100% – Chương 4

Tác giả: Giới Thái Hồ Hồ

Dịch: Atlibby

Tần Xán suýt nữa đã phun miếng trứng chiên trong miệng ra.

Tuy Tần Xán sinh ở Anh, nhưng mẹ hắn luôn cho rằng con người không nên quên nguồn cội, nghĩ hắn nhất định phải học tiếng Trung, cho nên khi Tần Xán lên 5 thì được mẹ cho về Trung Quốc học cấp 1 và cấp 2, sau khi đã có được nền tảng các môn khoa học ổn rồi thì mới về học cấp 3 và đại học ở Anh để tiếp tục học sâu vào các lĩnh vực mình thích.

Tần Xán cho rằng mình là một người may mắn, quá trình trưởng thành của hắn đã được làm quen với bạn bè đến từ nhiều nơi trên thế giới, tiếp xúc được nhiều nển văn hóa khác nhau, cũng quen được những người với các tính cách khác biệt.

Nhưng chưa từng gặp ai như Tạ Dĩ Tân, có thể ngồi trước mặt người ta, thái độ bình tĩnh mà bình luận cảm giác sờ ngực người ta là “vừa đủ.”

Từ “Tôi không thích hợp tác” thuở ban đầu, đến “to ghê”, “mềm ghê” tối qua, Tần Xán phát hiện tuy Tạ Dĩ Tân không hề lạnh lùng xa cách như ngoài mặt, nhưng anh là một người rất thẳng thắn.

Trực giác mách bảo Tần Xán đây không phải cách giao lưu nên có giữa đàn anh và đàn em, nói chung là Tần Xán  không thể tiếp tục nuốt trôi bữa sáng này.

 Về những bình luận liên quan tới thân thể hắn, Tần Xán cố rặn ra một câu: “Cảm ơn.”

Sau đó, hắn cố gắng kiềm chế nét mặt, giữ lấy chút ít lễ phép còn sót lại để mở miệng: “Nhưng mà, trước tiên anh nên giải thích chuyện tối hôm qua cho em đi chứ ạ?”

“Chắc anh còn nhớ nhỉ? Hôm qua chúng ta gặp nhau ở phòng thí nghiệm, anh bị sốt mụ mị đầu óc luôn, sau khi em đưa anh về nhà thì anh… Tóm lại cuối cùng anh thiếp đi mất.”

Tần Xán ngừng một đoạn, lược bỏ đoạn phân đoạn miêu tả chi tiết “cũng vùi mặt vào ngực em rồi sờ cơ bụng em mãi không buông”: “Anh có cần đến bệnh viện gần đây không? Vì em thấy anh… lúc đấy sốt nặng đấy.”

Tạ Dĩ Tân “ừ” một tiếng: “Tôi không sao rồi, cảm ơn cậu đã đưa tôi về nhà.”

Mặt anh ta vẫn không có thay đổi gì đáng kể, cứ vậy mà nhẹ nhàng lướt qua sự việc hôm qua chỉ bằng một câu nói, càng khiến Tần Xán thấy không ổn: “Tình hình hôm qua của anh mà không sao gì chứ–”

Tần Xán chưa dứt lời đã nghe Tạ Dĩ Tân nói: “Tôi vừa đọc bài báo đăng vào năm trước của cậu.”

Tần Xán ngây người.

“Tôi nghĩ chắc Jonathan từng nói với cậu hồi ở California tôi nghiên cứu miễn dịch ung thư, hiện tại thì chuyển sang đề tài khối u lão hoá. Tức là, phương hướng nghiên cứu rộng của chúng ta sẽ có một vài điểm trùng nhau, nên nếu muốn, chúng ta có thể hợp tác.”

Tạ Dĩ Tân buông dao nĩa, nhìn thẳng vào hai mắt Tần Xán: “Mấy thí nghiệm tôi làm hiện tại đang có chiều hướng tốt,  tôi nghĩ có thể làm thành một bài luận văn chất lượng không tồi đấy.

Lần này Tần Xán hiểu hết nổi rồi.

“Chắc đàn anh không nhớ, trước đây em từng đề xuất chuyện mình hợp tác rồi.” Tần Xán hít sâu một hơi mà nhắc anh, “Nhưng lần đó anh còn dứt khoát từ chối cơ.”

Tạ Dĩ Tân không lộ ra chút ngượng nghịu nào.

“Đúng.” Anh nói, “Vì tôi thật sự không thích hợp tác với người đây, mà hiện tại cũng không cần hợp tác với ai.”

Tần Xán: “…”

Nói ra nghe thì quá kiêu căng, nhưng Tạ Dĩ Tân đúng là có tư cách nói như thế thật.

Năng lực của Tạ Dĩ Tân quá xuất chúng, bầu không khí xua đuổi người khác trên người anh ta quá rõ rệt, nhưng vô số người vẫn ngầm muốn bắt quàng làm họ.

Nhưng đồng thời, việc anh ta chủ động đề nghị hợp tác cũng quá kỳ quặc rồi, Tần Xán không khỏi hỏi: “Vậy tại sao bây giờ anh lại…”

Hắn ta thấy được vẻ mặt do dự hiếm có của Tạ Dĩ Tân.

Qua một hồi lâu, Tạ Dĩ Tân nói: “Những gì tôi sắp nói cậu có quyền không tin, nhưng tôi tin vào khoa học, cũng đam mê khoa học.”

Tần Xán: “Hở?”

Tạ Dĩ Tân ngừng một chốc: “Tôi bị bệnh.”

Tần Xán: “?”

Tạ Dĩ Tân: “Nhưng nó là một chứng bệnh tới nay thì vẫn chưa thể dùng khoa học để giải đáp.”

“Tôi gọi nó là chứng dị ứng thời tiết– đây là triệu chứng mà tôi đúc kết được sau mấy năm nay.”

Tạ Dĩ Tân nói chuyện bình tĩnh: “Khi trời mưa nhỏ, tôi sẽ mệt mỏi và xuất hiện các biểu hiện dị ứng, không thể tập trung tinh thần được, trời mưa vừa đầu tôi sẽ mụ mị đi, không cách nào làm việc như bình thường được.”

“Còn khi trời mưa to và rất to, sẽ có triệu chứng sốt cao và mất đi ý thức, vào những lúc thế này tôi nhìn chung sẽ rơi vào tình trạng mất khống chế, tức là tình trạng mà cậu đã thấy hôm qua. Tôi đã đến nhiều bác sĩ, nhưng không sao tìm được nguyên nhân căn bệnh, thuốc chữa dị ứng và hạ sốt thông thường không hiệu quả.”

Não Tần Xán bỗng trống không.

“Trước mắt chỉ có một cách để làm giảm đi triệu chứng.”

Tạ Dĩ Tân bình tĩnh nói, không hề ngừng lại: “Từ khía cạnh vật lý, tôi phải chạm vào các vật thể mềm và ấm để làm dịu đi các triệu chứng dị ứng, từ góc độ tâm lý, tôi cần ỷ lại vào hơi ấm trong những ngày mưa.”

Anh ngẩng đầu nhìn Tần Xán: “Cậu thấy bọn thú bông trong phòng ngủ của tôi rồi đúng không? Trước ngày hôm qua, mỗi khi trời mưa, tôi đều phải ôm chúng để giải quyết vấn đề.”

Con ngươi Tần Xán động đậy: “Cái gì cơ…”

Thật ra từng lời Tạ Dĩ Tân nói đều rõ ràng thẳng thắn, logic lưu loát, như bài diễn văn hoàn hảo hôm họp tổ của anh ta vậy.

Nhưng Tần Xán phát hiện nghe kiểu gì mình cũng không hiểu.

“Dự báo thời tiết cũng không nói hôm qua sẽ mưa.” Nghĩ lại tất cả những thứ xảy ra tối qua, Tạ Dĩ Tân nhíu mày, “Thật ra cả tuần nay trời cứ mưa lưa thưa, mà thí nghiệm của tôi không thể chậm trễ hơn nữa rồi, cho nên hôm qua dù trời âm u nhưng tôi vẫn nán lại.”

Đầu óc của Tần Xán đã loạn hết cả lên, một chốc sau mới miễn cưỡng nói: “Tối hôm qua em quay lại vì muốn kiểm tra xem em có bỏ môi trường nuôi cấy của em vào nhầm tủ ấm không…”

“Ra vậy.” Tạ Dĩ Tân gật đầu, “Nói chung như cậu đã thấy đó, vào lúc trời mưa rất to cực hiếm như tối qua, tôi sẽ có tình trạng như vậy.”

“London mưa nhiều quá.” Anh nhíu mày, “Tôi vẫn khó mà quen được.”

“Độ chính xác của dự báo thời tiết vẫn có hạn, tôi cũng không thể xách thú nhồi bông vào phòng thí nghiệm, nhưng tôi không muốn gặp lại tình huống tối qua lần thứ hai nữa.” Tạ Dĩ Tân nói với Tần Xán: “Hiện tại thì cậu là người duy nhất phát hiện bí mật này, và cậu còn làm ở phòng thí nghiệm.”

Ánh nhìn của Tạ Dĩ Tân trượt xuống, ngừng lại trên người Tần Xán, tiếp tục nói thêm, “Mà cơ thể của cậu cũng có tất cả đặc điểm tôi cần, cho nên tôi thấy cậu là một lựa chọn phù hợp.”

Yết hầu của Tần Xán động đậy. Hắn đã lờ mờ đoán được Tạ Dĩ Tân sắp nói gì.

Tạ Dĩ Tân nói: “Tôi có thể hợp tác với cậu trong đề tài đã đề xuất trước đó, nhưng từ nay trở đi, khi trời mưa nhỏ cậu phải nắm tay tôi, trời mưa vừa cậu phải ôm tôi, mưa rất to cậu phải ngủ cùng tôi, được không?”

Bầu không khí rơi vào một sự im lặng lạ lùng.

Thấy Tần Xán mãi không nói gì, Tạ Dĩ Tân nghĩ gì đó, bổ sung: “Về đề tài, cậu có thể tập trung vào phương hướng nghiên cứu của cậu, cậu có thể–”

Tần Xán lầm bầm: “…Đủ rồi.”

Sau khi rà lại nội dung cuộc đối thoại này, Tạ Dĩ Tân mới nhận ra có lẽ do lời lẽ mình quá vội vã, mà lại không giỏi xã giao, quên mất người khác cần thời gian để tiếp thu và tiêu hoá một chuyện như thế này.

Có lẽ nếu tìm một quán cà phê xinh xắn, vào chủ đề theo một trình tự rõ ràng, nói chuyện thong thả với Tần Xán thì chưa chắc hắn không tiếp thu được.

Nhưng giờ phút này, đối với một Tần Xán đêm qua vừa bị sờ mó lung tung, mới ngủ dậy chưa tới nửa tiếng, phản ứng trước nhất của hắn sau khi nghe những gì Tạ Dĩ Tân nói– Anh này khùng rồi.

Tối qua anh này đầu tiên là sờ ngực sờ bụng mình, sau đó vùi mặt vào ngực mình ngủ cả đêm, thức dậy rồi thì lại tìm một cái cớ tào lao nghe như đúng rồi, gì mà “Trời mưa thì sẽ bị sốt”, gì mà “Nhất định phải ôm cái gì đó mềm mềm mới dịu bớt.”

Mở bài xàm xí cả buồi, cuối cùng kết bài bằng một câu bất ngờ: “Muốn hợp tác thì phải ngủ với tôi”, đề nghị phát triển một mối quan hệ thân mật mờ ám dài lâu.

Rõ ràng là một tên dê cụ thèm muốn thân thể hắn!

Mà còn là một tên đàn anh thiếu đạo đức, cho rằng hắn thiếu thốn thường thức miễn dịch sinh lý, thậm chí còn muốn dụ dỗ hắn bằng cách sử dụng sản phẩm học thuật!

Dưới góc nhìn của Tần Xán, tình huống thật đang dần dà trở nên rõ hơn: 1. Tối qua Tạ Dĩ Tân chỉ bị cảm sốt thông thường; 2. Đúng lúc gặp hắn tốt bụng; 3. Tạ Dĩ Tân vô tình sờ được ngực của hắn nên mê; 4. Tỉnh lại, Tạ Dĩ Tân cầm lòng không đậu nên lấy sản phẩm học thuật để dụ dỗ hắn.

Thật ra cũng có một giây phút Tần Xán đã lờ mờ thấy được điều gì đó sai sai, ví dụ nếu Tạ Dĩ Tân chỉ cảm thông thường, vậy sao chỉ qua một đêm ngắn ngủi đã hết bệnh như không?

Nhưng đáng tiếc là, lúc đó Tần Xán đã không thể bình tĩnh mà suy nghĩ, hắn bị bình luận “cảm giác sờ là vừa đủ” lẫn giao dịch “trời mưa ngủ với nhau” làm mặt tai đỏ bừng, cũng không biết là do ngượng ngùng, hay chỉ bị chọc giận, hoặc cả hai đều có.

“Em thừa nhận, em rất ngưỡng mộ các thành tựu của anh trên khía cnah5 học thuật, trước đây sở dĩ em chủ động đề nghị hợp tác cũng là muốn học hỏi thêm nhiều điều từ anh.” Tần Xán nghiến răng, khó khăn nói, “Nhưng tri thức chưa từng là công cụ giao dịch, anh cũng không nên lấy chuyện hợp tác học thuật làm con bài tẩy cho giao dịch.”

“Em hiểu là ai cũng có dục vọng thân thể, có thể cũng có một vài đam mê khó nói, chơi thú bông hay dục vọng… em không phán xét, nên anh có thể thành thật với em.”

Tần Xán hít một hơi sâu: “Nhưng anh không nên tìm một cái cớ nực cười, vô lý như lừa con nít để qua loa cho xong chuyện.”

Lần này đến nét mặt của Tạ Dĩ Tân cũng trở nên bối rối.

Tần Xán càng nói càng tức, hắn nghĩ lại mới đầu mình đã bị ấn tượng bởi thành tựu học thuật của Tạ Dĩ Tân như thế nào, rồi nhìn lại người trước mắt, cảm thấy sự thất vọng và phẫn nộ ngày càng tăng.

Lúc này hắn chỉ muốn nhanh chóng đi khỏi đây, kết thúc màn kịch hoang đường này.

“Tối hôm qua anh sốt rất cao, tốt hơn vẫn cứ nên đi bệnh viện khám xem,” Hắn đứng thẳng người dậy, “Cũng cảm ơn bữa sáng anh đã chuẩn bị.”

“Tuy điều kiện hợp tác anh đề xuất làm cho em rất lung lay, nhưng quan điểm của chúng ta khác nhau, vì vậy loại giao dịch mà anh đề nghị đó…”

Hắn hít vào, nhìn thẳng vào mắt Tạ Dĩ Tân, dù mang tai vẫn còn đỏ bừng, nhưng nói năng rất kiên định: “Cả đời này em cũng không đồng ý!”


Vừa xem Ba Lan với Đức chơi bóng chuyền vừa dịch, check lại hơi ẩu, mong không có lỗi nhiều hiu hiu

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤