100% – Chương 3

Tác giả: Giới Thái Hồ Hồ

Dịch: Atlibby

Đa số người lần đầu tiên gặp Tần Xán cũng bị thu hút bởi hình thể của hắn.

Trước tiên thân hình cao trên 1m9 là đã xuất chúng rồi, mà ngoài ra hắn còn có chân dài vai rộng ngoại hình nổi trội, mặc dù đa số thời gian ở phòng thí nghiệm đều mặc đồ thoải mái, nhưng nếu có một ngày nào đó ăn mặc nghiêm chỉnh một tí sẽ nhận được sự chú ý như có như không.

Bởi đường cơ ngực và cơ tay của hắn quá đẹp.

Bản thân Tần Xán không nghĩ ngoại hình của mình có gì khác biệt lắm, mà cho rằng đây là một hiện tượng di truyền rất đương nhiên: mẹ hắn là vận động viên điền kinh người Đông Bắc, còn ba hắn là một người Anh cao 1m9, hai người quen nhau do cùng chạy marathon, nếu hắn không cao không đô con thì nội bộ gia đình mới ít nhiều sẽ lục đục đó.

Tần Xán là loại người nếu không vận động cả người sẽ khó chịu, hồi cấp 3 thích chơi bóng rổ, sau khi lên đại học tuy có nhiều công việc nghiên cứu khoa học hơn, nhưng mỗi tuần đều đi gym ít nhất 2, 3 lần, ngày nghỉ còn đi trượt tuyết với bạn bè ở Thuỵ Sĩ.

Nhưng đó giờ Tần Xán chưa từng cố ý luyện cơ, chơi tập luyện thể thao là để hưởng thụ cảm giác đổ mồ hôi quên đi áp lực học tập, chứ không phải để theo đuổi sự thay đổi về hình thể.

Nhưng chắc là do tỉ lệ mỡ trong người vốn không cao, cơ bụng cơ ngực hắn cái nào cũng có.

Bình thường lúc tập gym ở trường với đồng nghiệp cũng hay được khen là “tự giác kỷ cương”, “cơ tập đẹp đấy”, nhưng đây là lần đầu tiên Tần Xán nghe được người ta thẳng thắn dùng cụm từ “sờ thích ghê” để miêu tả cảm giác khi sờ cơ của mình.

Mang tai của Tần Xán nháy mắt đã nóng bừng.

Tuy những cụm từ mang tính miêu tả “sờ thích ghê”, “mềm ghê” này rất là quái lạ, nhưng dù sao cũng là khen cơ thể của mình, mấy thằng nhóc trẻ tuổi như hắn nghe vẫn mê.

Tần Xán hắng giọng, kiềm chế nét mặt: “Cũng… cũng tạm thôi ạ, ờm, anh mau nói cho em anh để thuốc hạ sốt ở đâu.”

Tạ Dĩ Tân không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn về bàn tay đang đặt trên ngực Tần Xán, như đang cân nhắc gì  đó, cũng trông như cảm thấy gì đó.

Khi độ ấm từ bàn tay của anh ta được truyền đến da ngực của Tần Xán qua một tầng sơ mi mỏng, Tần Xán mới nhận ra điểm bất thường.

Lúc ngồi trên xe taxi, Tạ Dĩ Tân liên tục né tránh ánh mắt của Tần Xán, cũng kháng cự tiếp xúc cơ thể với hắn, Tần Xán cứ nghĩ tính anh ta như vậy, nhưng giờ hắn bỗng dưng nhận ra, đó không phải là kháng cự.

Mà là kiềm chế.

Giây tiếp theo, Tạ Dĩ Tân bỗng trở người, thuận thế đẩy Tần Xán đến đầu giường, rồi ngồi trên người hắn luôn.

Tần Xán không kịp phản ứng, lúc định thần lại thì đã thấy một tay của Tạ Dĩ Tân vẫn đặt trên cơ ngực hắn như cũ, tay kia thì lại dán lên cơ bụng hắn.

Tần Xán đờ ra: “Anh–”

Giọng Tạ Dĩ Tân hơi khàn: “Đừng nhúc nhích.”

Tần Xán thấy Tạ Dĩ Tân nhắm mắt lại, ngón tay đang mân mê trên ngực mình, cảm giác làn da thịt bên dưới lớp vải.

Trông rất hài lòng, Tạ Dĩ Tân hít vào một hơi, hai tay theo đó quấn quanh hông Tần Xán,  cúi đầu trông vừa thân mật vừa ỷ lại.

Anh ta vùi thẳng mặt vào lồng ngực Tần Xán!

Tần Xán: “???”

Rất nhiều người cho rằng tình sử của Tần Xán phải rất phong phú, một anh chàng con lai cao ráo, đẹp trai và ấm áp, là kiểu người được yêu mến nhiều nhất trong giáo đường, theo lời của Hác Thất Nguyệt thì “trông rất giống một cầu thủ bóng bầu dục khốn nạn từng quen rất nhiều người”.

Nhưng sự thật không phải thế, Tần Xán chơi bóng bầu dục không giỏi lắm, cũng không khốn nạn, tình sử của hắn còn sạch hơn cả nước tinh khiết được lọc qua giấy lọc.

Vào đại học có rất nhiều người theo đuổi Tần Xán, có nam lẫn nữ, cũng không phải hắn chưa từng thử hẹn hò vài người.

Mà chưa tìm hiểu đến một tuần thì người ta đã đề nghị chia tay ngay tại chỗ: “Xán, cậu rất đẹp trai, thể hình cũng tốt, con người cậu cũng lịch thiệp thông minh.”

Một cuộc trò chuyện mà bắt đầu như thế này thì thường đi kèm chữ “nhưng”.

“Nhưng,” người ta nói, “cậu bận bịu quá, mấy con giun đực giun cái cậu nuôi thì cậu biết rõ lúc nào nó cần giao phối, lúc nào cần đẻ trứng, nhưng đến thời gian ăn bữa cơm trưa với tớ cũng đào không ra, tụi mình không hợp nhau.”

Bấy giờ là thời điểm lựa chọn đề tài bận bịu nhất của Tần Xán, hắn thừa nhận mình khó mà tìm được sự cân bằng trong việc nghiên cứu và yêu đương.

Nhưng trước khi đường ai nấy đi, Tần Xán còn không kiềm được phải đính chính: “Nhóm tớ đang nuôi là động vật lưỡng tính, không phân đực cái, có thể tự thụ tinh, không nhất thiết phải giao phối.”

Tóm lại là, Tần Xán chưa từng được gái hay trai ôm như thế này, càng chưa từng bị ai gan dạ dê cụ vùi mặt vào ngực như Tạ Dĩ Tân.

Cái ôm này lại còn không phải một cái ôm thông thường: Bọn họ đang ngồi trên giường, Tạ Dĩ Tân đang ngồi đối mặt, đè lên người Tần Xán. Cơ thể hai người thân mật dán lên nhau, hơi thở nóng hổi phả vào nhau, mang lại một cảm giác mãnh liệt chưa từng có, đánh thẳng vào giác quan.

Quan trọng nhất là , Tạ Dĩ Tân lại còn… vùi thẳng mặt vào ngực hắn nữa!

Tần Xán cảm giác da đầu mình hơi tê, nói chuyện còn lắp bắp: “Đàn anh, rốt, rốt cuộc anh đang làm gì vậy? Đừng quậy nữa, giờ tụi mình–”

“Không phải cậu bảo muốn giúp tôi à?”

Giọng Tạ Dĩ Tân nghe hơi buồn bực, anh ta khẽ ngẩng đầu, cau mày, giọng như ra lệnh: “…Vậy đừng nhúc nhích, cũng đừng nói nữa.”

Anh ta nói như đúng rồi, Tần Xán nghe xong còn tin.

Nhưng nghĩ lại thì thấy sai sai, đúng là hắn muốn giúp Tạ Dĩ Tân thật, nhưng hắn muốn giúp Tạ Dĩ Tân hạ sốt, có lan quyên gì tới việc Tạ Dĩ Tân đang ôm ấp sờ mó hắn đâu?

Trong căn phòng quái gỡ chứa đầy thú bông, hắn bị một người bệnh nhân sốt cao ôm lấy một cách mờ ám, còn kêu mình không được nhúc nhích, cái quái gì đây?

Tần Xán: “Không phải, anh phải hạ sốt đã, anh…”

Tạ Dĩ Tân giờ còn chả buồn quan tâm hắn nữa. Anh ta nhẹ nhàng cọ mặt trên ngực Tần Xán, đổi sang tư thế thoải mái hơn để ôm tiếp.

Thật ra giữa hai người họ, bất kể là chiều cao hay thể hình đều có khác biệt, Tạ Dĩ Tân cũng gọi là cao, nhưng lại thuộc dạng mảnh khảnh, nên nếu Tần Xán muốn thì dùng sức một tí là đẩy được anh ta ra.

Kỳ ở chỗ, không hiểu đây là ảo giác của Tần Xán hay sao, hắn thấy sau khi Tạ Dĩ Tân ôm mình, triệu chứng bệnh của anh ta đúng là có đỡ hơn.

Bởi vì hiện tại cơ thể hai người đang dán chặt vào nhau, Tần Xán có thể cảm thấy hô hấp của Tạ Dĩ Tân đã ổn định hơn nhiều rồi, dường như cũng không nóng như ban nãy nữa.

Một chốc sau, hắn không kiềm được mà cúi xuống nhìn, thấy mày của Tạ Dĩ Tân đã giãn ra, thân thể cũng không còn siết chặt nữa, đang mềm xèo trong lòng mình.

Tần Xán: “…Ơ?”

Tạ Dĩ Tân ngủ mất rồi.

Một tay anh đặt trên ngực Tần Xán, một tay đặt trên bụng Tần Xán mà rơi vào mộng đẹp.

Nhưng anh ta ngủ không quá ngon, mái tóc rũ xuống, nhẹ nhàng che đi khuôn mặt lạnh lẽo của anh ta, mà vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy mồ hôi trên góc trán.

Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy anh ta rất thoả mãn.

Tần Xán: “…Này.”

Người trong lòng không nhúc nhích, Tần Xán cũng dẹp xừ cái lễ nghĩa giữa đàn anh đàn em đi, kêu luôn họ tên: “Tạ Dĩ Tân?”

Giấc ngủ của Tạ Dĩ Tân rất cạn, nghe ai gọi tên mình đã hơi nhíu mày, hừ một tiếng có vẻ không vui, lại rúc mặt vào lòng Tần Xán.

Tần Xán thử kéo hai cái tay đang đặt trên ngực với bụng mình ra, mà dường như Tạ Dĩ Tân cảm nhận được gì đó, đổi sang một tư thế nằm thoải mái hơn, sau đó lấy hai chân quấn chặt thành một vòng quanh hông của Tần Xán.

Tần Xán giằng co hồi lâu mà không thoát ra được, chỉ thấy người đẫm mồ hôi. Hắn cũng thấm mệt, bèn lết trở lại giường.

Một người bị sốt cao, nửa tiếng trước đứng thôi còn khó khăn, hiện giờ đang ngủ ngoan trong lòng hắn, Tần Xán biết theo lẽ thường hắn phải đi tìm thuốc hạ sốt, nhưng bây giờ hắn bị đè không nhúc nhích nổi.

Nhưng kỳ quái là, hắn cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Tạ Dĩ Tân đã không còn cao nữa, màu đỏ trên mặt cũng đã giảm đi, sắc mặt trông cũng đỡ hơn nhiều.

Nếu là mọi khi, Tần Xán chắc cũng còn sức mà đi hệ thống lại tất cả những điểm bất hợp lý đêm nay, nhưng hôm nay uống nhiều rượu, lại còn bị hành hạ đến sáng sớm, đã sức cùng lực kiệt rồi.

Trong lòng đang có một người nóng hầm hập, hai người đang cùng nhịp thở, giờ đang là sáng sớm, mưa ngoài kia rơi lộp độp trên khung cửa sổ, mắt của hắn cũng bắt đầu không khống chế được mà nhíu lại.

Mình chỉ ngủ một tí thôi.

Tần Xán mơ hồ nhắm mắt lại, nghĩ rằng mình ngủ một chút rồi thôi, tỉnh dậy rồi sẽ lay cho anh ta tỉnh lại ngay, sau đó đi tìm thuốc hạ sốt, thật sự chỉ ngủ một tí thôi…

Tần Xán ngủ không chỉ một tí mà nhiều tí luôn.

Lúc mở mắt ra, Tần Xán bị ánh nắng chói loà làm hắn nhíu lại, rề rà một lát, đập vào mắt là một con thỏ tai cụp màu hoa đào siêu to khổng lồ.

Hắn ngây người, ngồi phắt dậy, lại nhìn nhau với hàng khủng long miệng to được đặt trên bệ cửa sổ.

Đây không phải là nhà hắn.

Đây là… Nhà của Tạ Dĩ Tân.

Đúng rồi, hắn đã ngủ hết một đêm… Trong lúc bị Tạ Dĩ Tân sờ ngực.

Đầu Tần Xán lag hết 30 giây, nhảy thẳng xuống giường, chạy như tên bắn về phía cửa nhà–

Hắn thấy Tạ Dĩ Tân đang chiên trứng.

Tạ Dĩ Tân đeo tạp dề, động tác thành thạo, dáng vẻ uyển chuyển, thong dong điềm tĩnh. Tần Xán hoàn toàn không thấy tí triệu chứng của người bệnh như ở phòng thí nghiệm tối qua.

Tần Xán đang đùng đùng chuẩn bị đi chất vấn anh ta, kết quả thấy cảnh này xong thì phải chững lại nghi ngờ bản thân mình hôm qua nằm mơ, nhất thời không biết phải mở lời làm sao.

Tạ Dĩ Tân nghe thấy tiếng động, quay người lại.

Tần Xán khẽ mở miệng: “Anh–”

Thấy Tần Xán, sắc mặt Tạ Dĩ Tân cũng không có thay đổi gì, chỉ quay người lật trứng: “Trong nhà vệ sinh có dụng cụ vệ sinh dùng 1 lần.”

Tần Xán: “…Ừ.”

Rửa mặt bằng nước lạnh hết 3 lần, lòng Tần Xán cuối cùng cũng hệ thống lại sự nghi ngờ của mình với tất cả những chuyện tối qua, hắn quyết định phải hỏi cho ra nhẽ.

Mà khi hắn quay lại phòng khách, Tạ Dĩ Tân đã làm xong bữa sáng, đặt lên bàn ăn.

Nhìn về Tần Xán, Tạ Dĩ Tân hỏi: “Có cho tiêu vào trứng không?”

Tần Xán muốn nói rằng, hiện tại không phải là lúc để nói chuyện đồ ăn, anh phải giải thích đàng hoàng với tui về hành động tối qua của anh, mà mùi đồ ăn đã chui vào mũi hắn trước.

Cúi đầu nhìn, trên đĩa là bánh mì nướng hơi cháy, vẫn còn màu vàng ươm, còn lờ mờ thấy được cả ốp lết kèm ớt chuông và nấm xắt bên trong đó.

Tần Xán: “A hèm, một ít ạ.”

“Ừ.”

Tạ Dĩ Tân rắc tiêu vào, đặt đĩa thức ăn kèm dao nĩa trước mặt Tần Xán. Tần Xán do dự một lát, cắt một miếng trứng cho vào miệng, đột nhiên mở to hai mắt.

Nói tóm lại là… Ngon vô cùng.

Thậm chí còn hơn cả trình độ của mấy cửa hàng bữa sáng kiểu Anh, độ chín  lẫn nêm nếm đều xuất sắc, trứng vàng ươm nhảy nhót ở đầu lưỡi, nói thẳng là ngon tới phê pha luôn.

Khi Tần Xán định thần lại thì đã thấy mình ăn xong hết nửa đĩa rồi. Do dự một lúc, xắn tay áo lên, quyết định ăn xong rồi hỏi cũng không muộn.

Tần Xán ăn say mê luôn, cũng không để ý là sau khi xắn tay áo lên, Tạ Dĩ Tân ở đối diện lại buông dao nĩa xuống, mắt nhìn đến cánh tay rắn chắc của hắn.

Tạ Dĩ Tân đột nhiên hỏi: “Cậu là con lai à?”

“Hả? Đúng vậy.”

“Bình thường tần suất tập gym của cậu như thế nào?”

“Ờ… Một tuần chắc 2, 3 lần.”

Tạ Dĩ Tân im lặng một lát: “Vậy bình thường cậu có hay dùng steroid không?”

Tần Xán khựng một lát, mới hiểu được ý anh ta– anh tưởng cơ bắp của hắn là nhờ thực phẩm bổ sung.

“Tất nhiên không phải nhờ thuốc men đâu.” Tần Xán lập tức phản bác, “Tuy em không thường xuyên đi gym, nhưng không có nghĩa em không tập kiểu khác.”

“Ra vậy.” Hắn nghe Tạ Dĩ Tân nói, “Xin lỗi nhé.”

Bởi vì trước đây cũng từng có người hỏi những lời tương tự ở gym, Tần Xán không bực mình gì cả, chỉ phất tay, cho miếng trứng cuối cùng trên đĩa vào miệng.

“Cũng đừng cố tập nhiều làm gì.”

Giây tiếp theo, hắn nghe Tạ Dĩ Tân nói: “Cứ giữ tần suất tập luyện như bây giờ là được, tại như bây giờ thì cảm giác sờ là vừa đủ.”


Tự dưng thấy cũm cute cute=)))

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤