Tác giả: Hoang Ngôn
Chuyển ngữ: Atlibby
Chương 2 <<
Chương 3
Người tí hon ngồi trên giường trong phòng giang hai chân ra, chau đôi mày nhỏ nghiêm túc nghe Cung Tuấn đọc kịch bản.
Đôi khi còn bĩu môi, duỗi cái thắt lưng mỏi.
Lúc người tí hon duỗi thắt lưng, quần áo sẽ theo đó mà trượt lên, loáng thoáng có thể thấy được cơ bắp nho nhỏ, hơn nữa cỡ eo đặc biệt mảnh mai, Cung Tuấn nhìn lướt một cái đã lắp bắp đến suýt nữa nói chuyện không rõ ràng.
Cung Tuấn thấy cứ giống là một người thật đang ngồi trước mặt mình làm hành động y chang.
Một cái game thôi làm gì mà làm tới giống thật như vậy chứ.
Có tiền vậy thì chỉnh sửa icon cho app đi, cũng không tới mức mới đầu mình ghét đến như thế.
Cung Tuấn trước hết nói sơ qua tình tiết phim, sau đó một người đóng hai vai diễn giải lại phân đoạn phim lần nữa.
Thời hạn của tin nhắn âm thanh là hai phút một tin, Cung Tuấn nhất định phải canh tới giây cuối cùng mới mua thêm cái mới.
Theo lý thì nội dung kịch bản không nên lộ ra, cơ mà trong lòng Cung Tuấn có một sự tín nhiệm khó hiểu với người tí hon.
Chỉ một người bé xíu xiu mà lại đem đến một cảm giác đáng tin cậy đến bất ngờ cho người khác.
(Trương Triết Hạn: Cậu ta thay đổi phần nào?)
Cung Tuấn hết sức mình thuật lại từng chi tiết và lời thoại, người tí hon nghe xong đứng dậy đi tới đi lui trong căn phòng mà suy nghĩ.
(Trương Triết Hạn: Cậu ta cố ý làm khó em rồi.)
(Trương Triết Hạn: Mấy đoạn em đáp lại đều rất tốt.)
(Trương Triết Hạn: Tụi mình trước tiên cùng thảo luận một chút về hoàn cảnh con người và tâm lý từng giai đoạn của nhân vật, em nói cách lý giải của em rồi anh lại nói cảm nghĩ của mình, như thế càng có thể phát hiện chỗ bị bỏ qua, nhân vật sẽ hoàn chỉnh hơn.)
Cái này cũng giống như viết sơ lược cho nhân vật, Cung Tuấn trước đó đã có nghiên cứu rồi, không cần nghĩ gửi góc nhìn của mình cho người tí hon.
Lúc anh nói chuyện, người tí hon một mực mỉm cười, không ngừng gật đầu, tựa như đang cổ vũ, lại tựa như vô cùng tán thành.
Đợi Cung Tuấn nói xong, người tí hon chầm chậm nói ra ý tưởng của mình, cũng không bác bỏ hoàn toàn lối nghĩ của Cung Tuấn, hơn nữa còn trên cơ sở gốc mà thêm thắt vài quá trình tâm lý của nhân vật cùng một số chi tiết mà Cung Tuấn không để ý.
Cứ như một con suối trong trẻo, gột rửa sạch những chỗ không rõ ràng trong đầu của Cung Tuấn, đem ra một câu chuyện sống động đa chiều.
Cung Tuấn bị cấn ở một chỗ, nhanh chóng phản ứng, vội vã dừng lời người tí hon, nói ý kiến mình ra.
Người tí hon cũng không giận, cười tán thành–
(Trương Triết Hạn: Đúng rồi, anh cũng thấy vậy á.)
(Trương Triết Hạn: Em xem, em lý giải còn tốt hơn so với anh kìa)
(Trương Triết Hạn: Anh không nghĩ đến chỗ này, ý tưởng này vô cùng tốt.)
(Trương Triết Hạn: Giỏi ghê.)
Cung Tuấn nhìn nhìn, ánh mắt có chút ươn ướt.
Rõ ràng là một trò chơi thôi, thế nhưng trong đó có một người dường như đặc biệt hiểu anh.
Cho nên có người hiểu anh.
Cung Tuấn không kiềm được gửi tin–
(Cung Tuấn: Tôi thật ra, tôi biết mình diễn xuất không phải vô cùng tốt, nhưng thật sự là tôi đang nỗ lực.)
Người tí hon nhẹ nhàng nghiêng đầu, ánh mắt cong cong–
(Trương Triết Hạn: Anh thấy diễn xuất của em rất tốt.)
(Trương Triết Hạn: Em nỗ lực, cũng rất chân thành.)
(Trương Triết Hạn: Thật ra em rất tốt, tốt vô cùng.)
(Trương Triết Hạn: Em rồi sẽ bay thật cao, cao hơn mấy cái người bắt nạt em kia.)
Mấy từ này thật giống như có sức mạnh, rơi vào tim của Cung Tuấn, bỗng nhiên anh sinh ra một luồng sức mạnh, cũng không sợ phần diễn tay đôi ngày mai nữa.
(Cung Tuấn: Hôm nay rất cảm ơn anh.)
(Cung Tuấn: Tôi phải nghỉ ngơi rồi, anh cũng sớm nghỉ ngơi đi.)
(Cung Tuấn: Mai muốn ăn cái gì? Tôi mua cho anh.)
Cung Tuấn nhìn thấy nét mặt của người tí hon thoáng chốc thay đổi, cau mày, mặt tràn đầy nghiêm túc–
(Trương Triết Hạn: Nghỉ ngơi?)
(Trương Triết Hạn: Nào, phải nắm bắt thì giờ, trước tiên em đọc phần thoại của cậu ta cho anh, để anh nhớ. Tiếp theo anh vào vai đó diễn tay đôi với em, em gửi tin âm thanh, anh nghe cảm xúc của em.)
Cung Tuấn nhìn thời gian một chút, đã qua 12 giờ, thật ra anh có hơi mệt rồi, có điều nhìn thấy dáng vẻ nhíu mày nghiêm túc của người tí hon, lại chỉ muốn nghe lời hắn.
Cung Tuấn chỉ đành cố nén lại mí mắt nặng trĩu buồn ngủ, lấy kịch bản ra.
Người tí hon gục xuống bàn, xiêu xiêu vẹo vẹo viết thoại lên trên giấy, chỗ nào có thể lược bỏ tuyệt đối không viết nhiều thêm một chữ.
Lúc viết xong, đọc nhẩm mấy lần bèn muốn Cung Tuấn đối diễn với hắn.
Ánh mắt của người tí hon mở rồi đóng, khí chất cả người đã đi vào trong nhân vật, Cung Tuấn thấy còn hợp vai hơn cả nam hai kia.
Tiếc nuối là giọng nói của người tí hon vẫn luôn dưới dạng ký tự.
Cung Tuấn không khỏi hỏi: “Anh không gửi tin âm thanh sao?”
(Trương Triết Han chỉ số tâm trạng -5.)
Cung Tuấn: “…”
Lúc này icon hệ thống app nhấp nháy, Cung Tuấn bấm vào, tìm thấy một hàng chữ trong chuỗi dài giải thích–
(Khi chỉ số tâm trạng của bạn đời độc quyền ≥ 70, độ cảm tình ≥ 70 sẽ mở ra hệ thống âm thanh của bạn đời.)
Cung Tuấn chột dạ nhìn thanh tiến độ trên app, độ cảm tình chỉ còn 31, chỉ số tâm trạng cũng đã âm 30 rồi.
Cung Tuấn lại liếc nhìn một cái, thấy một thông báo nhắc nhở–
(Khi chỉ số tâm trạng của bạn đời độc quyền đạt số âm sẽ ảnh hưởng tới sức khoẻ thân thể của bạn đời.)
(Khi độ cảm tình của bạn đời độc quyền đạt số âm trò chơi sẽ kết thúc, bạn đời độc quyền sẽ biến mất.)
Cung Tuấn không biết sao tim thắt lại, lập tức cảm thấy căng thẳng.
Người tí hon không biết anh đang xem thông báo, gõ bàn tức giận hét–
(Trương Triết Hạn: Cung Tuấn?)
(Trương Triết Hạn: Không cho ngủ! Thức dậy đối diễn!)
(Trương Triết Hạn: Ngày mai nhất định phải giành kèo về lại!)
(Trương Triết Hạn: Kiên trì!)
Cung Tuấn vội vàng trả lời hắn, sợ rằng người tí hon không vui một cái chỉ số tâm trạng lại bắt đầu giảm đi.
Người tí hon trông thấy anh không đi mất, cả người lập tức tràn đầy vui vẻ, cầm lời thoại lắc lư người mà nói–
(Trương Triết Hạn: Tụi mình tiếp tục.)
Cung Tuấn nhìn thấy dáng vẻ phấn chấn của hắn, tựa như có thể nhìn thấy mấy dấu~~~ làm nũng phía sau từ lời văn.
Cung Tuấn chiều chuộng nói: “Được, tụi mình tiếp tục.”
Cung Tuấn vốn nghĩ chẳng qua là dợt thoại lại một lần mà thôi, có điều người tí hon lại nghiêm túc dị thường, ánh mắt chuyên chú lại dễ dàng đem anh vào lại tình tiết phim.
(Trương Triết Hạn: Không đúng, cảm xúc nhả thoại của em có hơi yếu, lúc này phải bắt đầu đi vào trạng thái rồi.)
(Trương Triết Hạn: Lúc em đọc thoại phải để ý gương mặt, em kiểm soát không được có đúng không? Không sao, tụi mình làm lại từ đầu.)
(Trương Triết Hạn: Em đừng ngăn mình lại, lúc này đây em là nhân vật, em đem mình làm thành hắn, bây giờ động tác của em cứ theo bản năng là hợp lý rồi.)
(Trương Triết Hạn: Tính cách của một người có nhiều mặt, kịch bản chỉ có thể phóng đại một mặt trong đó thôi, trong thực tế có thể hắn sẽ yếu ớt, sẽ biết sợ, sẽ có ràng buộc, không thể cứ dũng cảm mãi mãi được, cũng không thể cứ uể oải chán chường, kẻ mãi tình si rồi cũng thôi hy vọng, người có lòng lạnh như băng rồi cũng sẽ tan chảy, đều là do các nhân tố bên ngoài mà thay đổi. Cho nên em không thể chỉ nhìn thấy một góc độ này được.)
(Trương Triết Hạn: Tốt lắm, thật sự rất giỏi, tụi mình làm lần nữa.)
Tại một góc mà Cung Tuấn không chú ý, hệ thống đang không ngừng thống kê–
(Trương Triết Hạn chỉ số tâm trạng +5, độ cảm tình +1.)
(Trương Triết Hạn độ cảm tình +1.)
(Trương Triết Hạn độ cảm tình +2.)
(Trương Triết Hạn độ cảm tình +1.)
(Trương Triết Hạn độ cảm tình +3.)
(Trương Triết Hạn độ cảm tình +1.)
(Trương Triết Hạn độ cảm tình +2.)
…
Buổi sáng lúc Cung Tuấn thức dậy chuẩn bị đi quay phim, người tí hon vẫn đang nằm ngủ trên giường, nửa người trên không mặc đồ luôn, lấy chăn đắp lên, toàn bộ vai lộ ra.
Chăn lên xuống theo nhịp thở, Cung Tuấn cảm thấy tim mình cũng đập theo cùng một tần suất.
Ngủ sao lại không mặc quần áo chứ?
Cung Tuấn chạy đến trung tâm mua sắm, đặc biệt đào được một bộ đồ ngủ in đầy chó Bull Pháp mà mua về.
Tối hôm qua người tí hon nói quá nóng muốn cắt tóc, Cung Tuấn cũng không nghĩ nhiều, lại mua một cái kéo.
Mấy ngàn nhân dân tệ trong nháy mắt đi mất.
Cung Tuấn ra khỏi app mới chợt phản ứng được, cực kỳ đau lòng một tí.
Cái app này thật sự quá cướp tiền.
Cái người tí hon này quả thật có độc.
Tỉnh táo lại đi, hắn chỉ là một nhân vật hư cấu!
Cung Tuấn tức giận đi ra khỏi cửa phòng khách sạn, lại gặp phải người đại diện bị quầng đen ở mắt anh dọa cho hết hồn.
Người đại diện chần chừ mà an ủi: “Hôm qua có phải em không ngủ không? Không sao hết, thật ra hôm qua không sao cả, em đừng để tâm người kia.”
Cung Tuấn cũng không tiện nói cả đêm qua mình đối diễn với người trong game, chỉ có thể ậm ừ gật đầu.
Người đại diện cho rằng anh tức giận chưa nguôi nên cũng không dám khuyên bảo nữa.
Cung Tuấn cùng người đại diện từ thang máy khách sạn đi xuống, mới vừa vào đã gặp một cô gái đeo khẩu trang cầm máy ảnh, gầy gầy thấp thấp, lưng đeo một chiếc túi to in đầy sen đen.
Người đại diện thấy cô ta thì mặt biến sắc, nhanh chóng chắn trước mặt Cung Tuấn.
Fan Cung Tuấn không ít, lần nào có lịch trình cũng có người đi theo chắn tại cửa khách sạn hoặc vây xung quanh đoàn phim.
Fan này rõ ràng là tìm cách lẻn vào trong khách sạn.
Loại hành vi này không nên được khuyến khích.
Cũng là hành động mà giới fan đặt cho là “kẻ bám đuôi”.
Người đại diện tách hai người ra, vị fan kia cũng không giơ máy ảnh lên, giọng nói yếu ớt của cô từ một góc truyền tới tai của Cung Tuấn: “Tuấn Tuấn, hôm qua anh quay phim tụi em thấy cả rồi, em muốn nói với anh một tiếng, em làm fan anh lâu lắm rồi, bao nhiêu năm rồi, bọn em đều biết rằng, thật ra anh thật sự rất giỏi.”
Cung Tuấn mãi đến một giây trước khi ra khỏi cửa thang máy mới quay người: “Cảm ơn, có điều xin bạn về sau cũng đừng thế này nữa.”
Vị fan kia không dám nhìn vào mắt anh, xấu hổ gật đầu.
Sau khi xuyên qua tầng tầng lớp lớp fan, Cung Tuấn đi đến được đoàn phim.
Nam hai đến rồi, nhìn thấy quầng thâm mắt thật dày của Cung Tuấn suýt nữa bật cười: “Cung tiền bối, chào buổi sáng, tụi em đợi anh đấy.”
Cung Tuấn lạnh nhạt: “Vẫn chưa đến thời gian bắt đầu làm việc, các cậu tích cực quá.”
Nụ cười của nam hai nhất thời cứng đờ, cũng lạnh lùng trở lại, quay người đi mất.
Cung Tuấn không để tâm chút nào.
Anh bớt chút thời giờ nhìn người tí hon một xíu, vẫn còn đang ngủ, đã đổi sang tư thế nghiêng người mà cuộn mình lại ôm lấy chăn, tựa như một con mèo cuộn tròn lại.
Quậy đến tôi cả đêm không ngủ, anh trái lại ngủ ngon ghê.
Cung Tuấn muốn dùng tay chọt chọt cái vai nhỏ của hắn, lại sợ làm hắn tỉnh giấc, rút tay về.
Đưa mắt nhìn nửa ngày, vẫn là không nhịn được nhẹ nhàng sờ tóc của người tí hon.
Người tí hon nhanh chóng cảm thấy được gì đó, giơ tay lên đỉnh đầu gạt hai phát, lại không gạt được cái gì, ngược lại đã khiến cho đầu tóc rối bù.
Bất cẩn tóc rơi lên mặt, người tí hon nhắm mắt lắc lắc đầu, làm tóc rớt ra, sau đó cho đầu vào chăn ngủ tiếp.
Cho đến khi đạo diễn gọi, Cung Tuấn mới lưu luyến dời ánh mắt khỏi thân người tí hon.
Team của nam hai cả đêm lại sửa kịch bản thành một bản khác, phần của Cung Tuấn không đổi gì, chỉ có thoại và tình tiết phần của nam hai có thêm vào không ít thứ.
Nam hai đắc ý đứng ở đằng kia, chờ Cung Tuấn đứng trước mặt mình rồi, nhắm mắt nhanh chóng vào vai, cũng không thèm để ý Cung Tuấn, hỏi thẳng luôn đạo diễn: “Có thể bắt đầu chưa?”
Đạo diễn vội nhìn về phía Cung Tuấn.
Cung Tuấn nhếch miệng, phẩy tay áo, vào vai trong chớp mắt–
“Có thể bắt đầu rồi.”
——–
Độc Độc là một nữ sinh viên, sáng nay cùng bạn cùng phòng ký túc vội vã chạy đến lớp, nhẹ nhàng đi cửa sau ngồi ở hàng cuối cùng.
Độc Độc thở phào nhẹ nhõm, sau đó lôi di động ra, theo thói quen lướt weibo một phát.
Lướt xong trang đầu, lại click vào hot search.
Vừa nhìn đã thấy hạng 4–
#Cung Tuấn đóng phim bị nghiền nát# (Sôi nổi)
Độc Độc có nghe qua Cung Tuấn, nhưng không quá rõ ràng, có điều ngược lại, người bạn cùng phòng kế là một fan nhan sắc qua đường của Cung Tuấn.
Độc Độc vội vàng đưa bạn cùng phòng xem cái hot search.
Bạn cùng phòng xem xong thì rất tức tối: “Tuấn Tuấn nhà tớ diễn xuất không tồi, ai mua hot search vậy, quá đáng ghê.”
Độc Độc mặt mày thì phụ họa, trong lòng lại coi thường, cảm thấy bạn cùng phòng filter quá dày.
Cô vừa click vào nhìn một cái, là phần phim hôm qua fan quay được chia sẻ, rõ ràng Cung Tuấn là bị diễn xuất của nam hai nghiền nát chứ đâu.
Lời thoại có mấy câu cũng đáp lại không được, đoán chừng đến cả thoại cũng không thuộc.
Làm ngôi sao thật tốt, chỉ cần cái mặt, có năng lực hay không thì vẫn có một đám fan thiểu năng đi theo.
Độc Độc nảy sinh đồng tình với nam hai, người có năng lực trái lại không được để mắt tới, cũng quá là đáng thương mà.
Không kiềm được follow cậu ta cái.
Cùng lúc đó, lượt follow weibo nam hai cũng nhanh chóng tăng cao.
Độc Độc đi hóng hớt trang quảng trường của weibo, thấy cả đám đều cười cợt Cung Tuấn thẳng mặt lẫn ẩn ý, cảm thấy thỏa mãn, không kiềm được cũng gửi một cái weibo ủng hộ nam hai.
Ngay sau đó thì phát hiện hot search đã thay đổi.
#Cung Tuấn diễn xuất như thần# (Sôi nổi)
