100% – Chương 1

Tác giả: Giới Thái Hồ Hồ

Dịch: Atlibby

Mục lục

Thứ năm, trời âm u.

Tần Xán quẹt thẻ vào phòng thí nghiệm, vừa thay xong bộ quần áo thí nghiệm thì nghe được ai kêu tên mình.

Quay đầu lại nhìn thì thấy cô bạn Amy của tổ bên cạnh đang cười híp mắt giơ tay với mình: “Anh lấy hộ tôi bột agar với? Tôi với không tới.”

“Bước chưa hết cái chân vào cửa đã bị cô sai bảo rồi.” Tàn Xán miệng thì than vãn, nhưng vẫn cầm lên nào là chai lọ, “Làm môi trường nuôi cấy hở?”

“Chứ còn sao.” Amy rằng, “Mới ăn được mấy muỗng cơm sáng, đã phải chạy đi làm người nuôi trồng nấm… À đúng rồi, tôi gửi anh địa chỉ party sinh nhật hôm nay rồi ấy, đừng có mà đến trễ đấy nhé.”

Tần Xán: “Tôi chưa ăn cơm 3 ngày nay rồi, chỉ mong hôm nay qua chỗ cô được ăn no rồi về.”

Amy giơ tay dợm đánh vào vai hắn: “Ba hoa là giỏi.”

Tàn Xán nhẹ nhàng né được: “Bột agar, peptone và glucose, làm môi trường nuôi cấy cần mấy món này nhỉ? Tôi mang xuống hết cho cô rồi đó, lo làm đi.”

Amy nghệch ra: “Ôi trời ơi, anh này… Cảm ơn nhá.”

Tần Xán phất tay, quay về khu vực làm việc của mình,

Trên đường đi gặp phải vài người đồng nghiệp, ai cũng chủ động chào hỏi với Tần Xán, hắn cũng vừa cười vừa chào đáp lễ.

Tần Xán là con lai Trung – Anh, mắt sâu mặt sáng, chân dài, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, những người trong phòng thí nghiệm đều mặc áo khoác trắng giống nhau, nhưng giữa đám đông, hắn vẫn hút mắt hơn hẳn.

Hắn là nghiên cứu sinh năm nhất tại đại học U, ngôi trường có vị trí thuận lợi nhất ở London, Viện nghiên cứu gen nơi Tần Xán đang làm việc, lại là tiêu điểm của trường.

Các học giả xuất sắc đến từ nhiều quốc gia đều tề tựu tại đây, và người đến từ quốc gia khác nhau lại có hội nhóm của riêng họ, nhưng Tần Xán lại là loại người rất được hoan nghênh ở bất cứ nơi đâu.

Trước khi đến khu vực làm việc của mình, Tần Xán phát hiện Hác Ngũ Chu và Hác Thất Nguyệt đang nhìn mình bằng ánh mắt mờ ám.

Đôi song sinh này là hai sinh viên đại học đến từ Trung Quốc. Anh trai là Hác Ngũ Chu, để mái tóc dài cù bơ cù bấc, kiệm lời trầm tính, em gái là Hác Thất Nguyệt, cắt tóc tém, miệng mồm ba hoa.

Hác Thất Nguyệt: “Anh Tần, Amy lại vừa nhờ anh giúp đúng không? Tuần này nhờ mấy lần rồi đấy, cô ta cao hơn em cả nửa cái đầu, em ứ tin cô ấy với không tới lọ bột agar đâu, đây chính là, là…”

Hác Ngũ Chu: “Lửa gần rơm, lâu ngày cũng bén.”

Hác Thất Nguyệt: “Đúng vậy, mà anh có biết các nhà nghiên cứu¹ bên nhóm đấy mỗi ngày đều kè kè theo sau lưng cô ta mà xun xoe, lần nào cũng bị cô ta dứt khoát từ chối không? Đây, đây gọi là…”

Nhà nghiên cứu¹: bản gốc là 博后, ý chỉ những người sau khi đã đạt được học vị tiến sĩ thì vẫn tiếp tục quá trình nghiên cứu khoa học của mình. Trong truyện này, mình sẽ giữ cách dịch nhà nghiên cứu cho những người có đặc điểm như thế

Hác Ngũ Chu: “Phân biệt đối xử.”

Cái đôi anh em này cứ như đang biểu diễn tấu nói vậy, người đề kẻ đáp, anh đàn em hát.

“Cô ấy đã mở lời nhờ nên anh cũng không từ chối được, chỉ là thuận tay lấy đồ thôi ấy mà.” Tần Xán điều chỉnh tiêu cự của kính hiển vi. “Mà, người ta không thích được xun xoe thì đương nhiên có quyền từ chối, anh không thấy có vấn đề gì.”

Hác Thất Nguyệt vẫn liên mồm: “Ôi dào, anh chẳng hiểu ý em gì cả, hôm nay là sinh nhật của cô ta đấy, lỡ mà người ta thật sự có ý với anh thì anh định tặng quà gì–”

Giọng Hác Thất Nguyệt bỗng dưng im bặt.

Tần Xán ngước mặt, phát hiện mặt hai anh em trở nên kỳ quái. Anh nhìn theo hướng mắt của hai anh em thì thấy Tạ Dĩ Tân.

Hôm nay Tạ Dĩ Tân mặc một chiếc sơ mi sáng màu, anh ta giữ một khoảng cách không gần cũng không xa với Amy, vẻ mặt dửng dưng.

Hai người đó đang trò chuyện với nhau, có thể loáng thoáng nghe được Amy hỏi “Có đến không”. Tạ Dĩ Tân lắc đầu, nói gì đó, nhìn khẩu hình thì chắc là câu “Chúc mừng sinh nhật” ngắn ngủi.

Vẻ mặt Hác Thất Nguyệt trở nên phức tạp: “Bội phục bội phục, Amy đúng là gan, còn dám mời cả anh ta cơ. Đừng nói tới party sinh nhật, chưa bao giờ thấy anh ta cùng ăn trưa với ai cơ.”

“Lo chuyện của mình đi.” Tần Xán không cho con bé này nói tiếp, “Em á, đem thuốc trên bàn bỏ lại tủ lạnh. Còn em, giúp anh lấy lọ nấm hôm qua bỏ vào máy lắc ra.”

Hai anh em đáp lời rồi đi làm việc.

Tần Xán thở ra một hơi nhẹ.

Trong mắt đa số mọi người, Tần Xán có thừa kinh nghiệm trong việc xử lý các mối quan hệ xã giao: Trên dưới trong phòng thí nghiệm đều chơi được với hắn, cùng vai vế, thầy hướng dẫn đều không thôi khen ngợi, đào hoa thì chưa từng dứt. Nhìn chung, quan hệ với người xung quanh dường như chưa từng là chuyện khiến hắn phải lo lắng.

Nhưng bọn họ đâu biết rằng, trong lòng Tần Xán vẫn luôn có một cái gai, chính là Tạ Dĩ Tân.

Tạ Dĩ Tân gia nhập phòng thí nghiệm vào hai tháng trước.

Khi đấy đã có rất nhiều người ngầm bàn tán. Trước hết là do tướng mạo của anh ta– Tạ Dĩ Tân có một khuôn mặt mà bất kể trai hay gái, vừa nhìn vào thì con tim đều có một chốc rung động bởi nét đẹp lạnh lùng ấy.

Nguyên do khác nữa là vì lý lịch xuất chúng của anh ta. Cử nhân được đặc cách thẳng lên nghiên cứu sinh cũng không phải hiếm gặp tại phòng thí nghiệm, nhưng Tạ Dĩ Tân năm nay 25 tuổi, chỉ lớn hơn Tần Xán 2 tuổi, nhưng lại là một nhà nghiên cứu ông sếp Jonathan bọn họ giành giật mãi mới gia nhập phòng thí nghiệm.

Anh ta nắm trong tay rất nhiều bài luận văn có giá trị, có tin đồn là anh ta không chỉ nhận được lời mời từ một số viện nghiên cứu hàng đầu và cho vị trí R&D của các công ty dược phẩm, mà còn không ít lời mời làm giảng viên, nhưng nghe đâu Jonathan phải đồng ý với một số yêu cầu cụ thể mà anh ta đưa ra, anh ta mới chịu nán lại đại học U.

Nhưng chủ đề bàn tán đã nhanh chóng chuyển thành tính cách của Tạ Dĩ Tân.

Một học giả nghiên cứu không hảo kết bạn, chuyên tâm nghiên cứu học thuật không hiếm thấy, nhưng dường như Tạ Dĩ Tân là cực đoan luôn rồi.

Anh ta vô cùng lầm lì, mà lầm lì trong mắt người ngoài cũng bằng với kiêu ngạo: anh ta sẽ làm thí nghiệm vào lúc ít người nhất, lúc rỗi rãi cũng không qua lại với ai, tan làm thì sẽ bấm nút biến, từ chối mọi loại tiệc nhậu lẫn hoạt động đoàn thể, đến cơm trưa cũng chọn chỗ vắng vẻ rồi ăn một mình.

Người này quá kín kẽ và thần bí, tới mức vào tuần đầu tiên mà Tạ Dĩ Tân đến, cả phòng thí nghiệm trông thì như đang hoạt động bình thường, nhưng mọi người đều đang trộm theo dõi nhất cử nhất động của anh ta.

Lúc đấy Hác Thất Nguyệt đoán bừa: “Quá là thần bí rồi, có phải đàn anh này có tật nói lắp không, nói nhiều là lộ ngay,  cho nên mới không nói gì luôn?”

Hác Ngũ Chu: “Hoặc có chứng sợ giao tiếp.”

Tần Xán: “…Hai đứa mày không nghĩ tốt gì cho người ta được hả?”

Nhưng hay ở chỗ vào lần đầu tiên họp tổ, Tạ Dĩ Tân đã đánh bay toàn bộ tin đồn về mình: Giọng nói rõ ràng, logic thông thoáng, tiếng Anh lưu loát, lúc nói chuyện dường như không có chút khuyết điểm nào, kiến thức chuyên môn của anh ta vững chắc đến là đáng sợ.

Càng dẹp luôn chứng nói lắp hay bệnh sợ giao tiếp như người ta đoán– đến cả một đề tài khá là sắc bén do sếp đề xuất cũng được anh ta đáp một cách bình tĩnh thong dong. Không còn nghi ngờ gì, anh ta là một người siêu có năng lực.

Tần Xán bị ấn tượng bởi phần diễn thuyết của anh ta, mà trùng hợp là lĩnh vực anh ta tập trung nghiên cứu lại tương đồng với phương hướng đề tài mà Tần Xán làm, hắn nghĩ, nếu cả hai có thể hợp tác, không chừng sẽ cho ra được một sản phẩm học thuật vô cùng xuất sắc.

Cho nên sau khi hội nghị kết thúc, người đã tản đi nhiều, hắn chủ động tìm đến Tạ Dĩ Tân, dõng dạc tự giới thiệu: “Chào anh ạ, em là Tần Xán, bài diễn thuyết của anh xuất sắc lắm.”

Lúc đó Tạ Dĩ Tân đang cúi đầu xem điện thoại.

Tần Xán liếc thấy màn hình di động của anh ta, một hình nền màu xanh nhạt, một dải mây, ánh nắng mang theo con số, chắc là phần mềm thời tiết.

Có điều Tần Xán vừa mở miệng, Tạ Dĩ Tân đã lập tức khoá màn hình, ngước nhìn.

Anh ta nhìn mặt của Tần Xán trước tiên, ánh nhìn theo đó trượt xuống bờ vai và lồng ngực của Tần Xán, nó thần kỳ mà ngừng lại một lúc.

Ánh mắt của Tạ Dĩ Tân hơi kỳ quặc, Tần Xán nghệch ra, cũng bất giác cúi nhìn theo.

Tần Xán hôm đó mặc một chiếc sơ mi thông thường, do phòng hội nghị khá là oi bức, nên hắn đã cởi hai cái khuy áo trên cùng.

Nhưng khuy áo của hắn ta đâu có cài lệch, cổ áo cũng không bị lật, càng không bị vấy đồ ăn lên, hắn không rõ tại sao Tạ Dĩ Tân lại nhìn mình như vậy.

Giây tiếp theo, Tạ Dĩ Tân thu tầm mắt về, mở lời: “Jonathan có nói với tôi về cậu.”

Jonathan là thầy hướng dẫn của bọn họ, cũng là sếp trong phòng thí nghiệm.

Tần Xán định thần, cười: “Phương hướng mà anh đề cập trong hội nghị có một vài điểm tương đồng với phương hướng em đang làm, em không biết tụi mình có thể sắp xếp thời gian thảo luận vấn đề này, không chừng chúng ta có thể hợp tác trong tương lai ấy ạ.”

Dù chính bản thân Tần Xán không thể hiểu được, nhưng rất nhiều người đã lén lút thảo luận về nụ cười của hắn, và họ còn nhất trí cho rằng đấy chính là đòn quyết định giúp hắn có các mối quan hệ xã giao tốt.

Tóc của hắn là màu đen của người châu Á, nhưng con ngươi lại di truyền từ ba mình, là màu nâu chocolate sữa, khi hắn nở nụ cười, đáy mắt như có ánh mặt trời ấm áp vậy.

Đứng trước đôi mắt biết cười ấy, bạn khó lòng mà từ chối hắn ta được, và dù bạn nhất định phải nói không, cũng phải mất hồi lâu do dự mới nói ra thành lời.

Vậy mà giây tiếp theo, Tạ Dĩ Tân đã thẳng thắn và lưu loát đáp: “Xin lỗi, tôi không thích hợp tác với người khác.”

Lời từ chối đến quá nhanh, không chút do dự nào. Tần Xán sững sờ: “Ra là vậy… Không sao, không cần xin lỗi em ạ.”

Lần đầu tiếp xúc của hai người cũng không mấy vui vẻ. Về sau, Tần Xán nghĩ lại, thấy mình hơi hấp tấp, nói cho cùng cũng có học giả xuất sắc không thích dính líu với người khác trong công việc lẫn học thuật.

Con người là động vật sống theo quần thể, dù có lạnh lùng thờ ơ đến thế nào đi chăng nữa, tận đáy lòng họ luôn khát khao có bè có bạn, có lẽ anh ta chỉ chưa thể cởi mở. Đấy là suy nghĩ lúc bấy giờ của Tần Xán.

Cho nên vào thời điểm sinh nhật của mình vào một tháng trước, Tần Xán đã thử mời Tạ Dĩ Tân tham gia tiệc sinh nhật của mình.

Tạ Dĩ Tân vẫn đáp lại như cũ: “Xin lỗi, tôi không rảnh.”

Tần Xán không tức giận, nhưng mặt hắn lộ nét ngạc nhiên: “Nhưng anh ơi, em còn chưa nói với anh sinh nhật em là ngày nào mà.”

Tạ Dĩ Tân giật mình.

“Tối thứ bảy này, ở quán bar bên cạnh.” Tần Xán cười, nói, “Không phải là ép tham gia, nhưng em chỉ muốn nói là anh đến lúc nào cũng được ạ.”

Một chốc sau, hắn thấy Tạ Dĩ Tân gật đầu.

Thật ra Tạ Dĩ Tân chỉ gật đầu thôi, thậm chí còn chả hứa hẹn bằng từ “được” hay gì đó, nhưng chẳng hiểu làm sao, Tần Xán khi đấy cứ nghĩ anh ta nhất định sẽ đến.

Và rất nhanh sau đó hắn phát hiện mình đã bị vả mặt.

Có lẽ Tần Xán đánh giá quá cao nhân duyên của mình, nói tóm lại thì đêm sinh nhật ấy party tới 2 giờ khuya, mà vẫn không thấy bóng dáng Tạ Dĩ Tân đâu.

Tần Xán thừa nhận mình hơi cáu.

Party sinh nhật hôm nay của Amy tuy cũng nhận được lời từ chối của Tạ Dĩ Tân, nhưng ít ra vẫn được một câu “Chúc mừng sinh nhật”. Sinh nhật tháng trước của Tần Xán đừng nói tới chúc mừng, từ đầu đến đuôi còn không có lấy một lời giải thích.

Nói lời không giữ lấy lời là một chuyện, nhưng quan trọng nhất là Tần Xán nhận ra, Tạ Dĩ Tân chủ động thoát ly khỏi quần thể, mà còn muốn giữ nguyên tình trạng này.

Kiêu ngạo cũng được, lầm lì cũng được, nói chung anh ta không có ý định, hoặc coi thường việc tiếp xúc, gia nhập với hội nhóm khác.

Tần Xán thấy chuyện mình đon đả làm thân quá mức với anh ta thật nực cười, từ đó trở đi, hắn chưa bao giờ chủ động giao lưu với Tạ Dĩ Tân thêm lần nào nữa.

“Anh định tặng Amy cái gì?” Hác Thất Nguyệt hỏi.

Dòng suy nghĩ bị cắt đứt, Tần Xán cởi áo khoác thí nghiệm ra: “Đến trung tâm thương mại rồi tính.”

Người trong phòng thí nghiệm hẹn nhau hôm nay sau 3 giờ chiều sẽ không làm thí nghiệm nữa, mà cùng nhau đến trung tâm thương mại mua quà cho Amy.

Trước khi rời khỏi phòng thí nghiệm, Tần Xán thuận mắt liếc sang, vừa đúng lúc Tạ Dĩ Tân đang ngồi trước bàn thao tác sạch ngẩng đầu lên, nhìn ra bầu trời ngoài khung cửa sổ.

Hắn thấy Tạ Dĩ Tân nhíu mày.

Hôm nay trời vốn âm u, nhưng sắc trời ngoài cửa sổ bây giờ còn u ám hơn cả ban sáng, dưới ánh đèn sợi đốt, khuôn mặt của Tạ Dĩ Tân trắng bệch.

Không biết đây có phải là ảo giác do ánh đèn hay không mà Tần Xán thấy vành tai của Tạ Dĩ Tân hơi ửng đỏ, trạng thái hiện giờ của anh ta trông như mang bệnh, khiến người khác sờ sợ.

Hác Ngũ Chu ngóc đầu ra từ cửa phòng, bước đến: “Xe sắp đến rồi, đi chưa anh Tần?”

Tần Xán ngừng bước chân, không kiềm được mà nhìn lại một lần nữa.

Mà Tạ Dĩ Tân đã cúi đầu xuống, tiếp tục làm thí nghiệm trên tay, trông ra rất bình thường.

Cho nên Tần Xán không nghĩ nhiều nữa, quay đầu, nói: “Đây.”

Chắc là ảo giác. Tần Xán nghĩ.

Post trước một chap làm dấu ngày đầu đăng, mai cố xong chap 2

Nói chung là chắc tác giả phải học ngành này chứ không ai lại viết tâm huyết vậy được.

Mà tui cũng đọc bộ này tới tầm chap 10 rồi, tác giả theo style slice of life, không lên xuống nên ai không phải fan thể loại này (tui) thì có thể cân nhắc lại. Tui lỡ mua raw full rồi nên làm cho trót huhu

2 thoughts on “100% – Chương 1

  1. Ahihi

    Ôiiiii tui lên đọc lại Kanchan thì thấy bài đăng của cô tui mừngggg lắm lắm luôn nè 🫶 dạo này cô có khỏe không? Bặt vô âm tín luôn á 😦

    Like

    1. Cảm ơn sự quan tâm của cô nghen ❤ Dạo này tui vẫn bình thường, hơi bận vì cơm áo gạo tiền thui. Nói tới Kan-chan lại buồn, chắc cái nhà này bị nguyền rủa nên làm thì nhiều mà không cái nào đến chốn, đến Kan-chan còn khum ra được chap 10. Biết bận nên giờ có làm gì mới cũng không dám lên facebook đăng luôn í =)) Sợ drop
      Giờ xem lại giới dịch thì manga bị manhwa át vía hẳn luôn rồi

      Like

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤