100% – Chương 2

Tác giả: Giới Thái Hồ Hồ

Dịch: Atlibby

Hoạt động tiêu khiển phổ biến nhất của người Anh là uống rượu.

Gần đại học U đều là quán rượu, hoạt động teambuilding của phòng thí nghiệm là chơi xoay vòi voi tại mấy quán bar trên phố. Ăn sinh nhật thì đi quán bên phố A, ăn lễ thì đi quán bên phố B, bảo vệ luận văn thành công hoặc có bài viết được tạp chí nổi nhận thì uống tăng 1 bên phố A rồi qua  phố B tăng 2.

Vài cốc vào bụng rồi, đặt nến lên bánh kem, giữa nhóm người, Amy chắp hai tay lại, ước: “Ước nguyện hả, vẫn là như cũ thôi, chạy điện di không bị méo strip, tế bào không nhiễm tạp chất, năm nay có thể kịp lên bài đăng báo.”

“Tất nhiên, nếu có thể gặt hái được niềm vui bất ngờ về mặt tình cảm thì càng tốt.” Cô mỉm cười thổi nến, còn thẳng thắn công khai nhìn về hướng Tần Xán.

Tần Xán: “…”

Amy vừa nói ra, mấy chị em của cô nàng đã che mồm ré lên, người thuộc phái hóng hớt của phòng thì nhìn mặt Tần Xán, Hác Thất Nguyệt thì sốc đến phụt rượu, liên tục nói bên tai hắn, “Đó em nói mà”, Hác Ngũ Chu bất lực lấy khăn giấy lau mặt cho em gái bên cạnh.

Tần Xán biết bất kể thế nào thì hắn cũng không thể chịu nổi mấy lời này, bèn đứng dậy: “Tôi đi vào nhà vệ sinh để tỉnh rượu, sẵn tiện giục mấy món chưa được đem lên nha.”

Sự thật chứng minh Tần Xán đã lựa chọn đúng, lúc hắn trở lại, mọi người đều đã say bí tỉ rồi.

Ngày mai là thứ sáu, vẫn cần phải đi làm, cho nên cả hội đỡ nhau gọi xe chuẩn bị tàn cuộc, Tần Xán cũng theo đó mà thở phào.

Lúc đi vào quán bar trời vẫn còn khá âm u, party xong ra đứng trước cửa quán, Tần Xán mới phát hiện trời đã mưa như trút nước từ bao giờ.

Tiếng sấm vang rền và gió mạnh đi theo cơn mưa to. Đang là tháng tư chớm xuân, có mấy cô nàng mặc váy ngắn dự party, đến trước cửa quán đã bị gió thổi đến nỗi đi đứng lựng khựng.

“Em có xem dự báo thời tiết mà, họ chỉ bảo trời âm u thôi.” Hác Thất Nguyệt mắt A mồm O, “Mà sao cơn mưa này âm binh thế nhỉ, đây phải xếp vào hàng mưa to cấp 2¹ anh nhờ?”

Mưa to cấp 2¹: Bản gốc là 特大暴雨. Do Việt Nam mình không có cụm từ tương đương nên mình dùng tạm cấp rủi ro. Mực nước mưa quy định cho cụm này của Trung là trên 250mm/24 giờ.

Tần Xán thấy cô bị gió thổi đi không nổi, thở dài: “Đợi xe đi, xe đến rồi anh nhắn tin báo mấy đứa cho.”

Giữa cơn mưa rả rích, Tần Xán vừa bung dù vừa nhìn về bầu trời tối sầm. 

Thật sự lâu rồi chưa thấy cơn mưa nào to như thế này. Hắn nghĩ.

Xe chưa đến thì gió lạnh và men rượu đã làm cho đầu óc dần mụ mị đi, Tần Xán nghĩ tối nay hắn sẽ ngủ nhiều thêm hai tiếng.

Cùng lúc đó hắn cũng bắt đầu suy tư về kế hoạch thí nghiệm vào ngày mai. Các loại thuốc cần dùng đã pha xong rồi, giun phù hợp tuổi hôm nay cũng đã chuẩn bị xong, mai thì…

Một luồng suy nghĩ lóe lên, Tần Xán hỏi Hác Ngũ Chu bên cạnh: “Ngũ Chu, em có nhớ trước lúc mình đi anh cho giun vào tủ ấm bao nhiêu độ không?”

Hác Ngũ Chu sững người: “Không ấn tượng mấy, chắc là 20 độ?”

Giun tròn dưới điều kiện nhiệt độ khác nhau sẽ có khác biệt lớn trong tốc độ sinh trưởng, hôm nay Tần Xán vội đi, thêm phần đầu óc chậm chạp đi vì men rượu, hắn chỉ nhớ được mình bỏ giun vào tủ ấm, nhưng không nhớ nổi mình cài 20 hay 25 độ.

Tần Xán tỉnh rượu hết một nửa.

Giả như cho vào 25 độ, có thể giun tròn sẽ vì sinh trưởng quá nhanh mà lỡ mất giai đoạn cần làm thí nghiệm vào ngày mai, phải nuôi lại từ đầu. Kế hoạch thí nghiệm tuần này xem như phải lùi lại.

Tần Xán đau đớn hít vào một hơi.

“Em ở đây chờ xe với bọn họ, phải đảm bảo tất cả mọi người đều đến nhà rồi hãy đi về.” Hắn nói với Hác Ngũ Chu, “Giờ anh qua phòng thí nghiệm xem tí.”

Hác Ngũ Chu ngơ ngác: “Đã nửa đêm rồi anh Tần, không ấy mai anh cứ lấy giun của em với Thất Nguyệt mà dùng.”

“Không được, con của tụi mày bị bỏ đói quá lâu rồi.” Tần Xán xoa hai bên thái dương, ngồi dậy, “Anh đi trước đây, cho anh gửi lời chúc mừng sinh nhật tới Amy luôn nhé.”

Thí nghiệm sinh vật chưa từng là do con người sắp đặt, mà thí nghiệm mới là thứ quyết định lịch trình của con người, thời gian ngủ nghỉ của Tần Xán trước giờ đều phụ thuộc vào một lọ tế bào hay một đĩa giun tròn nhỏ.

Cho nên, 1 giờ sáng trong đêm mưa, Tần Xán vội vã quay về phòng thí nghiệm.

Quẹt thẻ vào phòng thí nghiệm, Tần Xán ngạc nhiên khi thấy đèn vẫn còn sáng.

Lúc này, Tần Xán vẫn nửa tỉnh nửa mê, chỉ cho rằng có người đang muốn làm con nhà người ta, không chừng là anh trai người Ấn chăm chỉ bên tổ ruồi giấm.

Mà khi hắn đấy cửa phòng ấm ra và thấy một người sống sờ sờ đang nằm trên đất, Tần Xán đã tỉnh rượu hẳn luôn.

“Này, anh ổn chứ?”

Da đầu của Tần Xán phút chốc tê rần, trong đầu xuất hiện quả tít báo “Học giả cao học đột tử”, nhanh chân chạy đến đỡ người ta dậy: “Còn tỉnh táo không?”

Vào giây phút nhìn rõ mặt người đó, Tần Xán lại hết hồn.

Là Tạ Dĩ Tân.

Tin vui là anh ta vẫn chưa hôn mê, tin buồn là anh ta tỉnh nhưng cũng không tỉnh hẳn– lúc này đây anh ta đang thở hổn hển, má đỏ bừng, Tần Xán còn có một khoảnh khắc hoài nghi rằng anh ta mới là người quá chén, không phải mình. 

Tình trạng của Tạ Dĩ Tân rất bất thường: hai má của anh ta đỏ bừng như bị bệnh, bờ môi lại trắng bệch, tóc trên trán rối bù, đã bị mồ hôi chảy ra ướt đẫm, che mất lông mày của anh ta. 

Choáng váng một chốc, nhưng Tần Xán đã nhanh chóng phản ứng, đỡ vai anh ta: “Đàn anh… Anh làm sao vậy? Có cần gọi xe cấp cứu không?”

Một hồi lâu sau, Tạ Dĩ Tân mới mở miệng.

“…Không cần.” Giọng Tạ Dĩ Tân yếu ớt, anh ta chỉ vào cái kệ môi trường nuôi cấy cạnh tay mình, “Phiền cậu bỏ môi trường nuôi cấy của tôi vào tủ ấm 20 độ, giá ở tầng thứ 3.”

Tủ ấm đang ở cách anh ta mấy bước chân, Tạ Dĩ Tân nhờ Tần Xán giúp thế này, chứng tỏ là anh ta đứng dậy không nổi nữa rồi.

Phải người khác thì chắc sẽ thấy vô lý, muốn gãy tới nơi rồi mà còn phải cất môi trường nuôi cấy đi, nhưng Tần Xán hiểu quá rõ cái đĩa bé xíu này là bao nhiêu tâm huyết của anh ta.

Tần Xán sải bước dẹp môi trường nuôi cấy đi, lúc quay lại thì thấy Tạ Dĩ Tân đã co ro người dựa vào góc, anh ta vùi mặt vào hai cánh tay, bờ vai lên xuống theo nhịp thở hổn hển.

Tình trạng của anh ta quá tệ, nên Tần Xán cũng không buồn giữ lễ nghĩa với cả khoảng cách nữa, lấy tay sờ thẳng trán Tạ Dĩ Tân.

Đúng là đang nóng hổi.

Lòng bàn tay của Tần Xán mát hơn nhiệt độ trên trán của Tạ Dĩ Tân rất nhiều, giây phút làn da hai người chạm vào nhau, Tạ Dĩ Tân cau mày.

Anh ngẩng đầu, miễn cưỡng mở mắt ra, tự dưng hỏi một câu: “Ngoài kia vẫn còn đang mưa à?”

“Còn đang mưa.” Tần Xán không hiểu tại sao người này lại đi hỏi chuyện thời tiết, “Đàn anh, anh… Còn đi được không? Anh sốt cao quá, hay em dắt anh đi bệnh viện nhé?”

Nghe tới 3 chữ “còn đang mưa”, Tạ Dĩ Tân nhíu mày, lại tiếp tục nhắm mắt. 

Khi hô hấp đã ổn định lại, anh mới lắc đầu: “…Không cần, điện thoại tôi hết pin rồi, phiền cậu đặt giùm xe đến chỗ tôi với.”

Tạ Dĩ Tân đọc địa chỉ.

Tần Xán thật ra vẫn muốn đề cập lại chuyện đi bệnh viện, nhưng thấy Tạ Dĩ Tân kiên quyết quá nên không nói gì nữa mà gọi xe giúp anh.

“Xe đến gần đây rồi, chút nữa là đến ngay dưới lầu.” Tần Xán hỏi, “Anh đứng dậy được không?”

Rất lâu sau, Tạ Dĩ Tân mới gật đầu.

Anh ta chống tay lên tường, dợm đứng dậy, nhưng anh sốt đến mất hết cả sức, chân tay rã rời, trông nhưng sắp đổ rạp về trước, Tần Xán bất giác lấy tay đỡ hông anh.

Tần Xán cảm giác người Tạ Dĩ Tân căng ra.

Tạ Dĩ Tân còn gầy hơn bề ngoài, eo rất thon, toàn bộ trọng lượng đè lên người Tần Xán mà hắn cũng không thấy nặng mấy. Hắn đỡ Tạ Dĩ Tân xuống lầu thì thấy xe cũng đến rồi.

Vừa đỡ anh ta đến vệ đường, Tần Xán mở cửa xe, Tạ Dĩ Tân lại cởi mình ra khỏi vòng tay của hắn một cách khó khăn: “Đưa đến đây được rồi, phiền cậu quá.”

Rõ ràng là đứng còn không vững mà thái độ người này vẫn xa cách như trước, cứ như thể tiếp xúc cơ thể nhiều thêm chút nào là sẽ khiến anh ta khó chịu đến chết vậy.

Lúc này Tần Xán vừa tức vừa buồn cười: “Vậy à?”

Tần Xán hơi buông lỏng tay ra, như dự đoán, Tạ Dĩ Tân đứng còn không nổi, đổ về phía trước. Vào giây phút ngay trước khi anh ta sắp ngã vật ra, Tần Xán mới kéo lấy hông anh ta, hỏi: “Anh chắc chưa?”

Tạ Dĩ Tân cuối cùng cũng im lặng.

Sau khi lên xe, Tần Xán mới được thở phào.

Những hạt mưa rơi lộp độp trên cửa sổ, người bên cạnh thì ngày càng yên tĩnh, Tần Xán cứ sợ anh ta sốt chết mất luôn, nhưng tiếng hô hấp nóng hổi bên tai cho Tần Xán biết anh ta vẫn còn tỉnh.

Đây là… triệu chứng bệnh gì vậy? Bị sốt cao sao? Nhưng cứ có cảm giác nó còn nghiêm trọng hơn cả sốt cao… bị cảm lạnh sao?

Gió lạnh ngoài cửa sổ thổi đến mức đầu Tần Xác hơi đơ ra: Tôi chỉ muốn quay lại kiểm tra con giun của tôi thôi mà, chẳng hiểu kiểu gì lại lượm được một ông đàn anh không thân không quen.

—Nói đúng hơn là, một ông đàn anh không thân không quen, từng từ chối lời mời hợp tác của tôi, chưa từng nói qua mấy câu với nhau, tháng rồi cho cho tôi leo cây ở ngày sinh nhật của tôi.

Tạ Dĩ Tân trú lại gẩn đại học U, trời mưa thì lái xe 10 phút là đến. Khi đến trước cửa nhà, Tạ Dĩ Tân đã đứng không nổi nữa rồi.

Cuối cùng, Tần Xán lấy chìa khóa từ chỗ anh ta, mở cửa cho.

Phòng khách tối thui, nhưng có thể thấy được bày trí đơn giản, giống như phong cách của chính Tạ Dĩ Tân.

Sau khi mở cửa phòng ngủ, đỡ Tạ Dĩ Tân lên giường, Tần Xán ngẩng đầu, ngồi bệt luôn dưới đất: “Đây là phòng ngủ của anh à?”

Thật ra phòng ngủ và phòng khách của Tạ Dĩ Tân có phong cách trang trí khác nhau, nhưng vấn đề không ở phần bày trí, mà nó nằm trên chiếc sofa và giường trong phòng ngủ.

Mắt người có thể thấy được mỗi góc trong căn phòng này đều có rất nhiều… thú bông.

Đúng vậy, thú bông, chính xác hơn là một con thú nhồi bông đầu rất to.

Gấu Teddy nằm trên ghế sofa, một hàng khủng long nhỏ trên bệ cửa sổ, còn chưa nói tới lũ vịt, cánh cụt, cú, kỳ lân trong tủ, tất cả đều là thú nhồi bông.

Đồ sộ nhất là một con thỏ tai cụp cao chừng tầm 1m8, có màu hồng phấn chữa lành, nằm im trên giường Tạ Dĩ Tân, thân thiết chiếm hết nửa cái giường.

Tần Xán không cách nào liên hệ mớ đồ này với Tạ Dĩ Tân.

Nếu không phải hiện tại trong phòng chỉ có hai người, Tần Xán thậm chí sẽ nghi ngờ rằng Tạ Dĩ Tân có một đứa con gái đang học tiểu học.

“Cứ kệ tôi đi.” Tạ Dĩ Tân trả lời không liên quan.

Anh ta không nhìn thẳng vào mặt Tần Xán, mà cuộn người trên giường, vùi mặt vào cái tai thỏ: “Cảm ơn đã đưa tôi về nhà, cậu… cũng nên đi rồi.”

Tần Xán cuối cùng cũng ép được tầm mắt mình dời khỏi những món thú bông rực rỡ kia, và chuyển sang cái người bệnh nhân phiền phức trước mặt.

“Em muốn đi ngay lắm chứ,” Tần Xán hít một hơi, “Nhưng với tình trạng hiện tại của anh, nếu mai bị phát hiện đã ngỏm trong chung cư, em là người đầu tiên được cảnh sát áp giải đi hỏi cung. Em còn có thí nghiệm cần làm, có data cần chạy, em không có nghĩa vụ đảm nhiệm hết tất cả những chuyện này.”

“Cho nên giờ mình có hai phương pháp giải quyết.” hắn nói, “Thứ nhất, anh chỉ cho em thuốc hạ sốt để đâu, anh hạ sốt rồi là em không nấn ná lại thêm giây nào nữa.”

“Thứ hai, giờ em đi cũng được, nhưng trước khi đi em sẽ gọi cấp cứu đưa anh đi bệnh viện. Anh tự chọn đi.”

Giọng điệu của Tần Xán hơi nặng nề. Tạ Dĩ Tân khựng lấy một lát, rất lâu không nói gì.

Thấy anh chàng này dỗ không được doạ cũng không xong, Tần Xán gật đầu, không định lãng phí thời gian nữa mà lấy điện thoại ra gọi luôn cho bệnh viện gần đó.

Giây tiếp theo, Tần Xán cảm thấy cổ áo bị một bàn tay níu lại, cả người mất thăng bằng mà ngã về trước.

Tần Xán: “Anh–”

Tạ Dĩ Tân níu lấy cổ áo của Tần Xán, khoảng cách giữa hai người nháy mắt đã được kéo lại gần nhau, hai phía mặt đối mặt.

Hắn nghe thấy Tạ Dĩ Tân nói: “Không đi bệnh viện.”

Trong phòng lúc này chỉ có ánh đèn bàn đặt ở đầu giường, ánh đèn cam lờ mờ chiếu lên mặt của Tạ Dĩ Tân, mi mắt đổ bóng lên làn da anh, tai và má đều sốt thành một màu đỏ mờ ám.

Bình thường ở phòng thí nghiệm Tạ Dĩ Tân đều mang kính, trên đường đỡ anh ta đi về, Tần Xán sợ ngã nên đã gỡ luôn kính của anh xuống.

Đây là lần đầu tiên Tạ Dĩ Tân được nhìn vào mắt của Tạ Dĩ Tân ở một khoảng cách gần như vậy.

Không có mắt kính, Tạ Dĩ Tân trông đã bớt lạnh lùng, Tần Xán phát hiện đường nét mặt mày của Tạ Dĩ Tân rất mềm mại, sống mũi cao ráo. Với một người đã có những thành tựu và thành phẩm học thuật như anh ta, ngoại hình của anh ta trẻ đẹp và không phù hợp với hình mẫu thường thấy cho lắm.

Nhưng lúc này đây nhiệt độ cơ thể Tạ Dĩ Tân quá cao, mắt đều đỏ bừng rồi, còn đọng cả hơi nước, như thể nó đang chứa những giọt lệ bằng pha lê.

Tạ Dĩ Tân khàn khàn lặp lại: “Không đi bệnh viện.”

Khoảng cách gần quá, đầu Tần Xán đã trống không rồi, nhưng vẫn buộc mình phải bình tĩnh lại nhìn anh ta, khàn giọng: “…Được, không đi nữa, cho em biết anh để thuốc hạ sốt ở đâu, anh hạ sốt rồi em đi ngay.”

Thật ra lúc này Tạ Dĩ Tân đã sốt đến không còn tí sức nào. Anh níu lấy cổ áo Tần Xán, lực tay lại mềm như bông, chủ yếu là đang ra vẻ.

Sắp hết sức, tay anh trượt tự do xuống, dừng lại tại lồng ngực của Tần Xán.

Tần Xán thấy Tạ Dĩ Tân sững người.

Như thể cảm thấy được gì đó, ánh mắt của Tạ Dĩ Tân trượt từ mặt Tần Xán xuống dưới, cuối cùng dừng tại bàn tay đặt trên ngực hắn.

Tạ Dĩ Tân bỗng dưng lầm bầm: “…Mềm ghê.”

Tần Xán đờ người: “Gì cơ?”

“Đúng là… sờ thích ghê.”

Tạ Dĩ Tân mất hồn nhìn chằm chằm lồng ngực của Tần Xán, cũng không trả lời câu hỏi của hắn, tiếp tục tự nói chuyện với bản thân: “Trông rất mềm, sờ thì đúng là mềm thật, mà lại còn ấm nữa…”

Tần Xán cúi đầu nhìn theo ánh mắt anh ta, nhìn thấy anh ta dán vào bàn tay trên ngực mình, trong giây lát đầu đã  trống rỗng.

Sờ thích ghê.

Mềm ghê.

—Tạ Dĩ Tân đang nói cơ ngực của anh.


Tâm sự là nay học môn mới, thầy kêu đi nghiên cứu PowerBI với R Studio, không biết cái nào nên đang suy quá.

Lúc dịch bộ này nhiều lúc thấy mô tả 2 nam chính cũng quá ảo, mà nghĩ lại thì đọc tới tả công cứ nghĩ tới mặt Ran Takahashi cũng được đấy (tui ship ẻm công nha ahihi)

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤