mồm đã trở thành cảnh tượng hàng ngày trong phòng thí nghiệm, nhưng hôm nay Tần Xán chẳng có tâm tình để quan tâm chúng nó.

Đầu óc hắn đang đi chơi.

Đêm mưa hoang đường đấy đã là một tuần trước rồi, sau khi Tần Xán bực tức rời khỏi nhà Tạ Dĩ Tân, cuộc sống lại trở về quỹ đạo như trước đây.

Trong một tuần này, không phải Tần Xán không gặp Tạ Dĩ Tân. Có lúc anh đang bàn bạc chuyện học thuật với Jonathan, nhưng đa số là vẫn như trước, im lặng một mình làm thí nghiệm trước bàn sạch, một mình ăn cơm, rồi một mình rời phòng thí nghiệm.

Bọn họ cũng không nói chuyện với nhau, đi trên hành lang thì lướt qua nhau, thậm chí Tạ Dĩ Tân còn không bao giờ nhìn Tần Xán nữa, như thể bọn họ chưa từng tiếp xúc, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lí trí bảo hắn không nên lãng phí sức lực vào một người có thể tuỳ tiện đề nghị nắm tay, ôm, ngủ với người khác, mà còn đem chuyện công vào chuyện tư.

Nhưng đôi lúc Tần Xán không khỏi mà nghĩ nhiều, nhưng người này… Là Tạ Dĩ Tân đó.

Là Tạ Dĩ Tân còn trẻ tuổi đã được lên không ít tập san học thuật nổi tiếng, với năng lực của anh ta, sao có thể phun ra một lời nói dối vô lý như vậy chứ?

Trong lúc suy nghĩ hỗn loạn, hắn nghe Hác Ngũ Chu hỏi: “Anh Tần, mớ dược phẩm mới đặt đã đến rồi, có cần em xuống lầu lấy lên không?”

Tần Xán hoàn hồn: “Không sao, không phải lát nữa em phải họp riêng với Jonathan hả? Để anh đi.”

Hác Thất Nguyệt bên cạnh đáng thương trề môi: “Anh Tần, vậy em…”

Tần Xán thở dài: “Hai đứa thu dọn đồ trên bàn rồi đi ăn trưa đi.”

Hác Thất Nguyệt: “Ô kê!”

Phòng thí nghiệm ở lầu 3, dược phẩm mới ở kho đồ tầng 1, lúc Tần Xán đi thang máy xuống thì đụng phải Mike thuộc phòng thí nghiệm ruồi giấm kế bên.

Hai người họ hay gặp nhau ở phòng gym bên cạnh trường, sau đó trở thành bạn tập thể thao, hay hẹn nhau đi gym hoặc chơi bóng.

Mike trong ấn tượng luôn tràn đầy năng lượng, lâu ngày không gặp, Tần Xán bị quầng thâm quanh mắt cậu ta làm cho hết hồn.

Mike giơ tay ra hiệu “ông khỏi”: “Tôi biết ông muốn nói gì, thôi miễn đi, hai hôm trước tôi thức cả đêm chụp ảnh, rốt cuộc không xài được bao nhiêu, sếp sắp chửi chết tôi rồi.”

Tần Xán cười: “Ít thức đêm đi, ngày nào cũng thức cả đêm sao chịu nổi.”

Mike phất phất tay: “Không sao, có hai hôm thôi, nhưng tôi không phải là người liều mạng nhất đâu, cái người họ Xie mới đến tổ ông ấy, anh ta thức còn ghê hơn tôi.”

Hai người họ nói chuyện bằng tiếng Anh, lúc Mike nhắc đến họ “Xie”, Tần Xán không kịp phản ứng.

Tần Xán: “…Tạ Dĩ Tân?”

Mike: “Ừ, anh ta ấy. Nhưng anh ta không giống tôi lắm, tôi nán lại đến khuya rồi mới đi, còn anh ta mấy lần đều là khuya mới đến phòng thí nghiệm.”

Tần Xán ngây người: “Khuya mới đến?”

“Tôi cũng chấm hỏi lắm, mà không phải mỗi lần này thôi đâu, mấy lần nửa đêm tôi buồn ngủ chết đang chuẩn bị đi về thì đều gặp phải anh ta vừa đến phòng thí nghiệm.” Mike gãi đầu, “Thật kỳ quặc, sáng ngày ra thì không thấy mặt, cứ chọn nửa đêm mà đến, sao cứ phải đảo lộn giờ giấc làm việc và sinh hoạt nhỉ?”

Tần Xán im lặng một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Ông nhớ cái hôm khuya gặp anh ta trời có mưa không?”

Câu hỏi này nghe hơi khó hiểu, Mike suy nghĩ: “Không ấn tượng mấy, nhưng đây là London đó, mưa là chuyện thường tình mà.”

Không thấy Tần Xán nói gì, Mike bảo: “Nhưng mà thật lòng nhé, rất nhiều người trong tổ tò mò về anh ta, nghe bảo anh ta đã từ chối rất nhiều đội nhóm nổi tiếng để nhận lời mời của Jonathan, bởi vì Jonathan đã đồng ý mấy yêu cầu thái quá của anh ta, ví dụ như kế hoạch thí nghiệm lẫn giờ giấc làm việc đều hoàn toàn do anh ta quyết định, không cần hướng dẫn nghiên cứu sinh giúp Jonathan, cũng không bắt buộc phải tham gia họp tổ và quẹt thẻ chấm công, nghĩ kỹ thấy sướng thật.”

Tần Xán không nói gì. Vì hắn còn hiểu rõ chỗ này hơn cả Mike, Tạ Dĩ Tân không bao giờ tham gia họp tổ nhỏ, thậm chí chưa từng ló mặt ở teambuilding.

“Người ta thì có cơ bàn điều kiện với sếp, còn tôi hôm nào cũng bị sếp mắng té tát.” Thang máy mở, Mike khổ não bước ra, “Không nói nhiều nữa, tôi đi chụp ảnh tiếp đây.”

Tần Xán mất hồi lâu mới định thần lại, miễn cưỡng gật đầu với Mike: “Đi đi.”

Thang máy từ từ đóng lại, số tầng màu đỏ tiếp tục thay đổi.

Thật ra đây chỉ là một tình tiết nhỏ nhặt chẳng quan trọng, nhưng Tần Xán lại cứ lăn tăn, bất giác ngẫm nghĩ về lời Mike nói.

Có khi nào buổi sáng Tạ Dĩ Tân không đến mà chọn buổi tối hoặc khuya đến là do… mưa London không?

Đừng nói mày bắt đầu tin mấy lời nhảm nhí của anh ta rồi đó?

Lúc kịp nhận thức, Tần Xán đột ngột mở to hai mắt: Thật đó hả, Tần Xán? Mày thật sự đang suy xét khả năng tồn tại của hiện tượng hoang đường như “trời mưa sẽ bị sốt” hả?

Ra khỏi thang máy đi đến kho đồ, hắn hít sâu một hơi, ép buộc bản thân phải tập trung tinh thần, không được nghĩ về những thứ tào lao này nữa mà tìm dược phẩm lẫn nguyên liệu. 

Tần Xán lại nghệch người, lấy điện thoại ra, tra xem số lượng dược phẩm đã khớp chưa, nhưng lại bị tin nhắn pop-up trên màn hình làm hết cả hồn.

“Nhóm chat [Đại gia đình giun] có 43 tin nhắn mới.”

Tên nhóm là do Hác Thất Nguyệt nghĩ ra, do bọn họ thí nghiệm bằng mô hình giun tròn. Thành viên nhóm là 4 người Trung Quốc của phòng thí nghiệm, hai anh em nhà Hác, Tần Xán, với một nhà nghiên cứu nữ đang đi hội nghị ở Mỹ.

Vừa nhấn vào thì đã thấy Hác Thất Nguyệt đang la hét.

[Thất Nguyệt Thất Tình Yêu]: Có ai có thể đến nhà ăn được không? SOS cứuu em cứuu em cứuuuu em có ai cứu em với khônggggg?!!”

[5weeks]: “Chắc anh phải mất nửa tiếng nữa mới nói chuyện xong với Jonathan. Chờ xíu được không? Suốt ngày cứ la hét ồn ào.”

[Thất Nguyệt Thất Tình Yêu]: “Đợi xíu? Nào nào anh trai yêu quý của em ơi, lại mà xem có ai đến nè, nghĩ sao mà kêu em bình tĩnh được?”

[Thất Nguyệt Thất Tình Yêu]: “[Ảnh]”

Tần Xán ban đầu nghĩ rằng con bé này chẳng hiểu kiểu gì mà cứ làm quá cả lên, mở ảnh ra xem thì đã hiểu ngay sao nó quắn lên rồi.

Hác Ngũ Chu trong nhóm cũng theo đó mà im lặng.

[5 weeks]: “…Họp xong anh quay trở lại liền.”

[Thất Nguyệt Thất Tình Yêu]: “Huhuhuhuhu ổng bắt chuyện với em rồi nè!! Lẹ lẹ em chịu hết nổi rồi lẹ lẹ ai cứu em với??”

[5weeks]: “Không ấy giờ em kêu phải đi làm thí nghiệm rồi né anh ta?”

[Thất Nguyệt Thất Tình Yêu]: “Nhưng em vừa mới hâm cơm trưa xong nè, không ăn gì mà chạy mất thì có lộ quá rồi không?”

Không trách được Hác Thất Nguyệt quắn cả lên, trong hình cho thấy rõ hiện tại trong nhà ăn cô đang ở một mình cùng với một người đàn ông Trung Quốc khác, anh ta tên Lưu Bột, là cựu nghiên cứu sinh của phòng họ, bằng vai vế với Tần Xán.

Sở dĩ nói “cựu” là do sau đó anh ta chuyển sang tổ bên cạnh. Bọn họ làm việc với nhau chưa tới nửa năm, nhưng anh ta đã để lại dấu ấn khó phải với mỗi người trong họ.

Dùng lời lẽ của Hác Thất Nguyệt thì chính là: “Anh ấy là cha đẻ của em trên con đường nghiên cứu.”

Nhưng “cha đẻ” ở đây không có ý nói anh chàng này đem lại bất cứ quan tâm hay ấm áp gì cả, mà ý trên mặt chữ, bởi vì anh ta cứ như một ông bô ấy.

Lưu Bột là nghiên cứu sinh năm nhất giống Tần Xán, lại lớn hơn Tần Xán hai tuổi, cho nên anh ta luôn có một lòng đố kỵ lờ mờ đối với Tần Xán.

Anh ta ngưỡng mộ Tần Xán còn trẻ đã đoạt giải, luôn tẩm ngẩm tầm ngầm nói với người khác “Con lai được đối xử tốt ghê”, mà không biết Tần Xán ban đầu chọn quốc tịch Trung Quốc.

Mà anh ta cũng để tâm đến tiến độ làm đề tài của Tần Xán một cách bất thường, luôn lén xem trộm sổ ghi ghép thí nghiệm của Tần Xán, sợ Tần Xán có thành quả trước mình. May là đa số số liệu quan trọng Tần Xán đều đặt mật khẩu để trong máy tính, là đồng nghiệp nên cũng không tiện làm to chuyện, bình thời chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Lúc đó hai anh em nhà Hác vừa mới gia nhập phòng thí nghiệm để thiết kế đồ án tốt nghiệp, lúc mới đầu, bọn họ cũng không cùng theo Tần Xán.

Jonathan sắp xếp cho Tần Xán hướng dẫn Hác Ngũ Chu, Lưu Bột hướng dẫn Hác Thất Nguyệt, sau đó thì Hác Thất Nguyệt dính vận luôn.

Tên Lưu Bột này vừa ích kỷ vừa nhạy cảm, anh ta chỉ có tâm với thí nghiệm của mình, mà lại còn không muốn chia sẻ tiến độ đề tài thí nghiệm mình đang làm cho người khác, tất nhiên là càng không muốn hao phí sức lực hướng dẫn cho một sinh viên chẳng biết làm gì.

Nhưng Tần Xán đã đồng ý sẽ hướng dẫn Hác Ngũ Chu, Lưu Bột bị động chạm tự ái nên cũng không từ chối hướng dẫn Hác Thất Nguyệt, bởi anh ta không muốn người khác cho rằng năng lực lẫn sức lực anh ta không bằng Tần Xán.

Cho nên anh ta giao cho cô một mớ tạp vụ như rửa cốc thuỷ tinh, lắp đầu súng để xua cô đi, mà còn nhân danh là “Con gái thì tập luyện mấy cái này trước”

Mấy việc này ở phòng thí nghiệm sẽ có kỹ thuật viên chuyên làm, Lưu Bột lại cố tình bắt Hác Thất Nguyệt làm, mà còn không phải rửa 1, 2 ngày, mà là cả tháng trời.

Cho nên cả tháng trời, đề tài tốt nghiệp của Hác Thất Nguyệt không có tí tiến triển nào, người khác đang làm thí nghiệm, còn cô rửa cốc thuỷ tinh, người khác đang thống kê số liệu, cô lại đang lọ mọ xuống lầu đổ rác.

Lúc Hác Thất Nguyệt đề nghị muốn được hiểu thí nghiệm, Lưu Bột lại nói câu quen thuộc: “Con gái con đứa mà nóng tính, chịu khổ không được, người mới nào mà không phải làm việc vặt rồi mới đi lên?”

Còn đế thêm một câu: “Cũng may tôi đã kiểm tra em trước, nếu không là không thể yên tâm giao thí nghiệm quan trọng cho em làm được.”

Nói chung anh ta dùng vai vế đàn anh để sai bảo Hác Thất Nguyệt trong một thời gian dài, không chỉ bắt cô làm một mớ tạp vụ, còn hay bắt cô nàng đưa cơm mà không trả tiền.

Hác Thất Nguyệt hỏi bao giờ mới có thể làm vài thí nghiệm cốt lõi, đáp án vẫn luôn là “Đợi thêm tí nữa đi.”

Bấy giờ Hác Thất Nguyệt bị giày vò không sao kể nổi, đề tài tốt nghiệp bị chậm trễ không có tiến triển, một cô gái vốn vui vẻ hoạt bát bị anh ta làm cho sắp trầm cảm tới nơi.

Cho tới một ngày nọ, khi cô đang trốn tại một góc cầu thang để lau nước mắt và bị Tần Xán bắt gặp.

Lúc bị Tần Xán tra hỏi vẫn còn bướng: “Em không có giận anh Lưu, em chỉ là, chỉ là tiếc tiền cơm của em thôi huhuhuhu…”

Tần Xán dở khóc dở cười.

Sau khi tìm hiểu ngọn ngành, Tần Xán kéo thẳng con bé đi gặp Lưu Bột, sau đó đến phòng làm việc của Jonathan để ba mặt một lời.

Trước tiên Tần Xán cho biết mình có đủ sức và thời gian, xin Jonathan cho hắn hướng dẫn cả hai anh em cùng lúc, sau đó trước mặt Jonathan yêu cầu Lưu Bột trả lại tiền ăn còn thiếu cho Hác Thất Nguyệt, không sót cắc nào.

Chuyện này cuối cùng hơi bét nhè, sau đó khi bọn họ gặp nhau ở phòng thí nghiệm thì bầu không khí vẫn luôn ngượng nghịu.

Không biết là không thể nhìn mặt nhau, hay là do tiến triển đề tài không thuận lợi, nói chung sau khi Lưu Bột chuyển sang tổ kế bên thì họ không còn cơ hội gặp nhau nữa.

Nhưng mấy tổ nghiên cứu tầng này đều dùng chung một nhà ăn, Hác Thất Nguyệt hôm nay xui rủi, một mình đụng phải Lưu Bột, nhìn chung là sắp lại ăn tràng dạy đời của ông bô rồi.

[++]: “Đù, sao thằng *** này quay lại rồi?”

[Thất Nguyệt Thất Tình Yêu]: “Chị Gia Gia! Không chị em sống sao đây huhuhuhu!”

Lạc Gia Gia là nhà nghiên cứu trong nhóm bọn họ, là một chị gái quyến rũ rất giỏi battle.

Lúc đấy rất to chuyện, Lạc Gia Gia biết chuyện thì thương tình Hác Thất Nguyệt, sau đó rất nhiều lần cà khịa Lưu Bột ở ngoài công cộng, mỗi lần Lưu Bột đều bị nói đến xám ngoét cả mặt, sau này thấy chị và Hác Thất Nguyệt thì đều tự đi trước.

[++]: “Không sao, đừng sợ.”

[++]: “Để chị mời quân cứu viện tạm thời cho em, xíu là tới ngay.”

[Thất Nguyệt Thất Tình Yêu]: “Ờ hở?”

Một lát sau, Hác Thất Nguyệt chỉ nhắn hai chữ đơn giản.

[Thất Nguyệt Thất Tình Yêu]: “Đậu má.”

Hác Thất Nguyệt nhắn câu chửi thề này 5 phút trước, cũng là tin cuối cùng cô nhắn vào nhóm, hai chữ ngắn ngủi nhưng mang lại rất nhiều viễn cảnh.

Sau đó Hác Ngũ Chu hỏi cô sao rồi, nhưng không hề có câu trả lời.

Tần Xán thấy tình hình không ổn, đặt dược phẩm vừa mang về lên bàn, rồi vội chạy đến nhà ăn.

[Can]: “Anh đến ngay.”

Tần Xán dường như đã chạy thẳng nhà ăn.

Nhà ăn dùng cửa kính thuỷ tinh trong suốt, cho nên Tần Xán từ xa đã thấy Hác Thất Nguyệt đang ngồi đưa lưng về phía mình, và Lưu Bột ngồi ở đầu bên kia bàn.

Tuy không thấy mặt Hác Thất Nguyệt, nhưng Tần Xán thấy được vai cô đang run lên.

Tần Xán cho rằng con bé này bị bắt nạt đang khóc. Hắn nén giận mà sải bước đến gần hơn, khi nhìn rõ sườn mặt Hác Thất Nguyệt, mới thấy có vẻ sự việc không như mình nghĩ.

–Bờ vai của Hác Thất Nguyệt run lên, không phải vì cô đang khóc, mà là cô… Đang nén cười.

Trái lại, nét mặt Lưu Bột ngồi đối diện cô đang cau có, trông vô cùng khó coi.

Mà lúc này, Tần Xán phát hiện hoá ra có một người thứ ba đang ngồi giữa hai người họ, giờ hắn mới sực nhớ là Lạc Gia Gia có bảo trong nhóm sẽ “tìm quân cứu viện”.

Cách lớp cửa kính của nhà ăn, Tần Xán nhìn thấy gương mặt của quân cứu viện.

–Không ai khác, là Tạ Dĩ Tân với khuôn mặt thờ ơ.


Chap này lắm chữ quá 🙂 🙂 🙂

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤