Tác giả: 颜狗的春天
Chuyển ngữ: Atlibby
1
Câu hỏi: Làm một người thích ăn cay, nếu như người yêu bạn không thể ăn cay làm sao đây?
“Vậy tôi cảm thấy rất khó chung sống. Tôi thấy nếu không ăn cay được, cuộc sống sau này sẽ rất đau khổ.” -Trương Triết Hạn kẻ điên.

Thể theo nguyên tắc tìm người yêu “Khẩu vị bất đồng, bất tương vi mưu” của Trương Triết Hạn, Tiểu Vũ và Trương Tô đánh chết cũng không tin được anh và Cung Tuấn – kẻ có trình độ ăn cay như dân Tứ Xuyên fake có thể đi về cùng một nơi.
Một lần 4 người hẹn ăn lẩu, nghĩ tới khả năng ăn cay của bạn trai Trương Triết Hạn nhất định là rất đỉnh, Tiểu Vũ theo thói quen gọi một nồi lẩu siêu cay mà 3 kiếm khách Tân Dư thích ăn.
Trước khi gọi vì lễ phép mà hỏi ý kiến Cung Tuấn một chút, ngại lần đầu tiên tụ họp ăn chung với huynh đệ khuê mật (gạch đi) của vợ, Cung Tuấn ngại ngùng đối xử đặc biệt, hiền lành thuận theo đa số, “Em sao cũng được” nói vô số lần, bị Trương Triết Hạn nhẹ nhàng vỗ một cái lên gáy.
“Được con khỉ!” Giành lấy thực đơn cân nhắc gọi cái lẩu uyên ương: “Cay đến chóng mặt thì phiền phức không phải anh à.”
“Đâu có…” Cung Tuấn yếu ớt phản bác, tuy có bệnh vặt là khi ăn cay quá đầu sẽ tê rần, nhưng dù sao cũng không tiện nói cho Trương Triết Hạn là lần trước ăn cay đến đau đầu là giả bộ đi ha?
Muốn được ôm ôm dỗ dỗ mà thôi, cún con làm sao có thể có ý đồ xấu chớ.
Hai người bắt đầu mode xem người khác như vô hình, Tiểu Vũ biến thành Vô Vũ: Trương Triết Hạn, mày thay đổi rồi, đã nói không cay không thích mà?”
“Cái quái gì cơ? Đồ ăn ngon tao thấy không nhất thiết phải cay.”
???
Là ai cảm hóa mày vậy?
Tiểu Vũ Trương Tô đơn giản là unbelievable, cái vị trước mặt này với người anh em bắt bọn họ ăn gà xào cay cứ như hai người, hóa ra vì yêu bỏ cay là có thật!
“Gọi món này, ngó sen, Tuấn Tuấn thích ăn, ê ê, phi-lê cá, Tuấn Tuấn cũng thích ăn! Còn…”
Lúc Trương Tô dựa theo phân phó của công túa mà tick vào trên thực đơn còn không quên chế nhạo đôi tình nhân: “Triết Hạn, mày nhớ tao thích ăn gì không?”
“Mày thích ăn gì thì ăn.” Quay đầu về Cung Tuấn mặt ôn hòa: “Không có thịt chiên bột rồi, làm sao giờ?” Tiện thể vuốt vuốt mái tóc bị nón làm loạn của hắn.
“A…” Cung Tuấn thất vọng rũ mắt, Trương Triết Hạn đau lòng: “Không sao, đợi lát anh mua cho em.”
“Được!” Vui vẻ ra mặt.
Trương Tô trong nháy mắt thấy thực đơn trong tay nặng nề không gì bằng, lẩu không thơm nữa, cơm chó ăn no rồi.
Tiểu Vũ thương hại mà vỗ vai gã: Cần gì phải thế người anh em? Vừa nhìn đã biết chưa kinh qua đòn trí mạng tình yêu rồi.
2
Câu hỏi: Sẽ chúc mừng ngày kỷ niệm chứ?
“Từ chối! Loại trò buồn nôn này chúng ta không cần làm.” -Trương Triết Hạn kẻ điên.
Hai người đang nằm trên giường, lại mỗi người một bên mạnh ai nấy ngủ.
Cung Tuấn đang quay lưng lại với anh, không tim không phổi ngủ đến nghiến răng nói mơ, Trương Triết Hạn cố gắng kiềm chế kích động muốn đạp người xuống giường, cố gắng làm cử động lớn lật tới lật lui, ôm chút tâm tư muốn làm người ta tỉnh dậy.
5.28, ngày đầu tiên gặp nhau.
Tròn một năm, không có biểu hiện gì? Ngủ ngủ ngủ, chỉ biết ngủ!
Tròn một năm! Quan trọng bao nhiêu em có biết không Cung Tuấn Simon!?
Trước đây nào có ngờ mình sẽ như con gái mà để ý có ngày kỷ niệm hay không, Trương Triết Hạn vừa tức vừa xấu hổ, vừa ngóng xem Cung Tuấn có biểu hiện gì không, vừa cảm thấy cái trò này quá buồn nôn, đại lão gia không cần.
Xoắn xuýt phiền não trong lòng, hoàn toàn không để ý tiếng cười cợt từ phía Cung Tuấn, sau đó là một tràng vô cùng ồn ào, Cung Tuấn xoay người, lồng ngực nóng hổi dán vào, cánh tay thon dài dễ dàng đem người vào lòng, trán bị hôn một cái ướt át.
“Chúc mừng một năm.” Cung Tuấn đè trán, thấp giọng nói.
“Hứ.” Trương Triết Hạn tuyệt không nhận mình dễ dàng bị dỗ như thế, cuối cùng đạp hắn mấy cái cho hả giận, mạnh miệng: “Ai thèm vì cái này…”
Cung Tuấn lại cười, để Trương Triết Hạn đạp một hồi mới vuốt lông con mèo đang xù lông: “Đúng đúng đúng, thầy Trương đâu có thèm để ý mấy cái này, là em muốn nói.”
“Tụi mình vẫn còn rất nhiều năm nữa, đúng không?”
“Ừm. Sẽ có hai năm, ba năm…” Còn có cả một đời.
3
Câu hỏi: Bị bệnh có muốn được ôm không?
“Còn chưa hiểu lời tôi nói sao? Còn muốn ôm, kiên cường!” -Trương Triết Hạn.
Cung Tuấn bây giờ vô cùng tức giận.
Trương Triết Hạn có bản lĩnh đấy, dán miếng hạ sốt chạy show.
Vừa gọi điện sang muốn dạy bảo, lại được cho biết anh nóng đến mức choáng váng phải vào bệnh viện.
Khí thế đằng đằng xông tới cửa phòng bệnh, nghe được tiếng nói chuyện bên trong lục tục phát ra.
“Chưa nói Tuấn Tuấn đúng không?” Tiếng nói khàn khàn yếu ớt, hẳn là vô cùng đau đớn.
“…Nói rồi.”
Trương Triết Hạn rất kích động, giọng đau cũng không để ý, quát: “Ngốc hả? Em ấy nhất định sẽ chạy qua đây!”
Nếu biết anh không thương xót cơ thể mình Cung Tuấn sẽ lại nổi giận.
Tiểu trợ lý nức nở: “Em cũng không định, thầy Cung gọi điện đến, em sợ lắm… ấy anh định làm gì?!”
“Đi chứ sao, đợi cho em ấy đến mắng hay gì?”
Xông đến ngăn cái tên điên này nhổ ống truyền dịch, Cung Tuấn xuất hiện vừa đúng lúc, cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra, đường nhìn âm u lãnh lẽo rơi xuống mu bàn tay chưa thành công gỡ ống và bàn chân không đang giẫm lên nền gạch sứ lạnh lẽo.
“Chạy đi đâu?” Dằn cơn tức xuống, sắc mặt Cung Tuấn không thể nói là đẹp, tối tăm đến dọa người, may là Trương Triết Hạn bị dọa sợ không dám cử động chút gì.
“Nằm yên.” Giọng điệu không nóng không lạnh, Trương Triết Hạn nào dám không nghe lời, ngoan ngoãn mà lui về lại trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn chằm chằm hắn.
Không nhìn ánh mắt nhận tội của anh, nâng bàn tay đang truyền dịch lên, lạnh quá, bị lật qua lật lại giờ đã hơi rướm máu.
Cái dấu màu đỏ tươi làm đau mắt Cung Tuấn, bực bội trong lòng bị đè nén đã hơi hổn hển tức giận, trong một thoáng không khống chế được tâm trạng mà quát: “Anh có thể chăm sóc bản thân cho tốt hay không?!”
Trương Triết Hạn bị quát thì sửng sốt, lúc không có Cung Tuấn vẫn cảm thấy không có gì, chỉ là nóng tí thôi mà, chịu tí là được. Kiên cường!
Giờ Cung Tuấn đến rồi, bỗng dưng mắng mình, triệu chứng choáng váng, đau đầu, rét lạnh như bị mắng mà thức tỉnh, chen nhau làm anh khó chịu, tủi thân bị phóng đại vô hạn lần, không ý thức được mà nước mắt đầy mặt.
Trước đây không phát hiện ra Trương Triết Hạn thích khóc như vậy.
Anh vừa khóc Cung Tuấn đã hết cách, trong nháy mắt thấy mình mang tội ác tày trời khiến người ta khóc, dáng vẻ nổi sùng sụp đổ, biến lại về con cún to quen thuộc, lúng túng dùng ngón cái lau nước mắt cho anh: “Ai dô ~ đừng khóc nữa anh hai ơi, khó dỗ quá đi.”
Bệnh rồi, sao bỏ được?
Từ khi hẹn hò với Cung Tuấn Trương Triết Hạn thấy mình cứ như được tắm trong hủ mật, không phải chút khổ nào, không trải qua chút đau đớn, bây giờ lại đáng chết muốn được ôm.
“Lạnh. Ôm ôm”
“Được.”
“Kiên gì mà kiên? Người có chồng không cần kiên cường.”
4
Câu hỏi: Anh thấy có thể ở bên fan cả một đời không?
“Thật ra tôi không nhất định có thể ở bên fan cả đời lâu như thế được.” -Trương Triết Hạn kẻ điên.
Một đời chỉ cần ba lần may mắn, một lần, là gặp được em.
“Xin chào, tôi là Ôn Khách Hành, Cung Tuấn.”
“Xin chào, Chu Tử Thư, Trương Triết Hạn.”
“Hai người thêm wechat nhau chưa?”
“Giờ thêm đây.”
.
Một lần, là để em yêu anh.
“Thầy Trương, có vài chuyện muốn nói với anh.”
“Nói cái gì?”
“Nói chuyện hẹn hò, nói không?”
“Em bây giờ ngày càng giỏi nhé, mỗi lần một chút. Em bây giờ làm sao, đã bảo em phải chân thành mà!”
“Ờ, em muốn ngủ với anh.”
“…Trái lại cũng không cần chân thành đến vậy.”
.
Một lần, là vĩnh viễn ở bên em.
“Anh vĩnh viễn luôn ở đây.”
Anh không nhất định có thể ở bên bọn họ cả đời lâu như thế, nhưng có thể ở bên em cả đời lâu như vậy.
Cứ tiêu chuẩn kép vậy đấy.
